Phủ cương chói mắt trảm phá hỗn độn, trảm tất cả hắc ảnh, trong sát na, toàn bộ vũ trụ chi tâm đều bị soi sáng thành một mảnh huyễn bạch.
Đinh…
Một tiếng nổ, Khai Thiên Phủ đã chém vào tim sen thần liên không thể phá vỡ.
Tim sen thần liên vĩnh viễn không thể phá rốt cuộc cũng bị phá rồi, một đạo quang mang ánh sáng ngọc từ trong tim sen nổ bắn ra, giống như ánh sáng vĩnh hằng, trong sát na soi sáng toàn bộ thời không, hóa thành một phiến hỗn độn.
Tất cả cổ thần thiên địa ngay tại thời điểm diệt thế thần kiếp xuất hiện, vòm trời tiên giới Cổ Hoang đột nhiên nứt sang hai bên, một đạo cương mang ánh sáng ngọc từ trên trời giáng xuống, trong sát na, tất cả cổ thần thiên địa trong nháy mắt tại cương mang chói sáng này lướt qua, tất cả đều tan biến thành hư vô, thần hình câu diệt, cái gì là diệt thế thần kiếp, tất cả đều bị một đạo cương mang này chém thành hư vô.
Trong nháy mắt đại địa tan vỡ, chia làm hai nửa, đồng thời cũng hóa thành hư vô.
Toàn bộ vũ trụ phàm gian, âm giới, trong nháy mắt này, đồng thời bị xé rách, lập tức hóa thành hư vô.
Toàn bộ vũ trụ bản nguyên, trong nháy mắt, toàn bộ hủy diệt.
Ngay trong nháy mắt này, Cổ Thần cầm thần phủ bằng một tay, Bàn Cổ Phiên đột nhiên lao ra ngoài, theo gió xoay tròn, hóa thành kích cỡ vô số ức tỉ dặm, cuốn vào hư không vô tận, các thời gian và không gian, lúc này đều xuất hiện một tiếng “bàn” cực lớn!
Trong nháy mắt khi vũ trụ bản nguyên bị hủy diệt, tất cả sinh linh nghe được một tiếng bàn này, ý niệm bị một mặt hắc kỳ thu vào trong.
Vũ trụ bản nguyên, hủy diệt rồi.
Tiên giới Cổ Hoang, Âm giới, vũ trụ phàm gian, tất cả đều bị tan biến thành hư vô.
Hư không hỗn độn bên ngoài vũ trụ, trong sát na ập vào bao phủ vị trí vốn là vũ trụ bản nguyên trước kia, Cổ Thần trong hư không vô cùng vô tận giống như một con người bình thường bị rơi vào trong biển rộng.
Bốn phía là một mảnh xám đen, vô cùng vô tận, tất cả cảm giác đều bị mất đi, đã không có vũ trụ bản nguyên, địa phương mục tiêu để Cổ Thần trở về cũng không có, mất đi phương hướng.
Trong hư không hỗn độn, không biết đi con đường nào.
Cổ thần phập phềnh bên trong hư không, cảm giác được tử khí hỗn độn bốn phía mạnh mẽ áp bách tới, vô cùng trầm trọng, hắn phất tay muốn xua đi, thế nhưng tử khí hỗn độn bốn phía vô cùng vô tận, xua đi như thế nào cũng không hết được.
Cổ Thần nổi giân.
Hắn nắm Khai Thiên Phủ lên, tựa như một phủ vừa trảm diệt vũ trụ bản nguyên vũ rồi, phát ra một kích đỉnh phong chí cường.
Một đạo phủ cương chém ra.
Hư không hỗn độn phía trước chia sang hai bên, hóa thành hai nửa.
Phủ cương vẫn trảm tới địa phương ngay cả Cổ Thần cũng không nhìn thấy.
Cổ Thần khó có được ở bên trong hư không hỗn độn hô hấp được một ngụm không khí mới mẻ, cảm giác nặng nề nhất thời hễ quét là sạch.
Hư không hỗn độn này tựa hồ còn kiên cố hơn rất nhiều so với vũ trụ bản nguyên.
Một phủ Khai Thiên Phủ chém hư không hỗn độn thành một đường hư không không nhìn thấy đầu cùng, tiếng rắc rắc rắc rắc vang lên liên tục, thanh thần phủ khai thiên phách địa này tựa hồ đã bị lực lượng phản chấn lại, dĩ nhiên từng tấc từng tấc đứt gãy.
