Cát Bụi Giang Hồ

Chương 17 - Cơ Hội Lỡ Làng

trước
tiếp

Nhìn hai người một hồi, Trương Hảo Nhi háy háy mắt với Lữ Ngọc Hồ :

– Ít nhất anh cũng phải hỏi, như là “cô nương quí tánh”? A… “cô nương đại danh”? A… “chẳng hay quí quán ở đâu”? A… đó, trời đất, nói chuyện mà cũng chờ dạy sao?

Lữ Ngọc Hồ đằng hắng hai ba tiếng :

– Chẳng hay cô nương quí tánh?

Thư Hương lí nhí :

– Dạ… tôi họ Đào, tên Thư Hương.

Trương Hảo Nhi nhướng nhướng mắt :

– Đó là tiếng nói hay tiếng muỗi kêu vậy ha?

Thư Hương mỉm cười ngượng ngập…

Nhưng không khí lúc đó cũng có vẻ bớt nặng nề.

Tiểu Lan vụt chạy ra, cô ta bước lại trước Thư Hương bưng chén trà lên, không biết sao tay như lóng cóng tạt luôn chén trà vào áo Thư Hương…

Xem chừng như là cô cố ý chớ không phải lỡ tay, vì cô a đầu này đâu đến đỗi vụng về như thế…

Trương Hảo Nhi cau mặt :

– Ngươi làm cái gì thế?

Tiểu Lan vừa phủi áo cho Thư Hương vừa lúng túng :

– Tôi… tôi sợ trà nguội nên tính thay chén khác, không dè lỡ tay…

Cô ta vừa nói, tay vừa phủi, phủi mà cứ đụng đụng vô bụng Thư Hương bằng dáng cách hết sức lạ lùng…

Nhưng bây giờ thì Thư Hương cũng không còn tâm trí đâu để phân biệt cái lạ lùng hay không, nàng đang xính vính vì thân áo bị nước trà thấm ướt.

Trương Hảo Nhi lại gắt :

– Đi vô đi, chừng nào gọi sẽ ra.

Tiểu Lan lí nhí trong miệng, phủi thêm mấy cái nữa rồi rón rén vào trong.

Thư Hương cắn môi và vụt nói :

– Tôi… tôi phải thay áo…

Lữ Ngọc Hồ nói ngay :

– Vâng vâng, cô nương tự nhiên.

Và hắn cũng đứng lên theo và mỉm cười nói tiếp :

– Tại hạ xin cáo từ, cô nương đường xa mệt mỏi cũng nên ngơi nghỉ…

Không khí vụt như nặng lại.

Chờ cho Lữ Ngọc Hồ bước ra khỏi cửa, Trương Hảo Nhi dậm chân :

– Thật phải bỏ không biết bao nhiêu công sức mới làm cho hai người hội diện, thế tại làm sao lại để cho hắn bỏ đi?

Thư Hương đỏ mặt :

– Tôi cũng không hiểu… không hiểu tại sao vừa thấy hắn là tôi nói không ra tiếng…

Trương Hảo Nhi lắc đầu :

– Như vậy thì làm sao mà trói người ta được, thấy cô ấm a ấm ớ như thế là người ta đã nghĩ đến chuyện rút lui rồi.

Thư Hương cúi đầu :

– Lần sau… lần sau tôi sẽ cố…

Trương Hảo Nhi chắc lưỡi :

– Lần sau, cơ hội biết có dễ không?

Thư Hương chụp tay cô ta khẩn khoản :

– Làm ơn thì làm cho trót mà…

Trương Hảo Nhi sặc cười :

– Tôi hỏi thật nghe, gặp rồi, bây giờ ấn tượng của cô như thế nào về hắn, nói nghe đi.

Thư Hương lại đỏ mặt :

– Tự nhiên… tự nhiên là… tốt.

Trương Hảo Nhi gặn lại :

– Nhưng mà tốt như thế nào mới được chớ?

Thư Hương đáp :

– Hắn tuy nổi danh nhưng con người không kiêu ngạo, không thô lỗ, đối với tôi lại lễ mạo đường hoàng…

Đôi mắt nàng lại mơ màng như đang bắt đầu… dệt mộng.

Trương Hảo Nhi háy mắt :

– Còn gì nữa?

Thư Hương nhè nhẹ thở ra :

– Những gì khác nữa thì… thì tôi làm sao nói được… nói chung là hắn tốt, tôi… tôi chọn không lầm…

Trương Hảo Nhi hỏi :

– Nghĩa là cô vẫn muốn được gả về cho hắn phải không?

