Nhìn Trương Hảo Nhi và Vương đại nương nằm bẹt nhẹp một đống như đống thịt và nhìn thái độ hồng hộc của Liễu Phong Cốt, Lữ Ngọc Hồ chép miệng thở ra :
– Xem chừng muốn làm “Đại hiệp”, nhất là Đại hiệp Giang Nam này khó quá, chẳng những phải biết làm ác mà còn phải biết chửi rủa, phải có da mặt thật dầy mới được.
Trương Dị cười :
– Nhưng cũng không chắc có được nhiều như thế, vì được thái độ như Liễu đại hiệp thì chắc chắn trên đời không có được mấy người.
Liễu Phong Cốt quắc mắt :
– Nhưng nếu bằng hữu mà phản bội như ngươi thì cũng không có nhiều…
Trương Dị chận nói :
– Đúng, đúng! Đâu có nhiều, chỉ cần một vài người là đủ.
Liễu Phong Cốt nghiến răng, nhưng rồi hắn vụt thở dài :
– Bây giờ thì ta mới biết, giao kết bằng hữu quả là chuyện khó khăn.
Trương Dị nói :
– Giao kết bằng hữu không phải khó vậy đâu, muốn lợi dụng bằng hữu mới quả là chuyện khó và hậu quả của nó là như thế đó.
Liễu Phong Cốt cau mặt :
– Ngươi nói sao?
Trương Dị cười :
– Ngươi khôn ngoan lắm, nhưng có một chuyện mà ngươi quá khôn thành ra dại…
Hắn cười cười nói tiếp :
– Ở đây, ngươi phòng thủ thật cẩn mật lắm, với bốn mươi chín trạm gác thật khó có người vô lọt… Nhất là cách bố trí của ngươi có hậu, nếu bất cứ ai nếu lọt vào chỗ này thì ngươi đã viễn tẩu cao phi.
Liễu Phong Cốt nghiến răng :
– Nhưng với ngươi thì được, vì ngươi là bằng hữu của ta.
Trương Dị cười :
– Huống chi, cho dầu có bắt gặp ngươi ở tại đây, ngươi cũng không bao giờ công nhận những tội ác của ngươi đã làm, nhất là chuyện giết Đa Sự hòa thượng thì ngươi càng chối biến.
Liễu Phong Cốt nói :
– Vì thế cho nên ngươi mới dùng cách này để cho họ kéo tới đây?
Trương Dị liếc nhẹ về phía Thư Hương và nói :
– Để cho ngươi nắm chặt trong tay Thư Hương trước là ta cố làm cho ngươi yên lòng, bởi vì khi ngươi đã nắm được Đào Đại Gia, nắm được Đào Liễu, bây giờ nắm luôn trong tay cả Thư Hương thì nhất định ngươi sẽ không bao giờ nghi ngờ hay đề phòng gì nữa cả.
Liễu Phong Cốt cười gằn :
– Và chính vì thế cho nên ngươi cũng giấu luôn cả cô ta?
Trương Dị cười :
– Thư Hương và Đào Liễu vốn là hai cô gái không từng nói dối, nhưng riêng Đào Liễu thì sau cùng ta có thể cho biết nhưng đối với Thư Hương thì tuyệt đối không, cô ta biết là sẽ hư việc hết.
Liễu Phong Cốt nhìn Thư Hương và thở ra :
– Nhưng nếu đổi lại ta thì ta không nở lòng để cho cô ta phải sợ sệt đến như thế, xem chừng ngươi quả là hạng người không hề biết chuyện lân hương tích ngọc…
Trương Dị gật gật đầu :
– Đúng, ta vốn không biết chuyện đó, còn ngươi thì lân hương tích ngọc bằng cách mưu chiếm cho được rồi sau đó sẽ giết đi, ta chịu thua lối lân hương tích ngọc của ngươi, ta chỉ hơn ngươi một việc là có cách làm cho hồ ly nói thật.
Liễu Phong Cốt nhướng mắt :
– Sao? Ngươi hơn ta?
Trương Dị gật đầu :
– Chỉ có phương thức này mới làm cho ngươi nói thật, bằng không, cái án giết người, nhất định dầu cho ngươi có thành công trọn cả âm mưu, ngươi cũng quyết đổ lên đầu Lữ Ngọc Hồ, cái đó thì ta hơn ngươi chớ?
Liễu Phong Cốt gật gù và nói chầm chậm :
– Giỏi, ngươi quả là giỏi hơn ta.
Trương Dị cười :
– Như vậy ngươi cũng đáng phục ta chớ?
Liễu Phong Cốt đáp :
– Ta luôn phục ngươi từ trước, từ khi ta mới kết giao với ngươi chớ đâu phải tới bây giờ? Ta đối với ngươi một lòng thành khẩn thật tình, không ngờ ngươi lại…
Trương Dị khoát tay :
– Khoan! Cho ta hỏi lại, ngươi thật tình xem ta là bằng hữu?
Liễu Phong Cốt cười gằn :
– Chuyện đó đáng lý ra ngươi tự phải thấy như thế chớ sao lại đợi ta phải nói?
