“Hả?”
Giọng điệu nghiêm túc của Hàn Khuynh Thược khiến Hàn Mộ cau chân mày lại. Dường như đứa nhỏ này còn vội hơn cô đây?
“Mẹ. . . . . .” Hàn Khuynh Thược dừng một chút, giống như đang suy nghĩ phải mở miệng như thế nào.
“Nói đi!” Hàn Mộ khẽ mỉm cười, cái đứa bé ngốc này lại trở nên ấp a ấp úng từ khi nào thế?
Bàn tay nhỏ của Hàn Khuynh Thược nắm thành quả đấm ở bên người, càng siết càng chặt. Bàn tay nhỏ bé bị nắm chặt đã tiết lộ cảm xúc khẩn trương của nó.
“Mẹ. . . . . .” Hàn Khuynh Thược hít một hơi, “Chìa khóa vàng của mẹ vẫn còn chứ?”
“Chìa khóa vàng?” Ánh mắt Hàn Mộ hơi động.
Tại sao đột nhiên Thược Thược lại hỏi về chài khóa vàng? Chẳng lẽ. . . . . . Nó biết cái gì?
“Thược thược, con. . . . . .”
“Mẹ, Thược Thược chỉ muốn biết, Thược Thược chỉ muốn biết chìa khóa vàng của mẹ vẫn còn ở đây không?” Hàn Khuynh Thược nói.
“Ở đây!” Hàn Mộ nhìn Hàn Khuynh Thược, trả lời. Mặc dù cô không thể xác định được đứa bé ngốc này có phải đã biết gì hay không, không biết đứa nhỏ này hỏi vấn đề này có dụng ý gì. Nhưng mà, cô cũng sẽ thành thực trả lời nó.
“Nhưng mà mẹ, cái chìa khoác vàng này chính là lời đồn đại bên ngoài nói nó có thể mở được kho báo, nó là của nhà họ Ninh gì đó!” Lời nói của Hàn Khuynh Thược hết sức chắc chắn, không có một chút nghi vấn nào.
“Không sai!” Hàn Mộ gật đầu một cái.
Lúc đứa nhỏ nhắc tới nhà họ Ninh, tim của cô lại đập lên rất nhanh. Là cô đang lo lắng. . . . . . Có lẽ, có một số viếc cất dấu không được, nên biết nhất định sẽ biết. . . . . .
“Cho nên, chìa khóa trong tay mẹ là thật, còn trong tay của tên hồ ly thối kia là giả!” Hàn Khuynh Thược nhìn Hàn Mộ, lông mày hơi nhướng lên.
“Hồ ly thối?” Hàn Mộ chau mày, bày tỏ không hiểu.
“Ninh Thiếu, Ninh Doãn Tích!”
Hàn Mộ phát hiện khi bản thân nghe đến cái tên kia, hô hấp đã ngưng lại. Cô không thể xác định được lời Hàn Khuynh Thược nói đúng hay sai. Nhưng mà, cô thật sự không nghĩ tới Thược Thược của cô sẽ biết được thân phận thật sự của nó. Thược thược là của cô, cô không cho phép bất cứ người nào giành nó với cô!
“Thược Thược, con làm sao biết ông ta?” Tròng mắt Hàn Mộ nhẹ nhàng rũ xuống. Cô đã có chút hối hận, lần trở về thành phố A này mang theo Thược Thược cuối cùng là đúng hay sai!
“Mẹ, đây là chuyện bí mật. Chỉ là, mẹ sẽ nhanh biết thôi!” Hàn Khuynh Thược thần bí nháy mắt, “Chỉ là, cuối cùng mẹ tìm được gì trong cái chìa khóa vàng này vậy?”
Hàn Mộ khẽ lắc đầu, cô không muốn cho Thược Thược biết chuyện về chìa khóa vàng.
“Được rồi!” Hàn Khuynh Thược nhéo miệng. Nếu mẹ không nói, nó phải tự mình đi điều tra thôi
Giác quan thứ sau của nó cảm nhận được chính xác, nó cảm giác mẹ nó đang giấu diếm nó cái gì…..