Cảnh Sát Đặc Nhiệm Texas

Chương 6 - Chương 6

trước
tiếp

– Tôi không hiểu. – Josie chau mày nói.

Marc nhoài người ra phía trước, trên tay cầm tách cà phê trống rỗng.

– Cô với nói là Garner sẽ tống Jennings ra khỏi cửa vì ông ta nghi ngờ hắn ăn trộm. Thế nếu Garner không bị sát hại vì của cải của ông ta mà là vì ông ta nắm giữ những chứng cứ phạm tội thì sao? Nếu như hung thủ đã giết ông ta vì hắn không tìm thấy chứng cứ đó thì sao?

– Tôi thấy sởn gai ốc vì chuyện đó đấy.

– Chi tiết đó mang lại một điều quan trọng khác làm sáng tỏ vụ việc. Có thể cả hai chúng ta đang đi chệch hướng trong vụ án của Jennings.

– Tôi không tin anh ta là hung thủ. – Josie dằn từng tiếng.

– Còn tôi thì không tin thủ phạm là Bib.

Marc chau mày. Vẻ cứng rắn lộ ra trong mắt anh có vẻ mờ nhạt đi.

– Có thể cả hai chúng ta đều có lý, – anh nói.

Cô lắc đầu, thoạt tiên thì chậm rãi, sau thì trở lên hăng hái.

– Đúng, cũng có thể.

– Thôi được. Cứ cho là Henry Garner có được cái chứng cứ kia đi. Và ông ta dọa sẽ đem nó trình báo với cảnh sát. Ông ta đã bị sát hại, nhưng tên giết người đã không thể có được bằng chứng đó bởi vì Jennings đã cuỗm mất nó, với mục đích là dọa tố cáo một hay nhiều thủ phạm thay vì đưa chúng ra pháp luật.

– Quá nhiều giả thiết. – Josie nói thầm. – Tôi nhắc lại với anh là Dale đã phủ nhận việc gây án mạng…

– Chỉ là lúc đầu thôi, – anh nhắc cho cô nhớ lại. – Sau đó, ngay lập tức, anh ta đã thay đổi lời khai. Tại sao lại như thế?

– Có thể có ai đó đã trả giá cho anh ta cái gì đó, – cô trả lời, mắt ánh lên sự kích động. – Tiền.

– Luôn là tiền. Chắc chắn là chúng ta cần phải bắt đầu từ tiền.

Anh xoay tròn cái tách cà phê đã hết bằng ngón tay, vẻ suy nghĩ.

– Nhưng nếu như có một khoản tiền móc ngoặc nào đó thì tại sao lại phải đợi đến hai năm mới khử Jennings?

– Mẹ của cậu ta! – Josie thốt lên. – Bà ấy đã bị tước mất quyền sở hữu khoản tiết kiệm và tài sản của mình. Có thể là Jennings đã gặp hung thủ và đòi nhiều tiền hơn. Cũng có thể lần đó cậu ta đã hứa trao cho hắn bằng chứng. Lúc đầu, cậu ta phải chấp nhận khoản tiền nhỏ trước khi bắt đầu đòi một khoản lớn hơn. Tiền cho mẹ mình.

– Lập luận không tồi. – Marc tán thành.

Anh nhìn cô chăm chú, mắt ánh lên vẻ khích lệ dịu dàng mà anh đã từng có với cô trước khi họ trở thành kẻ thù.

– Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mở một văn phòng thám tử tư à?

Cô nhún vai và nuốt ngụm cà phê cuối cùng.

– Tôi nghĩ là chúng ta đang đi đúng hướng. Chúng ta phải bắt đầu từ đâu?

– Bắt đầu từ đầu. Chẳng hạn như thử xem ai có liên lạc với Jennings trong khi anh ta đang chịu án trong tù, trừ luật sư của anh ta ra.

Josie rút một cuốn sổ trong túi xách của mình ra và bắt đầu lật giở các trang giấy.

– Tôi có danh sách những người mà Jennings đã gọi điện cho họ từ trong nhà giam. Tên, địa chỉ, số điện thoại.

Cô đưa cho anh cuốn sổ của mình. Marc thích thú nhìn vào cuốn sổ.

– Cô sẽ không thể trở thành một thám tử tư được, mà phải là bác sĩ. Chữ viết của cô không thể đọc được.

– Phê bình thì dễ lắm, – cô cãi lại và lấy lại cuốn sổ. – Tên đầu tiên trong danh sách là Jack Holliman, ông ta sống ở Floresville, gần hạt Wilson. Đó là bác của Jennings.

