Vân Trung Hạc gượng cười. Vạn Sự Thông đã giành nói trước:
– Vị Vân tổng tiêu đầu này tính khí rất nóng nảy, nếu giải khai huyệt đạo cho thì sợ rắc rối thêm, thủ pháp điểm huyệt của tại hạ rất thông thường, lát nữa Tống tiên sinh giải huyệt giùm.
Tống Thiên Hành gật gù:
– Được rồi, nhưng mấy vị tiêu sư kia phiền các hạ ra tay giùm.
Vạn Sự Thông gật đầu, phất tay giải huyệt cho bốn vị tiêu sự Tống Thiên Hành nói:
– Phiền bốn vị kiểm tra hàng hóa xem còn nguyên vẹn không…
Một tên tiêu sư đáp:
– Tống tiên sinh, hàng hóa còn nguyên vẹn chưa hề động đến.
Vạn Sự Thông nói:
– Cả người lẫn hàng đều đã đưa đến, mời Tống tiên sinh thực hiện lời hứa.
Tống Thiên Hành quay nhìn Hồ Bình nói:
– Bình nhi, mau mang người ra đây.
Hồ Bình bước ra sau cánh cửa đẩy Kim Đại Kỳ ra, cười nói:
– Kim tiền bối, cung hỷ! Cung hỷ!
Kim Đại Kỳ trợn mắt nhìn hắn rồi buôn ra. Hoa Lộng Ảnh cùng gã đại hán mặt rỗ cũng nối gót bước ra. Tống Thiên Hành nói:
– Người đã trao đổi, các hạ có thể tự tiện.
Vạn Sự Thông nói:
– Nhưng huyệt đạo của họ chưa được giải khai.
Tống Thiên Hành mỉm cười:
– Thủ pháp điểm huyệt của tại hạ rất bình thường, để tráng xảy ra việc không hay, việc này xin các hạ chịu khó đợi một lát.
Vạn Sự Thông gật đầu:
– Vậy cũng được, hẹn gặp lại ở Lạc Dương!
Xế chưa hôm ấy Tống Thiên Hành cùng mọi người hộ tống tiêu xa thẳng tiến Lạc Dương.
* * * * *
Trong khi Tống Thiên Hành cùng mọi người hành trình đến Lạc Dương thì một tin tức chấn động võ lâm đã truyền khắp giang hồ. Đó là Nhất Thống môn định ngày rằm tháng tám sẽ long trọng cử hành khai đàn đại lễ ở Lạc Dương. Nhất Thông Môn đã chính thức thông báo đến các môn phái, thiếp mời dự lễ đã gửi đến từng người một.
Dù hiện thời còn cách ngày rằm tháng tám đến gần ba tháng nữa, nhưng Tổng đàn Nhất Thống môn đã được bắt đầu gấp rút xây dựng từ một tháng trước đó.
Đoàn người của Tống Thiên Hành vì tháp tùng với tiêu đoàn nên bước trình vô tình chậm lại, nên chín ngày sau đó tức vào một buổi sáng hoàng hôn ngày mồng một tháng sáu mới vào đến Lạc Dương thành.
Điều vượt quá sự dự liệu của mọi người là Đệ nhất Phó môn chủ Cái Thế Hùng đã soát lãnh bốn vị hộ pháp ra tận cửa thành nghinh đón. Lão cung quyền nhìn Tống Thiên Hành tươi cười nói:
– Tại hạ thừa lệnh tệ thượng cung mời hiệp giá của Tống tiên sinh cùng *p* đồng thời đã đặt sẵn Nghênh Tân khách.
Lý tứ nương cười lạnh ngắt lời hắn:
– Không cần phải dùng đến món đó!
Cái Thế Hùng cười gượng nói:
– Lý tiền bối, chư vị từ xa đến là khách của bản môn, bởi vậy bản môn tận tình địa chủ tiếp đón.
Tống Thiên Hành mỉm cười nói:
– Đã đến đây thì không cần gấp nữa, bằng cứ quấy nhiều một phen vậy.
Cái Thế Hùng khách sáo:
– Không dám nhận hai chữ “quấy nhiễu” của Tống tiên sinh, được tiếp đón quý khách như vầy, bản môn muôn phần vinh hạnh!
Tống Thiên Hành nói:
– Vậy mời các hạ dẫn lộ!
Cái Thế Hùng vừa quay người dẫn đường vừa cười nói:
– Tệ thượng đã thiết yến ở Trạng Nguyên lầu để chư vị tẩy trận, mời chư vị đến đó trước.
Tống Thiên Hành mỉm cười:
– Quý thượng khách sáo quá, thịnh tình này Tống Thiên Hành kính lãnh.
Cái Thế Hùng mỉm cười:
– Thật ra đại yến này còn là yến tống biệt nữa!
Tống Thiên Hành hỏi:
– Tống biệt… Mà tống biệt ai…
– Tống biệt thiết hữu của Tống tiên sinh, cũng chính là đầu tọa hộ pháp của bản môn, Từ Quân Lượng đại hiệp.
Tống Thiên Hành dấn bước lên nhìn vào mắt Cái Thiên Hùng:
– Từ đại hiệp định đi đâu…
– Đi quan ngoại.
Tống Thiên Hành ngẩn người, Cái Thế Hùng đã mỉm cười tiếp:
– Nguyên Từ đại hiệp định cuối tháng này khởi hành, nhưng vì được tin Tống tiên sinh sắp đến nên chậm lại, bằng không đi từ mấy hôm trước rồi.
Tống Thiên Hành hỏi:
– Nhưng Từ đại hiệp tại sao phải đi quan ngoại…
Cái Thế Hùng mỉm cười bí mật:
– Việc này chỉ sợ phải tệ thượng hoặc chính Từ đại hiệp mới có thể trả lời.
Mọi người đã đến trước cửa Trạng Nguyên lâu. Trạng Nguyên lâu vốn là một tửu lâu đông nhất ở Lạc Dương thành, được trần thiết cực kỳ hào hoa, không chỉ vài lời là có thể lột tả được. Nhất Thống môn để tiếp khách cũng không nề hà tốn kém, đêm nay họ đã cho bao toàn bộ tửu lâu, bởi vậy nơi đây thường ngày khách khứa náo nhiệt, giờ lặng trang không một tiếng ồn.
Khi đoàn người của Tống Thiên Hành đến, Nhất Thống môn chủ Công Dã Tứ Đô, cùng Vạn Sự Thông, Lữ Dao Hồng, Từ Quân Lượng bước ra cổng đón chào. Tình cảnh này khiến những người đứng ở vị thế đối địch như Tống Thiên Hành cũng cảm thấy mười phần vinh hạnh. Tống Thiên Hành chau mày nhảy xuống ngựa. Từ Quân Lượng đã mau chân bước tới tay bắt mặt mừng.
Có thể gọi dùng nhủ danh của chàng, thì Từ đại hiệp này chắc không phải là rồi. Tống Thiên Hành ngưng thần quan sát đối phương, đồng thời mỉm cười nói:
– Nhờ hồng phúc của Lượng huynh, Từ Nam vẫn khỏe, còn Lượng huynh…
Lúc này mọi người cùng xuống ngựa, xuống xe bước vào tửu lâu. Công Dã Tử Đô bước ra ôm quyền cười nói:
– Thật không dễ gì được hiệp giá chư vị quang lâm. Toàn thể đồng nhân Nhất Thống môn đồng cảm thấy muôn phần vinh hạnh. Chư vị, mời!