Trương Dị nhún vai :
– Biết chớ, tự nhiên là ta rất biết, chỉ có ngươi là không biết.
Liễu Phong Cốt hỏi :
– Ta không biết chuyện gì?
Trương Dị nói :
– Ta cần nói cho ngươi biết là chính vì ngươi trước muốn đối phó với ta, cho nên buộc lòng ta phải đối phó lại ngươi, chớ con người của ta đâu có phải vô cớ mà đi gây sự.
Liễu Phong Cốt hỏi :
– Ta đối phó với ngươi bao giờ?
Trương Dị đáp :
– Rất lâu…
Không chờ Liễu Phong Cốt hỏi, hắn nói tiếp luôn :
– Ta hỏi ngươi, ngươi quyết tâm cướp đoạt gia sản của nhà họ Đào là tại làm sao?
Liễu Phong Cốt đáp :
– Ta đã nói với ngươi rồi, tại vì ta cần tiền thật nhiều.
Trương Dị hỏi :
– Tại làm sao ngươi lại cần gấp như thế?
Liễu Phong Cốt đáp :
– Ta đang chuẩn bị thi hành một đại sự, mà muốn được là phải có tiền nhiều.
Trương Dị hỏi :
– Đó là đại sự gì?
Liễu Phong Cốt nhìn sững Trương Dị :
– Ngươi đã biết rồi phải không?
Trương Dị cười :
– Ta chỉ biết trong giang hồ gần đây xuất hiện một tổ chức bí mật gọi là “Tứ Hải”.
Liễu Phong Cốt hỏi :
– Ngươi còn biết gì nữa?
Trương Dị đáp :
– Ta chỉ biết sở dĩ tổ chức đó có là vì để đối phó với Sơn Lưu, vì bao nhiêu việc làm ám muội như cướp của giết người, chứa cờ bạc và bắt gái nhà lành đem vào nhà thổ của cái tên đầu dọc “Tứ Hải” đã bị Sơn Lưu khám phá.
Hắn cười cười và nói luôn :
– Tự nhiên ta cũng phải biết cái tên đầu dọc “Tứ Hải” đó là ngươi.
Liễu Phong Cốt xạm mặt :
– Nhưng chuyện đó có quan hệ gì đến ngươi chớ?
Trương Dị đáp :
– Chẳng những có quan hệ mà còn thuộc về quan hệ trọng đại.
Liễu Phong Cốt nhìn chầm chậm vào mặt Trương Dị :
– Ngươi… ngươi là người của Sơn Lưu?
Lữ Ngọc Hồ bật cười :
– Đúng là ngớ ngẩn, thảo nào hắn chẳng bảo rằng ngươi không biết khỉ mốc khỉ khô gì cả. Không có hắn làm sao có Sơn Lưu? Và nếu hắn không phải là đầu não của Sơn Lưu thì làm sao lại xứng kết giao với đầu não của Tứ Hải?
Y như bị người quất một roi trên lưng, Liễu Phong Cốt lặng người một lúc thật lâu rồi mới nói :
– Ta nghĩ mãi vẫn không biết kẻ cầm đầu Sơn Lưu là ai, ta rất mong tìm cho kỳ được, ta đã bố trí cho người sục sạo tìm kiếm, thế mà không ngờ lại là một kẻ luôn luôn kề cận bên ta, mà lại là một bằng hữu của ta.
Trương Dị cười :
– Có phải ngươi đã nhận ta là bằng hữu của ngươi không?
Liễu Phong Cốt dịu giọng :
– Tình của ta đối với ngươi như bát nước đầy, ta đã không tiếc công tiếc của phòng bị bảo vệ cho ngươi chu đáo, như vậy không là bằng hữu tốt hay sao?
Trương Dị hỏi :
– Ngươi xem ta là bằng hữu, tại sao ngươi lại không cho ta tham gia tổ chức của ngươi?
Liễu Phong Cốt ngập ngừng :
– Đó là… tại vì…
Trương Dị chận ngang :
– Nếu ngươi không thể nói ra thì ta sẽ nói dùm ngươi, sở dĩ ngươi không để ta nhập vào tổ chức là vì ngươi chỉ định dùng ta làm cho xong chuyện này rồi ngươi sẽ giết ta.
Hắn cười cười và nói tiếp :
– Một tổ chức nghiêm mật như Tứ Hải thì làm sao lại có thể cho một con người sắp chết gia nhập vào, có phải thế không?
Liễu Phong Cốt hình như muốn tránh né, hắn nói :
– Nhưng ít nhất chuyện ta bảo ngươi làm vẫn có lợi cho ngươi và cũng vinh dự.
Trương Dị nheo mắt :
– Sao? Có lợi và vinh dự?
Liễu Phong Cốt nói :
– Ta bảo ngươi đóng vai anh hùng nghĩa hiệp, cứu người đẹp rồi tạo cơ hội cho ngươi gần người đẹp, nếu cần có thể cưới luôn, như thế không phải là một chuyện mà nhiều người muốn mà chẳng được hay sao?
Trương Dị nói :
– Thế nhưng không khi nào ngươi chịu chọn người khác làm chuyện đó.