– Thật tiện khi sống rất gần một nhà tù như thế…

– Đương nhiên là quá tiện lợi. Nhưng cần phải bắt đầu bằng một ai đó chứ, đúng không?

Cô cầm lấy phiếu tính tiền của mình và đi về phía quầy thu ngân. Marc cũng làm theo cô. Mỗi người tự trả tiền bữa ăn của mình, rồi rời nhà hàng trong im lặng.

***

Một lúc sau, họ leo lên con đường khúc khuỷu của một trang trại chăn nuôi nhỏ. Hàng rào đổ nát, đường đi đầy ổ gà và bụi bặm… Marc cho xe dừng lại trước trang trại, một ngôi nhà nhỏ bẩn thỉu, tường nhà đã bị bong tróc, còn cánh cổng thì gần như sắp bị đổ ập xuống.

Họ bước ra khỏi xe. Khi cả hai bắt đầu bước lên những bậc tam cấp thì bất ngờ một tiếng súng nổ ra và tạo thành một lỗ thủng trên cánh cửa, ngay sau đó là tiếng kêu khô khan của búa kim hỏa. Josie bước lùi lại, nhưng Marc thì không.

– Cảnh sát đặc nhiệm Texas đây! – Anh kêu to và vẫn tiến lên phía trước. – Nếu các anh bắn, các anh sẽ không còn sống lâu để mà hối tiếc chuyện dại dột này đâu.

Nòng súng biến mất. Họ nghe thấy những tiếng lách cách của ổ khóa, sau đó cánh cửa hé mở. Một ông già, lưng còng xuống vì thời gian, dò xét chiếc áo sơ mi của Marc bằng đồi mắt đã mờ.

– OK, phù hiệu nghiêm. Anh không định lừa tôi.

Ông ta nép mình để cho họ vào bên trong. Bên trong ngôi nhà trông cũng ảm đạm như bên ngoài vậy. Mùi hấp hơi thuốc lá lạnh lùng, cùng với mùi mồ hôi và mùi gỗ cháy bão hòa trong không khí. Cho dù bầu không khí trong phòng rất ngột ngạt nhưng ông già vẫn không có vẻ gì là phải chịu đựng cả. Ông ta ngồi lên trên một cái ghế xích đu được tô điểm thêm bằng một cái gối dựa thêu và một cái gối kiểu Afghanistan đã bị sờn màu, và ra hiệu mời khách ngồi xuống hai chiếc ghế bằng mây tre đan đánh vecni có kê thêm những cái gối dựa cáu ghét bẩn thỉu.

– Chúng tôi tìm Jack Holliman. – Marc nói và nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối.

– Tôi đây. Tôi đoán chắc là về Dale. – Ông già nhăn nhó trả lời. – Giá mà nó không phải chết khốn khổ như thế! Nó bị hạ như một con chó ở ngoài đường. Tôi chẳng còn ai thân thích cả, ngoài em gái tôi.

– Dale là cháu trai duy nhất của ông phải không? – Josie hỏi.

– Duy nhất, đúng thế. Nó cũng là đứa con trai duy nhất của em gái út của tôi. Bố nó chết khi nó mới được 10 tuổi. Bà mẹ đáng thương của nó không bao giờ biết rõ được những gì bố nó đã làm với thằng bé. – Đôi mắt ông ta cúi xuống tấm thảm đã sờn rách. – Bố nó luôn luôn gặp những chuyện rắc rối, cho đến tận ngày ông ta chết. Chính bố nó đã dạy nó vi phạm pháp luật.

– Ông có biết ai có thể muốn giết cháu trai của ông không?

Câu trả lời bật ra ngay.

– Không. Cảnh sát nói nó đã giết ông Garner, nhưng tôi không bao giờ tin điều đó. Đúng là Dale đã sử dụng séc không có bảo chứng và đã ăn cắp thẻ tín dụng để giúp đỡ mẹ nó. Nhưng nó không thể làm hại đến cả một con ruồi. Nó là một thằng bé tốt bụng: nó đưa những con vật ốm về nhà để nuôi, đưa chúng đến bác sĩ thú y và thanh toán bằng tiền túi của mình.

– Tôi biết – Josie nói mà không nhìn Marc. – Tôi biết Dale. Tôi cũng thế, tôi chưa bao giờ tin cậu ta phạm tội. Tôi rất muốn tìm ra kẻ giết cậu ấy. Nếu một lúc nào đó mà ông nhớ ra được điều gì đó thì đừng ngại gọi điện cho chúng tôi.

