“Ha ha. . . . . .” Chu Tiêu nở nụ cười, nhìn chằm chằm Y Sâm, “Anh còn có mặt mũi hỏi tôi sao vậy?”
Tên khốn kiếp này, bản làm ra cái chuyện khốn kiếp gì, hiện tại ngược lại có mặt mũi hỏi hắn xảy ra chuyện gì sao!
Hắn thật hận không thể dùng một tát đánh hắn bay đi, đúng là tức chết hắn mà!
“Cái tên khốn kiếp đáng chết. . . . . . Vương Bát Đản. . . . . . hôm nay lão tử không đánh chết anh, lão tử Chu Tiêu đây liền theo họ anh!” di@en*dyan(lee^qu.donnn) Vẻ tức giận trên mặt Chu Tiêu vô cùng rõ ràng, kéo Y Sâm qua, đánh một quyền nặng nề vào trên mặt của hắn, “Đi chết đi. . . . . . anh chết đi cho lão tử!”
Sắc mặt mấy người bên cạnh chỉ đen lại, nhìn Chu Tiêu hung hăng đánh một quyền lên mặt Y Sâm, chân mày cũng không động đậy.
Cái tên Y Sâm này đúng là đáng đánh!
Tiểu Thất ngơ ngác ngồi ở trên giường, cũng không nhúc nhích, đầu hơi nghiêng sang một bên, cặp mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt yên tĩnh lại không có chút linh hoạt như trước kia!
Giữa không trung thỉnh thoảng có hai con chim nhỏ bay qua, liều mạng vung cánh của mình, sau đó bay đi, không để lại chút dấu vết nào của bọn nó.
Bọn nó rất tự do, còn tự do hơn cô, còn hạnh phúc hơn cô nhiều!
Thật ra thì, loại hạnh phúc này, cô cũng muốn.
Chỉ là, dường như cô không có cơ hội đó!
Tiểu Thất hơi cong khóe miệng, đáy mắt không chút dao động, cũng dường như không để Y Sâm và Chu Tiêu vào trong mắt.
Hiện tại, không có chuyện gì quan trọng nữa rồi.
“Y Sâm à!” Chu Tiêu buông tay nắm cổ áo Y Sâm, ném xuống đất, “An cũng đã biết anh làm cái chuyện ngu xuẩn gì rồi chứ?”
Không phải luôn miệng nói mình yêu Tiểu Thất sao? Dinendian.lơqid]on Nếu yêu, sao lại không nghĩ đến hậu quả mà tổn thương Tiểu Thất như thế chứ, khiến cả người cô đầy vết thương chồng chất?
Không phải nói sẽ chăm sóc Tiểu Thất, bất kể xảy ra chuyện gì sao? Nhưng, tình cảnh hiện tại này, Y Sâm hắn thật sự có thể bảo vệ Tiểu Thất được sao?
“Đủ rồi!” Tiểu Thất đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Y Sâm, cặp mắt cũng không biết mang theo tâm tình gì, “Thả anh ấy đi, không cần đánh nữa!”
Hai tay nắm cổ áo mình thật chặt, đôi môi Tiểu Thất hơi trắng bệch.
Y Sâm à, tôi nên đối mặt với anh thế nào đây?
Hoặc tôi nên hỏi, anh phải đối mặt với tôi thế nào đây?
Hiện tại, tất cả đều còn không kịp nữa, bất kể là ai đối với ai!
“Mọi người cũng đi ra ngoài đi! Tôi nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút, mệt quá!” Tiểu Thất tựa đầu lặng lẽ nhìn Ninh Khuynh Liệt.
Hàn Mộ, Ninh Doãn Ngân đứng ở cửa.
Tiểu Thất khẽ mỉm cười với bọn họ, cũng không nói lời nào!
Cô biết, hai người kia chính là cha mẹ của Ninh Khuynh Liệt!
Cha mẹ?
Nhưng, hiện tại cái gì cô cũng không có!
Tỉnh dậy, cô chỉ cũng chỉ còn sự vô lực, không cam lòng và thù hận!
Cô muốn báo thù, cô muốn giết Lộ Á Sâm!
Nếu như không phải là Lộ Á Sâm, da.nlze.qu;ydo/nn sao cô có thể thành bộ dáng như hiện tại?