Lý tứ nương cười lạnh nói:
– Lão vương xem thử bây định giở trò gì cho biết!
Dứt lời lớn bước tiến vào, những người còn lại cũng lần lượt nối gót đi vào. Hồ Bình cũng toét miệng cười nói:
– Coi bộ bữa cơm này vừa khóai khẩu vừa khoái nhãn đây!
Nam Cung Tranh và Vân Trung Phụng đã mang thêm một mảnh sa che mặt, Nam Cung Tranh đưa ánh mắt u sầu liếc nhìn Tù Quân Lượng một cái, nhưng nàng không nói gì chậm bước tiến vào tửu lâu. Vân Trung Hạc hơi do dự nói:
– Tống tiên sinh, ta định mang hàng đem giao…
Từ Quân Lượng mỉm cười nói:
– Việc giải quyết hàng hóa, Tam công tử an tâm, tại hạ sẽ phái người làm thay.
Công Dã Tử Đô cũng mỉm cười nói:
– Chuyến tiêu này là lương ngân của đốc phủ, đã đến Lạc Dương thành thì còn sợ sơ thất nữa, để tại hạ cho người đi giao, Tam công tử chỉ cho một tiêu sư đi theo làm thủ tục là được rồi.
Vân Trung Hạc nhìn Tống Thiên Hành hội ý, Tống Thiên Hành gật đầu:
– Được, cứ làm như vậy đi!
Yến tẩy trần được thiết ở trên lầu, tổng cộng bốn bàn. Bên trái hai bàn còn để trống, hai bàn bên phải ngoài ghế thủ tọa còn trống, còn dư đều ngồi đủ người. Đó là Đệ nhất Phó môn chủ Cái Thế Hùng, Đệ nhị Phó môn chủ “Bạch Phát Ma Vương” Trịnh Tam Nương, La Khắc Lỗ, “Xích Phát Đầu Đà” Hồ Diên Nạp, Tây Môn Kiệt, Kim Đại Kỳ, Hồng Lệnh Hàm, Tứ kỳ Lệnh chủ và hầu hết những tinh anh cốt cán của Nhất Thống môn đều có mặt. Nhưng việc khiến người ta khó hiểu là kẻ đầu dọc Vạn Sự Thông không ngồi hàng ghế chủ tọa mà lại ngồi ngang hàng cạnh Từ Quân Lượng. Khi mọi người lên lầu, Công Dã Tử Đô, Lữ Dao Hồng ngồi vào hai ghế thủ tọa, bên phía khách, hai ghế thủ tọa dành cho Lý tứ nương và Cổ Song Thành. Mọi người đều nhập tọa, sau một hồi trao nhau những lời khách sáo giả dối, Tống Thiên Hành chú mục nhìn Công Dã Tử Đô, nói:
– Công Dã môn chủ, Tống mỗ có thể cùng Từ đại hiệp biệt đàm một lát…
Công Dã Từ Đô cười nói:
– Đương nhiên là được, Tống tiên sinh, mời!
Đồng thời thét gọi tửu gia sắp sẵn rượu thịt lên bàn cạnh cửa sổ để hai người tự do đối ẩm. Chỉ một thoáng sau, bàn được dọn ra. Tống Thiên Hành cùng Từ Quân Lượng đến ngồi đối diện nhau. Nam Cung Tranh nãy giờ không động đến đũa, chợt nhìn Lý tứ nương nói:
– Bà bà, Tranh nhi cũng đi!
Lý tứ nương gật đầu:
– Ừm, ngươi nên đi!
Ba người ngồi vào bàn, Nam Cung Tranh giở mạng che mặt ra, cả ba im lặng nhìn nhau, không ai mở lời trước. Có lẽ là ba người không ai biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào. Tống Thiên Hành đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn như hút vào ánh mắt Từ Quân Lượng. Nam Cung Tranh ngồi xéo một bên, cũng dưa sóng mắt chứa đầy sầu muộn nhìn ý trung nhân. Dường như trong thời gian qua cảnh ngộ của mỗi người không giống nhau, nên ba người vốn là bạn thiết và tình nhân, giờ bỗng hình thành một khoảng cách mà trong nhất thời không thể dùng lời lẽ san lấp được. Cuối cùng Từ Quân Lượng đã phá tan không khí trầm mặc giữa ba người, chàng nhìn Nam Cung Tranh nở một nụ cười gượng gạo:
– Nam Cung cô nương, lâu rày vẫn khỏe…
Nam Cung Tranh thở dài:
– Khỏe! Thì vẫn còn sống đây!
Sắc mặt Nam Cung Tranh như có một đám mây u ám che đi, giọng nàng đầy thương cảm.
– Lúc nãy ngoài cửa ta cứ tưởng Từ đại hiệp không còn nhận ra Nam Cung Tranh này nữa!
Từ Quân Lượng cười khổ:
– Nam Cung cô nương hiểu cho Quân Lượng.
Nam Cung Tranh mỉm cười héo hắc, ngắt lời:
– Ta hiểu cho ngươi rồi ai hiểu cho ta đây…
Tống Thiên Hành từ nãy giờ vẫn quan sát thần thái Từ Quân Lượng, giờ mới lên tiếng:
– Lượng huynh, lúc trước trong Minh Hiếu Lăng, Vạn Sự Thông có giao cho đệ một phong thư, thư đó không phải đồ giả sao chứ…
Từ Quân Lượng cười thẹn:
– Không sai, đó chính là thủ bút của ngu huynh.
Tống Thiên Hành nói:
– Có phải khi viết hai phong thư ấy, Lượng huynh đang ở trong tình trạng hôn mê vì tà thuật của La Khắc Lỗ…
Từ Quân Lượng lắc đầu, giọng chàng trầm buồn:
– Đó hoàn toàn là ý của ta.
Tống Thiên Hành nghiêm mặt nói:
– Lượng huynh vậy xin thứ cho tiểu đệ nói lời hỗn láo, việc này rõ ràng Lượng huynh không nên không phải!
Da mặt Từ Quân Lượng giật giật liên hồi, cố nén kích động, Từ Quân Lượng đáp lời:
– Hiền đệ, ta có nỗi khổ tâm mà không thể làm khác đi.
Tống Thiên Hành nhìn sâu vào mắt chàng:
– Tiểu điệt muốn biết rõ ngọn ngành!
Từ Quân Lượng lắc đầu:
– Ngọn ngành ta đã nói rõ trong thư, ngu huynh không muốn nhắc lại ở đây.
Tống Thiên Hành lắc đầu:
– Lần đó Lượng huynh giải thích quá mơ hồ, quá gượng ép, đệ muốn biết sự thật!
Từ Quân Lượng thở dài:
– Hiện giờ ngu huynh chỉ có thể nói được bấy nhiêu, còn tường tận thế nào thì có một ngày hiền đệ khắc biết.
Tống Thiên Hành kiên quyết:
– Không! Tiểu đệ muốn biết ngay bây giờ!
Từ Quân Lượng nghiêm giọng:
– Hiền đệ, làm như vậy là cưỡng ép người đó!
Tống Thiên Hành dịu giọng:
– Vì hạnh phúc của Nam Cung cô nương, đệ đành phải…
Từ Quân Lượng giơ tay ngăn lời chàng:
– Hiền đệ, sở dĩ ta buộc lòng phải làm như vậy chỉ vì hạnh phúc chung thân của Nam Cung cô nương mà thôi.