Ông già mím môi và lắc đầu.

– Tôi đã viết thư cho nó khi nó ở trong tù. Nó không thích viết thư nhưng dù sao thì nó cũng đã viết cho tôi mấy chữ vào tháng trước. Đợi đã, tôi sẽ đi tìm nó cho anh chị.

Ông già đứng dậy một cách khó nhọc, bước đi khập khiễng đến một cái bàn nhỏ có chân bị cập kênh rồi mở ngăn kéo bàn ra. Ông lấy ra một chiếc phong bì có đề tên ông và đưa nó cho Josie.

Trong phong bì là một tấm bưu thiếp. Một cảnh thiên nhiên. Mặt sau có một vài chữ viết rất xấu. Dale hỏi thăm tin tức của ông bác già của mình. Anh ta nhắc đến một cuộc đi chơi bằng ngựa mà cả hai bác cháu đã đi chơi vào mùa xuân.

– Lúc nào nó cũng nói về chuyến đi chơi đó, – Ông già buồn rầu nhớ lại. – Nó đã mang theo yên ngựa của nó… Anh chị biết không, từ khi tôi bị khèo, tiền bạc làm ra ít ỏi. Tôi có hai con ngựa nhưng chỉ có một bộ yên. Thế là Dale đã mang theo bộ yên của nó. Một bộ yên tuyệt vời, đinh được đóng bằng tay, có hai chiếc túi nhỏ bằng da gắn hai bên yên. Nó rất thích nông thôn nhưng nó vẫn ở thành phố để chăm sóc mẹ nó. Nó luôn luôn lo lắng cho mẹ nó, anh chị biết đấy. Tôi sẽ để lại cho nó trang trại này nếu nó còn sống. Tuần vừa rồi, tôi đã bán lũ ngựa đi. Tôi nghĩ là tôi cũng sẽ bán bộ yên. Ở đây chẳng còn ai cần đến chúng nữa.

Marc xoay tấm bưu thiếp giữa những ngón tay của mình, rồi trả nó cho Josie.

– Tôi không có tin tức gì của em gái mình. – Holliman nói tiếp. – Không có tin tức gì kể từ lúc cô ấy báo cho tôi biết tin là Dale đã bị chết. Tôi muốn đến đám ma của nó nhưng không tìm được ai đưa tôi đi cả. Mẹ nó đã hứa là sẽ gọi điện cho tôi nhưng cô ấy đã không làm như thế. Còn tôi thì tôi cũng không thể gặp được mẹ nó. Điện thoại của cô ấy đã bị cắt. Cô ấy vẫn khỏe chứ?

Marc và Josie nhìn nhau trao đổi.

– Bà ấy vẫn khỏe. – Josie nói. – Một vụ hỏa hoạn đã thiêu rụi căn nhà của bà ấy nhưng bà ấy vẫn khỏe. Bà ấy đã đến sống trong… trong một ngôi làng dưỡng lão xinh xắn. Tôi sẽ hỏi số điện thoại của bà ấy hay số của những người sống xung quanh cho ông.

– Cảm ơn cô, cô bé ạ, – Ông già nói, thả lỏng người với vẻ chán chường. – Tất cả cuốn xéo hết đi! Tuổi già là một sự trừng phạt của Chúa. Con người ta phải chịu đựng ở mọi chỗ, người ta không thể làm gì một mình được…

Đôi mắt màu xanh nhạt của ông bắt gặp ánh mắt của Josie.

– Cuộc sống trôi qua như một tia chớp. Cô hãy tận dụng thời khắc hiện tại, trong lúc cô vẫn còn có sức khỏe.

– Tôi sẽ cố gắng.

Marc lại cầm lấy tấm bưu thiếp.

– Ông có biết bạn bè của Dale không? Hay đồng nghiệp của cậu ta chẳng hạn?

– Đồng nghiệp thì chắc chắn là không rồi. Thằng bé chưa bao giờ làm việc cho ai ngoại trừ lão già đã bị sát hại đó. À, nó rất tự hào về công việc đó. Còn nữa, lần cuối cùng nó đến đây, nó đã nói với tôi điều gì đó rất lạ…

Ông ta nhíu mày và cố nhớ lại.

– Nó đã nói: “Bác ơi, cháu đã làm một việc dại dột”. Nó còn nói thêm là nó muốn bảo vệ ông già ấy khỏi một sự đe dọa nào đó. Và nó hy vọng là đã hành động đúng. – Ông già thì thào trước khi nhìn chăm chú vào họ. – Anh chị có hiểu gì không? Liệu điều đó có thể là gì chứ?

