-Bọn họ đã bắt đầu chưa ?
Tô Lạp thấp giọng hỏi Ly Sát. Ly Sát gật đầu :
-Bắt đầu được một lúc rồi.
Nhìn nàng ta, Tô Lạp trầm mặc trong chốc lát rồi mới mở miệng nói :
-Ly Sát, sau khi Âm Trúc chữa trị cho Hải Dương xong ngươi sẽ lập tức dẫn hắn đi sao ?
Ly Sát gật đầu :
-Âm Trúc là người tốt, ngươi đừng để cho ai xúc phạm tới hắn.
Tô Lạp tựa hồ đã dồn hết dũng khí để nói ra những lời này. Ly Sát có chút sửng sốt một chút rồi lạnh nhạt nói :
-Ngươi còn muốn giấu diếm hắn bao lâu nữa ?
Nội tâm Tô Lạp thầm căng thẳng :
-Giấu diếm ?
Ly Sát lạnh nhạt nói :
-Tiểu tử ngốc kia nhìn không ra chẳng lẽ ta cũng không nhận ra ma pháp ngụy trang trên người của ngươi sao ? Nếu mà như vậy ngân long tộc chúng ta cũng không xứng xưng là ma pháp long rồi.
Tô Lạp khẩn trương nhìn Ly Sát :
-Đừng, ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho hắn. Ta không thể cho hắn biết .
-Tại sao ?
Tô Lạp lắc đầu nói :
-Không tại sao cả chỉ là không thể cho hắn biết .
Đôi mắt tử quang của Ly Sát lóe lên nhìn nhìn nàng rồi nói :
-Hình như ngươi rất thích hắn, mấy ngày ta ở đây cơ hồ tất cả mọi việc trong gian túc xá này của các ngươi đều là do một mình ngươi làm, nếu ngươi nguyện ý vì hắn như thế tại sao không nói cho hắn biết sự thực về ngươi ? Thật sự cần phải giấu diếm sao ?
Trong mắt Tô Lạp toát ra một tia buồn bã :
-Không, ta không thể nói cho hắn. Nhưng thật ra, chuyện này cũng không phải ta cố tình giấu diếm hắn mà là ta muốn tự khống chế chính mình. Như bây giờ, ta còn có thể tự khống chế được tình cảm của mình nhưng nếu thật sự cho hắn biết rồi ta sợ sẽ không kiềm chế được mình nữa, chỉ có như bây giờ, ta mới có thể đường hoàng mỗi ngày cùng ở một chỗ với hắn.
Ly Sát có chút kinh ngạc nhìn Tô Lạp :
-Cái này là tình yêu của loài người các ngươi sao ?
Tô Lạp mờ mịt nói :
-Ta không biết, bất quá, chúng ta không thể nảy sinh tình yêu được, bởi vì ta căn bản không thể ở cùng một chỗ với hắn như một nữ nhân bình thường được. Nếu làm vậy sẽ gây cho hắn nguy hiểm cùng vô số phiền toái .
Ly Sát nhíu nhíu mày :
-Ngươi đã cùng Ngân long nhất tộc chúng ta thực hiện khế ước, Ngân long thành sẽ hậu thuẫn cho ngươi, chẳng lẽ còn có phiền toái gì mà chúng ta không giải quyết được sao ?
Nàng đến ở không lâu thì đã phát hiện ra Ngân Tệ đã thực hiện khế ước cùng Tô Lạp, lúc nàng nghe xong di ngôn của cha mẹ Ngân Tệ từ mảnh nghịch long lân dù cũng không có nói ra di ngôn là cái gì, nhưng đã thừa nhận khế ước giữa Tô Lạp cùng Ngân long nhất tộc là sự thật. Tô Lạp dùng sức lắc đầu :
-Không, chuyện không phải đơn giản như vậy, đừng ép ta được không ? Nếu có một ngày, Âm Trúc thấy được diện mạo chân thực của ta đó cũng là lúc ta rời xa hắn. Bây giờ ta chỉ là muốn ở cùng một chỗ với hắn thêm một chút thời gian mà thôi, Ly Sát, phiền ngươi thành toàn giúp ta.