Liễu Phong Cốt gật đầu :
– Đúng, đó là việc chứng tỏ ta đã trọng ngươi, đã tin ngươi là bằng hữu tốt, vì thế nên ta không khi nào để cho người khác làm chuyện ấy.
Trương Dị lắc đầu :
– Không phải đó là nguyên nhân chính đáng.
Liễu Phong Cốt cau mặt :
– Tại vì ngươi không dám công nhận đó là lòng tốt của ta.
Trương Dị nói :
– Không phải, ngươi sở dĩ chọn ta làm chuyện này là tại vì ta quá giống Trương Dị, ngươi không thể tìm một người nào khác, ngươi muốn ta giả mạo Trương Dị để mưu gạt chuyện hôn nhân.
Liễu Phong Cốt nói :
– Ngươi có thể gạt tất cả nhưng không thể gạt Đào Đại Gia và Trương Tam Gia, chính đó mới là chuyện khó, nếu ta không giúp ngươi thì ngươi làm sao thực hiện được và bao nhiêu đó cũng thấy ta đã vì ngươi.
Trương Dị cười :
– Trước kia thì quả ngươi có tính như thế, cái đó cũng chỉ định làm lợi cho ngươi, vì ngươi nghĩ rằng trong cổ của ta có một vụ án, ta không dám cãi lịnh ngươi, cho dầu ta có cưới được Thư Hương thì sản nghiệp của Đào gia cũng vẫn thuộc về tay ngươi sử dụng, nhưng sau này thì ngươi không tính như thế nữa.
Liễu Phong Cốt hỏi :
– Tại sao?
Trương Dị cười :
– Tại vì ngươi đã bắt giữ Đào Đại Gia và sau khi cử hành hôn lễ là ngươi sẽ thủ tiêu hết hai cha con họ, vì thế cho nên ngươi đã chuẩn bị giết ta.
Liễu Phong Cốt hơi rúng động, nhưng hắn vẫn bình tĩnh hỏi :
– Ngươi căn cứ vào đâu mà nói xấu ta như thế?
Trương Dị cười :
– Ngươi có dặn ta, sau khi xong chuyện, ngươi sẽ đưa tất cả về Cẩm Tú sơn trang, riêng ta thì ở lại đây giữ sào huyệt và chờ ngươi chuyển của cải vàng ngọc từ đó về đây.
Liễu Phong Cốt nói :
– Đó là ta muốn dành chuyện nhẹ cho ngươi, đáng lý ngươi phải cám ơn ta mới phải.
Trương Dị cười nói :
– Chung quanh gian nhà hầm này ngươi đã đặt sẵn địa lôi?
Liễu Phong Cốt gật đầu :
– Một chỗ bí mật của ta, của một tổ chức lớn và nhiều kẻ địch, tự nhiên là phải bố trí và đề phòng chớ.
Trương Dị gật đầu :
– Đúng, nhưng khi xong chuyện ở đây, khi bọn ngươi dẫn nhau về Cẩm Tú sơn trang thì địa lôi phát nổ, khi đó chỉ còn một mình ta ở trong này.
Liễu Phong Cốt tái mặt, hắn quắc mắt :
– Nói láo, ai làm cho phát nổ?
Không thấy ai há miệng, nhưng lại có tiếng trả lời :
– Ta!
Tiếng nói phát ra từ phía cửa, khi mọi người quay lại thì thấy một bóng đen đứng sững.
Từ lâu, đứng lặng yên theo dõi câu chuyện, bây giờ Thư Hương mới buột miệng kêu lên :
– Thập Tam Chích Thủ!
Liễu Phong Cốt cười gằn :
– Thập Tam Chích Thủ, ngươi cũng phản ta?
Thập Tam Chích Thủ cười :
– Không, ta làm theo lời ngươi nói.
Liễu Phong Cốt hằn học :
– Ta nói cái gì?
Thập Tam Chích Thủ đáp :
– Khi ngươi bảo ta làm theo âm mưu đen tối của ngươi, ta đã có nói cho ngươi biết Trương Dị vẫn là bạn của ta từ lúc nhỏ, ngươi bảo rằng Trương Dị đã mất tích từ vùng quan ngoại lâu rồi, không chừng đã chết cũng nên…
Liễu Phong Cốt gật đầu :
– Đúng, ta có nói như thế…
Thập Tam Chích Thủ cũng gật đầu :
– Ta có hỏi ngươi nếu ngày nào đó Trương Dị trở về thì sao? Ngươi bảo nếu Trương Dị trở về thì ngươi sẽ trả hết tất cả những gì ngươi chiếm đoạt ở Cẩm Tú sơn trang và chừng đó ta có quyền cho Trương Dị biết tất cả những gì khuất lấp.
Liễu Phong Cốt gật lia :
– Đúng, đúng! Ta có nói như thế và ta vẫn nhớ lời, nhưng tại sao nửa chừng ngươi lại phản ta?
Thập Tam Chích Thủ thản nhiên :
– Ngươi giao ước như thế vì đã được tin chắc chắn là Trương Dị đã hoàn toàn biệt tích chớ không phải là mất tích thôi.