Thư Hương cắn môi không nói…

Trương Hảo Nhi nói :

– Không phải chuyện của tôi đó nghe, nếu cô không nói thật thì tôi không biết đa.

Thư Hương đâm hoảng chụp tay cô ta :

– Cái ý của làm thinh, cô lại không biết nữa sao?

Trương Hảo Nhi sặc cười :

– Thật kỳ cục, tôi chịu thua các cô tiểu thơ luôn…

Nàng nhìn Thư Hương và nghiêm mặt nói tiếp :

– Đã quyết gả về cho hắn thì phải cố nắm lấy cơ hội đó nghe.

Thư Hương đỏ mặt gật gật đầu…

Trương Hảo Nhi nói luôn :

– Bây giờ thì cơ hội không còn nhiều đâu, tối đa là tôi chỉ có thể giữ hắn được một vài hôm thôi.

Thư Hương nhướng mắt :

– Một vài hôm? Sao mà ít vậy? Tôi… tôi biết làm sao?

Trương Hảo Nhi nói :

– Một vài hôm mà còn chê ít? Người ta chỉ cần một vài tiếng đồng hồ là quá dư rồi. Nè, nếu là tôi đó nghe, nửa tiếng đồng hồ thôi.

Thư Hương nói :

– Nhưng tôi… tôi thật không biết phải làm sao…

Trương Hảo Nhi cười :

– Thật là điên, nhớ rằng có những chuyện không cần ai dạy cũng biết như thường, chẳng lẽ chờ tôi nắm tay hai người đưa dắt đi… động phòng nữa sao?

Cô ta cười hăng hắc và bỏ đi ra, tiếng cười kéo dài lên tới nhà trên và Thư Hương bỗng nóng rần đôi má…

“Có những chuyện không cần ai dạy…”

Thư Hương đứng ngẩn ngơ và bất giác đưa tay rờ lên ngực mình, hai má nàng đỏ ứng…

Thật lâu nàng cắn môi chầm chậm bước lên lầu.

Dưới lầu bây giờ không còn ai cả.

Cô a đầu Tiểu Lan len lén bước ra.

Cô ả liếc xuống chỗ khách ngồi khi nảy và khựng lại…

Mảnh giấy vo tròn mà cô ta cố ý trao cho Thư Hương lúc nãy nằm trơ trơ dưới đất.

Cô ta dậm chân tức tối và định chạy lên lầu thì ngay lúc ấy trên lầu có tiếng la hớt hải…

* * * * *

Lưu tiên sinh biến mất.

Rõ ràng hắn không còn cựa quậy, rõ ràng Thư Hương đập hắn nhừ tử, nhận đầu hắn vô bồn nước, hắn cũng im rơ…

Thư Hương khi bước lên lầu, gần như không còn nhớ đến cái tên Lưu tiên sinh yêu quái đó nữa. Đã gặp Lữ Ngọc Hồ là nàng không thể nhớ gì nữa cả, giá như bây giờ có ai hỏi tuổi chắc nàng cũng quên luôn.

Mãi cho đến khi ngồi lên giường nàng mới nhớ và cúi đầu dòm xuống.

Cái con quỷ sống đó đến không ai hay, bây giờ đi cũng không ai biết, con người như hắn, một khi đã đeo dính ai rồi thì chắc chắn không thể gở ra…

Chỉ cần nghĩ đến đó là Thư Hương hồn bất phụ thể, nàng nhảy xuống giường nhưng cũng không còn sức để chạy, nàng đứng một chỗ la khan và cũng chỉ la được một tiếng rồi thôi.

Cho đến lúc Trương Hảo Nhi lên tới, nàng vẫn còn run bắn tay chân, mình mẩy lạnh ngắt như sắp chết.

Vừa thấy Trương Hảo Nhi, Thư Hương chạy vội lại và ôm chầm lấy cô ta khóc rống lên như một đứa trẻ bị người hiếp đáp bây giờ tức tưởi với người chị cả.

Nàng vừa khóc vừa run rẩy :

– Hắn… đi rồi.

Trương Hảo Nhi vỗ vỗ vai nàng dịu giọng :

– Đi thì đi, đừng có sợ, có tôi đây, cô đừng sợ hắn.