Tống Thiên Hành thở dài nhìn qua Nam Cung Tranh đang long lanh mắt lệ nói:
– Nam Cung cô nương, Lượng huynh hiện thời không phải giả chứ…
Nam Cung Tranh lắc đầu, giọng nàng như từ cõi xa xăm vọng về:
– Không giả!
Tống Thiên Hành nói mà lòng đau như cắt:
– Còn thần trí của người!
– Không thấy có điểm gì bất thường.
Từ Quân Lượng tiếp lời:
– Hiền đệ, Từ Quân Lượng này không thể giả được. Còn mọi cái đều rất bình thường.
Tống Thiên Hành trầm giọng nói:
– Lượng huynh, người điên luôn cho rằng mình không điên.
Từ Quân Lượng cũng nghiêm giọng nói:
– Ta nhắc lại một lần nữa, hiện thời ta rất bình thường.
Tống Thiên Hành vẫn giữ giọng nghiêm trang:
– Vậy sự sắp xếp ngu ngốc trước đây dưới Minh Hiếu Lăng cũng là ý của Lượng huynh…
Từ Quân Lượng thẳng thắn:
– Không sai!
Tống Thiên Hành cười lạnh:
– Huynh làm như vậy mà còn dám nhìn mặt tình nhân… Còn dám nhìn mặt nghĩa đệ mà trước kia huynh coi như cốt nhục.
Từ Quân Lượng bình thản:
– Ta làm như vậy chính là vì nghĩ đến hai người đó!
Tống Thiên Hành mắt lóe hàn quang, suýt chút nữa chàng thốt lên lời nhục mạ nặng nề nhất. Còn Từ Quân Lượng đã thản nhiên như không quay sang Nam Cung Tranh:
– Nam Cung cô nương, lòng dạ Từ Quân Lượng này chỉ có ông trời mới thấu hiểu, ta làm như vậy duy chỉ vì hạnh phúc chung thân của cô nương, không hề có bất kỳ một mục đích nào khác, mong cô nương hiểu cho nỗi khổ của ta!
Nam Cung Tranh không cầm được nữa, hai dòng lệ chảy dài xuống má, nàng cúi đầu im lặng!…
Từ Quân Lượng thở dài tiếp:
– Nam Cung cô nương, lòng ưu ái của cô nương Từ Quân Lượng kiếp này xin khắc ghi tâm khảm, may mà giữa ta và cô nương chưa có hôn ước ước thú, còn Từ Nam hiền đệ đây, vô luận tài, đức, trí, hiền đệ hơn hẳn Quân Lượng ta, bởi vậy ta thành tâm toàn ý cầu chúc cho hai người.
Nam Cung Tranh vụt ngẩng mặt lên, sắc mặt nàng trắng xanh, toàn thân run lẫy bẫy. “Bốp! ” một tiếng, nàng đã vận toàn lực tát Từ Quân Lượng một cái như trời giáng, sau đó mang che mặt cúi đầu run rẫy đi khỏi chỗ ngồi. Tống Thiên Hành thở dài dịu giọng:
– Lượng huynh, đệ thấy huynh điên thật sự rồi…
Từ Quân Lượng đưa ánh mắt đau buồn nhìn theo Nam Cung Tranh, môi chàng giật giật như muốn nói gì rồi lại thôi. Phía bên kia vang lên tiếng Lý tứ nương:
– Tranh nhi, thế nào…
Bàn giữa hai bên cách nhau có đến bốn năm trượng, mà mọi người lại trao đổi cũng thấp giọng, lại thêm tiếng mọi người dự yến xôn xao, nên bên kia không biết được tình hình bên này. Lại nghe giọng Nam Cung Tranh đầy nước mắt:
– Bà bà, đừng nhắc tới nữa…
– Con bé này khờ quá, hắn hiếp đáp ngươi à…
-…
– Lúc nãy hắn đánh ngươi một tát tai…
– Không! Tranh nhi đánh hắn!
– Đánh hay lắm, đáng tiếc đánh ít quá!
-…
– Được rồi, để bà bà đi hỏi tên tiểu tử ngu ngốc ấy coi.
Giọng Nam Cung Tranh trở nên khẩn thiết:
– Bà bà! Đừng! Đừng…
Lý tứ nương quát lớn:
– Buông ra!
Thì ra mụ già tính nóng như lửa này bị Nam Cung Tranh níu lại rồi. Lại nghe giọng Nam Cung Tranh u buồn lạ:
– Bà bà! Cầu xin bà bà đừng nhắc đến việc này nữa!
Nghe tiếng thiết quài của Lý tứ nương vang “rầm! ” lên sàn lầu, hét chấn động cả ngôi tửu lâu:
– Thật tức chết đi được!
Giọng Cổ Song Thành hòa dịu:
– Lý đại nương, bình tĩnh một chút, những việc như thế này không thể nóng nảy được.
Lý tứ nương sừng sộ:
– Không lẽ như vậy rồi thôi luôn sao…
– Đương nhiên không thể như vậy rồi thôi!
– Hừ! Ngày mai ta đi tìm lão mũi trâu Trường Xuân hỏi coi lão dạy thế nào mà có được thứ đồ đệ khốn kiếp như vậy!
Cổ Song Thành thở dài:
– Việc này bên trong tất có ẩn tình, chỉ sợ không đơn giản như ta nghĩ đâu!
Lý tứ nương à lên một tiếng rồi gằn giọng:
– Lữ Dao Hồng! Ngươi đã làm gì tên tiểu tử Từ Quân Lượng đó rồi…
Lữ Dao Hồng cười khanh khách nói:
– Lý đại tỷ, những người có mặt ở đây đêm nay toàn lại đại hùng gia, nếu Lữ Dao Hồng có “làm gì” Từ đại hiệp thì làm sao qua mắt chư vị được…
Lý tứ nương cười lạnh nói:
– Ta chỉ sợ tên tiểu tử ngu ngốc đó bị thủ đoạn hồ ly của ngươi làm mê muội đầu óc rồi!
Giọng Lữ Dao Hồng lạnh như băng:
– Lý đại tỷ, đêm nay ngươi là quý khách của bản môn, ăn nói nên giữ lời một chút.
Lý tứ nương lại dộng thiết quài, đánh rầm một tiếng nói:
– Ai là Lý đại nương của ngươi…
Lữ Dao Hồng cười nhẹ:
– Lâu năm không gặp, bản tánh của Lý đại tỷ cũng không thay đổi được chút nào.
Lý tứ nương hừ lạnh:
– Đêm nay ngươi không đem Từ Quân Lượng làm rõ trắng đen thì ta không bỏ qua cho ngươi đâu.
Nam Cung Tranh cất giọng khấn cầu:
– Bà bà, ngồi xuống đã!
Cổ Song Thành cũng nói:
– Lý đại tỷ xin dằn cơn nóng giận, chờ Thiên Hành nói chuyện với Từ đại hiệp xong rồi hẳng hay.
Phía bên kia Tống Thiên Hành và Từ Quân Lượng nói:
– Lượng huynh nghe hết rồi chứ…
Từ Quân Lượng gật đầu như một cái máy:
– Phải, ngu huynh đã nghe hết rồi.
– Vậy thì việc Nam Cung cô nương, Lượng huynh định an bài ra sao đây…
Từ Quân Lượng mỉm cười như mếu:
– Nguyên ta đã an bài thỏa đáng rồi, nhưng các người không chịu nghe theo, giờ chính bản thân ta, ta còn không biết phải tự an bài như thế nào nữa, làm sao có thể an bài cho người khác…
Tống Thiên Hành nhìn sâu vào đáy mắt đối phương:
– Lượng huynh, giờ đệ xin huynh nói một câu tự đáy lòng, giao tình giữa hai ta giờ đây thế nào…
– Thân như thủ túc!
