Cầm Đế

Chương 333 - Hủy Diệt Hắc Yêu Ma Vương (Phần 2)

trước
tiếp

Tát Lâm Na dù như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Diệp Âm Trúc còn có tuyệt chiêu như vậy. Ả đúng là vẫn xem thường thực lực của Diệp Âm Trúc. Mặc dù ả ta phản ứng rất nhanh, chín thân ảnh vừa tiếp xúc với Tử Tinh Tinh Thần Kích Quang Trảm liền nhanh chóng bay lui lại. Nhưng vẫn chậm nửa nhịp, chính Tát Lâm Na đồng thời kêu lên thảm thiết, Hắc vụ từ trong miệng phun ra. Hắc vụ trong Thâm Uyên trong nháy mắt bị Diệp Âm Trúc đánh tan hơn hai phần ba.

Cơ hội như vậy Tiểu Long Nữ không thể nào bỏ qua được. Sinh mệnh năng lượng trong cơ thể ngăn cản công kích ăn mòn của Tát Lâm Na lúc này đã khôi phục được năng lực chiến đấu. Thân hình lóe lên, hai phân thân của Tát Lâm Na đã bị Sinh mệnh năng lượng công kích vỡ tan. Chín Tát Lâm Na biến thành bảy, Ô quang trên người nhạt đi rất nhiều. Toàn Phong Kích Quang Trảm khổng lồ không cứ như vậy là bỏ qua Tát Lâm Na. Cuộn lên, cuốn ba Tát Lâm Na ở gần nhất vào trong đó, khiến thân thể của ả trong nháy mắt bị vỡ vụn. Lúc này, chín Tát Lâm Na chỉ còn lại có bốn. Bốn Tát Lâm Na còn lại nhanh chóng phân ra, đồng thời bay về phía Thâm Uyên, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

– Còn muốn chạy ư?

Diệp Âm Trúc hừ lạnh một tiếng, hiện ra bản thể, hai cánh sau lưng thu lại, vọt về phía Thâm Uyên như Lưu Tinh Cản Nguyệt. Tình huống bên trong Thâm Uyên như thế nào hắn không biết. Nếu như để cho Tát Lâm Na trốn vào bên trong Thâm Uyên, muốn xử lý ả ta sẽ khó khăn rất nhiều. Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không cho Tát Lâm Na cơ hội như vậy.

Tát Lâm Na hoảng sợ chạy trốn còn Diệp Âm Trúc có chuẩn bị mà đến, chỉ trong nháy mắt Diệp Âm Trúc đã vượt qua Tát Lâm Na. Đôi cánh đang thu lại chợt đánh xuống, Khô Mộc Long Ngâm Cầm liên tiếp bạo phát ra từng giai điệu, tinh thần ba động mãnh liệt hình thành một cơn lốc xoáy khủng bố, khiến cho thân thể Tát Lâm Na không thể không trì trệ một chút. Hai cánh sau lưng Diệp Âm Trúc vỗ xuống, một tầng Kim quang mãnh liệt chợt bùng nổ, hình thành Kim Sắc phong ấn. Đồng thời, một đạo quang mang màu Lam tím cũng từ trong tay hắn bắn ra. Đánh về một Tát Lâm Na đang bị Kim quang bao vây. Tử Tinh Tinh thần Cự kiếm trong tay từ dưới nhấc lên, bám theo một đạo quang mang rất lớn, ngăn cản ba Tát Lâm Na hạ xuống.

– Tiếp tục cho ta.

Trước sau năm phân thân bị hủy, Tử Năng hỗ trợ từ trong Thâm Uyên bay lên đã bị Tử Tinh Tinh Thần Kích Quang Trảm xua tan hơn phân nửa, thực lực của Tát Lâm Na đã giảm mạnh. Không sai, ả thông qua Thôn phệ rất nhiều Thâm Uyên sinh vật, quả thật đã bước vào cấp bậc Bán Thần. Nhưng ả phải đối mặt với Diệp Âm Trúc, sau khi hợp nhất Năm Thần Thú, cũng đã bước vào cảnh giới như vậy. Diệp Âm Trúc còn có hai Siêu Thần khí là Khô Mộc Long Ngâm Cầm và Lôi Thần Chùy hỗ trợ, tổng hợp thực lực còn hơn ả ta. Huống hồ còn có Tiểu Long Nữ hỗ trợ, Tát Lâm Na như thế nào có thể thắng được bọn họ chứ. “Oanh” một Tát Lâm Na bị Lôi Đình Nhất Kích đánh trúng trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại một ảo ảnh. Diệp Âm Trúc lúc này đã hiểu được, cả chín Tát Lâm Na phía trước có thể đều là phân thân, cũng có thể đều là Bản thể. Chỉ có hủy diệt hoàn toàn, mới là thực sự giết chết Tát Lâm Na. Quang mang hai cánh phát ra khiến cho Tát Lâm Na không thể nào đột phá được. Màn quang mang khổng lồ mà Tử Tinh Tinh thần Cự kiếm phát ra ẩn chứa Tinh thần lực và Sinh mệnh năng lượng khủng bố. Tát Lâm Na không có biện pháp gì cả, để mặc cho một kiếm của Diệp Âm Trúc đánh vào. Hai mắt Diệp Âm Trúc đột nhiên hoàn toàn biến thành Kim sắc, hai đạo kim quang từ trong mắt phát ra. Ngưng tụ thành một đạo quang mang trước mặt, trong tiếng sét vang lên, đuổi theo thân thể Tát Lâm Na, lại tiêu diệt thêm một phân thân nữa. Đây là Lôi Đình Nhất Kích của Sơn Lĩnh cự nhân. Hắn lúc này, hoàn toàn có thể sử dụng kỹ năng của các Thần Thú.