Ly Sát than nhẹ một tiếng, nói :
-Ta rất thông cảm với ngươi nhưng ngốc tiểu tử kia cái gì cũng không biết.
Tô Lạp cười khổ nói :
-Sẽ có lúc, một người biết nhiều lắm khi sẽ thêm thống khổ, hắn không biết có khi lại tốt.
Ly Sát đứng dậy, đi tới trước mặt Tô Lạp. Nàng so với Tô Lạp còn cao hơn nửa cái đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Lạp, nàng vỗ vỗ vai Tô Lạp nói :
-Yên tâm đi, dù sao ta đã thực hiện khế ước linh hồn y phụ cùng hắn, ta sẽ bảo vệ hắn. Tại ngân long thành, chắc chắn hắn sẽ không gặp phiền toái gì.
Trong mắt Tô Lạp toát ra một tia cảm kích :
-Vậy cám ơn ngươi .
Trong phòng ngủ. Mồ hôi không ngừng theo khuôn mặt Diệp Âm Trúc chảy xuống, bất luận thân thể hắn hay là Hải Dương cả người đều như là bị nhúng nước vậy, cả phòng ngủ đều tràn ngập một mảnh hơi nước. Sắc mặt Hải Dương đã hồng lên, vẻ mặt bình thản như đang ngủ say nhưng mồ hôi trên người không hề kém chút nào so với Diệp Âm Trúc, nếu tới gần còn có thể thấy được trong mồ hôi còn mang theo một tia hắc khí nhàn nhạt, ngay khi tia hắc khí thoát ly khỏi thân thể nàng vừa muốn phát tán thì lại bị mùi thơm do Tử Trúc thần châm và bích ti phát ra khu tản. Đây đã là lần thứ ba Diệp Âm Trúc ra tay, quang mang từ Tử Trúc thần châm đã không còn sắc oánh nhuận như lúc bắt đầu, ngay cả bích ti cũng ảm đạm đi rất nhiều. Nhưng cùng lúc đó, ám nguyên tố từ lời nguyền rủa trên da của Hải Dương cũng chỉ còn lại có một tiểu đoàn cuối cùng, theo kinh mạch bị bích ti và Tử Trúc thần châm bức dồn tới ngực.
Diệp Âm Trúc lại một lần nữa cảm thấy khó khăn, ở lần trị liệu trước, hắn đã hoàn thành chín mươi phần trăm nhiệm vụ, lúc này càng đem ám nguyên tố hoàn toàn bức bách cùng một chỗ, chỉ cần hủy diệt nốt chỗ ám nguyên tố này thì Hải Dương đã có thể thoát ly khỏi lời nguyền rủa, chỉ cần một đoạn thời gian nữa là vết thương trên mặt nàng tự nhiên có thể khỏi hẳn. Nhưng bây giờ cũng đồng thời xuất hiện vấn đề, nơi ám nguyên tố ngưng tụ cuối cùng cũng là vị trí trái tim của Hải Dương, vị trí này cực kỳ nguy hiểm, một khi bị ám nguyên tố tiến vào trong tâm mạch nàng sẽ gây thành phiền toái lớn. Mà lúc này bên ngoài lại có nịt ngực trở cách, cho dù Diệp Âm Trúc muốn hạ châm cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Làm sao bây giờ ? trong lòng Diệp Âm Trúc đã tự hỏi mình hơn mười lần, sức chống cự dục vọng đã giảm xuống nhiều theo tinh thần và thể lực của hắn. Thân hình của Hải Dương đã không thể dùng sự hấp dẫn đơn giản để hình dung nữa nên Diệp Âm Trúc chỉ sợ một khi bỏ đi lần ngăn cách cuối cùng này tự mình sẽ sinh ra phản ứng gì đây?
-Ân.