Tống Thiên Hành nghiêm nghị:
– Vậy khó khăn của huynh phải chăng cũng chính là khó khăn của đệ…
Từ Quân Lượng nói:
– Nhưng khó khăn của ta không ai có thể giúp được!
– Không lẽ nguyên ủy thế nào cũng không thể nói ra…
– Phải! Không thể nói ra!
Tống Thiên Hành thở dài ngao ngán:
– Huynh thay đổi quá nhiều.
Từ Quân Lượng cười gượng nói:
– Hiền đệ, hay ta nói chuyện khác đi.
Tống Thiên Hành cười buồn:
– Trong tình cảnh này, hai ta còn chuyện gì khác để nói nữa…
– Chẳng hạn như lão mẫu của ta có khỏe không…
Tống Thiên Hành gật đầu:
– Bá mẫu khỏe lắm, mà Lượng huynh làm như vậy không sợ bá mẫu thương tâm sao…
Thần thái Từ Quân Lượng bỗng u ám:
– Ta thật tình tự lo cho mình con không nổi nên không cách gì chiếu cố người được, may mà có hiền đệ bên cạnh sớm hôm hầu hạ cũng giống như có ta bên cạnh. Ta yên tâm lắm.
Tống Thiên Hành chau mày đổi đề tài:
– Lượng huynh đảm nhận chức đầu hộ pháp Nhất Thống môn là hoàn toàn tự nguyện…
– Phải, trong xu thế này ta thành thật khuyên hiền đệ nên lui khỏi giang hồ, hưởng đời an nhàn thì hơn.
– Tiểu đệ chờ nghe lệnh huynh giải thích nguyên do.
– Hiền đệ là người thông minh, nguyên do tưởng không cần ngu huynh giải thích nữa.
Ánh mắt Tống Thiên Hành như hai luồng điện nhìn thẳng Từ Quân Lượng:
– Nghe khẩu khí Lượng huynh thật không khác Vạn Sự Thông.
Từ Quân Lượng tránh ánh mắt Tống Thiên Hành:
– Cả Vạn Sự Thông và ngu huynh đều xuất phát từ thiện ý.
– À, cho tiểu đệ hỏi một câu, lai lịch của Vạn Sự Thông thế nào…
Từ Quân Lượng cười khổ lắc đầu:
– Vấn đề này sợ ngoài y ra không ai có thể giải đáp nổi.
Tống Thiên Hành giọng quả quyết:
– Với võ công siêu tuyệt của Vạn Sự Thông, đệ không tin hắn là một người vô danh.
Từ Quân Lượng mỉm cười:
– Hiền đệ là người thông minh có đâu lại nói lời hồ đồ như vậy… Trời đất bao la người có võ công tuyệt thế mà võ lâm không biết tới còn nhiều nữa kìa!
Dừng một lát, chàng nhẹ nhàng tiếp:
– Không nói chi chuyện khác, nội trong Nhất Thống môn, công lực tương đương như Vạn Sự Thông ít nhất có đến ba người.
Tống Thiên Hành mắt phát dị quang:
– Lương huynh định uy hiếp tiểu đệ…
Từ Quân Lượng lắc đầu:
– Hiền đệ đừng hiểu lầm, ngu huynh không những nói bằng thiện ý mà còn dựa trên thực tế để nói.
– Vậy tiểu đệ xin được nghe tường tận.
Từ Quân Lượng nghiêm trang tiếp:
– Hiền đệ, đừng kể đến hai vị công lực ngang với Vạn Sự Thông, cứ theo lực lượng hai song phương trong đêm nay hiền đệ thấy thế nào…
Tống Thiên Hành hiên ngang nói:
– Lượng huynh, người khác có thể không hiểu tính khí đệ. Nhưng huynh thì phải hiểu. Tiểu đệ xưa nay hành sự chỉ hỏi có nên làm hay không làm, còn những việc khác không cần nghĩ tới. Với lực lượng song phương đêm nay, nếu thật sự có xung đột, chỉ cần Lượng huynh giữ lập trường trung lập thì ai thắng ai bại còn chưa biết được!
Từ Quân Lượng mỉm cười:
– Hiền đệ khí khái ngất trời, ngu huynh bội phục, nhưng hiền đệ là người thông minh tưởng không nên làm việc hồ đồ như vậy.
Tống Thiên Hành lạnh lùng:
– Cái đó chưa biết được, Lượng huynh đừng quên Lữ Dao Hồng là kẻ thù “sư môn” của tiểu đệ!
Từ Quân Lượng thở dài:
– Hiền đệ, ân oán của đời trước cứ để đời trước giải quyết thì hay hơn.
Tống Thiên Hành thở dài thất vọng:
– Không ngờ Lượng huynh lại có thể nói được những lời như vậy.
Từ Quân Lượng gượng cười:
– Hiền đệ, ta biết cũng khó lòng lấy được sự cảm thông của hiền đệ, nhưng sự thật ta có nỗi khổ là lập trường của ta…
Tống Thiên Hành lạnh lùng ngắt lời đối phương:
– Chuyện đã không hợp ý, xem ra thì hai ta không còn gì để nói với nhau nữa.
Từ Quân Lượng nói:
– Tuy không còn gì để nói, nhưng ngu huynh xin nói lời cuối cùng, mong hiền đệ suy nghĩ kỹ lời khuyên của ngu huynh.
Tống Thiên Hành đau khổ gật đầu:
– Đa tạ Lượng huynh, việc này đệ biết tự xử lý thế nào, thôi ta ra ngoài đi!
Hai người đứng dậy song song trở về ghế ngồi. Lý tứ nương hỏi ngay Tống Thiên Hành:
– Tiểu tử, thế nào…
Tống Thiên Hành lắc đầu thở dài thay câu trả lời. Lý tứ nương mắt lộ hàn quang nhìn Từ Quân Lượng nói:
– Từ Quân Lượng, ngươi quyết định thế nào, nói ta nghe thử!
Từ Quân Lượng đứng dậy, cười gượng nói:
– Lý tiền bối, vãn bối có việc gấp đang chờ, xin để lát nữa sẽ hầu nghe huấn thị.
Lý tứ nương cười lạnh:
– Ngươi đừng kiếm cớ trốn tránh!
Từ Quân Lượng cung kính đáp:
– Vãn bối nào dám.
Lý tứ nương cười lạnh:
– Hừ, ngươi mà dám! Dù có trốn lên trời ta cũng bắt ngươi về đây!
Từ Quân Lượng quay sang Vạn Sự Thông nói:
– Vạn huynh, phiền đưa tại hạ đi một đỗi.
Quay sang Lý tứ nương cung thân một cái rồi vội vã xuống lầu. Tiệc rượu này tiếng là để tẩy trần cho bọn Lý tứ nương và tống biệt Từ Quân Lượng, nhưng thục tế là yến tiệc dành cho giới cao cấp của Nhất Thống môn. Bởi vì từ lúc bắt đầu, phía quần hào không ai cầm đũa, chỉ có một biệt lệ đó là Tiểu Tửu Quỷ Hồ Bình ăn uống tự nhiên, những việc xảy ra nãy giờ hình như không có tác động gì đến gã. Còn phía Nhất Thống môn, tình hình ngược lại, ăn uống khá nhiệt tình. Sự việc xảy ra như vầy đối với phía quần hào có thể nói chuyến đi Lạc Dương đã thành vô ích. Mọi người cố gắng nhẫn nhịn được, nhưng Lý tứ nương làm sao nhịn được… May mà có Cổ Song Thành bên cạnh nhắc nhở tình thế bất lợi về lực lượng, nên mới dằn bớt hỏa khí của mụ!
