“Đinh. . . . . .”
Ninh Doãn Tích nhướng mày, lại nhẹ nhàng buông lỏng, có người trở về.
“Ah, hồ ly thối, tại sao ông ở đây?” Hàn Khuynh Thược nhìn về phía Ninh Doãn Tích đang ngồi trên ghế salon, có chút giật mình.
Lại nói con hồ ly thối này bận rộn như vậy, tại sao có thể có thời gian ngồi ở chỗ này nhàn nhã như thế.
Ninh Doãn Tích nhìn về phía Hàn Khuynh Thược, khóe miệng nhếch lên.
Nha đầu này, đã trở về!
Anh còn tưởng rằng con bé sẽ không trở về. . . . . . .
Ninh Doãn Tích nhìn mặt của Hàn Khuynh Thược có hơi ngẩn người.
Gương mặt này tròn tròn! Khó trách lần đầu tiên anh nhìn thấy tiểu nha đầu này có cảm giác hết sức quen mắt! Không nghĩ tới, họ lại là mẹ con!
Mặc dù nha đầu này trưởng thành có chút không hợp với số tuổi, nhưng mà tuổi thật cũng chỉ có sáu tuổi.
Sáu tuổi?
Đột nhiên Ninh Doãn Tích giống như bị điện giật, toàn thân chấn động, không thể tin được nhìn Hàn Khuynh Thược.
Hàn Khuynh Thược nhíu chân mày thật sâu.
Hồ ly thối này làm gì nhìn mình như vậy? Nhìn đến chính mình toàn thân đều không thoải mái, ánh mắt cũng quá nóng bỏng đi!
“Hồ ly thối, nhìn cái gì vậy?” Hàn Khuynh Thược trừng mắt liếc Ninh Doãn Tích, “Chỉ là nửa ngày không có thấy tôi mà thôi, không cần phải nhìn như vậy chứ?”
Hàn Khuynh Thược bĩu môi.
“Năm nay con mấy tuổi?” Ninh Doãn Tích mở miệng, trong tiếng nói có mấy phần run rẩy không rõ ràng.
“Sáu tuổi.” Hàn Khuynh Thược thờ ơ nhún vai. Đây là hồ ly thối đang điều tra hộ khẩu sao?
“Vậy. . . . . .” Ninh Doãn Tích khẽ nhắm mắt, đột nhiên mở hai mắt ra nhìn Hàn Khuynh Thược, vẫn không nhúc nhích, “Vậy, ba con là ai?”
“Ba?” Hàn Khuynh Thược nhíu mày.
Tại sao hôm nay có đến hai người hỏi ba nó là ai? Nó làm sao biết, mẹ lại không có nói cho nó biết. Hơn nữa, nó cũng không muốn biết.
Bởi vì sẽ làm cho mẹ bảo bối của nó rất không vui vẻ, không thoải mái! Mẹ là toàn bộ của nó, mẹ không nói, nó sẽ xem như không có người này. Mẹ của nó là lớn nhất. . . . . .
“Không biết!” Hàn Khuynh Thược nhìn Ninh Doãn Tích, “Phải là nói, tôi không có ba!”
“Làm sao có thể. . . . . .”