Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 14 - Nguy Hiểm.

trước
tiếp

Chung quanh dường như ổn định được một chút, yên ổn từ từ, rất nhanh đám người đều đã được trấn áp xuống.

Mắt Hoàn Khuynh Thược nhìn một vòng xung quang, lông mày nhíu lại.

Cuối cùng mẹ chạy đi đâu rồi hả?

“Uy, nhóc con!” Khóe miệng Ninh Doãn Tích hơi cong lên, một tay cắm vào túi tiền, đứng tao nhã, “Muốn chú giúp hay không?”

Ánh mắt sắc bén của Ninh Doãn Tích sớm đã nhìn thấu nội tâm của Hàn Khuynh Thược.

Lúc này Hàn Khuynh Thược đang tìm kiếm cái gì, hoặc là người, hoặc là vât gì đó!

Ninh Doãn Tích nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hàn Khuynh Thược, dưới hoàn cảnh như vậy, nhóc chỉ có khả năng tìm người, dường như là người quan trọng!

Cuối cùng là một đứa nhóc cái răm á, đến cuối cùng mà chỉ là có hơi chút bối rối.

Nhưng mà, chung quy nó che giấu rất tốt.

Ninh Doãn Tích có thể nhìn thấy, cũng không phải là Hàn Khuynh Thược có vấn đề, mà là, thật sự ánh mắt của Ninh Doãn Tích quá “Độc” thôi…

“Không cần, ôn có thể đi rồi!” Hàn Khuynh Thược trực tiếp cự tuyệt cộng thêm biểu tình trên mặt mang theo một tia khinh thường.

Trong lòng Hàn Khuynh Thược âm thầm ảo nảo bởi suy nghĩ của mình bị chính tên hồ ly thối tha trước mắt này biết được, nhưng mà, hồ ly thối vẫn là hồ ly thối, ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa kia làm Hàn Khuynh Thược hận đến nổi muốn đào hai trong mắt kia ra!

“Thật sự không cần?” Mày Ninh Doãn Tích nhíu lại, nụ cười so với hồ ly vẫn chính là hồ ly.

“Hừ..” Hừ lạnh một tiếng, Hàn Khuynh Thược liền nhấc chân đi, “Ông không đi, tôi đi!”

Hiện tại đám người tiếp tục ổn đinh, nhưng mà mặt ngoài càng yên bình càng chứng tỏ chổ này có chất dấu một sự nguy hiểm lớn. Hiện giờ, mẹ lại biến mất, hoàn toàn không thấy bóng dáng của mẹ đâu.

Nó đâu có thời gian lãng phí cùng với tên hồ ly thối tha này. Mẹ quan trọng hơn! Nó muốn đi tìm mẹ…

Khóe miệng Ninh Doãn Tích nhẹ cười, nhìn Hàn Khuynh Thược nhỏ xinh, nhóc con này thật có cá tính…Không có nhân tính!

“Uy…” Ninh Doãn Tích mở miệng gọi, “Nhóc con, tốt xấu gì chú cũng đã giúp con một tay, con cũng không có một câu cám ơn sao?”

Hàn Khuynh Thược hơi dừng bước, quay lưng về phía Ninh Doãn Tích, “Truyện cười, tôi có mở miệng muốn ông giúp sao?”

“Ha ha…” Ninh Doãn Tích cười khinh ra tiếng, thành thực đáp, “Không có!”

“Không có thì thôi!” Hàn Khuynh Thược nhún vai, tiếp tục đi về phía trước, không để ý đến Ninh Doãn Tích.

Nhìn Hàn Khuynh Thược, Ninh Doãn Tích xem ra mình nhàn rỗi không có việc gì làm. Nó lại không có mở miệng muốn anh giúp, lạ tự mình xen vào việc của người khác, quan tâm nó làm gì?

“Con…”

“Ầm ầm…”

Mày Ninh Doãn Tích vừa hung hăng vừa nhíu, “Nguy hiểm…”

Anh không nhìn lầm! Hướng Hàn Khuynh Thược đi, cách đó không xa có một quả bôm, Vừa rồi vang lên một tiếng là điềm báo bom nổ mạnh.

Vẽ mặt Ninh Doãn Tích vụt tắt, nhìn bóng lưng Hàn Khuynh Thược không xa.

Đột nhiên, trong lòng Ninh Doãn Tích dấy lên một trận đau đướn, lý trí nói cho anh, đứa bé kia gặp nguy hiểm, cứu nó, cứu nó….

Ý nghĩ đã mọc rễ nẩy mầm trong đầu, Ninh Doãn Tích không chút nghĩ ngợi liền chạy đến hướng Hàn Khuynh Thược, lấy tốc độ nhanh nhất ôm Hàn Khuynh Thược trong lòng, nhảy lên…

“Ầm ầm…”

Đây là trước khi Hàn Khuynh Thược hôn mê, ý thức còn sót lại trong đầu….


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.