Nhưng nộ hỏa không phát tiết được thì làm sao chịu được, mụ đem trút hết lên đầu Hồ Bình:
– Tiểu quỷ, ngươi làm gì ăn uống như bị bỏ đói lâu nay…
Hồ Bình nhe răng cười:
– Lý tiền bối không nghe Lý Thanh Liên nói sao… “Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh”. Thử hỏi rượu ngon thịt béo như vầy mà không dùng, không phụ bỏ lòng hiếu kính của chủ nhân sao…
Lý tứ nương mới hừ lạnh bỗng thấy Vạn Sự Thông mang chiếc bụng kềnh càng bước lên thang lầu, lập tức hất hàm hỏi:
– Họ Vạn kia, Từ Quân Lượng đâu…
Vạn Sự Thông mỉm cười:
– Lý đại tỷ, Từ đại hiệp đã khởi hành đi quan ngoại…
Lý tứ nương nổi giận quát:
– Quân khốn khiếp.
Vạn Sự Thông mỉm cười:
– Lý đại tỷ xin dằn cơn nóng giận. Từ đại hiệp quả có việc gấp rút không dám trễ ngày giờ. Khi ra đi y còn dặn lại nhờ tại hạ cáo lỗi với nhị vị đồng thời có nói những vấn đề chưa giải quyết được chờ y từ quan ngoại trở về sẽ giải quyết tiếp.
Lý tứ nương liếc nhìn Nam Cung Tranh, lúc này đang ủ rũ cúi đầu, lại nhìn Tống Thiên Hành:
– Tiểu tử thấy sao…
Tống Thiên Hành gượng cười:
– Bà bà, theo ngu ý của Thiên Hành, tốt nhất nên chờ Lượng huynh trở về rồi tính sau.
Lý tứ nương hừ lạnh nói:
– Việc không liên quan đến các ngươi mà, đâu vội gì giải quyết!
Dộng mạnh thiết quài xuống sàn, mụ tiếp lời:
– Các ngươi tránh ra, coi lão bà này có đòi được người hay không…
Nam Cung Tranh níu tay áo mụ:
– Bà bà… bà bà…
Tống Thiên Hành nghiêm mặt nói:
– Vấn đề nhất định sẽ giải quyết, nhưng hiện thời ta không thể gấp được.
Lý tứ nương hừ lạnh một tiếng ôm lấy vai Nam Cung Tranh nói:
– Hài tử đáng thương, ngươi là sinh mệnh của bà bà, người ta có thể không quan tâm đến ngươi, nhưng bà bà nhất định không để ngươi bị người hiếp đáp.
Đột ngột mụ đứng phất dậy chỉ mặt Lữ Dao Hồng quát:
– Lữ Dao Hồng, ngươi đứng dậy!
Lữ Dao Hồng chớp chớp mắt cười nhẹ hỏi:
– Lý đại tỷ có điều chi chỉ giáo…
Lý tứ nương cười lạnh:
– Chỉ giáo à… Nếu ngươi không lập tức giao Từ Quân Lượng ra thì Lý tứ nương sẽ sống chết với ngươi!
Lữ Dao Hồng cười nhẹ:
– Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao…
Lý tứ nương lập tức hươ chưởng nhắm vào Lữ Dao Hồng bổ xuống. Lữ Dao Hồng cũng không nhịn, hươ chưởng phản kích. Quần hào song phương thảy đều biến sắc rùng rùng đứng dậy nhảy ra ngoài tránh né. Nhưng lạ thay, bóng người thấp thoáng chưa định, hai luồng chưởng phong cũng chưa kịp giao nhau đã nghe tiếng niệm Phật:
– A di đà Phật! Thiện tai! Thiện tai!
Thì ra giữa Lý tứ nương và Lữ Dao Hồng đã xuất hiện hai vị lão ni thân hình nhỏ thó, tóc trắng như tuyết, đôi mày dài rũ gần kín mắt cũng bạc trắng. Sự xuất hiện của lão ngươi quá đột ngột khiến quần hào ai nấy thất kinh cả Lý tứ nương với Lữ Dao Hồng cũng ngẩn người quên cả việc giao thủ. Kỳ thực với chưởng phong hùng hậu của hai tay cao thủ như Lý tứ nương với Lữ Dao Hồng, dù tường đồng vách sắt cũng phải lưu lại chút vết tích, đằng này, lão ni kia hứng trọn ngọn chưởng của song phương mà xung quanh lão không thấy chút nào, tựa như muối bỏ bể vậy. Rõ ràng chưởng phong của hai người bị thần công của lão ni hóa giải vô hình, điều càng khiến mọi người kinh hãi là lão ni xuất hiện từ hướng nào mà cuộc trường không một ai hay biết. Lão ni cúi đầu xá mọi người, cất giọng nói:
– Chư vị thí chủ xin ngồi vào chỗ, lão bần ni nói một lời.
Giọng nói của bà tuy rất hiền từ nhưng có hàm chứa một uy lực vô biên khiến quần hào cả người cứng đầu nhất như Lý tứ nương đều ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
Quần hào sau khi ngồi yên, từ phía trong lầu bỗng xuất hiện một phụ nhân mặc thanh y, cả mảnh se che mặt cũng màu xanh. Thanh y phụ nhân xuất hiện càng khiến mọi người nghi hoặc vì không ai nhận ra bà là nhân vật nào. Lão ni lúc này chắp tay nhìn Lý tứ nương nói:
– Lý thí chủ, bần ni định giúp thí chủ hóa một thiện duyên, không biết thí chủ có vui lòng tiếp nhận…
Lý tứ nương lúng túng nói:
– Xin sư thái cứ dặn dò.
Lão ni lại cúi đầu:
– Đa tạ Lý thí chủ!
Quay sang Nam Cung Tranh lúc này đang đứng như ngây như dại, mỉm cười nói:
– A đầu, ngươi còn ngây ra đó làm gì…
Câu nói của lão ni nghe ra không có gì lạ, nhưng thực sự khiến quần hào hết sức bối rối. Nhưng riêng Nam Cung Tranh cũng giật mình như tỉnh cơn mê. Nàng lập tức rời ghế quỳ trước mặt lão ni:
– Đệ tử Nam Cung Tranh, bái kiến sư thái.
Cũng lúc đó, thanh y phụ nhân bỗng rung động, mảnh sa che mặt run lên liên hồi, nhưng lúc này không ai để ý đến bà tạ Lúc này Lý tứ nương mới hiểu hai tiếng “thiện duyên” mà lão ni nói lúc nãy, bà run giọng gọi:
– Tranh nhi…
Nam Cung Tranh quay nhìn Lý tứ nương, nuốt nước mắt:
– Bà bà… tha thứ cho Tranh nhi…
Lão đặt một tay lên đầu Nam Cung Tranh quát khẽ:
– A đầu, im miệng!