Thư Hương nói :

– Nhưng tôi biết rồi hắn sẽ đến, hắn đã biết tôi ở đây, thì nhất định không bao giờ hắn chịu buông tha tôi đâu…

Trương Hảo Nhi hỏi :

– Nhưng hắn là ai? Và tại sao lại cứ đeo theo cô như thế?

Thư Hương vừa lau khô nước mắt thì bây giờ nước mắt lại trào ra, nàng nói :

– Tôi cũng không biết nữa… không hiểu tại sao hắn cứ theo tôi hoài… tôi không có làm gì… tôi cũng không có đắc tội với hắn…

Trương Hảo Nhi hỏi :

– Thế nhưng cô rất sợ hắn phải không?

Thư Hương run rẩy :

– Quả thật tôi sợ hắn lắm, hắn không phải là người…

Chợt nghe có tiếng người nói vọng lên :

– Bất luận hắn là người hay quỷ, cô cũng đừng sợ nó, nếu hắn dám đến đây lần nữa, tôi sẽ làm cho hắn chết đi.

Lữ Ngọc Hồ lên tới.

Giọng nói của hắn không lớn, rất nhu hòa nhưng thật sắc, có lẽ lòng tự tin của hắn đã chuyền theo lời nói và chuyền vào lòng người khác.

Trương Hảo Nhi bĩu môi :

– Hắn vốn đã không đi được rồi, nếu giả như tôi mà điểm vào huyệt hắn thì nhất định ngàn năm hắn cũng đừng mong lết nổi chớ đừng nói chuyện đi.

Lữ Ngọc Hồ mỉm cười :

– Quả thật tôi đáng trách, vì điểm nhẹ, thật ra thì khi thấy hắn, tôi cũng chưa biết chắc hắn là người như thế nào.

Trương Hảo Nhi “hứ” một tiếng lớn :

– Rình coi lén một người con gái đang tắm chẳng lẽ lại là người tốt hay sao?

Lữ Ngọc Hồ ấp úng :

– Tôi nghĩ… dòm một chút…

Ý hắn muốn nói tội đó chưa đáng chết, nhưng khi nói ra hắn thấy kỳ kỳ…

Trước mặt hai người con gái mà nói “dòm một chút cũng chẳng sao” thì nghe bất ổn, vì thế hắn nghẹn luôn.

Trương Hảo Nhi gắt :

– Bất luận nói như thế nào, trách nhiệm này anh cũng phải gánh, vị tiểu muội muội của tôi từ đây về sau có chuyện gì xảy ra là tôi hỏi anh đó, tôi không biết.

Lữ Ngọc Hồ mỉm cười thở ra :

– Như vậy là tôi phải…

Trương Hảo Nhi chận nói :

– Đã phải rồi thì phải luôn chớ sao, vì thế cho nên phải làm tới nơi tới chốn.

Lữ Ngọc Hồ nhăn mặt :

– Nhưng tôi… phải làm sao?

Trương Hảo Nhi nhướng mắt :

– Ủa, sao lại hỏi tôi? Phải làm sao thì… các người biết lấy chớ.

Nàng cố ý nhấn mạnh hai tiếng “các người” và háy háy mắt với Thư Hương…

Lữ Ngọc Hồ trầm ngâm :

– Chớ không lẽ cô nương bảo tôi phải ở lại đây để bảo hộ Đào tiểu thơ…

Trương Hảo Nhi cười :

– Khá hiểu như vậy thì kể ra cũng còn có chút thông minh.

Núp riết sau lưng của Trương Hảo Nhi, bây giờ thì Thư Hương cũng phải bật cười.

Ban đầu nàng cảm thấy Trương Hảo Nhi thật không biết lý lẽ gì cả khi không lại trách người ta một cách oan uổng, nhưng bây giờ thì lại cảm thấy cái cô này coi vậy mà… hay.

Cô ta sở dĩ nói như thế là để tạo cơ hội cho mình và Lữ Ngọc Hồ có dịp gần nhau.

Trương Hảo Nhi lại nói :

– Chẳng những tôi bảo anh phải bảo hộ nàng đơn giản như thế không thôi, mà anh còn phải túc trực ở đây ngày đêm gìn giữ cho đến bao giờ bắt được tên yêu quái đó mới thôi.

Lữ Ngọc Hồ hỏi :

– Nhưng nếu hắn không bao giờ lộ diện nữa thì sao?

Trương Hảo Nhi chớp chớp mắt :

– Nếu như vậy thì anh phải bảo hộ nàng cho đến trọn đời.