Hải Dương chợt phát ra một tiếng kêu đau đớn đánh thức Diệp Âm Trúc từ trầm tư bừng tỉnh dậy, trên mặt nàng không biết đã có thêm vài phần thống khổ. Bất hảo, là ám nguyên tố đã bắt đầu xâm nhập rồi, Diệp Âm Trúc lập tức phán đoán ra tình hình của Hải Dương, không còn thời gian do dự nữa, hắn cơ hồ ngay lập tức xé bỏ lớp vải che trước ngực Hải Dương, bảy cây Tử Trúc thần châm theo thủ pháp thất châm định hồn.
Khoảnh khắc hạ châm, Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm thấy sự mềm mại đàn hồi còn có hai điểm đỏ tươi hồng hào trên ngực Hải Dương, một cổ khí lưu nóng rực bị áp chế từ lâu nơi tiểu phúc trong nháy mắt lưu chuyển, đánh thức tất cả cảm quan của hắn, đôi mắt trong suốt của hắn nhất thời tràn ngập một tầng hỗn độn không cách nào rời mắt khỏi hình ảnh kích động đó.
Không thể, nội tâm Diệp Âm Trúc kịch liệt giãy dụa một chút, đôi tay đã định hạ thủ chợt dừng ở giữa không trung , tu luyện Xích Tử cầm tâm kiên định từ nhỏ khiến hắn có thể khống chế bản thân đúng lúc nguy hiểm nhất, trong nháy mắt phát ra một cổ tinh thần lực, tự đâm vào Thủ hộ tâm linh trên cổ. Trong lúc nhất thời, một tầng kim quang thuần hòa từ trước ngực hắn tán phát ra, chỉ phút chốc đã đem tâm linh hắn từ dục vọng giải phóng ra.
Từng đạo khí lưu lạnh như băng từ tâm linh thủ hộ tiến vào đại não hắn, làm tinh thần hắn đang cực độ mệt mỏi chợt tỉnh lại, chẳng những một lần nữa khôi phục cảm giác mà còn khiến hắn tiến vào một trạng thái trước đó chưa từng có. Không dám chậm trễ, bích ti hóa thành một vòng tròn bích lục, lấy tâm là bảy cây Tử Trúc thần châm cắm trên ngực Hải Dương, nhanh chóng vờn quanh đi tới, tất cả Trúc đấu khí lúc này hoàn toàn tẩm nhập vào trong Tử Trúc châm cùng bích ti , vô tận sinh cơ vây quanh làn hắc khí nơi ngực nàng rồi từ từ giảo sát.
Phác thông một tiếng, Diệp Âm Trúc đặt mông ngồi trên mặt đất, kết thúc, hết thảy đều kết thúc. Mặc dù thân thể và tinh thần hắn đều mệt mỏi tới cực điểm. Nhưng vẻ mặt anh tuấn lại tràn đầy nét vui mừng . Đúng vậy, hắn thành công rồi, trải qua gần hai tiếng không ngừng cố gắng, lần thần châm thứ mạch trị liệu cuối cùng này đã hoàn toàn thành công, ám nguyên tố trong cơ thể của Hải Dương đã hoàn toàn bị thanh trừ, lúc này, vết thương trên mặt nàng đã nhạt đi rất nhiều. Vốn một bên mặt khô héo nay đã lại tràn đầy sinh cơ, mặc dù còn chưa hồi phục hẳn, nhưng tiếp tục khôi phục chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
-Âm Trúc, ngươi không sao chứ ?
Thanh âm ân cần của Tô Lạp từ bên ngoài truyền đến.
-Ta không sao.
Diệp Âm Trúc cất tiếng trả lời đầy mệt mỏi rồi miễn cưỡng đứng lên cạnh mép giường, thu hồi Tử Trúc châm cùng bích ti rồi đem chiếc áo khoác ngoài của Hải Dương kéo qua trùm trên người nàng, mặc dù hắn cũng muốn giúp Hải Dương mặc lại quần áo, để tránh những người khác hiểu lầm. Nhưng lúc này hắn thật sự không còn chút sức lực nào. Cố gắng đi tới đẩy cửa phòng ngủ ra, khi hắn vừa thấy vẻ mặt ân cần Tô Lạp thì không thể nào tiếp tục chống cự lại cảm giác mệt mõi mãnh liệt nữa. Thân thể lảo đảo, nhất thời ngất đi tựa vào Tô Lạp .