Nhìn lên Lý tứ nương, bà nhẹ nhàng:
– Lý thí chủ xin cứ yên tâm. Tranh nhi không phải đệ tử phật môn, hơn nữa trần duyên chưa dứt, bần ni bảo đàm lắm thì nửa năm, mau thì sáu tháng sẽ hoàn lại thí chủ một Tranh nhi nguyên vẹn.
Lý tứ nương thở dài nhẹ nhõm:
– Đa tạ sư thái từ bi…
Nhưng Nam Cung Tranh đã ôm chân lão ni nói:
– Sư thái… đệ tử đã chán ngán trần đời, xin sư thái…
Lão ni cười hiền hậu:
– Tuổi con còn trẻ quá, có đâu lại có ý nghĩ chán ghét trần thế như vậy!
Dừng lời một lát, bà trầm giọng nói:
– Tranh nhi mau đứng dậy, tương lai của con sẽ do sư phụ tác chứ!
A thì ra bà đã xem mình là sư phụ rồi. Nam Cung Tranh từ từ đứng dậy, lão ni nhìn Lữ Dao Hồng:
– Lữ thí chủ, bần ni có mấy lời chướng tai. Không biết Lữ thí chủ có khứng nghe…
Có lẽ Lữ Dao Hồng khiếp hãi trước vẻ nghiêm của đối phương nên cung kính đáp:
– Sư thái có điều chi cứ nói, Lữ Dao Hồng rửa tai lắng nghe.
Lão ni từ tốn:
– Phiền Lữ thí chủ nhắn lời tới kẻ đỡ đầu mới kết giao, rằng nếu y biết điều dừng lại thì hãy còn kịp lúc!
Lữ Dao Hồng vừa mới kết giao với một kẻ đỡ đầu có thế lực… Lời nói của lão ni không những khiến quần hào giật mình kinh hãi mà đến cả Lữ Dao Hồng cũng không khỏi giật mình. Sau một lúc thất thần, Lữ Dao Hồng hoàn hồn nói:
– Lữ Dao Hồng sẽ chuyển lời, nhưng pháp hiệu của sư thái có thể để lại cho Lữ Dao Hồng tiện…
Lão ni thở dài:
– Pháp hiệu của lão ni đã lâu không dùng đến, nói ra thí chủ vị tất đã biết, chi bằng chẳng nói thì hơn.
Lữ Dao Hồng hỏi vặn:
– Vậy Lữ Dao Hồng phải nói ai nhắn lời bây giờ…
Lão ni nói:
– Thí chủ cứ việc tả sơ dung mạo của bần ni cho đối phương là được rồi.
Lão ni lại thở dài:
– Lời lão ni đã nói hết, thí chú có thể dẫn thuộc hạ ra về.
Lời nói của lão ni tuy rất bình thường nhưng hàm chứa một uy lực không thể cưỡng lại. Thấy Lữ Dao Hồng chắp tay xá dài, rồi dắt thuộc hạ xuống lầu. Lão ni chờ bọn thủ hạ Nhất Thống môn đi khỏi mới quét mắt nhìn khắp mọi người, ánh mắt từ bi vô lượng bà dừng lại nơi Vân Trung Phụng.
– Tương kiến tất hữu duyên, cô nương có muốn đi theo lão ni một thời gian…
Vân Trung Phụng mừng hơn bắt được vàng:
– Được sư thái chiếu cố, tiện nữ còn cần gì hơn!
Dứt lời quỳ xuống bái tạ. Lão ni đỡ Vân Trung Phụng dậy rồi nhìn sang Tống Thiên Hành:
– Vị tiểu thí chủ này chắc là cao túc của Thanh Hư thượng nhân…
Tống Thiên Hành cung kính đáp:
– Vãn bối chính là Tống Thiên Hành, kính xin sư thái cho biết pháp hiệu để vãn bối khỏi thất lễ.
Lão ni mỉm cười:
– Trong Đại Tuyết sơn có một lão ni cô ẩn cư, chắc tiểu thí chủ đã nghe lệnh sư nói tới…
Tống Thiên Hành giật mình thốt:
– Thì ra thần ni chính là Tuyết Sơn thần ni, người mà võ lâm chỉ nghe danh chứ hiếm khi gặp mặt!
Lão ni cười:
– Tội quá! Tội quá! Lão ni cô được thí chủ xưng là thần ni!
Đồng thời, toàn thể quần hào có mặt, trừ Lý tứ nương, Cổ Song Thành là chắp tay xá, còn lại đều quỳ xuống. Vị thần ni này xưa rày ẩn cư Tuyết Sơn, nhưng không có một nơi cố định nào. Bởi vậy khó khăn lắm mới gặp được bà, giờ bất thần xuất hiện chốn này thử hỏi quần hào không mừng rỡ quỳ lạy sao được. Đặc biệt là Nam Cung Tranh, trong lúc thất tình định đầu vào chốn không môn, không ngờ gặp được kỳ duyên làm môn đệ cho vị tiền bối kỳ nhân hãn hữu trên giang hồ. Tuyết Sơn thần ni huy động tăng bào, toàn thể quần hào bỗng thấy một luồng kình đạo đỡ mình đứng dậy, bà cười nói:
– Chư vị thí chủ xin đứng dậy, bần ni không thích như vậy!
Bỗng như phát hiện ra Hồ Bình, bà nhìn hắn nói:
– Vị thí chủ này chắc là đồ đệ của…
Hồ Bình vội vàng khom mình nói:
– Bẩm thần ni, vãn bối là đồ đệ của “Túy Di Lạc” Đỗ Thiếu Khang.
Tuyết Sơn thần ni gật gù:
– Tốt! Tốt!
Tuyết Sơn thần ni nhìn mọi người nói:
– Có các người trẻ tuổi này thì sự nghiệp trừ ma vệ đạo có người thay thế!
Lý tứ nương nói:
– Thần ni, bọn hậu sinh này, tuy tư chất tốt, nhưng công lực còn non kém, mong thần ni thành toàn cho.
Cổ Song Thành cũng góp lời:
– Hiện thời đạo tiêu ma trượng, tiền đồ trừ ma vệ đạo còn nhiều ngăn trở kính mong thần ni…
Tuyết Sơn thần ni mỉm cười nói:
– Việc này bần ni tất sẽ an bài thỏa đáng, nhị vị thí chú cứ yên tâm.
Nhìn Tống Thiên Hành và Hồ Bình bà tiếp:
– Nhị vị thí chủ này ba ngày sau vào canh ba đến ngay Lạc Dương kiều, bần ni sẽ giới thiệu một vị kỳ nhân…
Tống Thiên Hành và Hồ Bình mừng rỡ bái tạ. Tuyết Sơn thần ni quay lại thanh y phu nhân, mỉm cười nói:
– Bích thí chủ, đừng giả vờ thần bí nữa, giở mạng che mặt ra đi!
Thanh y phu nhân giở mạng che mặt ra, Nam Cung Tranh mừng rỡ kêu lên:
– Sư phụ!
Vừa kêu vừa nhào vào lòng thanh y phụ nhân. Bà dang tay ôm nàng vừa kích động nói:
– Quý hóa quá! Cứ tưởng bay cao thành phụng hoàng rồi, không ngờ vẫn còn nhớ tới sư phụ.
Thì ra thanh y phụ nhân chính là Bích Lan Quân, Chưởng môn nhân Thần Nữ môn. Lẽ ra bà năm nay phải trạc ngũ tuần rồi, nhưng xem bề ngoài chỉ trạc tứ tuần. Hai sư đồ ôm nhau mà nhìn cứ như hai chị em vậy. Lý tứ nương vừa như ghen tức, vừa buồn cười quát:
– Hai ngươi xong chưa…
Bích Lan Quân nói:
– Xong rồi, xong rồi Lý đại tỷ.
