“ Ngươi … “ . Mặt Tô Lạp nhất thời trở nên đỏ ửng , nhìn chăm chăm vào Diệp Âm Trúc , trong nhất thời không biết nói câu gì . Hắn phát hiện tim mình đang đập thình thịch như trống , tai như ù đi , trong đầu chỉ vang lên những lời Diệp Âm Trúc vừa nói .
“ Ý , hồi hồn lại đi . Ngươi làm gì trong bếp mà có mùi khét lẹt vậy vậy ? “ . Diệp Âm Trúc gõ một phát vào trán Tô Lạp .
“ A , thôi chết rồi , món sườn lơn nướng của tôi “ . Tô Lạp kinh hô một tiếng , tay vẫn cầm thiên sử thán tức lao ngay vào trong bếp . Đến đấy tiếng của hắn mới vọng ra : “ Âm Trúc , vật này ta xin nhận , bất quá đừng nghĩ ta sẽ phải đi theo hầu hạ ngươi cả đời . Chúng ta là bằng hữu mà , vật của ngươi chẳng phải là vật của ta hay sao ? “ .
Diệp Âm Trúc cười nói : “ Thế cũng được , dù sao ngươi đừng bao giờ đả động đến vấn đề dong kim đối với ta ” . Kỳ thật toàn bộ tiền trên người hắn đều đã đưa cho Tô Lạp , bây giờ hắn một xu dính túi cũng không có .
Khí trời biến đổi khó lường , mới sáng còn có gió thu mát mẻ mà trưa đã nóng hừng hực như hè vậy . Diệp Âm Trúc và Tô Lạp sau ăn xong cơm bèn trực tiếp đi đến Mễ lan thành . Phiêu lan hiên đã mấy ngày không tới , bây giờ các trận đấu so tài đã chấm dứt thì cũng đã đến lúc trở về với công việc .
“ Âm Trúc , ngươi thử nghĩ xem mấy ngày chúng ta không đến Phiêu lan hiên không biết sẽ có bao nhiêu người hỏi đây ? “ . Tô Lạp mỉm cười nói .
“ Hỏi cái gì ? “ .
“ Bổn đàn , đương nhiên là hỏi ngươi tại sao không đến rồi . Không nghĩ tới ngươi ở đó lại được hoan nghênh đến vậy , tất cả đều do tài năng cầm nghệ của ngươi . Mà An Nhã lão bản đã phân phó mọi người không ai được tiết lộ việc ngươi là đệ tử của Mễ lan học viện , nếu không sợ rằng ngươi không được an tĩnh như thế này đâu . Theo ta quan sát , Phiêu lan hiên mặc dù ít khách nhưng những người đến đó đều thuộc loại nhân vật có thân phận không bình thường, có thể đều là đại quý tộc “ .
“ Tô Lạp , ngươi biết nhiều thứ thật , hình như không có việc gì là ngươi không biết “ . Diệp Âm Trúc có chút hâm mộ nhìn hắn .
Tô Lạp đắc ý nói : “ Đương nhiên , ngươi cho rằng có người có thể so sánh với ta chăng , tiểu bổn đàn “ .
“ Ta thì sao ? Nếu so về chiều cao ta hơn ngươi một cái đầu đấy “ . Diệp Âm Trúc so gì không so , lại so ngay chiều cao của mình với Tô Lạp .
“ Cao thì có tác dụng gì , sua này ngươi phải gọi ta là Tô Lạp sư phụ mới đúng , ngươi xem ta đã dạy ngươi không biết bao nhiêu điều rồi ” .
Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi : “ Không phải chỉ có những người cao tuổi mới làm được sư phụ sao ? Tô Lạp , chẳng lẽ ngươi bề ngoài còn trẻ nhưng thật ra đã … “ .
“ Ngươi ? Thật là làm cho người ta tức chết mà ! Đạt giả vi sư , ngươi có hiểu không ? “ .
“ Không hiểu “ .
Tô Lạp cũng chịu không biết nói năng gì .
Hai người vừa đi vừa trò chuyện đã tới Phiêu lan hiên , nơi này cũng chưa bắt đầu buôn bán , vừa vào cửa đã gặp Địch Đạt . Từ lúc mới vào làm , bất luận là Tô Lạp hay Diệp Âm Trúc đểu rất được hoan nghênh . Diệp Âm Trúc đương nhiên bỏi vì cầm nghệ hoàn hảo , còn Tô Lạp làm việc với tốc độ rất nhanh , hơn nữa tay chân sạch sẽ , phục vụ mọi người rất chu đáo , cẩn thận . Có lẽ những người phục vụ ở đây mỗi ngày đều có lương không thấp nên giữa họ chưa thấy phát sinh mâu thuẫn bao giờ .
“ Âm Trúc , may mà ngươi tới rồi . Nếu ngươi không tới , sợ rằng lỗ tai ta nhất định sẽ điếc bởi những lời khách nhân hỏi về ngươi mất “ . Địch Đạt hóm hỉnh nói với Âm Trúc đồng thời đứng tránh ra để cho hai người đi vào .
Tô Lạp liếc mắt nhìn Âm Trúc , nói : “ Vừa mới ăn xong , nghỉ ngơi chút xíu rồi hãy vào làm việc . Để ta lấy trà cho ngươi “ .
“ Hảo “ . Âm Trúc lập tức đáp ứng rồi cùng với Địch Đạt đi lên vị trí làm việc quen thuộc của mình . “ Địch Đạt đại ca , thật không phải , mấy ngày vừa qua chúng ta có việc ở học viện nên mới … “ .
