Ngôn Hâm tỉnh lại trước.
Bụng dưới trướng trướng, cả người đau nhức đến mức không đứng dậy được…… Một tay Hà Nhất Triển vẫn đặt trên ngực cô, dục vọng chiếm hữu mười phần, hạn chế mọi hành động của cô.
Ngôn Hâm chưa bao giờ cảm thấy phòng tắm lại xa đến thế…… Cẩn thận không đánh thức Hà Nhất Triển, cô nhẹ nhàng xuống giường, lúc quay đầu lại nhìn anh một cái, sắc mặt cô cứng đờ.
Trên chiếc giường lớn tối màu có một khoảng ướt đẫm, cô đưa tay sờ thử…… đỏ!
Sau khi tắm rửa qua loa, Ngôn Hâm cắn môi nhìn dáng vẻ chật vật của mình ── cả người đầy dấu vết hoan ái, qua một đêm đã biến thành vết ứ xanh xanh tím tím, phía dưới sưng lên, lại còn chảy máu…
Được rồi, cô có thể cảm thấy may mắn vì không cần lo lắng có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
“Tiểu Hâm?” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Hà Nhất Triển. Thấy Ngôn Hâm không lên tiếng, phản ứng đầu tiên của anh là: Cô hối hận rồi!
“Tiểu Hâm, em mở cửa ra, chúng ta… từ từ nói chuyện.” Sáng sớm giọng anh vẫn còn khàn khàn. Anh thanh thanh giọng, tuy không mặc quần áo, nhưng khí thế đã bày ra ngay lập tức.
Qua hồi lâu, Ngôn Hâm mới ló khuôn mặt tái nhợt ra ngoài, dáng vẻ mất tự nhiên, ấp úng nói: “…… Anh có thể giúp em mua…”
“Cái gì?” Hà Nhất Triển nhíu chặt mày.
Ngôn Hâm cắn môi dưới, kẹp chặt hai chân lại đề cao âm lượng: “Giúp em mua… băng vệ sinh…”
Đầu óc đang vận hành nhanh chóng của Hà Nhất Triển tạm dừng hai giây, bừng tỉnh nhìn Ngôn Hâm, mất tự nhiên ho khan vài tiếng, “Dì cả tới?”
“…… Mau đi đi!!” Cô sắp mất mặt chết rồi.
“Ừ, ừ!”
Nghe tiếng mở cửa đóng cửa bên ngoài vang lên, Ngôn Hâm ngồi trên bồn cầu, nghĩ thầm mọi trò hề đều bị Hà Nhất Triển thấy hết rồi, sau này sao cô còn giả vờ đáng thương được nữa!
Phụ nữ càng thần bí càng có thể khiến đàn ông sinh lòng hiếu kỳ.
Hiện tại Ngôn Hâm chỉ muốn tự bóp chết mình, vô cùng xấu hổ và giận dữ.
Hoan ái suốt đêm cộng thêm tới kỳ sinh lý làm Ngôn Hâm mơ màng buồn ngủ. Một lát sau bên ngoài truyền đến tiếng vang, cửa bị gõ vài cái, cô mới ngẩng cái đầu nặng trịch lên, thấy Hà Nhất Triển cất bước tiến vào, đưa ra một cái túi to, còn không vui nhéo mặt cô: “Sao sắc mặt em lại kém thế?”
Cô mở túi ra, có mấy bịch băng vệ sinh, nội y, thậm chí đến thuốc bảo dưỡng nơi riêng tư cũng có……. Mặt cô ửng đỏ: “…… Cảm ơn.”
“Em thay đồ đi, anh đi chuẩn bị đồ ăn.” Hà Nhất Triển săn sóc đóng cửa lại, sắc mặt vẫn bình thường, nhưng vành tai ửng đỏ đã tiết lộ cảm xúc thật của anh.
Lần đầu tiên giúp phụ nữ mua đồ riêng tư, anh chẳng rảnh để xấu hổ. Đến khi bắt gặp ánh mắt đánh giá của nhân viên thu ngân trong cửa hàng, anh mới phát giác mình làm việc này cực kỳ tự nhiên.
Tuy hơi ngượng, nhưng thân mật đến mức này thì…… Anh bình tĩnh cong môi cười sung sướng.
Lúc Ngôn Hâm hơi khom người đi ra, Hà Nhất Triển đang cầm một bát nước đường đỏ, mồ hôi đầy đầu, trên bàn đã dọn xong cháo với rau dưa, làm người nhìn chỉ muốn động đũa ăn ngay.