Hai Tát Lâm Na hoảng sợ bay lên không trung. Ả ta nhìn thấy đồ án Âm Dương kim sắc, hoảng sợ, chỉ có một kịp chạy ra, còn phân thân còn lại đã bị xé thành mảnh nhỏ.

Đến lúc này, chín phân thân của Tát Lâm Na đã mất đến tám, còn lại chỉ là bản thể mà thôi. Diệp Âm Trúc phi thân lên, đi đến bên cạnh Tiểu Long Nữ, hai người không hề truy kích. Liên tục sử dụng toàn bộ lực lượng phát động công kích. Bọn họ cũng cần phải cân bằng một chút năng lượng trong cơ thể, tiến hành bổ sung. Lúc này Tát Lâm Na đã bị Linh hồn bọn họ khóa chặt, không thể nào chạy trốn được. Phiêu phù trong không trung, hạt Châu màu xanh biếc từ từ chuyển động vòng quanh thân thể. Mặc dù nhìn qua ả ta vẫn là Tát Lâm Na. Nhưng trong mắt lại đầy vẻ không cam lòng và không tin. Ngơ ngắc nhìn Diệp Âm Trúc và Tiểu Long Nữ, thì thào nói:

– Tại sao, tại sao lại như vậy…

Giọng nói lạnh như băng của Tiểu Long Nữ vang lên:

– Không vì sao cả, Tử vong là kết cục duy nhất của ngươi.

Hắc Yêu Ma Vương Tát Lâm Na dường như muốn nói gì đó, nhưng lại thấy một thân ảnh Kim sắc lao đến nhanh như chớp. Tiểu Long Nữ ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng Long Ngâm. Thân thể hoàn mỹ của nàng sáng rực lên, tiếng Long Ngâm hoàn toàn Thôn phệ âm thanh mà Tát Lâm Na phát ra. Theo Kim quang ngưng tụ, nàng hóa thân thành một Ngũ Trảo Cự Long kim sắc, lao về phía Tát Lâm Na. Đây là bản thể của Tiểu Long Nữ, Thần Long bản thể, cũng là thực lực chân chính của nàng. Sinh mệnh năng lượng bùng nổ trong nháy mắt, thậm chí khiến cho Linh hồn Ma vụ trong không trung cũng bay lên. Thâm Uyên Tử khí lúc trước còn chưa bị xua tan, lúc này đã hoàn toàn biến mất trước bản thể Thần Long của Tiểu Long Nữ. Sinh mệnh năng lượng khổng lồ, cùng với tiếng Long Ngâm du dương, lướt qua người Hắc Yêu Ma Vương Tát Lâm Na.

Long Hình khổng lồ sau khi xẹt qua Tát Lâm Na rồi lặng lẽ thu liễm lại, tất cả Kim quang trong nháy mắt dung hợp lại, hiện ra bản thể của Tiểu Long Nữ. Khuôn mặt nàng đỏ lên, dường như là đã tiêu hao không ít.

Thân thể của Tát Lâm Na vẫn phiêu phù ở đó, nhưng hạt Châu màu xanh biếc trên người đã không còn chuyển động nữa. Cả người hoàn toàn cứng ngắc đứng ở đó, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía trước, thì thào nói:

– Ngươi……, ngươi……

“Đinh” một tiếng vang lên, vỡ vụn đầu tiên chính là hạt Châu màu xanh biếc trên người Tát Lâm Na, hóa thành nhiều điểm sáng tiêu tan vào trong không trung. Ngay sau đó, thân thể ả xuất hiện vô số vết rạn nứt, ngàn vạn tia Hắc khí phun ra, “phanh” một tiếng, hóa thành tro bụi.