-Âm Trúc, Âm Trúc ……
Tô Lạp đở lấy Diệp Âm Trúc, một lần nữa trở lại phòng ngủ, vừa vào cửa đã bị một tầng hơi nước ở trong phòng ngủ khiến cho càng thêm hoảng sợ, cả phòng đều có một loại cảm giác ẩm ướt, Hải Dương vẫn nằm ở trên giường ngủ say như trước, trên người có một chiếc áo khoác ngoài, nhưng từ cánh tay và đôi chân lộ ra ngoài của nàng là có thể nhận ra trên người nàng không có chút quần áo nào.
-Đưa hắn giao cho ta đi.
Ly Sát không biết cũng đi vào phòng ngủ từ lúc nào, vung tay phát ra một đạo tử quang mang theo khí tức quang minh, bao phủ trên thân thể Diệp Âm Trúc. Tô Lạp hơi giận nói :
-Bây giờ hắn đã như vậy rồi, ngươi vẫn còn muốn dẫn hắn đi sao ?
Ly Sát nói :
-Đây là nhiệm vụ của ta, ngươi yên tâm đi, hắn không có việc gì . Ta vừa rồi đã dụng quang nguyên tố kiểm tra sức khỏe hắn, chỉ là bởi tinh thần và thể lực tiêu hao quá mức, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được. Quang hệ ma pháp của ta có thể trợ giúp hắn khôi phục thân thể nhưng về tinh thần hắn phải tự khôi phục, ta đã trì hoãn ở Thước Lan thành quá lâu rồi , ngươi không cần lo lắng, chậm một tháng, lâu là ba tháng, tự nhiên hắn sẽ trở lại bên người ngươi.
-Không, ngươi không thể ……
Không đợi Tô Lạp tiếp tục phản đối, Ly Sát đã nắm lấy bả vai của Diệp Âm Trúc, một đạo tử quang hiện lên, nương theo ngân sắc ma pháp lục mang tinh lóe sáng, thân ảnh hai người chợt biến mất. Đúng là không gian hệ thuấn di ma pháp. Có thể mang theo một người tiến hành thuấn di, cũng chỉ có tử cấp người mạnh như Ly Sát mới có thể làm được. Nhìn xuống đôi tay trống trơn của mình, trong lòng Tô Lạp nhất thời sinh ra xuất một cổ cảm giác mất mát mãnh liệt :
-Âm Trúc, ngươi không có việc gì , ngươi nhất định không có việc gì, ta sẽ vẫn chờ ngươi quay về ……
Chương bốn mươi sáu : Đạm Thanh đại danh khúc ( hạ )
Diệp Âm Trúc cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, khi hắn tỉnh lại chỉ nghe bên tai có tiếng gió thét qua. Chung quanh rất lạnh, tỉnh táo lại hắn không nhịn được khẽ rùng mình. Còn may đấu khí trong cơ thể đã khôi phục bảy thành, tự vận hành bảo vệ cho cơ thể hắn. Dưới sự kích thích của cái rét, hắn từ từ tỉnh táo lại, cảnh vật trước mắt hết thảy cũng không hề mơ hồ, hắn hoảng sợ phát hiện, mình đang di chuyển về phía trước, hoặc có lẽ hắn đang bay. Thổi qua người hắn chẳng những có gió rít mà còn có sự ẩm ướt của mây. Hắn đang không ngừng xuyên qua từng đám mây trắng đặc lại như keo, trên không trung, mặt trời tựa hồ gần hơn rất nhiều, ánh mặt trời cũng trở nên càng thêm chói mắt. Dưới thân hắn là một lớp lân phiến, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống lóe ra ngân quang huyễn lệ, một giọng nói quen thuộc vang lên trong linh hồn đã nói cho hắn đây là ai.
-Ngươi tỉnh rồi a !
Thanh âm lạnh như băng của Ly Sát vang lên.