Liễu Phong Cốt nói :
– Ta không cần cãi với ngươi, cứ cho là ta có ý không tốt đi, nhưng chuyện giữa ta và ngươi đã giao ước thật minh bạch.
Thập Tam Chích Thủ gật đầu :
– Ta biết và ta cũng làm theo lời giao ước minh bạch đó.
Liễu Phong Cốt trố mắt :
– Làm theo lời giao ước minh bạch mà nửa chừng ngươi trở mặt như thế phải không?
Thập Tam Chích Thủ lắc đầu :
– Không, ta không trở mặt, ta làm đúng theo lời giao ước.
Liễu Phong Cốt không dằn được nữa, hắn thét :
– Khốn khiếp, ta giao ước là khi nào Trương Dị trở về…
Thập Tam Chích Thủ cười :
– Ta cũng thi hành đúng lời giao ước là khi nào Trương Dị trở về.
Liễu Phong Cốt quát lớn :
– Thế nhưng bây giờ…
Vô Sắc đại sư lên tiếng :
– Bây giờ thì Trương Dị đã trở về.
Liễu Phong Cốt quay phắt lại :
– Hắn đâu?
Vô Sắc đại sư chỉ Trương Dị :
– Người đó không phải là Trương Dị hay sao?
Liễu Phong Cốt tái mặt :
– Hắn… từ quan ngoại…
Thập Tam Chích Thủ cười :
– Hắn là Trương Dị giả làm… Trương Dị.
Hắn cười ha hả và nói tiếp :
– Liễu Phong Cốt, ngươi quá thông minh, nhưng tại sao ngươi lại không thể hiểu một cái chuyện quá tầm thường như thế? Trương Dị mất tích từ vùng quan ngoại, người này cũng từ vùng quan ngoại đào nạn đến đây, chuyện dễ hiểu quá mà tại sao ngươi lại cứ hồ đồ như thế?
Liễu Phong Cốt bây giờ mới thật là thất sắc :
– Hắn… hắn không có mất tích.
Vô Sắc đại sư cười :
– Hơn ba năm trước đây, hắn luôn ở tại Thiếu Lâm để luyện võ chớ đi đâu mà mất tích?
Liễu Phong Cốt trợn tròn đôi mắt :
– Nhưng… nhưng tại sao lại có tin…
Thập Tam Chích Thủ rước nói :
– Tại vì hắn cần thay hình đổi dạng, tại vì hắn cần khai tử cái tên của hắn để lo chuyện Sơn Lưu.
Y như nghe một chuyện hoang đường, Thư Hương đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn sững Trương Dị như nhìn… quái vật.
“Trương Dị giả làm… Trương Dị”.
Câu nói của Thập Tam Chích Thủ bây giờ nàng mới hiểu.
Liễu Phong Cốt cũng lặng đi một lúc khá lâu và hắn vùng thét lớn :
– Tất cả hãy đưa tay lên và đi ra khỏi chỗ này ngay.
Trương Dị cười :
– Đến bây giờ mà ngươi cũng còn muốn ra lệnh nữa hay sao? Ở đây đâu có ai là người của “Tứ Hải”.
Gân mặt của Liễu Phong Cốt nổi lên từng vòng trông dễ sợ, hắn gằn giọng :
– Ta ra lịnh cho các ngươi.
Trương Dị hỏi :
– Nhưng nếu chúng ta không tuân thì sao?
Liễu Phong Cốt cười gằn :
– Thì sẽ chết.
Trương Dị thản nhiên :
– Ngươi có quyền năng đến thế hay sao?
Liễu Phong Cốt lùi lại thật nhanh, chân hắn dẳm lên một khối đá nhô lên sát chân tường, giọng hắn trầm trầm :
– Ta chỉ cần ấn nhẹ lên viên đá này là bao nhiêu địa lôi sẽ nổ tung, chắc ngươi thừa hiểu quyền năng đó chớ?
Trương Dị hỏi :
– Ngươi định chết luôn à?
Liễu Phong Cốt đáp :
– Ta vẫn không muốn chết, nhưng nếu các ngươi bức ta thì ta không cần do dự.
Trương Dị quay lại hỏi Lữ Ngọc Hồ :
– Tính sao?
Lữ Ngọc Hồ đáp :
– Không, bọn ta bước ra khỏi cửa này là hắn sẽ trốn mất.
Liễu Phong Cốt gắt :
– Các ngươi có thể chết, nhưng còn Thư Hương, Đào Liễu? Các ngươi để hai cô gái ấy chết sao?
Đúng là một đòn tâm lý.
Trương Dị ngó Lữ Ngọc Hồ :
– Có lẽ nên đi ra là phải.
Lữ Ngọc Hồ lắc đầu :
– Không, chết cho vui.
Liễu Phong Cốt thét :
– Có ra không?
Lữ Ngọc Hồ tuột xuống khỏi ghế, hắn vừa bước lại phía Liễu Phong Cốt vừa cười cười nói :
– Cái đó không phải là anh hùng, đánh nhau vài chập đã…
Hắn từ từ nhấc tay lên…
Liễu Phong Cốt nghiến răng ấn mạnh bàn chân xuống.