Mắt thấy hư không hỗn độn bị Khai Thiên Thần Phủ chém ra tạo thành lại chậm rãi hợp lại, tựa hồ muốn khôi phục như trước kia, Cổ Thần khẩn trương, bước lên một bước.
Hai cước đạp trên hai mặt, hai tay chia hai bên, Cổ Thần lấy cực lực kinh khủng, dĩ nhiên chống đỡ được hư không hỗn độn hợp lại.
Trong Bàn Cổ vũ trụ, nháy mắt khi vũ trụ bản nguyên bị hủy diệt, Hồng cũng theo đó vẫn lạc, Cổ Thần không cần phải phân một lần lực lượng áp chế Hồng.
Bất quá, toàn bộ những tu sĩ được Cổ Thần thu vào trong Bàn Cổ vũ trụ đều sống sót, lúc này bọn họ đang ở trong Bàn Cổ vũ trụ, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài rất rõ ràng, vừa thấy Cổ Thần bị nhốt trong hư không hỗn độn, cả đám khẩn trương, sau đó lại thấy Cổ Thần bổ ra hỗn độn, có chút đại hỉ.
Lúc này thấy Khai Thiên Phủ bị hủy diệt, hỗn độn lại muốn hợp lại, Cổ Thần lấy thân thể bản thân chống lại lực lượng khôi phục của hư không hỗn độn, cả đám đều khiếp sợ, đồng thời cũng bởi vì lực lượng kinh khủng của Cổ Thần mà than thở sợ hãi.
Mà chân thân của Cổ Thần lại nóng lòng như lửa đốt, lo lắng không thôi.
Thế nhưng, bọn họ chỉ có thể cấp bách lo lắng, hư không hỗn độn kia có bao nhiêu kinh khủng, vừa rồi bọn họ đều đã nhìn thấy rồi, Khai Thiên Phủ chém một phủ liền hủy diệt được vũ trụ bản nguyên, không chút tổn hao gì, thế nhưng cũng là một phủ bổ vào hư không hỗn độn, ngay cả Khai Thiên Phủ cũng bị lực lượng phản chấn tới đứt gẫy từng khúc từng khúc.
Ngoại trừ Cổ Thần, cho dù là ba đệ tử của hắn là Hồng Quân, Côn Bằng và Nữ Oa đều không thể giúp đỡ được gì, lấy thực lực của bọn họ, vừa tiến vào trong hư không hỗn độn, bị hư không hỗn độn áp bách, tuyệt đối là kết cục chết trong nháy mắt.
Lực lượng trong hư không hỗn độn đích xác kinh khủng vô cùng, Cổ Thần chống lại hư không hỗn độn hai bên hợp lại, xương cốt toàn thân đều rung động lách cách, tựa hồ muốn bạo liệt, máu tươi toàn thân đều đang chạy chồm, tựa hồ muốn phá thể chui ra.
Một loại cảm giác vô lực chưa bao giờ từng có áp bách Cổ Thần, thế muốn nghiền hắn nát bấy.
– Thuần Dương Chân Tiên, rốt cuộc phải như thế nào mới đạt được cảnh giới Thuần Dương Chân Tiên, không gì không làm được? Lẽ nào Cổ Thần ta ngang dọc một đời, hủy diệt được vũ trụ bản nguyên, mở ra Bàn Cổ vũ trụ, dĩ nhiên sẽ tự làm tự chịu, vẫn lạc trong hư không hỗn độn vô cùng vô tận này sao?
– Không, tuyệt đối không thể! Ta muốn sống sót, ta không phải chỉ vì một người, ta còn có thân hữu, còn có hậu nhân Cổ gia, Tử Uyên còn đang mang thai, ta nhất định phải chống đỡ được.
…
Tín niệm trong lòng Cổ Thần kiên định không gì sánh được, thân thể của hắn giống như một tòa núi cao sừng sững không ngã, vô luận hư không hỗn độn đè ép như thế nào cũng không thể đè bẹp được Cổ Thần mảy may.
Không chỉ có như vậy, Cổ Thần đẩy mạnh hư không hỗn độn hai bên, tựa hồ càng lúc càng lớn hơn chút ít,
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, mỗi lần qua một ngày, Cổ Thần lại đẩy được hư không hỗn độn ra thêm một phần.
