Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống trên đất, ấm áp, nhàn nhạt.
Thanh Lưu ở trong phòng mổ, mấy người Liệp Ưng bọn họ đều coi giữ ở đây, không có ai mở miệng nói một câu.
“Anh Ưng.” Ninh Khuynh Thược đưa một ly sữa tươi tới.
Đưa sữa tươi cho Liệp Ưng, Ninh Khuynh Thược nhìn cặp mắt Liệp Ưng dưới mặt nạ hiện đầy tia máu, lòng khẽ đau.
Anh Ưng có vẻ mệt mỏi, sao không nghỉ ngơi cho tốt chứ?
“Anh Ưng, anh phải tin tưởng anh Thanh Lưu, chị Tiểu Thất nhất định sẽ không sao.”
Liệp Ưng ngẩng đầu, thấy sự lo lắng trong mắt Ninh Khuynh Thược, dinendian.lơqid]on cậu gật đầu, “Anh biết rõ, Thược. Anh còn chưa mệt lắm, em yên tâm đi.”
Nhận lấy sữa tươi trong tay Ninh Khuynh Thược, Liệp Ưng uống một hơi cạn sạch.
Đưa ly cho Ninh Khuynh Thược, Liệp Ưng lau một ít sữa tươi đọng lại bên khóe miệng, sau đó ngồi xuống.
“Anh nói Thược Thược nha đầu này, em không thể như vậy chứ!” Chu Tiêu khẽ mỉm cười, khóe miệng giương lên, mang theo chế giễu, “Chúng ta nhiều người như vậy, em lại chỉ lấy một ly sữa, cũng chỉ có anh Ưng của em lọt vào mắt của em. Bọn anh hâm mộ muốn chết rồi.”
Cổ Ninh Khuynh Thược hơi đỏ lên, gãi gãi đầu nhỏ của mình, có chút xấu hổ, “Anh Chu Tiêu, các anh muốn uống sữa tươi, bây giờ em lập tức đi lấy cho các anh.”
Nói rồi thì phải chạy đi.
“Thược.” Liệp Ưng gọi Ninh Khuynh Thược lại, bất đắc dĩ lắc đầu, “Mấy người này ai cũng đều cầm cốc cà phê mỗi ngày? Sữa tươi lọt vào được mắt của bọn mới là lạ!”
Ý của Liệp Ưng là, không cần lấy cho bọn họ. Bọn họ đang đùa em đấy!
Xoay người, Ninh Khuynh Thược trừng mắt liếc Chu Tiêu vẫn còn đang cười, đi tới bên cạnh Liệp Ưng, ngồi xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí lại có chút yên tĩnh.
Ninh Khuynh Thược hơi nghiêng mắt, da.nlze.qu;ydo/nn nhìn ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống trên người Liệp Ưng, làm dịu dàng một thân cương nghị của anh ấy.
Trên mặt, trên người nhất thời tràn đầy cảm giác ấm áp.
“Anh Ưng, thật đẹp!” Ninh Khuynh Thược như có như không tự lẩm bẩm, giọng điệu nhỏ nhẹ, nhỏ đến mức Liệp Ưng không nghe được.
Liệp Ưng, Ninh Khuynh Thược ngồi xuống ghế, Chu Tiêu hơi dựa vào trên vách tường, hai tay ôm ngực, vẻ mặt lạnh nhạt. Mà trên đất, Y Sâm ngơ ngác ngồi chồm hổm, hơi cúi đầu, làm cho người ta không nhìn ra một chút cảm xúc của hắn.
Ninh Khuynh Thược thu hồi ánh mắt mình đặt ở trên người Liệp Ưng, trong lòng giống như nhảy loạn, bùm bùm, không ngừng đập thình thịch.
Chu Tiêu giơ cổ tay lên, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, chân mày hơi nhíu.
Thanh Lưu nói giải phẫu thuận lợi thì chỉ cần năm giờ.
Nhưng bây giờ đã là ba giờ sáng, thời gian cũng đã sắp tám giờ rồi!
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Sao còn chưa xong?
Chu Tiêu lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên.
Sẽ không, với y thuật của Thanh Lưu, Tiểu Thất nhất định sẽ không sao!
Trên ghế Liệp Ưng đã hơi nhắm mắt lại, dfienddn lieqiudoon Chu Tiêu dựa vào vách tường cũng vậy.
Từ đầu đến cuối chỉ có Y Sâm ngồi chồm hổm trên đất không có nói nửa câu, người không biết nhất định sẽ cho là hắn bị câm.