Khối đá tụt ngay. Nhiều tiếng xèo xèo và mùi thuốc cháy nghe khét lẹt…
Thư Hương tái mặt, nàng vừa ngó mọi người vừa đưa tay run rẩy…
Liễu Phong Cốt nhún chân, thân hình hắn bắn vọt lên. Nhưng Vô Sắc đại sư đã hất tay. Y như một con diều đứt giây, Liễu Phong Cốt rơi xuống đất.
Thập Tam Chích Thủ cười ha hả :
– Liễu Phong Cốt, cái tim cháy một khúc đó thôi, bên ngoài ta đã cắt tất cả giây tim dẩn xuống địa lôi rồi.
Liễu Phong Cốt giận run, hắn tung thẳng vào phía Thập Tam Chích Thủ.
Vô Sắc đại sư lại nhấc tay lên.
Xâu chuổi hột bằng thép của ông ta khua lản cản.
Liễu Phong Cốt hự lên một tiếng, thân hình hắn cúi trở xuống, thật là vừa vặn, hắn chúi ngay vào cỗ quan tài.
Một tiếng dội nghe nho nhỏ và Liễu Phong Cốt nằm bất động.
Vô Sắc đại sư chấp tay niệm phật, đôi mắt nhà sư già nhắm lại như không muốn thấy thây người.
Tất cả đều thở phào, nhất là Thư Hương, thật đúng là nàng đã trải qua tận cùng của khủng khiếp.
Thật lâu Trương Dị quay lại hỏi Thập Tam Chích Thủ :
– Đào Đại Gia vẫn còn ở tại trại hòm?
Thập Tam Chích Thủ lắc đầu :
– Không.
Trương Dị cau mặt :
– Ở đâu?
Thập Tam Chích Thủ đáp :
– Đã về Cẩm Tú sơn trang.
Trương Dị hỏi :
– Ai đưa ông ta lên khỏi gian hầm ở trại hòm?
Thập Tam Chích Thủ đáp :
– Vương tam nương.
Trương Dị hỏi :
– Cả hai người đều về Cẩm Tú sơn trang?
Thập Tam Chích Thủ gật đầu.
Vô Sắc đại sư bước tới trước mặt Trương Dị :
– A Di Đà Phật, thí chủ về đâu?
Trương Dị chấp tay :
– Cẩm Tú sơn trang.
Vô Sắc đại sư hỏi :
– Ai thanh toán ở đây?
Trương Dị đáp :
– Thập Tam Chích Thủ.
Nhà sư già đưa mắt nhìn một vòng và chầm chậm bước ra phía cửa.
Đào Liễu bước lại gần Thư Hương và nhoẻn miệng cười.
Thư Hương đưa tay đè lên ngực, nàng lắc đầu thở ra, nhưng ánh mắt vui mừng lại liếc nhẹ về phía Trương Dị…
* * * * *
Lá thơ của Đào Đại Gia để lại nói rất rõ ràng.
Ông ta giao tất cả sản nghiệp các nơi và luôn cả Cẩm Tú sơn trang lại cho Trương Dị, ông ta trang trọng gởi gấm Thư Hương.
Ông ta nói rõ nguyên nhân không ở lại để dự lễ cưới của hai người là vì muốn cho hai người có thời gian quyết định, hoặc ngay bây giờ hoặc kéo thêm đến thời gian nào đó tùy ý.
Riêng phần ông ta thì đối với Thư Hương, ông ta nói rõ là ông ta đã chọn đúng người để trao gởi, với tuổi già còn lại, ông ta muốn được an nhàn.
Tự nhiên, ông ta cũng không giấu diếm rằng bên cuộc sống của ông ta bây giờ đã có Vương tam nương.
Cầm lá thơ trên tay, Thư Hương mỉm cười một mình.
Nàng cảm thấy thương cha mình vô hạn, nàng cũng cảm thấy quá vô tình, bao nhiêu lâu nay, nàng sống cho mình mà không thấy cái tội nghiệp của người cha.
Nhưng dầu sao thì bây giờ kể như cũng được vẹn toàn.
Tuy có hơi muộn màng, nhưng nàng thấy cha mình vẫn còn tráng kiện và Vương tam nương vẫn đẹp, cái đẹp của một thiếu phụ nửa chừng xuân.
Nàng tin rằng cha nàng sẽ đầy đủ hạnh phúc.
Riêng nàng thì nàng bỗng thấy quả có phí mất quá nhiều thời gian, nhưng được cái an ủi là chính nhờ vào thời gian hao phí mà nàng đã trưởng thành hơn nhiều. Bây giờ, tuy cũng chỉ mới đây thôi, nhưng nàng cảm thấy y như nàng đã sống gần cả một đời người.
Bây giờ chỉ còn một thắc mắc mà nàng nghĩ hoài vẫn không ra, là không hiểu tại sao Đào Liễu lại có thể có những ý nghĩ và hành động hơn hẳn nàng trong khi sống bên nhau từ nhỏ, nàng lại không thấy được điều đó?
Phải chăng trong địa vị của chủ tớ, làm cho nàng không thấy được? Hay là tại vì…
Nhưng bây giờ thì Thư Hương cũng không có thì giờ để nghiền ngẫm nhiều về chuyện đó. Nàng còn nhiều chuyện khác để lo nghĩ.