Từ khi hai người kết giao tới nay, có bao nhiêu hình ảnh tốt đẹp đọng lại trong đầu cô, nhưng dáng vẻ Hà Nhất Triển kiên nhẫn thổi nguội bát nước đường đỏ lúc này là tuyệt nhất. Từ trước đến nay anh vốn nghiêm cẩn, thế mà bây giờ tóc tai rối loạn, quần áo nhăn nhúm. Ấy thế mà tổng giám đốc Hà tinh anh lại cứ để như thế đi ra ngoài giúp cô mua băng vệ sinh……
Thắt lưng được ôm chặt, một thân mình lả lướt hấp dẫn dựa vào lưng Hà Nhất Triển, mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào cái bát, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Ngôn Hâm. “Em ngồi xuống đi, ăn xong cháo rồi uống cái này.” Lúc anh đi mua đồ, nghe bác gái nói phụ nữ đến kỳ uống cái này là tốt nhất.
“Đại thúc……”
“Đau bụng à?” Nói xong anh định xoay người lại, Ngôn Hâm ôm càng chặt hơn, đầu luồn qua cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cộng với đôi mắt to vô tội trông vô cùng đáng thương.
“Đại thúc… Sao anh lại tốt với em thế?”
Hà Nhất Triển thở dài, ôm cô đặt lên đùi mình. Nhiệt độ cơ thể Ngôn Hâm hơi thấp, anh bao trọn tay cô trong lòng bàn tay mình. Tối hôm qua cô gái này đã giao toàn bộ cho anh, không chỉ không hối hận tức giận, mà còn sợ anh rời đi…… Trong lòng anh vừa thỏa mãn vừa đau lòng, đau này không phải chua xót do dự, mà là vì anh chưa có đủ những thứ tốt nhất dành cho cô ── Tiểu tâm can của anh vẫn phải chịu thiệt thòi, đều là do anh mang lại!
“Bé ngoan, em chỉ cần ngồi trong lòng anh, anh sẽ nuôi em đến béo tròn, không cần nghĩ gì cả, được không?” Không phải anh không biết Ngôn Hâm rất được hoan nghênh, cô vừa gầy vừa thon thả, dù mặc cái gì cũng đều là phong cảnh mỹ lệ. Nhưng khi ăn, hai má cô sẽ phồng lên, tròn tròn giống như con sóc nhỏ, đó mới là dáng vẻ anh yêu nhất.
Cô gầy cũng là do anh.
“Em cũng không phải heo, anh ôm mà không chê nóng à!” Ngôn Hâm đấm anh vài cái, cảm giác buồn bã thoáng cái biến mất, khó có lúc được thấy bộ dáng lôi thôi thế này của anh, trông ấm áp thân thiết quá đi mất. Cô cong cong mắt cười. “Em đói bụng.”
Hà Nhất Triển đặt cô xuống ghế, để bát nước đường đỏ trước mặt cô, còn mình cũng ăn mấy chén cháo. Lúc hai người thu dọn xong, ra cửa đã gần giữa trưa.
Lái xe đến trước cửa nhà Ngôn Hâm, Hà Nhất Triển cũng muốn xuống theo, lại bị cô ngăn lại, “Tối nay anh hãy đến.”
Anh nhướng mày.
“…… Có thể sẽ gặp mẹ em.” Đêm qua cô không về ngủ, nên hơi thấp thỏm bất an.
Hà Nhất Triển nhíu mày, ánh mắt sắc bén, Ngôn Hâm vội làm nũng: “Anh cũng biết người già thường vô cớ gây rối, em không muốn anh bị khinh thường. Chờ thêm mấy ngày nữa, em đưa anh tới nhà ăn cơm, được không?”
Bàn tay nhỏ mềm mại của cô bắt lấy anh, anh còn có thể nói không sao? Hà Nhất Triển hôn môi cô, nói: “Tối nay anh đón em ra ngoài ăn cơm.”
Dừng một chút, Ngôn Hâm vẫn gật đầu đáp ứng. Do dự một lát, cô kiều mị nhìn Hà Nhất Triển.
“Có chuyện gì?”
“Cái kia… Ga trải giường……”
“Ừ?” Anh khó hiểu nhìn cô.
“Ga trải giường… nhớ giặt sạch…” Không đợi anh kịp phản ứng, cô đã chạy như bay xuống xe, bỏ trốn mất dạng, quên cả đóng cửa xe.
Về đến nhà, lúc Hà Nhất Triển đi thay ga trải giường mới phát hiện chỗ bị thâm kia là cái gì. Cảm giác cấm dục hồi lâu lại bị mùi tanh nhàn nhạt kia khơi mào, bụng dưới nóng lên, anh khẽ cười nhạo chính mình, có phải mới khai trai nên càng không chịu nổi khiêu khích không nhỉ?
