Hai mắt Y Sâm càng mở càng lớn, nhìn bên trong vách tường, cả người cứng lại như đá.
Đây là một cơ quan được thiết kế tinh xảo.
Bên trong vách tường vốn trống không, mà lúc này lại tồn tại một lồng sắt khổng lồ. Trong lồng sắt đang giam giữ một người. Quần áo nhếch nhác, không thấy rõ dung mạo, chỉ nghe thấy cô ấy không ngừng rên rỉ.
Y Sâm gắt gao nắm chặt tay, tức giận không ngừng dâng lên từ trong chỗ sâu nhất đáy lòng.
Hắn nhận ra được chủ nhân của âm thanh này, là . . . . .
Là Tiểu Thất không sai, là Tiểu Thất của hắn!
Sao hắn lại không nghĩ tới Tiểu Thất sẽ bị chuyển đến cái chỗ này!
“Tiểu Thất. . . . . .” Y Sâm khẽ mở môi mỏng, tên của Tiểu Thất mắc kẹt trong cổ họng, muốn gọi cũng không gọi được.
“Hắc Tùng, đây chính là đồ tốt?” Kim Sơn nhìn Hắc Tùng, vẻ mặt nghi ngờ.
Hắc Tùng gật đầu, vẻ mặt bỉ ổi, “Trên người cô ta bị bỏ thuốc. Hôm qua đã bị luân phiên mấy lần, yên tâm chơi đi, chơi thế nào cũng vẫn tràn đầy tinh lực!”
Lời của Hắc Tùng giống như là thuốc nổ vậy, nổ tung khiến Y Sâm gần như muốn ngã. Hắn quả thật không thể tưởng tượng được, Tiểu Thất của hắn đến tột cùng phải chịu nên tội lỗi gì!
Luân phiên mấy lần?
Tiểu Thất bị vũ nhục hắn biết, chỉ là hắn không biết những người này lại ác như vậy, lại giày vò Tiểu Thất thành ra như thế.
Sao Tiểu Thất lại chịu được chứ?
Trong lòng đau đến nỗi sắc mặt Y Sâm trắng bệch, cặp mắt nhìn về phía Tiểu Thất, không nhúc nhích.
Thật xin lỗi Tiểu Thất, tôi tới chậm. . . . . .
Thật xin lỗi Tiểu Thất, tôi sẽ dẫn em về nhà. . . . . .
Thật xin lỗi Tiểu Thất, tôi phát hiện tôi yêu em rồi . . . . .
Thật xin lỗi Tiểu Thất, sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt. . . . . .
“Kim Mao, ngươi làm sao vậy?” Kim Sơn nhìn sắc mặt Y Sâm, lắc lắc thân thể hắn, “Ngươi không sao chứ?”
Đơn giản cho rằng lần đầu tiên Y Sâm nghe được lời như thế sẽ không thoải mái, Kim Sơn rất hiểu rõ vỗ vỗ Y Sâm, “Người anh em, đừng sợ. Đợi lát nữa ngươi xem đại ca chơi đùa như thế nào, bảo đảm ngươi sẽ có loại cảm giác như lên mây!”
Kim Sơn nhìn Hắc Tùng, “Có muốn thêm thuốc không? Chỉ như vậy thì có được hay không?”
Hắc Tùng lắc đầu, cười đến đắc ý, “Kim Sơn đại ca, thuốc của Hắc Tùng anh không thể nghi ngờ được, anh thử đi rồi chẳng phải sẽ biết sao!”
Thuốc?
Y Sâm nhìn sang Hắc Tùng.
Hắn nhớ tới, hóa ra tên Hắc Tùng này chính là người cùng với Thanh Lưu xưng là “kỳ hoa” của giới y học.
Thanh Lưu là người trong gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức bọn họ, mà tên Hắc Tùng có thân phận thần bí, nhưng lại cũng là một người nham hiểm. Trong tay hắn đều hoàn toàn sản xuất ra những loại thuốc khống chế tinh thần con người. Trong đó độc nhất chính là ‘ Tinh Thần Vương Nhất Hào ’!
Chỉ cần bị trúng phải thuốc này, tinh thần con người gần như sụp đổ.
Tiểu Thất cũng bị bỏ thuốc gì sao? Nếu không, sao Tiểu Thất lại biến thành bộ dáng này?
“Được, được,được!” Kim Sơn nói liên tục mấy chữ được, chà sát tay, nóng lòng muốn thử, “Kim Mao, trước hết để đại ca đi sung sướng. Đợi lát nữa ngươi đến!”
Vừa nói xong, Hắc Tùng mở cửa lồng sắt ra cho Kim Sơn, Kim Sơn nhấc chân bước vào bên trong.
“Bằng. . . . . .” Một tiếng cực kỳ nhỏ vang lên.