Lá thơ của cha nàng, Trương Dị đã có đọc rồi, hắn không nói gì với nàng cả.
Nàng nghĩ, có lẽ nếu cần nói thì sẽ là nàng, vì nhất định là hắn không hề phản đối.
Hôn nhân giữa nàng và hắn, hai nhà đã có định rồi, tại nàng không ưng thuận và nhất là trong thời gian qua, nàng thấy tất cả những hành động của hắn không hề có ác cảm với nàng, hắn đã giúp nàng hiểu biết rất nhiều, nếu nàng không phản đối là câu chuyện hôn nhân coi như không còn có gì trở ngại.
Nàng đang nghĩ nhiều về con người của hắn.
Quả đúng là một nhân vật phi thường.
Tuy hắn có cái đầu hơi lớn, nhưng mặt mũi của hắn rất có duyên, ban đầu nàng thấy cái đầu của hắn hơi kỳ, nhưng đến bây giờ nàng không thấy kỳ gì cả.
Nhất cử nhất động của hắn, không hiểu tại sao nàng bỗng cảm thấy thật là… dễ mến.
Về Cẩm Tú sơn trang đã hai ngày rồi, hắn không hay nói chuyện với nàng nhưng thật ra thì hắn đâu có thì giờ?
Hắn đã phải nhờ Lữ Ngọc Hồ phụ tay với hắn thu xếp lại cách sinh hoạt trong trang trại, hắn đang cùng với vị quản gia kiểm điểm thanh toàn sổ sách của Đào Đại Gia để lại, điều hành cho công việc ở những cơ sở làm ăn các nơi cho ổn định…
Hắn làm không thấy hở tay.
Bao nhiêu công việc đó, càng làm cho Thư Hương có phần ân hận về thái độ của mình trước kia, hắn quả là con người tốt.
Nhưng không sao, nàng dặn lòng sẽ đền đáp lại, bằng cách nàng sẽ đối sử tốt với hắn.
Nàng nghĩ nhiều đến ngày mai, nàng nghĩ đến việc nàng và hắn trông nom công nghiệp của cha nàng để lại, nhất định sẽ là bận rộn nhưng cũng phải là vui lắm.
Nàng nghĩ cả sau ngày thành hôn, nhất định nàng sẽ bảo hắn thắng một cỗ xe cho đẹp, ngựa cho khỏe, hai vợ chồng sẽ đến vùng Ngũ Hồ để lạy mừng cha và nhân đó dạo chơi cho thỏa thích.
Nàng cũng định cho cả Đào Liễu đi cho cô ta mừng, nàng biết con bé thích đi dạo cảnh đường xa…
Nàng nghĩ thật nhiều, nhưng khi nghĩ đến lúc nàng bồng một hai đứa hài nhi trên tay là nàng đỏ mặt, dầu trong phòng không có ai, nhưng nàng cũng vẫn quay vào góc tối để cười lỏn lẻn một mình…
* * * * *
Phòng sách có một cái cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ là vườn hoa.
Xéo một bên cách không xa cửa sổ có một cái ghế dài bằng đá hoa, ghế lót hơi gần cửa sổ.
Khi Thư Hương vào phòng sách, nàng chợt thấy Lữ Ngọc Hồ và Trương Dị đang ngồi trên cái ghế gần hồ cá.
Hình như hai người đang tâm sự, giọng nói của họ rất nhỏ, nhưng nếu ghé tai sát vào cửa sổ phòng khách là có thể nghe được rõ ràng.
Nhất định là họ đang bàn về vụ tổ chức hôn lễ, đang bàn về vụ thiết tiệc và mời khách.
Thư Hương bỗng nghe trái tai của mình nóng rần, hai má của nàng nóng ran ran, nàng muốn quay trở ra ngoài.
Nhưng tính tò mò xui nàng đứng lại.
Nàng bước lại bên cửa sổ và chú ý lắng nghe…
* * * * *
Cho dầu họ có nói chuyện lâu rồi, nhất định nàng cũng sẽ biết họ nói những gì, nhất định câu chuyện không ngoài vấn đề hôn lễ.
Lúc nàng ghé tai vào cửa thì nghe nửa câu của Trương Dị :
-… tốt, con người có lòng nhân, nếu…
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Nếu sao?
Trương Dị đáp :
– Nếu tánh tình của nàng đừng nông nổi, đừng quá tự cao.
Lữ Ngọc Hồ gật gù :
– Lỗi không phải ở nàng.
Trương Dị nói :
– Tôi biết, nàng được nuông chiều từ lúc nhỏ, bên cạnh chỉ có người để cho nàng sai khiến chớ không có người sai khiến lại nàng…
Lữ Ngọc Hồ nói :
– Nhưng nhất định nàng sẽ là một người vợ tốt.
Trương Dị hỏi :
– Theo anh thì một người vợ tốt phải như thế nào?