Bên trên Thâm Uyên vô cùng yên tĩnh, chỉ có Diệp Âm Trúc và Tiểu Long Nữ đang phiêu phù trong không trung là đang thở gấp. Trong Thâm Uyên, Tử Khí đang không ngừng bay lên dần dần trầm xuống, trở về với Thâm Uyên. Trên bầu trời, trong Linh hồn Ma Vụ khổng lồ, tiếng kêu Linh hồn Thê lương trong nháy mắt trở nên mãnh liệt. Nhưng lúc này, chúng nó đã không còn công kích vào bên trong, mà bùng nổ ra bên ngoài. Rất nhanh đã biến mất. Không có Tát Lâm Na, kết cục của Linh hồn Ma Vụ chỉ là tiêu tan.

Diệp Âm Trúc hít một hơi thật sâu, nhưng không giải trừ Thần Thú Khải Giáp trên người, ánh mắt hắn rất thâm thúy, như đang suy nghĩ. Tiểu Long Nữ từ từ xoay người lại, nhìn Diệp Âm Trúc, trên mặt hiện lên một nụ cười hiếm thấy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Long Nữ có vẻ ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống. Linh hồn Ma Vụ rốt cuộc tan đi, bầu trời mặc dù không phải quá sáng, nhưng ít ra có thể thấy được mặt trăng màu xanh biếc của Thâm Uyên vị diện. Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân và Hồn Tháp Tháp Chủ Mạch Khắc Mễ Lan đều thu Ma pháp của mình lại, trên mặt đều nở nụ cười như vừa trút đi gánh nặng.

Diệp Âm Trúc mang theo Tiểu Long Nữ trở lại không trung, ra lệnh:

– Ngoại trừ Cầm Đế hào, tất cả Không Quân nhanh chóng ra ngoài Đế Lĩnh tạm thời nghỉ ngơi, bảo trì cảnh giới, gặp Thâm Uyên sinh vật, giết không tha.

– Tuân lệnh.

Không Quân do Giác Ưng Kỵ Sỹ, Địa Ngục Ma Long, Tinh Linh Long và Song đầu Kì Mĩ Lạp đồng thời bay ra ngoài. Lúc này, không có Thâm Uyên sinh vật uy hiếp, Cầm Đế hào không cần bọn họ bảo vệ nữa.

Áo Bố Lai Ân mỉm cười nói với Diệp Âm Trúc:

– Rốt cuộc đã giết chết được Ma Vương cuối cùng. Điều chúng ta phải làm tiếp theo, đó là hủy diệt toàn bộ bốn Thâm Uyên. Đến lúc đó, cuộc Thánh Chiến này của chúng ta sẽ thực sự kết thúc. Âm Trúc cảm ơn ngươi. Không có ngươi, chúng ta tuyệt đối không thể hoàn thành sự nghiệp vĩ đại này. Từ nay về sau, Pháp Lam sẽ không còn cần phải lo lắng bảo vệ Phong ấn nữa. Long Khi Nỗ Tư cũng vĩnh viễn không còn phải lo sợ Thâm Uyên sinh vật uy hiếp. Có lẽ cả đời ta, quyết định chính xác nhất chính là hỗ trợ ngươi trở thành Thống soái Liên quân của cuộc Thánh Chiến này.

Nói xong, Áo Bố Lai Ân thoải mái cười to, đã rất lâu rồi lão không được vui vẻ như bây giờ. Mặc dù lần Thánh Chiến này đã trả giá rất đắt, nhưng cuối cùng cũng đã giành được thắng lợi. Phải biết rằng, sự tồn tại của Thâm Uyên vị diện đã khiến Pháp Lam bị áp lực cả vạn năm. Mà ẩn họa này lại được giải quyết khi mình là Thủ tịch Tháp Chủ, thử hỏi làm sao lão không tự hào được cơ chứ?

– Hai vị Sư huynh, đã làm các người vất vả. Trước hết chúng ta hủy diệt Thâm Uyên này đã. Hai vị trước hết vào trong Cầm Đế hào, bên ngoài có ta và Tiểu Long Nữ là đủ rồi. Hoàn cảnh ở đây dù sao cũng quá kém. Ta để Không Quân rời khỏi, chính là sợ lúc hủy diệt Thâm Uyên xuất hiện vấn đề gì đó.

Áo Bố Lai Ân gật đầu, nói:

– Được rồi, những chuyện còn lại giao cho các ngươi.

Cầm Đế hào theo mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc mở cửa ra, hai vị Đại sư tiến vào trong đó.

– Cầm Đế hào bay lên không trung, chuyển qua chính diện Thâm Uyên, toàn bộ Ma Đạo pháo chuẩn bị phát xạ, bổ sung năng lượng xong báo cáo với ta.

Diệp Âm Trúc hạ mệnh lệnh với Cầm Đế hào. Diệp Âm Trúc một tay cầm Tử Tinh Tinh thần Cự kiếm, tay còn lại cầm tay Tiểu Long Nữ, bay lên đứng trên đỉnh núi của Thâm Uyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.