Vỗ vỗ vai Nam Cung Tranh bà tiếp lời:
– A đầu, bà bà giận rồi kìa, mau buông ta ra.
Hai người buông nhau ra, Bích Lan Quân chào hỏi mọi người xong nói:
– Tại hạ cùng Tranh a đầu tuy tiếng là sư đồ, nhưng do tại hạ nuôi nấng từ nhỏ như tình mẫu tử, cửu biệt trùng phùng, mong chư vị thứ lỗi.
Tuyết Sơn thần ni mỉm cười nói:
– Chư vị thì cứ ở đây hàn huyên, bần ni mang hai a đầu đi trước.
Nhìn hai nàng, bà gật đầu:
– Ta đi thôi.
Dứt lời đã nắm tay hai nàng phóng mình qua cửa sổ biến mất. Sự việc buồn hóa ra vui, chuyện nổ như pháo, mọi người bỗng phát hiện ra nãy giờ chưa ai ăn uống chút gì, thế là thét gọi lâu nhị lập tức dọn cỗ khác. Rượu qua mấy tuần, Lý tứ nương nói:
– Bích chưởng môn nhân, sao tình hình thế nào…
Bích Lan Quân mỉm cười:
– Lý đại tỷ muốn biết về việc gì…
Lý tứ nương hừ lạnh:
– Giỏi lắm, ta hỏi mà ngươi trả lời không xuôi thì hai mâm rượu này ngươi gánh lấy đó.
Bích Lan Quân mỉm cười:
– Được rồi, Lý đại tỷ hỏi đi.
– Thứ nhất, Tuyết Sơn thần ni bao giờ mang hai con a đầu kia trở về…
– Trễ nhất là rằm tháng tám.
Lý tứ nương nhíu mày:
– Tức trước khi Nhất Thống môn khai đàn đại điển…
Bích Lan Quân mỉm cười:
– Đúng vậy, nếu quá hạn kỳ ấy thì chúng học nên võ công tuyệt thế cũng chẳng có chỗ dùng.
Hồ Bình vỗ tay nói lớn:
– Hay quá. Trong một thời gian ngắn mà có thể học thành tuyệt nghệ.
Cổ Song Thành mỉm cười vỗ đầu hắn:
– Nhóc con! Ngươi có thấy Tống đại ca ngươi không… Công lực tiến chỉ sau một đêm mà thôi. Tuyết Sơn có thú linh dược Thiên niên tuyết sâm, cộng với tư chất tốt thì thần công tốc thành. Lý do đơn giản vậy đó.
Hồ Bình giọng không giấu ghen tỵ:
– Nhị vị tỷ tỷ thật phúc dày mới gặp duyên này.
Lý tứ nương quát:
– Quỷ con. Ngươi đừng có ghen tỵ với người, thần ni có nói ba ngày nữa sẽ giới thiệu một kỳ nhân, ngươi tất có phần, còn nói gì nữa.
Quay sang Bích Lan Quân:
– Đại chưởng môn nhân, ngươi biết vị kỳ nhân ấy là ai không…
Bích Lan Quân lắc đầu:
– Thần ni xưa rày ẩn thân trong Đại Tuyết sơn, bạn hữu của người tất cũng là kỳ nhân ẩn sĩ, ta không biết đâu.
Lý tứ nương nổi giận:
– Ngươi đi cùng thần ni tới đây sao hỏi gì ngươi cũng lắc đầu vậy…
Bích Lan Quân mỉm cười:
– Theo thần ni nói, trên Tuyết Sơn có một đại ma đầu ẩn cư mà rất ít người biết đến. Lão ma xưng là “Băng Phách thần quân” lão cho xây dựng trong Trường Xuân cốc ở Tuyết Sơn một cung điện nguy nga tráng lệ, gọi là Quảng hàn cung, trong cung nam nữ đệ tử có đến hơn hai trăm người…
Lý tứ nương nóng nảy hỏi:
– Vậy ra lão ma đó chính là kẻ đỡ đầu cho Nhất Thống môn…
Bích Lan Quân gật đầu:
– Không sai. Nghe đâu lão ma “Băng Phách thần quân” hạ nghiêm lệnh, ngoài những người có nhiệm vụ định kỳ đi ra ngoài mua sắm vật dụng cần thiết, toàn bộ đệ tử của Quảng Hàn cung không ai được ra ngoài nửa bước, bởi vậy Quảng Hàn cung sau khi được thành lập đến giờ mà trên giang hồ không một ai hay biết.
Cổ Song Thành chen lời:
– Bích chưởng môn nhân, thần ni với Băng Phách thần quân có uyên nguyên gì không…
Bích Lan Quân lắc đầu:
– Điểm này thì ta không rõ, có điều theo chỗ ta biết được, hình như giữa hai người có một ước định gì đó, bởi vậy thần ni ẩn cư Tuyết sơn bao năm nay không ở một nơi nào cố định, nguyên nhân là để giám sát hành động của Băng Phách thần quân.
Lý tứ nương hỏi:
– Còn ngươi làm sao gặp được thần ni…
Bích Lan Quân lắc đầu:
– Không phải ta gặp được thần ni mà chính người chủ động đến tìm ta.
Lý tứ nương cười lạnh:
– Ngươi láo cũng vừa vừa vậy, người ta còn tin được…
Bích Lan Quân mỉm cười:
– Lý đại tỷ không tin ta cũng không biết làm sao hơn nhưng sự thật là như vậy. À, lúc nãy không phải thần ni tự tìm đến để gặp các vị đó sao… Thực ra với công lực siêu phàm của người nếu muốn thì tìm đến những người giang hồ có chút hư danh như chúng ta nào có khó khăn gì.
Tống Thiên Hành chợt nhớ ra điều gì nói:
– Phải rồi, vậy thần ni ắt biết lai lịch của Vạn Sự Thông…
Bích Lan Quân lắc đầu:
– Việc này ta đã hỏi thần ni, người nói Vạn Sự Thông mới xuất hiện trên giang hồ, hơn nữa thần ni còn bận giám sát Băng Phách thần quân nên chưa chú ý đến hắn…
Nói đến đây bỗng nghe bên ngoài tiếng quát tháo:
– Đồ khốn! Đã treo chiêu bài tửu lâu tại sao lại không tiếp khách chứ…
Nghe tiếng chưởng quỹ thành khẩn giải thích:
– Khách quan thông cảm, không phải điếm không mở cửa đón khách, nhưng vì đêm nay toàn bộ tửu lâu đã có khách bao hết rồi.
Giọng nói kia vẫn nghiêm lạnh:
– Người bao tửu điếm đêm nay thiết yến đãi bao nhiêu khách…
Giọng chưởng quỹ bối rối:
– Nguyên có đến hơn bốn mươi bị, giờ chỉ còn khoảng hai mươi vị thôi.
Nghe tiếng cười ha hả, nói:
– Một ngôi tửu điếm to lớn như thế này mà chỉ đãi có hai mươi người khách thì thật là lãng phí. Chưởng quỹ, chúng ta thương lượng với nhau một chút, thế nào…
Giọng chưởng quỹ lắp bắp:
– Khách quan, việc… việc gì khác thì… thì có thể thương lượng, có điều… đêm nay… tiểu nhân không thể tiếp chư vị được.