– Chưa. – Marc trả lời và đứng dậy. – Rồi chúng tôi sẽ sớm biết điều đó, tôi hứa với ông. Ông cũng không cần phải lo lắng cho em gái của mình đâu. Bà ấy vẫn khỏe.

Holliman chầm chậm đứng dậy trên đôi chân già nua của mình.

– Cảm ơn vì đã đến đây… Và xin lỗi vì vụ bắn súng nhé. Dale đã bảo tôi phải cảnh giác đề phòng: “Bác hãy đóng kín cửa lại và đề phòng người lạ”. Tôi không biết tại sao nhưng tôi vẫn làm theo lời khuyên của nó.

– Ông làm thế là đúng đấy. Ông không cần phải tiễn chúng tôi đâu, tôi sẽ đóng cửa. Ông có điện thoại không?

Holliman chỉ khẩu súng.

– Úi chà! Tôi sẽ không có thời gian để gọi điện nếu như có kẻ tấn công tôi, đúng không nào? May mà tôi còn có khẩu súng này đây.

Marc ngước nhìn ông già.

– Ông có nuôi chó chứ?

– Không, tôi không thể chăm sóc bọn chúng được.

– Vậy thì ông hãy giữ súng ở bên cạnh mình và khóa kín cửa lại. Tôi sẽ yêu cầu ông cảnh sát trưởng thỉnh thoảng điều một chiếc xe tuần tra trong khu này.

Holliman mỉm cười với Marc.

– Cảm ơn, con trai!

Bàn tay đặt lên trên quả đấm cửa ra vào, Marc quay người lại nói:

– Ngày mai lúc 14 giờ, Dale sẽ được an táng. Tôi có thể đưa ông đến đó, nếu ông muốn.

Ông già nuốt nước miếng một cách khó nhọc.

– Anh muốn giúp một người lạ sao ?

Marc chỉ tay lên khẩu Colt và bao đựng súng bằng da đã sờn treo trên tường, và cả ngôi sao bị xạm đen của đội cảnh sát đặc nhiệm gắn phía trên.

– Chúng ta không phải là những người lạ.

Holliman đồng ý.

– Trong trường hợp này thì tôi đồng ý. Cảm ơn anh.

– Không có gì. Tôi sẽ qua đón ông lúc 13 giờ 30.

– Cảm ơn vì đã đón tiếp chúng tôi, ông Holliman. – Josie nói.

– Chính tôi mới phải cảm ơn. Tôi chẳng có ai để nói chuyện cả, thế nên…

Cô đi ra ngoài, rồi dưới cánh cổng đổ nát, cô đứng đợi Marc đang đóng cửa phía sau lưng anh.

– Tôi không nhận ra khẩu súng, – cô thổ lộ. – Anh thật hay quan sát.

– Vì lẽ nó đã giúp đỡ tôi, – anh đáp lại bằng giọng dịu dàng.

Josie làm ra vẻ như không hiểu.

– Anh thật sự tin là có người nào đó muốn làm hại ông già này hả? – Cô hỏi trong lúc họ ngồi vào xe.

– Một tên sát nhân đã giết người hai lần sẽ không bị những sự đắn đo làm chùn bước. Dù sao thì, ngay cả khi hắn do dự thì hắn sẽ không chỉ hành động có một lần. Ngay lúc này, tôi tin chắc là hung thủ đang tìm kiếm cái bằng chứng đó. Bất kỳ ai có quan hệ với Jennings đều gặp nguy hiếm. Và tôi vẫn tiếp tục cho rằng Jake Marsh có dính dáng đến vụ này.

Josỉe khoanh tay trước ngực trong khi Marc cho xe quay lại.

– Hy vọng là bà Jennings không bị gặp nguy hiểm gì. Nhà của bà ấy đã bị cháy, và nếu như cái bằng chứng đó có ở trong nhà thì nó cũng đã bị cháy theo căn nhà. Tên sát nhân không còn lý do nào nữa để mà quấy rầy bà ấy nữa.

– Hắn sẽ không tự kiềm chế mình đâu nếu như hắn nghĩ rằng bà ấy biết vài điều gì đó. Và đó rất đúng với kiểu của Marsh, nếu cứ đặt giả thiết hung thủ là hắn.

– Trời ơi! – Cô thầm kêu lên, giọng khàn khàn và nhìn ra cửa kính. – Thật đáng sợ khi là một người già và không thể tự vệ!