Trong chớp mắt, một tháng trôi qua, theo thời gian càng lúc càng lâu hơn, tốc độ đẩy hư không hỗn độn của Cổ Thần càng lúc càng nhanh, hư không hỗn độn hai bên càng lúc càng xa.
Thế nhưng, lực lượng đè ép của hư không hỗn độn hai bên lại càng lúc càng cường đại, Cổ Thần có thể xác định, chỉ cần hắn có một chút chậm trễ, hư không hỗn độn hai bên sẽ đè ép xuống trong nháy mắt, khiến tấy cả mọi thứ trở thành hư không, tất cả mọi người sẽ mê thất trong hư không hỗn độn, thẳng cho tới khi chết đi.
Cổ Thần cắn chặt răng, một hơi thở trong lòng vẫn không tiêu tan, đẩy hư không hỗn độn hai bên càng lúc càng xa hơn.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Dương thanh lên trên, từ từ hóa thành một phiến thanh thiên, Âm trọc trầm xuống, dưới chân Cổ Thần hình thành một phiến đại địa.
Phiến đại đại này, vô biên vô hạn, tới địa phương ngay cả Cổ Thần cũng không nhìn thấy đầu cùng, một mảnh hồng hoang.
Hai bên thiên địa hình thành một mảnh thiên địa, thế nhưng lực lượng đè ép càng lúc càng thêm cường đại, dần dần, lực lượng đè ép đã đạt tới mức Cổ Thần không thể chịu đựng được.
Rốt cuộc có một ngày, vô luận Cổ Thần cố sức đẩy như thế nào, hư không hỗn độn hai bên đều không thể di động hơn nữa, tựa hồ đã tới điểm cực hạn.
Thân thể Cổ Thần biến thành khổng lồ không biết bao nhiêu tỉ dặm, khổng lồ không gì sánh được, chân hắn đạp đại địa, bàn tay chống trời xanh.
Lui, không lui được, chống đỡ tiếp tục, chỉ một kết cục chết!
– Tiếp tục chống đỡ như vậy, một ngày nào đó, tất cả mọi người chỉ có một đường chết, đã như vậy, ta liền hiệu phóng vũ trụ bản nguyên, thành lập Bàn Cổ vũ trụ, vĩnh viễn tạo ra hư không hỗn độn, thân hữu của ta sẽ trở thành nhóm sinh linh đầu tiên của Bàn Cổ vũ trụ, cùng vũ trụ đồng sinh, vĩnh sinh bất tử.
– Sau khi ta chết, đại đệ tử Hồng có thể thống lĩnh Đạo môn, chưởng quản ba nghìn đại đạo vô thượng, nhị đệ tử Côn Bằng có thể thống lĩnh yêu tộc thiên hạ, chưởng quản nhật nguyệt trời xanh, tam đệ tử Nữ Oa có thể vì sinh linh thiên hạ, đúc lại thân thể, đệ tử ký danh Chúc Hỏa Dung, có thể xưng là Hỏa Thần, thống lĩnh Vu tộc, chưởng quản đại địa hồng hoang.
Theo thanh âm của Cổ Thần vang lên, mô hình Bàn Cổ vũ trụ từ trong mệnh truyền của hắn thoát ra ngoài, trong sát na khuếch tán mãnh liệt, càng lúc càng lớn, dần dần dung nhập vào thiên địa Cổ Thần tạo ra.
Mọi người đều từ trong Bàn Cổ vũ trụ rơi ra, rơi vào đại đia hồng hoang.
Trước mắt bọn họ, Cổ Thần khổng lồ không gì sánh được, đỉnh thiên lập địa.
– Hậu nhân Cổ gia ta, dung hợp huyết mạch của ta, Bàn Cổ vũ trụ bất diệt, các ngươi vĩnh sinh bất tử, là thủ hộ giả của Bàn Cổ vũ trụ, gọi là Bàn Cổ tộc, nếu không có đại nạn Bàn Cổ vũ trụ, vĩnh viễn không xuất thế.
Đang khi nói chuyện, thân thể Cổ Thần nứt ra, một tảng máu tươi thật lớn xuất hiện, tất cả người của Cổ gia đều bị máu tươi của Cổ Thần bao phủ, sinh mệnh của bọn họ hoàn toàn chỉnh hợp với Bàn Cổ vũ trụ, trong Bàn Cổ vũ trụ, vĩnh sinh bất tử.