Lữ Ngọc Hồ cười :
– Tôi chưa có vợ, nên chưa có đủ tư cách nói về chuyện đó, nhưng theo tôi, một người vợ tốt là một người biết yêu thương chồng, không có những cái tật xấu như cờ bạc, ngồi lê…
Trương Dị cười…
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Không đúng sao?
Trương Dị đáp :
– Anh nói đâu có sai nhưng theo tôi thì khác.
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Khác sao?
Trương Dị đáp :
– Theo tôi, người vợ tốt thì phải là một người… đàn bà.
Lữ Ngọc Hồ cười sặc sụa :
– Trời đất, chớ vợ không lẽ lại là đàn ông?
Trương Dị cũng cười :
– Một người vợ biết thương chồng như anh nói, chưa chắc phải là một người đàn bà như tôi nghĩ.
Lữ Ngọc Hồ lắc đầu :
– Chịu thua, anh nói một hồi chắc tôi… điên luôn. Một người vợ biết thương chồng với một người đàn bà khác nhau ở chỗ nào?
Trương Dị cười :
– Theo anh, một người vợ biết thương chồng là như thế nào?
Lữ Ngọc Hồ đáp :
– Biết thương chồng nghĩa là… biết thương chồng! Anh hỏi kỳ quá tôi làm sao nói được?
Trương Dị lại cười :
– Anh đúng là không biết cái cóc khô gì hết, như anh thì tốt hơn là chưa nên có vợ, vì anh không biết lựa chọn. Tôi biết anh muốn nói một người vợ thương chồng nghĩa là phải biết săn sóc cho chồng đủ thứ, tôi có thể nói một cách tổng quát theo ý anh thì, người vợ thương chồng là người vợ không lang chạ, trọn đời chỉ thờ một người chồng, hơn chút nữa là dám chết theo chồng phải không?
Lữ Ngọc Hồ gật lia :
– Đúng rồi, được như thế là nhất rồi, người đàn ông nào có được người vợ như thế thì đúng là đã tu chín kiếp.
Trương Dị ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói thật chậm :
– Vấn đề này khó hiểu lắm, phức tạp lắm, nó là chuyện khác nhau trong đường tơ kẽ tóc, tôi cứ nói, anh hiểu hay không hiểu thì thôi, đừng thắc mắc.
Hắn lại ngưng một chút nữa rồi nói từ từ :
– Tôi nói trước cho anh biết về tình thương. Anh có hiểu thương có mấy thứ không? Cha mẹ thương con, con thương cha mẹ là một; vợ thương chồng, chồng thương vợ là hai; chủ nhà thương tôi tớ và tôi tớ thương chủ nhà là ba; người chủ thương một con chó và con chó thương người chủ nhà là bốn và… nhưng thôi, bao nhiêu đó anh có thấy tình thương không phải đơn giản như anh nói, như anh nghĩ, phải không?
Lữ Ngọc Hồ làm thinh.
Trương Dị ngưng một chút rồi hỏi :
– Giả như tôi chưa vội nói đến tình thương của chủ đối với con chó, tôi muốn hỏi anh, nếu người vợ thương chồng… à không, tôi hỏi anh, người mẹ thương con tình thương đó có cao quí hay không?
Lữ Ngọc Hồ không trả lời mà lại nói :
– Tôi hiểu ý anh rồi, nghĩa là không thể đem tình mẹ thương con mà lầm với tình vợ thương chồng.
Trương Dị nói :
– Thôi, tôi biết anh hiểu, tôi chỉ nói như thế này, vợ chồng thương nhau, không thể nói tiếng thương suông mà được. Trong tình thương đó phải có sự kính nể, tương kính, tương kính như bằng hữu. Thiếu cái đó tình thương giữa vợ chồng sẽ thành một tình thương khác.
Lữ Ngọc Hồ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :
– Bỏ chuyện… nhức đầu đó đi, bây giờ tôi hỏi anh về Thư Hương.
Trương Dị hỏi :
– Hỏi về nàng cái gì?
Lữ Ngọc Hồ nói :
– Tôi muốn hỏi về nàng, nói theo anh, nàng có đúng là một người đàn bà hay chưa?
Trương Dị cười :
– Một người đàn bà là phải đoan trang thùy mị, phải kín đáo dịu dàng, Thư Hương thiếu cái đó.
Lữ Ngọc Hồ lại làm thinh.
Từ bên trong khung cửa sổ, Thư Hương vụt nghe nóng mặt, nàng muốn nhảy ra để hỏi hắn xem nàng thiếu ở chỗ nào.
Nhưng sực nhớ câu nói phải “kín đáo dịu dàng” của hắn vừa rồi, nàng cố nín thinh, vả lại nàng nghĩ, nàng và hắn sẽ còn sống chung lâu dài, nhất định nàng phải hỏi hắn trong dịp khác.
Thật lâu Trương Dị lại nói :
– Muốn sống chung với Thư Hương, người đàn ông phải có hai thái độ, một trong hai thái độ; thứ nhất phải biết chiều nàng, đừng cãi nàng, phải im lặng khi nàng nói bậy cũng phải nghe; thứ hai, đừng thèm kể đến nàng, nàng làm gì mặc kệ, nàng nói đừng thèm nghe, giả câm giả điếc…
Lữ Ngọc Hồ nhóng mình lên trân mắt :
– Trời đất, vợ chồng mà như vậy thì làm sao sống nổi?