– Chúng ta đang sống trong một xã hội mà tuổi già bị trừng phạt.

– Đúng thế, – cô nói với một nụ cười buồn.

– Thật đáng xấu hổ khi một người như Holliman, người đã cống hiến cuộc đời mình để phục vụ người khác, nay lại sống trong những điều kiện thảm hại như thế. Có hàng trăm người như ông ấy, và không chỉ ở mỗi bang Texas. Những người đã cống hiến toàn bộ thời gian của họ cho cộng đồng, và khi trở về thì họ được trả như thế nào. Một khoản tiền trợ cấp không đủ để mua một ổ bánh mì, và bảo hiểm xã hội không giúp họ thanh toán được tiền thuốc men.

– Xin anh, đừng bắt tôi phải đả kích nhiều những bất công trong xã hội, nếu không thì chúng ta không ra khỏi được trang trại đâu.

Sau khi rồi khỏi con đường khúc khuỷu của trang trại, Marc đi vào đường về San Antonio.

Im lặng nặng nề bao trùm giữa họ. Cảm thấy đờ đẫn vì mệt mỏi, Josie thấy khó mở được mắt. Đã hai hôm rồi cô không ngủ.

– Chúng ta sẽ đến thăm bà Jennings vào ngày mai, sau đám ma con trai bà ấy. – Marc đề nghị. – Trong lúc đó, tôi sẽ đến gặp giám đốc nhà tù quốc gia.

– Anh có nghĩ rằng ông ấy biết ai đã dàn dựng để Jennings đã có thể được chuyển đến đó không?

– Không, nhưng cố thể ông ấy có những mối quan hệ có thể giúp tôi tìm ra manh mối. Vụ này rất mập mờ. Tôi không hiểu làm thế nào mà người ta có thể đột nhập vào một hệ thống vững chắc như thế. Dù gì thì cũng không thể tin được một kẻ bị giam giữ, bị kết tội giết người lại có thể có được một sự hài lòng đến như thế.

– Là vì tiền. – Josie thì thào và nhắm mắt lại.

Anh ngước mắt nhìn cô, nhìn những nếp nhăn trên gương mặt cô. Tất cả những buồn phiền trong cuộc đời cô đều hiện lên trên gương mặt. Chắc chắn là sai lầm duy nhất của cô khi cô trèo tường trốn khỏi nhà lúc mới 15 tuổi để đến buổi tiệc vẫn luôn làm cô đau khổ. Và anh đã không giúp đỡ cô. Làm sao anh có thể gây cho cô nhiều đau khổ đến thế? Chết tiệt, anh đã trông thấy cô, ở bữa tiệc, trần truồng ở trong chăn, đang khóc nức nở và hoảng sợ, run bần bật. Anh đã làm được gì thêm cho cô? Cô quá khiếp sợ đến nỗi hầu như không thể suy nghĩ mạch lạc được nữa. Anh vẫn còn thấy căm ghét bản thân mình vì cái cách mà anh đã đối xử với cô sau đó.

– Đã bao giờ cô biết được cái chất mà kẻ xấu đó đã bỏ vào cốc của cô chưa, lúc cô 15 tuổi ấy? – Đột nhiên anh hỏi cô.

– Một chất bột không màu không vị mà ngày nay người ta gọi là ma túy hiếp dâm.

Cô trả lời bằng một giọng dửng dưng, không mở mắt. Anh cứng người lại.

– Trong tất cả những sai lầm mà tôi đã phạm phải, có sai lầm đó là tôi thấy đáng tiếc nhất. Đáng ra tôi đã phải để ý đến…

– Chuyện xưa rồi, Brannon, – cô cắt lời anh, vẻ thản nhiên.

– Chúng ta không thể thay đổi được gì cả.

– Không, tôi đã xét đoán cô sai lầm và quá vội vàng. Tôi đã làm hại cuộc đời cô.