-Ngươi đang dẫn ta đến Ngân long thành sao ?
Theo sự khôi phục của ý thức, trí nhớ của Diệp Âm Trúc cũng tự nhiên khôi phục lại .
-Ngươi nói đúng đó, nếu ngươi đã tỉnh thì hãy ngồi vững vào, ta bắt đầu tăng tốc đây.
Không đợi Diệp Âm Trúc phản ứng một cổ cường đại trùng lực bắt đầu vọt tới. may là hắn phản ứng coi như khoái, hai chân gắt gao quắp lấy long bối rộng rãi của Ly Sát , hai tay nắm lấy lân phiến, lúc này mới không có thể vững vàng ngồi tiếp. Tiếng rít của gió càng thêm mãnh liệt, từng cụm mây trắng mơn trớn qua thân hắn, Diệp Âm Trúc bây giờ chỉ có thể gập sát trên lưng Ly Sát, đồng thời thúc dục Trúc đấu khí bảo vệ thân thể chính mình, không để hàn khí thừa dịp xâm nhập.
-Ly Sát, chúng ta đi ra bao lâu rồi ?
Giờ hắn không cần lo lắng cho Hải Dương nữa, trải qua lần trị liệu này giờ Hải Dương chỉ cần nghỉ ngơi, không lâu nữa là nàng có thể tỉnh táo lại. Có sinh khí khổng lồ của bích ti và Tử Trúc thần châm kích thích, chẳng những tính hủ thực của lời nguyền rủa đã hoàn toàn biến mất, đồng thời cũng hoàn toàn cải tạo thân thể của nàng, sau này nàng sẽ trở nên càng thêm khỏe mạnh.
-Một ngày .
Ly Sát đơn giản trả lời.
-Chúng ta còn khoảng bao lâu nữa thì tới Ngân long thành ?
-Nhanh thôi, mà sao ngươi hỏi nhiều vậy, nói thêm nữa ta sẽ thả ngươi xuống cho ngươi đi bộ đó.
Đây là lần đầu tiên Ly Sát hăm dọa, dù trong lòng phi thường không muốn đồng thời tự biện lý do để dẫn Âm Trúc trở về nhanh nhất để an ủi mình nhưng không biết làm sao lúc nàng dọa Âm Trúc lại sinh ra cảm giác áy náy vô cùng. Cả ngày phi hành còn không ngừng quan sát Diệp Âm Trúc, chỉ sợ hắn thật sự rơi xuống đất. Còn Diệp Âm Trúc cũng không hề lên tiếng cãi cọ, nếu ở trên mặt đất tối thiểu hắn còn có tâm nhưng giờ đang ở giữa không trung mà tranh luận cùng Ly Sát thì chỉ tạo thêm phiền toái cho chính mình. Chặng đường dài khiến hắn nhàm chán không khỏi nhịn được ý nghĩ quan sát bản thể của Ly Sát.
Là một Ngân long, bản thể của Ly Sát quả thật đẹp hơn so với Hắc Long. Thân dài ước chừng mười sáu,mười bảy thước, dù nhỏ hơn chỉ bằng một phần ba so với Hắc long Dạ Tinh, phía trên đỉnh đầu còn có một chiếc sừng bạc dài hơn một thước. Xung quanh thân thể khổng lồ là một tầng tử quang, bên trong tử quang bao hàm phong nguyên tố ba động không ngừng. Hiển nhiên tốc độ của Ly Sát chính là do phong hệ tạo ra. Ngân long phi hành không hoàn toàn dựa vào thân thể mà chính là nhờ vào ma pháp phụ trợ.
Yên lặng một lúc trong đầu Âm Trúc thầm nghĩ ” Không biết Tử thế nào, có lẽ phải rất lâu hắn mới có thể ồi phục được, Đáng tiếc Ly Sát không phải là ma thú chính mình thiêm ước, nếu có thể có một tọa kỵ thế này mỗi khi đi đâu đều rất tiện.”, Diệp Âm Trúc không nhịn được hỏi:
-Ly Sát, trên đại lục có không ít Long kỵ tướng, chẳng hạn Tây Đa Phu nguyên soái vậy, chẳng lẽ khi bọn họ kỵ long thì cũng phải thủ thế giống như ta để tránh gió hất xuống sao ?