Sao cô có thể như vậy?
Cho nên, cô nhất định phải làm cho Lộ Á Sâm nợ máu trả máu.
Chỉ là. . . . . .
Tiểu Thất cúi đầu xuống.
Bây giờ, cô có thể tìm Lộ Á Sâm báo thù sao?
Bây giờ cô có năng lực đó sao?
“Haiz. . . . . .” Thở dài như có như không, Tiểu Thất chậm rãi kéo chăn lên, nằm xuống, chôn chính mình ở trong chăn.
“Hừ!” Chu Tiêu bỏ qua Y Sâm, sau đó sắc mặt xanh mét bước thẳng ra ngoài.
“Chúng ta đi thôi!” Ninh Khuynh Liệt lắc đầu, “Để Tiểu Thất nghỉ ngơi một chút!”
Tiểu Thất cũng không nói câu nào với những việc Y Sâm làm, vậy bọn họ có thể vì Tiểu Thất làm những gì?
Y Sâm vẫn thích Tiểu Thất, người sáng suốt cũng nhìn ra được!
Nhưng, Thanh Lưu cũng thích Tiểu Thất!
Bọn họ là người một nhà, là người thân, là anh em tốt!
Nhưng, vì chuyện gì mà lại biến thành bộ dáng này?
Biến thành tình cảnh đến nỗi bọn họ cũng không thể khống chế được nữa?
“Hải!” Ngũ Nhật lắc đầu, sau đó đi ra ngoài.
Hiện tại, nên để ba người này tự mình tự đi suy nghĩ thử!
Trong phòng phút chốc bỗng yên tĩnh lại, dienndnle,qu.y don chỉ còn lại tiếng hít thở của Tiểu Thất.
Trừ cám ơn ra, cô cũng không biết phải nói gì với Thanh Lưu nữa!
Trừ cám ơn, hiện tại cái gì cô cũng không thể cho Thanh Lưu được nữa!
Cô thật sự xin lỗi Thanh Lưu, cô phụ lòng tâm ý của anh ấy, còn làm tổn thương anh ấy, làm tổn thương sâu đậm!
“Tiểu Thất, cho tới bây giờ điều anh muốn cũng không phải là ba chữ này!” Sắc mặt Thanh Lưu có chút tái nhợt.
Thật xin lỗi?
Tại sao Tiểu Thất phải nói xin lỗi với hắn?
Cái hắn muốn cho tới bây giờ cũng không phải là ba chữ này, mặc dù hắn cũng biết Tiểu Thất không thể nào nói với hắn ba chữ em yêu anh đó.
Nhưng. . . . . .
Nhưng, ít nhất cô có thể nói cho hắn biết, Thanh Lưu, em thích anh!
Cái hắn muốn không nhiều lắm, thật sự không nhiều lắm đâu! Tại sao ngay cả việc này cũng tước đoạt đi quyền lợi của hắn chứ?
“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi!” Từng giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Tiểu Thất, rơi vào trong miệng, rất mặn rất khó chịu.
Cô đã lâu rồi không khóc nên làm một trận lớn sao?
Gần như cô đã quên đi hương vị của nước mắt rồi!
“Tôi không muốn em xin lỗi!” Giọng Thanh Lưu có chút gầm thét, “Tiểu Thất, tôi yêu em bao lâu, em biết! Nhưng, tại sao em phải độc ác như vậy? Em không muốn yêu tôi, nhưng tại sao em phải tước đoạt đi quyền lợi tôi yêu em? Tôi cho em biết Tiểu Thất, tôi hận em!”
Lời Thanh Lưu nói giống như thanh kiếm sắc hung hăng cắm vào trong tim Tiểu Thất, nhất thời, máu chảy không ngừng.
“Tiểu Thất, đây là lần cuối cùng tôi yêu em!” Giọng điệu Thanh Lưu mang theo quyết tuyệt.
Nếu đã như vậy rồi, tình yêu này nên vĩnh viễn chôn giấu ở trong lòng đi! Di@en*dyan(lee^qu.donnn) Không cần mọc rễ nảy mầm nữa, nó thật sự hại người rất nặng nề!
Tiểu Thất cắn môi, chỉ có bả vai run run tiết lộ cảm xúc lúc này của cô.