Anh nuốt nuốt nước miếng, còn chưa đến một tiếng, anh đã bắt đầu nhớ tiểu nha đầu.
——–
Lúc Ngôn Hâm bước ra khỏi thang máy vô cùng hy vọng mẹ Ngôn không ở trong phòng, trông dáng vẻ cô lúc này rõ ràng là có nội tình mà. Sau khi ở ngoài cửa rối rắm mười phút, cô mới mở khóa đi vào.
Không có ai?
Trong phòng yên tĩnh, không một tiếng động, Ngôn Hâm đang muốn thở ra một hơi, chợt ngoài cửa vang lên tiếng hét to đến mức làm toàn thân cô run lên.
Ngôn Hâm khóc không ra nước mắt nhìn mẹ Ngôn bê một nồi canh thịt vào cửa. Trời ơi, cô no căng bụng rồi, đến bữa tối cũng không cần ăn nữa đâu.
Mẹ Ngôn nhìn vẻ mặt ủ rũ của con gái nhà mình, nói: “Sao vậy, nấu canh cho con ăn mà còn không cao hứng?”
“Nào có……”
Ngôn Hâm ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, biết rõ là Hồng Môn Yến nhưng vẫn phải uống liền hai bát canh. Dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mẹ Ngôn, cô từ bỏ nói: “Mẹ muốn hỏi cái gì?”
Cô thật sự không chịu nổi ánh mắt trầm mặc kiểu này.
Sau này, khi lần đầu tiên đến chào hỏi cha mẹ Ngôn Hâm, Hà Nhất Triển mới biết công lực im lặng trấn bạo của Ngôn Hâm từ đâu mà có, nhưng tạm thời không đề cập tới.
Một lát sau, mẹ Ngôn mới từ từ nói: “Yêu nhau được bao lâu rồi?”
“…… Nửa năm.”
“Vì sao không nói? Yêu đương chính là anh tình em nguyện, con gạt làm cái gì?”
“……”
Sau câu này, mẹ Ngôn mụ mụ bắt đầu thuyết giáo, con chưa từng làm chuyện trái với lương tâm thì không cần giấu, khi còn nhỏ mẹ đã dạy con làm người quang minh lỗi lạc…… suốt một tiếng đồng hồ. Ngôn Hâm đã uống xong hai chén canh, trong bụng đều là nước, cô đau khổ mà nhìn mẹ Ngôn đang dâng trào hứng thú.
“Mẹ… con muốn vào WC…”
Mẹ Ngôn im lặng.
Cuối cùng bà vẫn không chịu buông tha cho Ngôn Hâm, dù cô ngồi ở chỗ nào cũng theo tới, dạy con gái phải biết tự bảo vệ mình, không được để đối tượng kết giao chiếm tiện nghi……
Ngôn Hâm nghĩ thầm: Chuyện đó đã xảy ra vào ngày hôm qua, mẹ chậm một bước rồi.
Cuối cùng mẹ Ngôn cũng biết mệt, nghĩ mình nói chán nói chê mà con gái không rên lấy một tiếng, đầu liền cúi thấp không thèm nhìn cô nữa. Nhưng đột nhiên bà đứng bật dậy, “Con chú ý đúng mực, còn nữa, đừng tùy tiện đưa về nhà!”
Ngôn Hâm biết ý mẹ là, hiện tại bà không muốn gặp Hà Nhất Triển.
“Vì sao?”
“Các con vẫn còn trẻ, lại chưa muốn kết hôn, gặp làm cái gì?”
“…… Anh ấy ba mươi mấy tuổi rồi.”
“Sao nghe mợ con nói vẫn còn trẻ cơ mà?” Mẹ Ngôn đang ăn vặt thốt lên ngạc nhiên, Chuyện Ngôn Hâm không biết chính là, mẹ Từ cứ tưởng Hà Nhất Triển sẽ thành con rể, đương nhiên là khen anh lên tận mây xanh, sau khi kế hoạch thất bại, sao bà có thể đổi lời, chỉ có thể trả lời mơ hồ, nói rằng Tiểu Hâm có phúc khí!
“Người hiện đại ăn nhiều chất bảo quản, đương nhiên là trẻ rồi.”
Mẹ Ngôn choáng váng, vẫy vẫy tay nói: “Tóm lại, chú ý an toàn, đừng đưa người về nhà.” Nói xong bà đi về.
“Nhưng… đã tới rồi ạ.” Cô nhỏ giọng nói với không khí.
Mẹ, những điều mẹ nói con đều đã làm. TT