Ly Sát khinh thường hừ một tiếng, nói :
-Vậy chỉ có thể trách ngươi quá yếu mà thôi, ngươi nghĩ rằng long tộc chúng ta rất dễ dàng thiêm ước cùng nhân loại sao? Một con rồng đang trưởng thành thì còn có thể phát triển dần dần theo nhân loại nên thiêm ước tương đối dễ còn đối với rồng đã trưởng thành như chúng ta nếu không có sức mạnh thì đừng mơ đến. Long kỵ tướng nếu muốn thiêm ước cùng long tộc chúng ta tối thiểu phải có thực lực tử cấp, chút sức gió này tự nhiên không thể ảnh hưởng đến bọn họ. Huống hồ sau khi thiêm ước mỗi Long kỵ tướng đều nhận được một phần sức mạnh của rồng để có thể phát huy hết khả năng của cả hai.
Diệp Âm Trúc chợt nói :
-Khó trách Long kỵ tướng số lượng ít như vậy, không có thực lực tương đương thì cũng không cách nào cùng cự long phối hợp.
-Ngươi biết là tốt rồi. Cho nên, mặc dù ngươi và ta có linh hồn y phụ, sau này cũng đưng triệu hồi ta, ta sẽ không giúp ngươi , ngươi còn lâu mới đủ tư cách.
Diệp Âm Trúc trầm mặc , bởi vì Ly Sát đang phi hành nên không thấy vẻ mặt hắn đang toát ra vẻ quật cường.
“-Tần công, tại sao mỗi ngày cháu đều phải luyện cầm và đấu khí ?
-Bởi vì trên đại lục này của chúng ta thực lực quyết định hết thảy, nếu không có thực lực thì cháu căn bản sẽ không thể làm việc mình muốn làm, nếu không có thực lực chỉ có thể bị người khác tùy tiện khinh thường và vũ nhục.”
Khi đó, Diệp Âm Trúc còn không hoàn toàn hiểu được lời nói của Tần Thương, nhưng giờ phút này, hắn rốt cục thấu hiểu thâm ý trong đó. Từ khi sinh tới nay đây có lẽ là lần đầu tiên hắn nảy sinh dục vọng mãnh liệt đối với sức mạnh. Cúi đầu xuống hắn nhìn thân hình to lớn của Ly Sát thầm thề trong lòng, một ngày nào đó hắn sẽ chinh phục được Ly Sát bằng chính thực lực của mình, để cho nàng trở thành một ma thú chính thức.
Cảm thấy sự trầm mặc của Diệp Âm Trúc trong lòng Ly Sát có vài phần không đành lòng nhưng sự cao ngạo của long tộc khiến nàng không thể nào cải thiện tình cảm với Âm Trúc. Trong sự im lặng Ly Sát lại gia tốc, bay về Ngân long thành với vận tốc nhanh nhất. Dưới tốc độ khủng bố của nàng chỉ qua nửa ngày bay là đã đến nơi cần đến. Long dực phách động chậm lại, Ly Sát dần dần hạ thấp độ cao xuống.
-Chúng ta tới rồi.