Địch Đạt mỉm cười nói : “ Không có gì , lão bản đã nói qua , ngươi thích đến lúc nào thì đến , không cần cố kỵ , dù sao tiền lương của ngươi làm ngày nào mới được trả ngày ấy mà . Bất quá ta phát hiện hình như lão bản rất thích cầm khúc của ngươi đấy , mỗi lần ngươi đạn cầm , lão bản đều từ trên lầu ba đi xuống , đứng ở thang lầu quan sát ngươi . Đương nhiên chúng ta cũng đều thích tiếng đàn của ngươi , mỗi lần nghe thật khiến người ta say lòng “ . vừa nói , hắn vừa dẫn Âm Trúc vào vị trí quen thuộc , khi Âm Trúc ngồi xuống thì buông sa mạn xuống , khiến cho người bên ngoài không cách nào nhìn thấy người bên trong .
Diệp Âm Trúc rất thích như vậy , chỉ có thế mới khiến hắn có thể chuyên tâm đạn cầm , không bị ai làm phiền . Hơn nữa sau lưng hắn chính là cây đại thụ , mỗi lần ngồi đây hắn tựa hồ cảm nhận được sinh mệnh của cây đại thụ lưu chuyển , không khí thanh tân cùng cảm giác thoải mái khiến hắn thân tâm câu sảng , cso thể phát huy hết hiệu quả của cầm khúc .
Những thanh âm ồn ào bên ngoài truyền đến báo hiệu Phiêu lan hiên đã bắt đầu mở cửa buôn bán . Đúng lúc đó , sa mạn được vén lên một góc , Tô Lạp thò đầu vào .
“ Này , uống chút trà đi . Đừng có mà liều mạng quá sức , sau mỗi cầm khúc nên nghỉ ngơi một chút đi “ . Tô Lạp ân cần nói , tay đặt chén trà trước mặt hắn . Nước trà màu lam nhạt , nhìn qua trong suốt thấu triệt , một mùi hương thơm ngát không ngừng bốc ra khiến lòng người cảm thấy sảng khoái khi thưởng thức .
“ Tô Lạp , đây là loại trà gì thế , so với loại trước kia có vẻ không giống ? “ . Diệp Âm Trúc uống một ngụm trà , lúc đầu có chút đăng đắng , nhưng khi vị đắng qua đi , một vị ngọt ngào xuất hiện , hương thơm phảng phất ở trong miệng .
Tô Lạp đỏ bừng mặt nhưng do hắn cúi đầu nên Diệp Âm Trúc cũng không thấy được : “ Đây là vật vong ngã , lấy sanh hoa thuần khiết từ thiên nhiên làm chủ đạo , cũng là ẩm phẩm tiến cống hoàng cung , có tác dụng bổ thận , dưỡng huyết sanh tinh , thanh tâm nhuận phế , bình can dưỡng mục , dưỡng nhan . Nói chúng là thuộc loại hảo trà , cũng là một trong những loại đắt tiền nhất ở đây . Ta lén pha cho ngươi uống đấy “ .
“ Vật vong ngã , vật vong ngã , cái tên rất phù hợp . Tô Lạp , ngươi cũng giỏi thật , chúng ta mới đến đây làm không lâu mà xem ra ngươi đã trở thành một chuyên gia về hoa trà rồi “ . Nói xong , Diệp Âm Trúc lại làm một ngụm trà nữa .
Tô Lạp buông sa màn xuống , cầm khay trà bê đi , hắn không muốn để cho Âm Trúc chứng kiến khuôn mặt mình bây giờ đang đỏ bừng . Để khay trà trước ngực , hắn cảm nhận tim mình đang đập kịch liệt khiến bản thân cũng không biết tại sao có mỗi việc bê trà cho Âm Trúc mà cũng có cảm giác này .
Uống xong chén trà , Diệp Âm Trúc cũng bắt đầu diễn tấu . Hải nguyệt thanh huy cầm xuất ra , dưới bát chỉ của hắn những âm thanh trầm thấp , du dương , động lòng người vang lên . Những người từng nghe hắn đạn cầm đều cảm thấy kỳ quái , tiếng đàn hôm nay so với trước kia đã có sự biến hóa . Sự ngây thơ , khờ khạo tựa hồ đã giảm bớt vài phần mà thay vào đó là sự thành thục . Bọn họ nào biết rằng đây là sự biến hóa từ xích tử cầm tâm lên kiếm đảm cầm tâm .
Diệp Âm Trúc say sưa đạn tấu , mỗi lần đạn tấu ở đây hắn phát hiện bản thân như hoàn toàn kết hợp với những tiết tấu của cầm khúc , đã diễn tấu là không dừng lại được , có thể nói là bản thân và cầm khúc dung nhập làm một . Việc cầm tâm cảnh giới tăng lên kết hợp với thu thập được phi bộc lưu tuyền cầm khiến bản thân hắn vô cùng cao hứng , tiếng đàn càng trở nên say đắm động lòng người .
Cho dù Âm Trúc không sử dụng một chút ma pháp lực nào nhưng bên ngoài , mỗi vị khách nhân đều say mê lắng nghe , thậm chí không thèm nói chuyện , chỉ thỉnh thoảng vang lên vài âm thanh nhẹ do chén trà chạm vào mặt bàn , mà mỗi khi người nào vô ý như vậy đều bị những người xung quanh trợn trừng mắt nhìn . Sự thanh nhã của Phiêu lan hiên đã nổi tiếng , nay có thêm Diệp Âm Trúc lại tăng thêm một cấp bậc trong con mắt người đánh giá .