“ Cha đặt tên con là Vĩnh Tiếu!”
“ Mong con sau này sẽ luôn nở nụ cười mà vượt mọi khó khăn!”
Bóng dáng thằng bé chạy như điên in hằn trên thảm cỏ . Bây giờ chính nó cũng không rõ giờ là mơ hay thực nữa.
Quá mệt mỏi và kiệt sức, thằng bé vấp ngã , ngất lịm dưới tán cây sồi già.
Nó nằm đó , thần trí mơ hồ. Mới hôm qua nó còn theo cha ra khu rừng này để coi cha nó săn bắn.Vậy mà bây giờ,mọi thứ với nó chỉ như là 1 giấc mộng.
Ngôi làng Trương Khẩu nơi nó sinh sống bỗng bị 1 nhóm người ngựa áo đen bịt mặt tới tàn sát không tha 1 ai,kể cả người già trẻ nhỏ.
“Cạch” Trương Vĩnh Nam đóng mạnh cửa sổ . Ông biết ngày đó đã tới .
Bế xốc Vĩnh Tiếu ,thân hình ông khẽ điểm , như 1 làn gió lao như bay ra khỏi làng.
Dừng lại ở khu rừng phía sau làng,Trương Vĩnh Nam đặt Vĩnh Tiếu xuống. Nhìn thằng bé lần cuối , ông xoa đầu nó căn dặn:
– Vĩnh Tiếu, từ đây con chạy thẳng, khoảng nửa ngày là ra khỏi khu rừng này.Qua đó là địa phận của Nga My Phái, con sẽ được an toàn!
– Cha , cha….Cha định bỏ con ở đây sao ? Thằng bé mếu máo khóc bám lấy tay cha không rời.
– Cha phải quay về ,giải quyết 1 số chuyện.Xong rồi cha sẽ tìm con . Hãy nhớ, dù lý do gì , con cũng không được trở về nơi này nữa.
Trương Vĩnh Nam tháo từ cổ mình 1 cái vòng đeo vào cổ Vĩnh Tiếu , chiếc vòng khảm 1 viên đá màu trắng xám trông rất đẹp.
– Hãy giữ kỹ lấy nó, đi nhanh đi!
Vĩnh Tiếu lau nước mắt ,gật đầu . Thằng bé này có tính rất quật cường , việc gì nó muốn làm đều cố làm cho kỳ được. Lại thêm từ nhỏ có mỗi một người thân là cha quan tâm chăm sóc nên nó rất nghe lời Vĩnh Nam . Chuyện gì ông bảo nó cũng nhất nhất nghe theo và tin tưởng . Thằng bé nghĩ cha đã bảo xong chuyện sẽ tìm nó ,vậy thì chắc chắn không sai .
Nhìn theo bóng dáng thằng bé khuất xa , Vĩnh Nam cười khổ: “Vĩnh Tiếu , có lẽ đây là lần cuối cha nói dối con …”
Khuôn mặt ông toát lên 1 tia kiên định , cầm chặt cây kiếm đen thui thỉnh thoảng lóe ra những tia đen ngòm kỳ dị, thân hình như quỷ mị lao ngược về phía làng Trương khẩu.