Sau nửa ngày thời gian, đấu khí và tinh thần lực của Diệp Âm Trúc đã khôi phục rất nhiều, hắn nhìn xuống phía dưới. Một sơn cốc quái dị xuất hiện trước mặt bọn họ, dựa theo hướng bay của Ly Sát đó hiển nhiên là Ngân long thành, mục đích của chuyến đi này. Thì ra Ngân long thành cũng không phải là một thành trì giống như của nhân loại mà chỉ là một sơn cốc, quả thật chỉ có sơn cốc mới có thể thích hợp với chủng tộc cường đại này sinh tồn. Sau phút kinh ngạc nhìn ngắm Diệp Âm Trúc cẩn thận điều chỉnh thân mình rồi chăm chú quan sát hết thảy Ngân long thành. Vì Ly Sát đã giảm tốc độ lại nên giờ đây sức cản của gió đối với Diệp Âm Trúc không ảnh hưởng nhiều lắm. Sơn cốc trước mặt thật là quái dị, mọi cảnh vật đều không giống với cảnh vật ở Bố Luân Nạp sơn mạch. Ở Bố Luân Nạp sơn mạch có những dãy núi trùng điệp hơn nữa đều cao hơn ngàn thước còn sơn cốc trước mắt này mặc dù cũng rất cao nhưng vị trí của nó phi thường kỳ lạ, nó là sơn cốc nhưng lại có vẻ rất giống với một tỉnh rộng lớn. Xung quanh sơn cốc đều là những vách núi cao gần 2000 thước còn trong sơn cốc lại vô cùng bằng phẳng. Bên ngoài vách núi cơ hồ không có một ngọn cỏ còn trong này thực vật lại xanh tốt, đáng tiếc là đang tiết đông giá nên đại đa số thực vật đều điêu tàn. Nếu không phải từ trên cao nhìn xuống, rất khó phát hiện được kỳ quan này.
Ngân long thành, đây là Ngân long thành a! Diệp Âm Trúc trong lòng thầm nghĩ, địa thế Ngân long thành thật là kỳ lạ, nếu không có khả năng phi hành thì sợ rằng một võ sĩ giỏi nhất cũng không cách nào trèo lên trên vách đá cao gần 2000 thước này, quả nhiên là thiên hiểm, thế nhưng đối với long tộc vị trí này chỉ là để ngăn cản nhân loại và sinh vật cấp thấp mà thôi, còn đối với thiên phú phi hành của long tộc thì chẳng có ý nghĩa gì. Chung quanh Ngân long thành là một sơn cốc cùng một mảnh sâm lâm nguyên thủy mà hạch tâm chính là Ngân long thành. Cách Ngân long thành một quãng còn có một chiếc hồ bạc, từ không trung nhìn xuống tựa như một khối lam thủy tinh vĩ đại, cho dù đang ở trên không trung , Âm Trúc cũng có thể cảm nhận được vẻ xinh đẹp cùng sâm nghiêm của nó. Cảnh sắc dưới chân từ từ xẹt qua, đôi long dực vĩ đại của Ly Sát từ từ thu liễm, bọn họ đã trực tiếp tiến vào tới trong phạm vi sơn cốc.
-Đây là ai a! Ly Sát muội muội, muội đã trở về rồi.
Một thanh âm kinh hãi vang lên, một Ngân long từ phía dưới phóng thẳng lên. Diệp Âm Trúc chăm chú nhìn lại, chỉ thấy thân hình đầu Ngân long này so với Ly Sát lớn hơn một chút, ma pháp ba động trên thân cực kỳ mãnh liệt, chung quanh long lân màu bạc còn có một tầng tử quang nhàn nhạt, trong miệng phát ra một tiếng long ngâm liệu lượng, các nguyên tố ma pháp trong không trung cơ hồ cũng ba động kịch liệt .
-Cách Lâm, ngươi nhỏ giọng chút không được sao ? Huống chi ta và ngươi không có quan hệ máu mủ gì, xin ngươi sau này đừng gọi ta là muội muội.
Quan hệ của Ly Sát với đầu Ngân long này có vẻ không tốt lắm. Ngữ khí của nàng còn lạnh lùng hơn lúc đối mặt với Diệp Âm Trúc hơn vài phần.
-Ly Sát muội muội, muội đã trở về,lại, ta chỉ là muốn thông tri với mọi người thôi. Muội nói như vậy, thật sự khiến huynh hảo thương tâm a!
Mặc dù Diệp Âm Trúc cũng không biết vẻ mặt của hầu hết Ngân long , nhưng hắn lúc này cũng có thể nhìn thấy bộ dáng siểm mị của tên Ngân long Cách Lâm này. Trong lòng không khỏi cười thầm, nguyên lai tình cảm của long tộc so với loài người cũng không có sự khác nhau quá lớn.