– Tôi đã ở đó vì một điều gì đó. Tôi nhắc lại với anh là chính tôi đã trèo tường, vào buổi tối hôm đó, để đến buổi tiệc nơi mà tôi biết rõ là có một lũ điên rồ… Nhưng tôi còn quá trẻ và quá ngây thơ để có thể tự bảo vệ mình trước bọn con trai, ma túy và rượu. Tôi cũng thế, tôi đã phá hủy cuộc sống của cha mẹ tôi. Cha tôi đã phải từ bỏ giáo phận của mình để đến một nơi khác, ít danh tiếng hơn. Tôi chắc chắn là vụ tai tiếng đó đã làm cho cái chết tìm đến với ông nhanh hơn. Tất cả những chuyện đó chỉ vì tôi đã vô kỷ luật…

Anh nghiến chặt răng lại. Anh cũng cảm thấy tội lỗi giống như cô. Cũng có thể là lúc đó cô còn quá trẻ. Nhưng cả anh cũng thế. Vừa mới bước chân vào nghề cảnh sát, anh chưa có đủ kinh nghiệm lẫn sự nhạy bén được mài giũa để có thể phát hiện ra những kẻ thật sự nói dối – trong trường hợp này – là kẻ đã tấn công Josie.

– Tôi đã tự trách mình rất nhiều, – anh lặp lại, bàn tay nắm chặt lấy vô lăng. – Nếu người đó mà là Gretchen thì tôi sẽ không bao giờ tin bất cứ một lời biện hộ nào của kẻ hiếp dâm.

– Em gái anh sẽ không bị rơi vào bẫy đâu. Cùng tuổi đó nhưng Gretchen đã khôn ngoan hơn. Có lẽ cô ấy chín chắn nhanh hơn vì mẹ của anh bị bệnh…

– Khi căn bệnh ung thư của bà trở nên trầm trọng hơn, nó đã từ Qawi trở về. Nó đã chăm sóc bà đến tận phút cuối. Lại một lần nữa tôi thấy tội lỗi… Lúc đó tôi đang làm ở FBI; tôi vừa mới trở về nhà.

– Tôi vẫn không hiểu vì sao anh rời bỏ đội đặc nhiệm. Dường như anh rất thiết tha yêu quý nó như thể con ngươi trong mắt vậy. Thế rồi, ngay trước hôm ngày thăng chức, anh đã ném ngay đơn từ chức vào mặt cấp trên. Anh đừng có nói với tôi là đó chỉ là do chỉ huy của anh… Buller phải không?

– Tôi từ chức là vì cô.

Tưởng là mình nghe không rõ, cô lại mở mắt.

– Gì cơ?

– Cho đến lúc chúng ta chia tay nhau, tôi đã có những nghi ngờ về vụ việc của cô… Tôi luôn coi cô như một người trung thực, nhưng tôi không thể ngăn mình nghĩ rằng cô đã tố cáo một thằng con trai một cách bất công, bởi vì cô sợ bố mẹ cô.

Anh dừng xe trước một đèn đỏ và quay đầu về phía cô.

Ánh mắt anh lóe sáng trong bóng che của vành mũ.

– Và sau đó tôi đã làm tình với cô.

Josie cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Cô không nhận thấy là mình đang nắm chặt bàn tay.

– Chính lúc đó tôi mới đã hiểu ra, – anh nói tiếp. – Tên khốn đó đã không thể hãm hiếp cô, ngay cả khi hắn đã cố.

Cô quay sang phía khác.

– Làm ơn nói chuyện khác được không?

– Tôi đã hiểu ra là sự phán xét của tôi đối với cô là sai lầm, – anh nói tiếp, vẻ điềm tĩnh. – Tôi cũng đã hiểu ra là mình đã giúp cho luật sư của bị cáo đóng chặt chiếc đinh cuối cùng vào quan tài của cô, trong khi cô mới thực sự là nạn nhân. Tôi phải chịu trách nhiệm về nỗi nhục nhã mà cô và cha mẹ cô đã phải chịu đựng. Khi nhận ra điều đó, tôi thấy mình cần phải ra đi.

– Và anh đã làm nhục tôi thêm một lần nữa khi gọi tôi bằng tất cả những từ ngữ xấu xa có thể có và bỏ đi không nói một lời. Lương tâm của anh đã không ngăn anh làm nhục tôi thêm lần thứ ba, – cô lạnh lùng nói tiếp. – Chính vì anh mà trong vụ xử Jennings, luật sư chính đã coi tôi như một kẻ nói dối.

– Ông ta đã có thái độ đó là vì Bib, người mà tôi từ lâu đã rất tin tưởng. Tôi chưa bao giờ sử dụng một vũ khí như vậy để chống lại cô. Càng hơn thế vì tôi biết sự thật. Tôi không biết là Bib đã nói chuyện đó với luật sư của mình. Tôi chỉ biết điều đó, cũng giống như cô, ở tòa án. Nhưng đã quá muộn để can thiệp.

Đèn chuyển sang màu xanh. Marc cho xe chạy từ từ, bồi hồi nhớ lại nỗi khổ tâm mà anh đã phải chịu đựng lúc ấy.