Trương Dị cười :
– Không nổi thì… cũng phải ráng cho nổi chớ làm sao?
Lữ Ngọc Hồ khoát khoát tay :
– Thôi thôi, nghe anh nói chuyện mệt óc lắm, bây giờ tôi hỏi tiến hành hôn lễ ra sao đây?
Trương Dị hỏi lại :
– Hôn lễ nào?
Lữ Ngọc Hồ đáp :
– Thì hôn lễ của anh.
Trương Dị gục gặt :
– Ạ… thì tiến hành chớ sao.
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Nhưng anh đã bàn bạc với nàng chưa?
Trương Dị đáp :
– Bàn rồi, nhưng có lẽ chúng tôi sẽ làm đám cưới nơi khác chớ không phải ở đây.
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Sao lại nơi khác? Đám cưới của vị tiểu thơ Cẩm Tú sơn trang mà không làm tại Cẩm Tú sơn trang thì làm ở đâu?
Trương Dị nhướng mắt :
– Tiểu thơ nào?
Lữ Ngọc Hồ đáp :
– Thì Thư Hương chớ còn tiểu thơ nào nữa?
Trương Dị mở tròn đôi mắt nhưng rồi hắn lại làm thinh…
Thư Hương suýt chút nữa đã bật cười.
Đúng là cái tên ngớ ngẩn.
Nàng định bụng sau khi làm đám cưới xong, nàng sẽ ghé sát tai hắn kêu một tiếng Trương… Óc Mít cho hắn biết chừng.
Nhưng nàng vội lắng nghe, vì Trương Dị vụt đổi giọng, hắn hỏi :
– Ai nói với anh rằng tôi sẽ làm đám cưới với Thư Hương?
Bây giờ đến phiên Lữ Ngọc Hồ sửng sốt.
Nhưng Thư Hương không sửng sốt.
Nàng thừa biết cái lối nói chuyện… đấm họng của Trương Dị, nàng lắng nghe coi hắn nói làm sao.
Lữ Ngọc Hồ vụt hỏi :
– Lá thơ của Đào Đại Gia?
Trương Dị đáp :
– Tôi sẽ bảo vệ sản nghiệp cũng như bảo vệ cho Thư Hương đúng theo yêu cầu của ông ta để cho ông ta có đủ yên tâm, có đủ thì giờ sống trọn vẹn với người đàn bà đáng thương ấy, ông ta đã hy sinh cho Thư Hương quá nhiều rồi.
Lữ Ngọc Hồ hỏi :
– Nhưng còn về hôn lễ?
Trương Dị hỏi :
– Thì hôn lễ của tôi, tôi vẫn tiến hành.
Lữ Ngọc Hồ gặn lại :
– Hôn lễ của ai?
Trương Dị đáp :
– Của tôi.
Lữ Ngọc Hồ cau mặt :
– Một mình anh làm hôn lễ khơi khơi… một mình như thế à?
Trương Dị cười :
– Khơi khơi một mình nghĩa là sao?
Lữ Ngọc Hồ gắt :
– Chớ anh làm hôn lễ với ai?
Trương Dị đáp :
– Với Đào Liễu.
Lữ Ngọc Hồ nhóm mình lên :
– Trời đất, anh nói cái gì?
Trương Dị nghiêm giọng :
– Tại sao anh lại ngạc nhiên? Đào Liễu không phải đàn bà sao? Nàng là người mà tôi thấy đúng là… đàn bà.
Lữ Ngọc Hồ làm thinh.
Hắn nghe một sự bàng hoàng… vô cớ.
* * * * *
Thư Hương ngồi bệt xuống đất hồi nào nàng cũng không biết.
Nàng có cảm giác y như ruột gan của nàng thoát hẳn ra ngoài, toàn thân nàng trống rổng.
Có thể có chuyện như thế thật hay sao?
Nàng úp mặt vào lòng bàn tay, nàng không khóc nhưng nước mắt nàng ràn rụa.
Nàng không bằng Đào Liễu, nàng không bằng đứa tớ gái của nàng?
Bây giờ nàng mới thấy một sự thật, sự thật đó làm đảo lộn tất cả ý nghĩ của nàng từ trước đến giờ.
Sự quyết định hôn nhân không phải do nàng nữa hay sao?
Không phải chỉ cần nàng gật đầu là được hay sao?
Hôn nhân là do quyết định của Trương Dị, của người đàn ông chớ không phải của nàng, không phải của cô gái hay sao?
Một vị tiểu thơ, một đứa tớ gái, sự chênh lệch thật xa.
Vậy mà nàng lại không bằng Đào Liễu?
Một vị tiểu thơ, một cô chủ, lại không bằng một con tớ gái?
Không bằng một đứa tớ gái?
Thư Hương đập tay xuống nền gạch, nàng gào thét một mình, gào thét ở trong lòng, nàng bức tóc, bức áo, nước mắt nàng tuông ra nhưng tiếng gào thét vẫn không làm sao thoát ra ngoài miệng.
HẾT