– Tử Uyên, ngày sau sinh nở, mặc kệ nam nữ đều gọi là Cổ Áp, hi vọng nó có thể ngăn chặn được phân tranh náo động của Bàn Cổ vũ trụ, ta lưu lại một thiên Bàn Cổ đạo pháp cho nó có thể tìm hiểu, ngày sau nó không thể tham dự vào phân tranh hậu thế, hành tẩu trong thế gian không được phép để lộ dòng họ Bàn Cổ tộc.
Nói xong, một thiên đạo pháp trống rỗng xuất hiện, bay vào trong bụng đã nhô cao của Hư Tử Uyên.
– Thân ta hóa thành Bàn Cổ vũ trụ, vĩnh viễn tạo thành hư không hỗn độn, mắt trái của ta hóa thành thái dương, mắt phải hóa thành ánh trăng, tóc là tinh thần, thân thể làm đại địa tứ cực, tam sơn ngũ nhạc, máu làm sông lớn, xương cốt làm tài nguyên khoáng sản, da làm cây cỏ, mồ hôi làm mưa móc, nguyên thần làm càn khôn, ánh sáng vĩnh hằng.
Theo thanh âm của Cổ Thần vừa rơi xuống, thân thể khổng lồ vô cùng vô hạn của hắn trong sát na tứ phân ngũ liệt, hoàn toàn tan vỡ. Linh hồn thiêu đốt, góp một phần sức mạnh cuối cùng thúc đẩy Bàn Cổ vũ trụ phát triển hoàn chỉnh.
Như lời hắn nói, mắt trái biến thành thái dương, mắt phải biến thành mặt trăng, tóc biến thành hàng tỉ tinh thần, thân thể biến thành đại địa, chia thành bốn cực đông nam tây bắc, núi cao vô cùng, máu biến thành sông ngòi hồ nước, da biến thành hoa cỏ cây cối, mồ hôi biến thành xuân phong vũ vũ, nguyên thần biến thành càn không, ánh sáng vĩnh hằng, trong thiên địa một mảnh quang minh.
Mà thân thể của Cổ Thần triệt để biến mất.
Nguyên bản đại địa hồng hoang không có sinh mệnh, tại giờ khắc này, trong sát na sinh cơ tỏa sáng, hình thành một vũ trụ mới.
Bàn cổ vũ trụ so với vũ trụ bản nguyên chia làm tiên giới Cổ Hoang, Âm giới, vũ trụ phàm gian khác nhau, chỉ có thiên địa, thiên có vô cùng cao, địa có vô cùng dày, tứ cực vô cùng xa.
Nhìn Cổ Thần vẫn lạc, tất cả các sinh linh có mặt đều vô cùng thương tâm, nhất là ngũ nữ Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên âm, Tự Ngọc, Vu Nguyệt, càng nước mắt như mưa.
Cổ Thương Khung nhìn thân ảnh biến mất của Cổ Thần, sắc mặt trắng bệnh, giống như mất đi linh hồn.
Cổ Thương Khung cùng với ngũ nữ Hư Tử Uyên mang theo hậu nhân Cổ gia, trong đại đại hồng hoang của Bàn Cổ vũ trụ, tất cả đều ẩn cư, tuân theo di mệnh của Cổ Thần, để Bàn Cổ tộc vĩnh viễn không tham dự vào phân tranh thế gian.
Những tu sĩ khác, cảm động và nhớ ân của Cổ Thần, tại chỗ Cổ Thần chống thiên đạp địa, hình thành một pho tượng cực kỳ khổng lồ, trong đó viết: Sáng Thế Nguyên Linh — Bàn Cổ Đại Thần.
Đại đệ tử Hồng Quân thống lĩnh đạo môn, trở thành Đạo tổ mới, hắn cầm trong tay ba nghìn phiến Tạo Hóa Ngọc Điệp, nắm giữ đại đạo vô thượng, khai đàn giảng đạo, ngay cả Côn Bằng và Nữ Oa đều đến đây lắng nghe.
Nhị đệ tử Côn Bằng, mở thiên giới trên chín tầng trời, chưởng quả nhật nguyệt trời xanh, vô tận tinh thần.