Chỉ thấy, Kim Sơn vẫn chưa đi đến bên cạnh lồng sắt, toàn thân đã cứng đờ, người đột nhiên ngã xuống đất.
“Ngươi. . . . . .” Hắc Tùng nhìn Y Sâm, sắc mặt đột nhiên thay đổi, liên tục lùi về sau, “Ngươi là ai, là ai?”
Y Sâm lạnh lùng cười một tiếng, nhìn về phía Tiểu Thất, trong mắt mang theo quyến luyến sau đậm và đầy đau đớn.
Tiểu Thất vẫn còn rên rỉ, đến cùng cô ấy đã phải chịu bao nhiêu khổ sở chứ?
Cặp mắt mang theo bén nhọn nhìn Hắc Tùng, họng súng nhanh chóng chỉ về phía bắp đùi của hắn hung hăng bắn một phát.
“A. . . . . .” Một tiếng kêu rên, Hắc Tùng khổ sở té ngã xuống đất, “Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì?” Vẻ mặt Y Sâm không chút thay đổi, vào giờ phút này chính hắn thật giống như sứ giả tới từ địa ngục, khát máu đến mức khiến người cảm thấy lạnh lẽo.
“Yên tâm, ngươi gia tăng thống khổ trên người Tiểu Thất, Y Sâm tôi sẽ hồi báo lại ngươi gấp trăm lần !” Họng súng chỉ về phía một cái chân khác của Hắc Tùng, lại bắn tiếp.
“A. . . . . .” Hắc Tùng hô lên, “Ngươi chính là Y Sâm! Y Sâm của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức? Y Sâm của tổ chức đứng đầu châu Âu?”
“Không sai!” Y Sâm gật đầu, “Tôi chính là Y Sâm!”
Chỉ về phía cánh tay của Hắc Tùng, Y Sâm lại nả một phát súng.
Hắn bắn ba phát về phía hắn ta cũng không tính là cái gì. Khổ sở trên ngươi Tiểu Thất cũng không chỉ từng này đâu!
“A. . . . . . Cứu mạng, cứu mạng. . . . . .” Hắc Tùng hô to lên.
Y Sâm nhướng mày, trong lòng kêu một tiếng không tốt.
Tiếng Hắc Tùng đã kinh động người bên ngoài. Nói không tốt, là kinh động đến người của tầng lầu này rồi!
Y Sâm vừa bắn một phát về phía cánh tay của Hắc Tùng, chạy vào lồng sắt, ôm lấy Tiểu Thất không ngừng rên rỉ, rồi chạy ra bên ngoài.
Đi ngang qua bên người Hắc Tùng thì Y Sâm nhìn hắn, bĩu môi, “Hi vọng Thượng Đế bảo vệ ngươi không chết. Món nợ này, Y Sâm tôi sẽ đòi lại từ ngươi!”
Mới vừa ôm Tiểu Thất đi tới trước cửa, cửa liền bị đạp vỡ.
Hai người đợi ở cửa chạy vào, nhìn Y Sâm và Tiểu Thất trong ngực hắn, cùng nhau chĩa súng về phía Y Sâm.
Y Sâm lạnh lùng cười một tiếng.
Tiểu Thất trong ngực hắn thở nhẹ đến nỗi hắn cũng không phát hiện được. Cho tới bây giờ, hắn thật sự không cần thiết tiếp tục ở lại đây lãng phí thời gian vào những người này nữa.
Động tác của hai người kia nhanh, động tác của Y Sâm còn nhanh hơn. Một tay ôm Tiểu Thất, một tay cầm súng lục bằng bạc, bắn liên tục hai phát, một phát trúng đầu, một phát trúng tim.
Có thể là động tác trong tay quá lớn, làm thức tỉnh Tiểu Thất đã hôn mê.
Y Sâm khẽ cúi đầu, nhìn Tiểu Thất.
Hai mắt Tiểu Thất mở to, trong ánh mắt mang theo sợ hãi. Phút chốc cô nhìn vào trong mắt Y Sâm, đột nhiên cả người run rẩy, không ngừng giãy giụa, trong miệng không ngừng kêu “a. . . . . . a. . . . . .” .
“Tiểu Thất, là tôi!” Y Sâm khổ sở nhìn Tiểu Thất, nhìn gương mặt cô chỉ còn nhỏ bằng một bàn tay khô gầy, “Tôi là Y Sâm! Không cần phải sợ, không cần phải sợ. Tôi sẽ dẫn em về nhà, chúng ta sẽ về nhà!”
“Về nhà. . . . . .” Giọng của Hắc Tùng sau lưng Y Sâm vang lên có chút khàn khàn, mang theo chút đắc ý, “Các ngươi không đi được nữa rồi. . . . . .”