Tiểu Thất biết, Thanh Lưu đi rồi!
Mang theo quyết tuyệt, mang theo phóng khoáng, anh ấy nói sẽ không yêu cô nữa!
Như vậy, không phải cô nên nhẹ nhõm hơn sao?
Không phải cô nên vui mừng sao?
Bởi vì cô không cần xin lỗi Thanh Lưu, cô không phụ lòng Thanh Lưu.
Thanh Lưu buông tha cô.
Rốt cuộc buông tha!
Nhưng, tại sao vào giờ phút này, lòng của cô lại đau như vậy, khổ như vậy?
Đây là vì sap?
“Tiểu Thất!” Y Sâm hơi mở đôi môi khô khốc, sau đó ngơ ngác nhìn Tiểu Thất che kín mình trong chăn ở trước mặt.
Vừa nãy không hiểu, hiện tại dường như hắn đã hiểu toàn bộ rồi!
“Anh. . . . . .” Lời nói của Y Sâm nghẹn ở trong cổ họng, một câu cũng không nói ra được.
Hắn phải nói những thứ gì? Nói thế nào đây?
Chu Tiêu mắng không sai, đánh càng không sai!
Hắn quả thật chính là cầm thú, hắn lại cưỡng ép Tiểu Thất!
Hắn khiến Tiểu Thất đau càng thêm đau.
Hắn khiến Tiểu Thất lại gần như tuyệt vọng lần nữa!
Tại sao hắn có thể làm như vậy với Tiểu Thất?
Tại sao có thể chứ?
Tiểu Thất không ngừng rơi nước mắt, dfienddn lieqiudoon ngàn lời vạn lời cũng đều nghẹn ỏe trong cổ họng.
Cô vẫn thích Y Sâm!
Yêu sâu đậm như vậy!
Chỉ là, cô không thể yêu, cô cũng không xứng để yêu!
“Tiểu Thất!” Y Sâm đi từng bước từng bước tới bên giường, kéo Tiểu Thất ôm cô vào trong lòng, môi mỏng hôn lên khắp mái tóc Tiểu Thất, mang theo sự dịu dàng.
“Thật cứ muốn ôm em như vậy đến già!” Lời nói dịu dàng của Y Sâm rơi vào trong tai Tiểu Thất.
Hắn biết hắn để Tiểu Thất cho mình rồi, cho nên, hắn phải phụ trách Tiểu Thất tới cùng!
Huống chi, hắn yêu Tiểu Thất!
Hắn yêu Tiểu Thất!
“Tiểu Thất, anh yêu em!”
Toàn thân Tiểu Thất cứng đờ, sau đó nước mắt không ngừng rơi xuống, rơi vào trên cổ Y Sâm, mát mát, lành lạnh, khiến cả người Y Sâm cũng cứng lại.
“Không khóc. . . . . . Tiểu Thất, ngoan, đừng khóc!” Y Sâm giống như dụ dỗ một đứa bé, nhẹ nhàng vỗ bả vai Tiểu Thất, an ủi, an ủi.
Trừ những lời này, hắn thật không biết phải nên nói những gì!
“Tiểu Thất, anh yêu em, đã rất lâu rồi! Chỉ là, anh ngu xuẩn, anh đần độn, lại không nhận thức được tình cảm của mình!” Dieenndkdan/leeequhydonnn Y Sâm thở dài, “Nhưng, anh biết rõ rồi. Bây giờ anh hoàn toàn biết rõ, Tiểu Thất, anh không muốn tiếp tục lừa gạt mình, cũng không muốn tiếp tục lừa gạt em! Y Sâm anh đã lọt sâu vào trong tình cảm của em, thật sâu, không thể tự thoát ra được!”
Từ lúc bắt đầu tất cả đều là sai.
Như vậy, hắn thật hi vọng quĩ đạo có thể bắt đầu lại từ bây giờ!
Hắn nghĩ muốn dắt tay Tiểu Thất, cứ như vậy đi tiếp cả cuộc đời. Không bao giờ phải buông tay nữa!
“Tiểu Thất, em gả cho anh đi!” Y Sâm vỗ nhẹ Tiểu Thất, “Làm vợ của anh!”