Câu nói này thì coi như đã “lột” tất cả ra rồi, cho dần một người ngu nhất trần gian cũng phải hiểu, huống chi Lữ Ngọc Hồ nếu có thật thà cũng không phải là ngu?

Vì thế, chẳng những Thư Hương đỏ mặt, mà chính Lữ Ngọc Hồ cũng phải sượng sùng.

Nói sượng sùng không cũng chưa đúng, phải nói là vừa thẹn thùa vừa thinh thích.

Bởi vì nếu không thích thì tại sao hắn lại làm thinh.

Hắn ngồi trân mình ra chịu không phải “chịu đòn, chịu đau” mà là “chịu… quá!”

Thư Hương vừa khó chịu mà cũng vừa… dễ chịu, nàng cứ núp riết sau lưng Trương Hảo Nhi chớ không chịu ló mặt ra.

Đó là phản ứng tự nhiên của một cô gái, nhưng trong trường hợp này, cử chỉ đó lại càng giống y như… đồng lõa với câu nói vừa rồi của Trương Hảo Nhi.

Nhưng Trương Hảo Nhi đâu lại chỉ như thế, cô ta kéo Thư Hương ra phía trước, làm bộ lấy ống tay áo chậm nước mắt nàng cho thêm phần… thống thiết và cười nói :

– Bây giờ thì đã yên lòng chưa? Có người đã đưa tay bảo hộ suốt đời như thế thì còn sợ gì nữa, cười đi.

Thư Hương thật cũng muốn cười, nhưng cảm thấy cười kỳ quá và tuy thấy kỳ kỳ nhưng rồi cũng bật cười.

Trương Hảo Nhi vỗ tay :

– Thấy chưa? Cười rồi đó, nghe “bảo hộ suốt đời” là đang khóc cũng phải cười mà!

Thư Hương đấm lên lưng cô ta và ngúng nguẩy :

– Quỷ nà, chán ngắt…

Trương Hảo Nhi vụt bước xê ra :

– Thôi, bây giờ hai người ở đây nói chuyện, tôi đi!

Nàng bước nhanh ra cửa.

Thư Hương lật đật kêu lên :

– Coi… coi… đừng có đi…

Trương Hảo Nhi vừa bước xuống lầu vừa nói vọng lại :

– Đã nói chán người ta mà còn biểu ở lại làm chi? Làm bộ hoài…

Thư Hương đỏ mặt cúi đầu…

Bây giờ thì gian phòng bỗng nhiên kỳ cục vô cùng.

Chật không chật mà rộng cũng không rộng, Thư Hương ngồi không được mà đứng cũng không yên…

Nàng bỗng thấy hai cái tay của nàng bây giờ sao… dư quá, không biết đặt ở chỗ nào…

Bây giờ đứng đây mà nàng cảm nghe thân thể nhẹ hều lãng đãng như đứng trên mây, tiếng tim đập thùng thình như trống đánh.

Trước mắt nàng chỉ thấy mờ mờ, nàng thấy hình như Lữ Ngọc Hồ đang nhìn nàng và miệng hắn mỉm cười.

Nàng không dám nhìn hắn, nhưng nhắm mắt lại cũng không được, nhưng nếu mở mắt thì không biết phải nhìn… đâu, cuối cùng, nàng đành cúi xuống nhìn hai bàn tay như những búp măng non bóc vỏ của mình…

Nàng chợt “cảm như” ánh mắt của Lữ Ngọc Hồ cũng nhìn ngay xuống đó và nàng chợt thấy bàn tay mình… vô duyên hết sức, nàng muốn giấu nhưng không biết giấu vào đâu, nàng muốn đi kiếm cái bao tay mang vô, nhưng ở đây thì làm gì có thứ ấy?

Nàng mơ hồ “cảm thấy” bàn tay của Lữ Ngọc Hồ chầm chậm đưa ra… đưa tới sát tay nàng và nhẹ siết lại.