Một giọng nói khác nghe chói tai, cười ha hả nói:
– Những việc khác có thể thương lượng được, vậy ta muốn ngươi nhường phu nhân ngươi đêm nay có được không…
Quả là lời nói ngông cuồng không thể chấp nhận được. Tên chưởng quỹ dù tức giận không không dám phát tiết, chỉ cười khổ nói:
– Quan khách nói chơi.
Giọng nói nghiêm lạnh lại cất lên:
– Chưởng quỹ! Người của bọn ta có cả thảy mười người, từ đường xa mộ danh mới đến đây, ngươi đi thương lượng với các vị khách kia xem, thế nào…
Giọng chưởng quỹ càng lúc càng lúng túng:
– Khách quan, tiểu… tiểu nhân… không… không dám mở miệng.
Giọng nói kia quát lớn:
– Vậy để ta đi thương lượng với họ, tránh ra.
“Bịch! ” một tiếng nặng nề kèm theo một tiếng kêu đau đớn, chắc lão chưởng quỹ đã bị hất ngã rồi. Có tiếng bước chân vang trên thang lầu, một tốp mười người lần lượt bước lên.
Đi đầu là bốn nam nhân, tiếp theo là bốn nữ nhân, đoạn hậu có hai vị lão nhân áo xám tuổi trạc lục tuần. Bốn nam nhân mình mặc kình trang đồng một màu đen, vai giắc trường kiếm để phất phơ chùm tuy ngũ sắc, tuổi trạc tam tuần. Bốn người nữ tuổi trạc hai bốn, hai lăm, thân mặc y phục một màu thúy lục, eo mang trường kiếm, cả bốn nhan sắc bình thường nhưng đuôi mắt đầu mày mỗi mỗi đều lộ nét phong tình. Còn hai lão nhân áo xám đi đoạn hậu, đồng mục thần quang như điện. Xem ra mười người này đều là những nhân vật võ lâm hơn nữa thuộc hàng cao thủ thiên cả nội ngoại công.
Mười người vừa bước lên lâu, Hồ Bình nhe răng cười ngọ nguậy tay chân. Tống Thiên Hành nghiêm giọng quát lớn:
– Bình nhi, không được gây sự.
Gần như đồng thời, bốn nữ nhân nhìn chằm chằm Tống Thiên Hành nuốt nước bọt nói:
– Người đâu mà tuấn tú lạ!
Một ả khác tiếp lời:
– Trung Nguyên quá là thế giới hào hoa, địa linh nhân kiệt, nam nhân cũng tuấn tú khác thường.
Một tên nam nhân che miệng cười nói:
– Chưa hẳn đã như vậy, các người xem thử lão xú bà kìa, mụ xấu đến…
Tên đi đầu cất giọng oai nghiêm ngắt lời:
– Các ngươi không được vô lễ.
Nhưng hiềm một nỗi, lời cảnh cáo của hắn đã quá trễ, Lý tứ nương mắt lộ hung quang, cười lạnh nói:
– Quân không biết lễ nghi.
Mười người kia nghe lời biến sắc, Lý tứ nương quay sang Hồ Bình:
– Tiểu Tửu Quỷ, thay lão bà giáo huấn quân không biết lễ nghi một chút.
Nên biết Lý tứ nương xấu đến nổi danh, mụ được liệt hàng đầu trong Thập đại cao nhân “Nhất xú” mà. Phàm những người khiếm khuyết rất ghét nào chọc ghẹo điểm khuyết của họ, thế mà mấy người này lại phạm ngay vào điều cấm kỵ ấy, thử hỏi mụ làm sao không nổi cơn tam bành. Tuyệt một điều Tiểu Tửu Quỷ Hồ Bình đang ngứa ngáy chân tay vì bị Tống Thiên Hành hạ cấm lệnh quá sớm, Lý tứ nương lại phái ngay hắn ra trận đầu thăm do lực lượng đối phương. Hồ Bình còn mong gì hơn dạ lớn xông ra nghểnh cổ ôm quyền nói:
– Chư vị là viễn khách vì mộ danh Trung Nguyên lâu mới đến đây, tại hạ xin thay mặt chủ nhân kính mời chư vị một ly.
Mười người mới đến đang ngơ ngẩn vì thái độ trái ngược của một già một trẻ, lại thêm Hồ Bình nói kính một ly mà hai tay trống không. Bỗng đâu một vòi rượu, chiêu đắc ý nhất của Tiểu Tửu Quỷ, phóng ngay về phía mọi người. Bị bất ngờ cả mười tên đồng huy động chưởng phản kích, nhưng vì không kịp phòng bị, Tiểu Tửu Quỷ lại tấn công quá bất ngờ, nên ngoài đầu cổ không bị dính còn lại các nơi khác trên mình hoặc ít hoặc nhiều đều bị dính dơ. Khổ thay vòi rượu bị chưởng lực của đối phương chấn ngược về phía quần hùng còn nhanh hơn lúc Hồ Bình phóng ra. Hồ Bình đương nhiên là ứng phó không nổi rồi, còn Lý tứ nương vì thể diện cũng không thể ra tay, xem ra chỉ còn có Tống Thiên Hành ra tay là tiện nhất. Chỉ thấy chàng khẽ cau mày, phất nhẹ đôi ống tay áo, đẩy mớ nước dơ lẫn rượu sang một bên, đồng thời trầm giọng nói:
– Các vị đã tự ý, ỷ mạnh xông lên lều làm mất nhã hứng của người, lại còn mở miệng nhục mạ bậc tôn trưởng, không thấy như vậy là quá lố sao…
Nam nhân đi đầu cười lạnh nói:
– Quán xá là nơi công cộng, sao lại có thể nói tự ý ỷ mạnh xông đại lên lầu, hơn nữa kẻ gây sự trước tiên lại là các hạ!
Lý tứ nương nổi giận quát lớn:
– Tiểu tử cưỡng từ đoạt lý!
Đối phương thảy đều biến sắc, Lý tứ nương đã quay sang Tống Thiên Hành trầm giọng:
– Thiên Hành, hai tên già kia là bọn hung hãn ở Miêu Cương Kim Ngân động Động chủ, cũng chính là sư phụ của Miêu Cương thất sát, kỳ dư tám tên chắc cũng là bọn côn đồ ở Kim Ngân động, ngươi hạ sát không cần phải lưu tình.
Tống Thiên Hành hơi do dự:
– Bà bà, nhưng đây là náo thị…
Lý tứ nương ngắt lời:
– Không cần ngại, việc của giang hồ quan phủ cũng không hơi sức đâu mà can thiệp.
Lão nhân cao cao nhìn Lý tứ nương cười lạnh nói:
– Người có thể nhìn biết lai lịch của huynh đệ lão phu đương nhiên không phải kẻ tầm thường, coi tướng mạo ngươi chắc là Lý tứ nương đứng đầu trong Thập đại cao nhân phải không…
Lý tứ nương cũng cười lạnh:
– Không sai. Nói vậy hai ngươi thừa nhận là Kim Ngân động Động chủ rồi…
– Không sai. Huynh đệ lão phu chính là Kim Ngân động Động chủ Mặc Sĩ Chiêu, Mặc Sĩ Ngọc, đêm nay tại Lạc Dương thành gặp được nhân vật đứng đầu trong Thập đại cao nhân thật hân hạnh vô cùng.
Ánh mắt Lý tứ nương như hai luồng điện quét nhìn tám người còn lại:
– Còn tám tên này là giống gì…