Tam đệ tử Nữ Oa, nắm đất tạo người, trọng tổ thân thể cho những ý niệm trong Bàn Cổ Phiên, đồng thời không quên phân phó của sư phụ, tìm kiếm người thích hợp, mở địa phủ, chưởng quản luân hồi.
Đệ tử ký danh Chúc Hỏa Dung, thống lĩnh Vu tộc, hắn cùng với mười hai vị vu sĩ, ngoài ý muốn thu được một ít máu tươi của Cổ Thần lưu lại, thu được thần thông quảng đại, dẫn đầu Vu tộc, chưởng quản hồng hoang đại địa.
Bàn Cổ vũ trụ tại giờ khắc Cổ Thần chết đã thu được hoàn chỉnh, đại địa hồng hoang không bao nhiêu năm sau, hoàn toàn đi theo hướng quang vinh, một thời địa vũ trụ mới đã bắt đầu.
Đạo môn dưới sự thống lĩnh của Hồng Quân, phát dương quang đại, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, hắn thu ba vị đệ tử môn hạ, lấy Đạo môn tu hành, tên là Đạo Đức Thiên Tôn, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn.
…
Không nói Bàn Cổ vũ trụ diễn hóa như thế nào lại nói với Bàn Cổ, khai thiên phách địa, thân hóa vũ trụ, mọi người trong thiên hạ đều cho rằng đã chết.
Kỳ thực không phải.
Cổ Thần vì cứu mọi người, lấy thân tuẫn đạo, thân thể, nguyên thần đều diệt.
Thần hình câu diệt, trong thế giới tu chân, đó là hoàn toàn vẫn lạc, triệt để biến mất.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi Cổ Thần thần hình câu diệt, ý niệm của Cổ Thần đột nhiên thăng hoa, từ trong khổ hải vô cùng vô tận nhảy ra ngoài.
Lực lượng cường đại, lực lượng cường đại hoàn toàn là chỉ về cảm giác, là ý tứ hàm xúc, mà không thể chạm vào ý niệm.
Ý niệm của Cổ Thần, trong nháy mắt siêu thoát khổ hải, trực tiếp từ trong thế giới tinh thần hư huyễn, đi tới Bàn Cổ vũ trụ.
Nhưng lúc này, đột nhiên xuất hiện một bóng người hư huyễn ngay trước mặt Cổ Thần, nói:
– Rốt cuộc ngươi cũng đã trở thành Thuần Dương Chân Tiên rồi, đã có thể thấy ta!
Cổ Thần nao nao, thầm nghĩ, ta đã trở thành Thuần Dương Chân Tiên rồi sao?
Nhìn thoáng qua bóng người hư huyễn phía trước, hỏi:
– Ngươi là ai?
Bóng người hư huyễn nói:
– Thời không hợp nhất, vũ trụ cực mạnh, thiên hạ vi công, Chân Tiên Thuần Dương.
Cổ Thần cả kinh nói:
– Ngươi là người sáng tạo ra vũ trụ bản nguyên?
Bóng người hư huyễn kia gật đầu đáp:
– Không sai.
Cổ Thần hỏi:
– Ngươi thực sự là Thuần Dương Chân Tiên? Ngươi đi đâu rồi?
Bóng người hư huyễn kia chỉ về phía hư không vô cùng vô tận bên ngoài, nói:
– Ở ngoài vũ trụ, đây bất quá là một đạo huyễn ảnh ta lưu lại mà thôi, ta vẫn tin tưởng, bên ngoài vũ trụ hẳn là còn có rất nhiều không gian vũ trụ khác, quả nhiên, thế giới bên ngoài vượt quá sức tưởng tượng của ngươi.
Cổ Thần nhất thời hưng thú, hỏi:
– Thế giới bên ngoài có bộ dáng gì?
Bóng người hư huyễn nói:
– Bộ dáng gì, cần chính ngươi tới xem, sáng tạo vũ trụ, đạt tới cảnh giới Thuần Dương Chân Tiên, ngươi tiến vào trong hư không hỗn độn bên ngoài vũ trụ vẫn còn cảm ứng đối với vũ trụ chính mình sáng tạo ra, vĩnh viễn không mê thất phương hướng tại hư không vô cùng vô tận.
Cổ Thần hưng phấn nói:
– Được, ta nhất định phải tới thế giới bên ngoài nhìn.
– Ta chờ đợi ngươi!
Bóng người hư huyễn nói xong, hóa thành một cơn gió thoảng, biến mất không còn.