Ninh Khuynh Thược suy nghĩ.
Có một câu nói, nhất định phải đợi đến khi mất đi mới cảm thấy đau lòng.
Không phải Y Sâm là một ví dụ rất tốt sao?
Sớm biết hôm nay, ban đầu cần gì phải làm?
Lắc đầu, Ninh Khuynh Thược đưa mắt nhìn về phía Liệp Ưng đang nhắm hai mắt lại.
Có aanh ấy bên cạnh thật tốt!
Si ngốc nhìn Liệp Ưng trước mặt, Ninh Khuynh Thược bĩu môi.
Tại sao anh Ưng lại mang theo mặt nạ cả ngày chứ? Bé thật sự rất muốn nhìn gương mặt dưới cái mặt nạ đó.
Bé đã từng nói với Liệp Ưng. Nhưng anh Ưng nói cái mặt nạ này anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ lấy xuống, sớm muộn gì bé cũng sẽ nhìn thấy được diện mạo thực sự của anh ấy!
Chỉ là, bây giờ còn chưa có đến lúc đó.
Bé cũng đã từng hoài nghi, có phải mặt của anh Ưng dưới mặt nạ đó quá xấu. Anh Ưng sợ dọa mình, cho nên vẫn không muốn lấy mặt nạ xuống.
Nhưng mà, cho dù mặt anh Ưng không phải rất xấu, bé vẫn rất thích anh ấy!
Ninh Khuynh Thược nhìn chằm chằm Liệp Ưng trước mặt, đột nhiên theo từ trong đáy lòng sinh ra một cỗ kích động, muốn lấy mặt nạ của Liệp Ưng xuống!
Ninh Khuynh Thược hít thật sâu thở ra một hơi. Dieendaanleequuydonn Mới vừa muốn đưa tay chạm vào mặt nạ của Liệp Ưng, lúc này cửa phòng phẫu thuật lại mở ra.
Liệp Ưng lập tức mở mắt ra, nhìn về phía phòng phẫu thuật.
Ninh Khuynh Thược lặng lẽ thu hồi tay của mình, trong lòng thở ra một hơi.
May quá……
May mà bé còn chưa kịp chạm vào. Hóa ra anh Ưng vốn giả vờ ngủ say.
Liệp Ưng đứng dậy, bước nhanh đi về phía phòng phẫu thuật. Chu Tiêu và Y Sâm cũng xúm lại.
“Sao rồi?” Liệp Ưng nhìn Thanh Lưu có chút mệt mỏi, vẻ mặt hắn dường như không được tốt lắm, có chút tái nhợt.
Thanh Lưu lắc đầu, đưa tay vuốt vuốt mi gian, “Không sao. Chỉ là thân thể rất yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Tôi muốn đi thăm cô ấy.” Y Sâm đẩy Chu Tiêu đang ngăn ở trước mặt mình ra, muốn đi vào phòng phẫu thuật.
“Anh……” Chu Tiêu kéo Y Sâm lại nhìn Thanh Lưu, trong mắt mang theo ý hỏi thăm.
Tiểu Thất vừa mới được phẫu thuật xong, thân thể rất yếu. Không phải nên để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt sao?
Tám giờ người này cũng chờ được, chờ thêm một chút nữa thì có sao đâu?
Chỉ là bọn họ không biết, tám giờ vừa trôi qua đó đối với Y Sâm hắn mà nói giống như đã tám năm vậy.
Hắn đợi tám giờ đến nỗi gấp muốn chết!
Hắn vẫn khẩn cầu Thượng Đế ở trong lòng, Die nd da nl e q uu ydo n nếu Tiểu Thất phẫu thuật thất bại, vậy thì thuận tiện cũng dẫn hắn đi theo luôn!
Cũng may, may mà Tiểu Thất phẫu thuật rất thành công!
“Ừ.” Thanh Lưu gật đầu, giọng có chút khàn khàn.
Lấy được sự đồng ý, Y Sâm chạy vào trong phòng phẫu thuật.
“Đợi chút……”
Khi đi ngang qua Thanh Lưu, Thanh Lưu lại kéo cánh tay Y Sâm lại.
“Sao vậy?” Y Sâm ngừng bước chân, hỏi, “Còn có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì……” Giọng Thanh Lưu sâu kín, buông tay mình ra, “Không nên ở quá lâu.”
Cúi mắt xuống, trong ánh mắt Thanh Lưu chợt lóe lên một tia áy náy.
“Cám ơn……”