– Sau tất cả những chuyện đó, cô đã tránh mặt tôi. Tôi không trách cô. Vì tôi đã làm tổn thương cô nhiều. Thêm một lý do nữa để tôi trốn bỏ San Antonio.

– Đáng lẽ anh nên ở lại. Vì tôi và cha mẹ mình đã dọn đến sống ở Austin.

– Đúng, một sự bắt đầu mới, một công việc mới… Mẹ của cô đã không chịu đựng được.

– Cuộc sống là như thế, Brannon ạ, – cô thả lỏng người và thở dài. – Nếu bà không chết vì chuyện đó thì bà cũng sẽ chết vì chuyện khác. Cha tôi luôn nói những con đường đến với Chúa trời là không thể hiểu được, và rằng Chúa trời đang thử thách chúng ta, rằng đôi khi những thử thách khác chỉ là phương tiện của Chúa trời mà thôi. Tôi không oán hận anh. Bây giờ tôi không oán hận anh nữa.

Marc im lặng. Anh biết anh không xứng đáng với sự khoan dung đó. Làm sao mà cô còn có thể quan tâm đến anh sau những gì anh đã gây ra cho cô?

Họ đi nốt chặng đường còn lại trong im lặng. Khi đến trước khách sạn của Josie, Marc tắt máy.

– Ngày mai cô có muốn đến đám tang của Jennings không?

– Có, – cô trả lời ngay, không chút chần chừ. – Có thể tôi sẽ biết được ai đó.

Anh mỉm cười.

– Chính vì thế mà tôi cũng muốn đến đó.

– Tôi cũng nghĩ thế. Vậy hẹn gặp lại ngày mai.

– Tôi sẽ qua đón cô trước khi đến chỗ ông Holliman.

Có vẻ như cô còn ngần ngại. Cô lơ đễnh di ngón tay trên chiếc cặp đựng tài liệu bằng da của mình.

– Hãy suy nghĩ logic đi, Josie, – anh nằn nì. – Chúng ta phải hợp tác với nhau.

– Tôi biết rồi. Tôi sẽ đợi anh ở sảnh lúc 13 giờ.

– Rõ. Hy vọng là từ đây tới đó tôi sẽ tìm ra một con đường mới.

Cô mở cửa xe và bước xuống.

– Đừng quên là phải có một ai đó cực kỳ khỏe mới có thể tạo ra một cái chết như cái chết của Dale được.

– Tôi không ngốc đâu. Cô có vũ khí không?

– Không, với lại tôi cũng không muốn. Trong túi tôi lúc nào cũng có một vật nhỏ bé tuyệt vời bằng điện có thể phóng ra một chấn động vào một kẻ tấn công nào đó. Với tôi thì thế cũng là đủ rồi.

– Một khẩu súng lục thì vẫn có ích hơn.

– Với điều kiện là phải thích súng. Còn tôi thì tôi lại ghét chúng. Đừng lo, Brannon, tôi biết cách tự bảo vệ mình.

– Tôi hiểu rồi.

Anh nhìn dõi theo cô khi cô bước về phía khách sạn. Anh thấy cô mỉm cười thân thiện với người gác cổng trước khi bước vào khách sạn. Josie là như thế. Dịu dàng, ân cần, đầy lòng trắc ẩn.

Anh nổ máy và cho xe lùi lại. Anh định đến văn phòng nhưng lại đổi ý. Anh quyết định đến chỗ ông giám đốc nhà tù quốc gia. Rút điện thoại ra, anh bấm số của Wayne Correctionnal Institute. Ông giám đốc cho anh biết là ông ta sẽ rảnh suốt cả buổi chiều. Marc thông báo một cuộc hẹn và cho xe chạy vào đường đến Floresville.

Khi đã về đến phòng, Josie liền buông mình xuống một trong hai chiếc giường. Quá mệt mỏi, cô nghĩ việc tắm nước nóng có thể làm cho những cơ bắp bị đau nhức của cô được thư giãn. Cô đứng lên, rút bỏ các cặp tóc trên búi tóc của mình. Mái tóc của cô xổ xuống, dài đến tận hông. Nếu chỉ có mình cô là người xinh đẹp thì mái tóc của cô chắc chắn sẽ làm cho cô giống như một nàng tiên cá… Những suy nghĩ đó làm cho cô mỉm cười. Tốt hơn là không nên phiêu lưu trong trường hợp tế nhị này, nhất là khi người đàn ông duy nhất mà cô chưa bao giờ có ý định quyến rũ lại là Marc Brannon.