Cả người Tiểu Thất cứng đờ, sau đó nước mắt chảy từ khóe mắt xuống càng nhanh!
Cô cũng muốn, muốn đồng ý với Y Sâm, muốn làm bạn gái của anh ấy, càng muốn làm vợ của anh ấy.
Cô muốn cả đời nắm tay Y Sâm!
Nhưng. . . . . .
Nhưng bây giờ tất cả đều không thể nào!
Cô thật muốn liều mạng gật đầu, cô muốn nói cho Y Sâm biết, em nguyện ý, thật nguyện ý. Cả đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa. . . . . . đời đời kiếp kiếp!
Nhưng, cô không thể, thật không thể nào!
Cô đã dơ bẩn, cũng không xứng với Y Sâm nữa rồi! Từ nhỏ tư tưởng của cô đã bảo thủ, chuyện đã xảy ra như vậy, làm sao cô có thể không chút cố kỵ nào mà yêu Y Sâm chứ.
Cho dù còn có yêu, cô cũng chỉ biết này chôn phần tình yêu này vào trong lòng mình mà thôi!
Huống chi, hiện tại cô muốn báo thù, cô nhất định phải giết Lộ Á Sâm, chỉ có giết Lộ Á Sâm, người yêu của cô, dieendaanleequuydonn người thân của cô, những người anh em của cô mới có thể thực sự sống cuộc sống không lo!
Dùng một mạng của cô đổi lấy mạng của Lộ Á Sâm, cô cảm thấy rất đáng!
Đợi thân thể cô khôi phục, chính là lúc cô và Lộ Á Sâm cùng đồng quy vu tận.
Không giết được Lộ Á Sâm, khó có thể tiêu trừ mối hận trong lòng cô!
Kể từ cô khôi phục trí nhớ, cô đã biết mục tiêu của mình, cô cũng biết Lộ Á Sâm còn sống một ngày thì nguy hiểm lúc đó!
Cô thật không muốn người thân của cô gặp phải nguy hiểm, chớ nói chi là sinh mạng bị nguy hiểm!
“Tiểu Thất. . . . . .” Cảm thấy cả người Tiểu Thất cứng lại, Y Sâm nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô, “Không sao, tất cả đều sẽ không sao!”
“Ừ.” Tiểu Thất rất nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Tiểu Thất.” Y Sâm có chút vui mừng, Tiểu Thất đã nói chuyện với hắn, “Tiểu Thất, em gả cho anh, gả cho anh, được không?”
“Gả cho anh, chúng ta kết hôn! Sau đó chúng ta di du lịch các nước trên thế giới, đi đến Caribbean mà em rất muốn đi! Chúng ta đi Trung Quốc, đi Shangri-La, nơi đó rất đẹp, nơi đó không phải em rất muốn đi sao? Chúng ta kết hôn, sau đó liền cùng đi, có được không?”
Tiểu Thất, đồng ý với anh đi! Anh thề cả đời anh se yêu em thật tốt!
Tiểu Thất, đồng ý với anh đi! Anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc!
Tiểu Thất, đồng ý với anh đi! Anh sẽ không để em khóc, sẽ không để em chảy một giọt nước mắt nữa!
Tiểu Thất chỉ lặng lẽ chảy nước mắt ở trong lồng ngực Y Sâm, một câu cũng không nói.
“Tiểu Thất. . . . . .” Y Sâm thở dài.
Tiểu Thất không đồng ý với hắn sao?
“Tiểu Thất, thật xin lỗi! Là anh quá nóng nảy, không sao, anh sẽ chờ em, chờ em đồng ý với anh. . . . . .”
“Em còn muốn đi Tây Tạng, Die nd da nl e q uu ydo n muốn đi cung điện Potala (Tây Tạng), muốn uống trà tô du!” Tiểu Thất đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Y Sâm, nói, “Có được hay không?”
Y Sâm ngây dại, “A. . . . . .”
“Có được hay không?” Tiểu Thất nhìn vào ánh mắt của Y Sâm, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Được, được, đương nhiên được!” Y Sâm kích động gật đầu.
Tiểu Thất đồng ý, Tiểu Thất đã đồng ý. . . . . .
Hai người ôm nhau thật chặt, cả phòng chợt yên lặng đi.