Hai má của Thư Hương bỗng như hơ lửa, tim nàng đập loạn xà ngầu, muốn nhảy vọt ra ngoài và nàng nghe hình như có tiếng của chàng trai bên má…

Nàng chỉ nghe “hình như” hắn nói, nhưng nàng không biết nói gì, lần lần nàng lại nghe “hình như” đó là tiếng hát… tiếng thật êm, thật dịu và ngọt như nếm mật…

Nàng đờ đẫn lắng nghe, nàng chỉ nghe thấy âm thanh chớ không nghe từng tiếng, “hình như” không phải lời ca mà tiếng nhạc, tiếng nhạc dặt dìu thấm lần vào cơ thể, nàng vụt như mềm nhũn…

Nàng “cảm nghe” như nàng đang ngả, đang dựa vào một chỗ nào êm lắm, ấm lắm và cuối cùng thì nàng thấy thân mình nàng hỏng khỏi mặt đất, nàng cảm thấy như đã là đà trong gió…

Nàng nghe tiếng thở, tiếng thở dập dồn của hắn, hơi thở nong nóng phà vào mặt nàng, vào mũi nàng, vào miệng nàng…

Bây giờ thì nàng giống như là đà trong gió…

Tất cả những thứ đều trở thành mơ mơ hồ hồ, chỉ có điều nàng không nghe khó chịu, nàng chỉ nghe lâng lâng khoan khoái…

Nàng thấy cái giường, cái giường vốn rộng mênh mông nhưng bây giờ sao hẹp quá, đã hẹp mà lại chơi vơi, cái giường như không phải nằm im mà là đang bay, đang nghiêng và nàng thì đang chới với…

Thư Hương vụt run khan.

Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng toàn thân bất lực.

Nàng được đặt lên giường và Lữ Ngọc Hồ cũng đã ở trên giường.

Thư Hương quả tình không biết, hay biết mà rất mơ hồ, nhưng bây giờ thì nàng cảm thấy có một cái gì đó, khiến cho nàng… bất an.

Nàng không hiểu rõ như thế nào là không được? Tại sao không được? Nàng chỉ biết là không thể như thế được…

“Không, không phải như thế… Như thế là không phải”…

Nhưng không phải ở chỗ nào? Tại sao không phải?

Điều đó nàng hoàn toàn không biết hoặc biết rất mơ hồ.

Nàng chỉ cảm thấy nhất định phải đẩy hắn ra, nhất định phải cự tuyệt…

Nhưng hình như bây giờ cự tuyệt không còn kịp nữa…

Từ trong cảm giác nàng chợt thấy không khí như ngưng đọng.

Mặt giường thật mềm.

Nệm khá cao và thật êm.

Người nằm lên đều cảm thấy như đang nằm trên một đống mây, đống mây xôm xốp đang bay, không phải bay mau mà nương gió là đà…

Nàng không còn đủ sức để cự tuyệt mà cũng không đủ sức để đẩy hắn ra.

Khoản giữa nam nữ có một cái gì thật là vi diệu, nó như có cuộn giây vô hình mỗi phút mỗi siết lại, không phải chỉ siết cứng hai người lại một mà còn trói cứng cả tay chân.

Cũng như khi bị một con trăn quấn hết tay chân rồi thì có muốn vung ra thì cơ hội cũng không còn.

Giữa nam nữ cũng giống như thế, nhưng không giống hoàn toàn, khi mà tay chân đều được cuộn giây vô hình trói nghiến vào nhau, chẳng những không còn cơ hội tháo ra mà thật sự thì lòng người bấy giờ cũng không còn muốn thoát…

Toàn thân của Thư Hương như lịm mất, mắt nàng không còn nhìn rõ vật gì, nàng chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Lữ Ngọc Hồ chập chờn và hơi thở hắn nóng ran.

Hơi thở nóng nhưng không khó chịu, không ngột ngạt, đó là hơi thở kỳ diệu của đàn ông trong một giờ phút nhất định, mà chỉ trong giờ phút đó, người đàn bà mới nhận ra.

Hình như cũng chỉ có trong giờ phút đó hơi thở của người đàn ông mới thật là ngọt dịu, mặc dầu hơi thở dập dồn.

Bây giờ, cho dầu trời đất có lệch nghiêng, chắc chắn họ cũng không hề hay biết, chỉ trừ một tiếng động, tiếng gõ cửa.

* * * * *

Có tiếng gõ cửa.

Có tiếng nói thật gấp của Tiểu Lan ở bên ngoài :

– Đào tiểu thơ… Lữ thiếu gia, đã có điểm tâm rồi, tôi vừa mới chưng xong chén yến…

Lữ Ngọc Hồ nhảy phóc xuống giường thật mau, y phục của họ hãy còn nguyên.

Hắn mở cửa ra và lớn tiếng :

– Ai biểu điểm tâm? Ai gọi điểm tâm? Ai ăn điểm tâm? Cút đi, cút mau…

Không còn tìm đâu được một chút hòa dịu bình thời của hắn.

Giọng nói và thái độ của hắn thật dữ dằn.