Đứng soi mình trước gương, cô lấy tay ôm lấy cổ và nhắm mắt lại. Đã hai năm qua rồi mà cô vẫn còn cảm nhận được bờ môi của Marc, dịu dàng và ấm nồng vương trên cổ của cô. Nhịp đập của trái tim cô vẫn cứ tăng dần. Cô đã cố quên đi, nhưng kỷ niệm vẫn cứ tràn về, dai dẳng không dứt. Mở mắt ra, cô ngắm nhìn mình trong gương. Cô có đôi mắt to và dịu dàng. Đôi môi mềm mọng. Dáng vẻ gợi tình…

Cô không nhìn mình trong gương nữa. Để làm gì kia chứ? Brannon không muốn cô. Anh đã nói rất rõ ràng: “Cô chưa đủ là người phụ nữ theo sở thích của tôi”. Chắc chắn là cô không bao giờ có thể quên được sự hắt hủi đó. Thế tại sao cô không thể không nghĩ đến anh? Trong hai năm qua, cô đã gặp nhiều người đàn ông khác nhưng không ai làm cô quan tâm cả. Không phải là cô không cố gắng. Nhưng cứ mỗi lần thử là cô lại nhận ra là những cố gắng của mình chỉ tốn công vô ích: con tim cô đã thuộc về người khác, nó không còn chỗ cho một người nào khác ngoài người đã làm cho cô quá đau khổ.

Cô cỏi quần áo và bước vào phòng tắm. Khi quay trở lại phòng ngủ với áo choàng, khăn tắm quấn trên đầu, cô thấy đèn hiệu màu đỏ của điện thoại bàn nhấp nháy. Cô ngồi xuống giường và gọi lễ tân. Nhân viên lễ tân báo là cô có một cuộc điện thoại từ thư ký văn phòng chưởng lý.

Cô gọi điện lại.

– Cô Langley phải không? – Một giọng nói dễ chịu ở đầu dây bên kia. – Linda đã nhờ tôi báo cho cô địa chỉ mới của bà Jennings. Nhân viên trợ giúp xã hội đã thu xếp cho bà ấy ở trong một căn hộ nhỏ xinh xắn ở Pioneer Village, gần Elmendorf, trong lô dành cho người về hưu.

– Vậy thì tốt rồi. – Josie nồng nhiệt khen ngợi. – Tôi rất lo cho bà ấy. Bà ấy hoàn toàn không có khả năng tự chăm sóc cho bản thân, phải không?

– Đúng thế. Dù sao đi chăng nữa thì bà ấy rất vui vì nơi ở mới của mình. Cô có gì để viết không?

– Có, đợi một chút, – cô nói và lục trong túi một quyển sổ và cây bút chì. – Đây rồi.

Cô chép lại địa chỉ.

– Bà ấy có điện thoại không?

– Bà ấy chưa có điện thoại, nhưng bà Danton hàng xóm của bà ấy đã đề nghị nhận tin nhắn giúp. Tôi sẽ cho cô điện thoại của bà ấy.

Cô ghi lại số điện thoại.

– Cảm ơn. Brannon và tôi sẽ đến đám tang của Dale vào sáng mai, cùng với anh trai của bà Jennings. Tối nay tôi sẽ gọi cho bà Danton để hỏi bà ấy xem liệu bà Jennings có muốn chúng tôi đến đón bà ấy không. Anh trai bà ấy rất lo lắng. Ông ấy không thể đến gặp bà ấy được.

– Ông Holliman phải không? Grier còn giữ một đống hồ sơ về ông ấy. Có vẻ như ông ấy đã từng là một cảnh sát đặc nhiệm tốt nhất trong vùng trong những năm 50, 60.

– Tôi sẽ rất vui nếu được đọc tập hồ sơ đó. – Josie mỉm cười nói. – Cảm ơn cô về những thông tin vừa rồi.

– Không có gì. Hẹn gặp lại cô.

Sau khi gác máy, Josie cất cuốn sổ vào túi xách. Ý nghĩ của cô lúc này xoay quanh đám tang của Dale sẽ diễn ra vào ngày mai. Cô thật sự không muốn tham dự vào đám tang đó. Khi cha mẹ cô lần lượt qua đời cách nhau hai năm, cô đã phải đứng ra lo tang lễ. Đáng tiếc là đến dự đám tang ngày mai lại là một nhiệm vụ. Đó là một phần công việc của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.