Con người Lữ Ngọc Hồ mới hồi nãy đây và con người Lữ Ngọc Hồ bây giờ y như hai người xa lạ.

Tiểu Lan nhếch nhếch môi, những cái nhếch thật cao và cô ta vùng vằng đi xuống…

Lữ Ngọc Hồ hầm hầm kéo cánh cửa lại, nhưng ngay lúc đó thì hắn bị một cái xô thật mạnh.

Bất phòng, hắn văng ra ngoài cửa và cánh cửa đóng sầm.

Không biết từ lúc nào, không biết một lượt với Lữ Ngọc Hồ hay sau đó, Thư Hương cũng đã nhảy xuống, nàng xô hắn ra ngoài, đóng cửa lại và đứng dựa lưng như cố tấn cho chắc, ngực nàng phập phồng, hơi thở hào hển…

Lữ Ngọc Hồ kinh ngạc, hai tay đập cửa :

– Làm cái gì vậy? Mở cửa đi, mở đi…

Thư Hương cắn chặt hai hàm răng lại, như không nghe thấy.

Lữ Ngọc Hồ đập cửa một hồi, hình như hắn đâm cáu, hán lầm bầm :

– Cái gì lạ vậy? Không lẽ khật khùng?

Thư Hương bỗng cảm thấy hoài nghi.

Nàng hoài nghi không biết mình có đúng phải khật khùng?

Đã bao tháng năm nuôi mộng, ăn cũng mơ, ngủ cũng mơ, mơ con người đó, mơ giờ phút đó… Thế nhưng bây giờ con người đó trong vòng tay, chuyện đó sắp phát sinh thì nàng bỗng đâm ra sợ sệt, nàng vội đẩy ra.

Bao nhiêu mộng đã thành sự thật thì nàng đẩy ra lập tức.

Tiếng bước chân nằng nặng đi xuống thang lầu.

Thư Hương thở phào.

Nàng cảm nghe nhẹ nhàng mà cũng cảm nghe như… mất mát.

Nhẹ cái gì? Và mất cái gì?

Nàng không ý thức được rõ ràng.

“Hắn đi rồi, chắc từ đây về sau không khi nào trở lại”.

Da mặt Thư Hương vùng tái mét, khóe mắt ửng hồng.

Nàng tức vì không làm sao khóc lên cho thật lớn.

Có tiếng bước chân từ dưới cầu thang dậm lên…

“Hay là hắn trở lại”?

Tim của Thư Hương lại bắt đầu… tái đập, nàng nghe rõ tiếng thình thình.

Nàng dựa lưng vào cửa thật cứng như cố thủ, nhưng đồng thời nàng lại mong hắn đạp tung cánh cửa.

Nàng muốn gì? Chỉ có trời mới biết.

– Mở cửa đi, tôi đây mà.

Tiếng gọi của Trương Hảo Nhi.

Thư Hương lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời tay chân cũng mềm luôn vì… thất vọng.

Cửa mở.

Trương Hảo Nhi xồng xộc đi vào và ngồi phệt xuống ghế, mắt nhìn Thư Hương và lớn tiếng :

– Làm cái quỷ gì vậy? Khật khùng hay sao vậy?

Thư Hương lắc đầu nhưng lại gật gật đầu, nàng ngồi xuống ghế nhưng rồi lại đứng lên.

Đúng là… khật khùng.

Nhìn dáng điệu “mất hồn mất vía” của Thư Hương, cơn giận của Trương Hảo Nhi chừng như hạ xuống, cô ta nhìn người con gái đối diện trân trân mà không biết phải nói gì…

Đã bao nhiêu công khó, bao nhiêu tâm huyết sấp bày, kéo riết cho hai người dính lại với nhau, đùng một cái xô người ta ra cửa…

Thư Hương ngồi xuống ghế. Bây giờ nàng ngồi nhẹ chớ không ngồi phệt nữa.

Nàng bây giờ như một chiếc ghe nhỏ đi ngoài biển cả với bão tố dập dồn, bỗng ghé được vào vùng yên lặng, một cái gì cứ lãng vãng bàng hoàng…

Có phải chiếc ghe khi ngoài khơi đã sấp chìm thật, hay chỉ tại vì quá sợ?

Có phải vừa mới trải qua một cơn bão tố thật sự, hay đó chỉ là cái tự nhiên của sóng biển nhấp nhô?

Trương Hảo Nhi ngồi nhìn nàng và nàng thì đang nhìn xuống…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.