Chào Anh Bác Sĩ Tần

Chương 16 - Chương 16

trước
tiếp

[ Dịch: melbournje ]

***

Lâm Vu đi ra cửa phòng học lúc, quay đầu nhìn một cái, tất cả mọi người đang nhìn cô, dạng ánh mắt gì đều có, lo lắng, xem trò, không hiểu.

Rõ ràng là ánh sáng phòng học quen thuộc, đột nhiên cô cảm thấg có chút chướng mắt, rất xa lạ.

Cii chậm rãi quay đầu trở lại, ánh mắt đảo qua từ trên mặt Tần Hành, gương mặt kia giờ phút này cũng trồi lên mấy phần mơ hồ lo lắng.

Một đường trầm mặc, Lâm Vu đi theo Hách chủ nhiệm tới văn phòng.

Hách chủ nhiệm đã tỉnh táo lại, ông bình tĩnh lần nữa nhìn tờ giấy.

Còn có cả tuyện tranh kiểu chữ. Kiểu chữ này là vì thổ lộ nên cố ý viết thành như vậy?

“Tớ thích cậu, Tần Hành.”

Hách chủ nhiệm suy nghĩ.

Lâm Vu đứng bình tĩnh ở nơi đó.

Hách chủ nhiệm thở dài một hơi, nhìn cô, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Lâm Vu đứa nhỏ này tính cách tốt, thành tích tốt, hắn cũng có thể lý giải. Chỉ là hắn không hi vọng tại ngay dưới mắt hắn lại xảy ra chuyện như vậy. Ai, thật sự là lo lắng!

“Lâm Vu à, em giải thích cho tôu một chút đây là có chuyện gì?”

Lâm Vu yên lặng đứng ở đằng kia, lưng thẳng tắp, cô mím mím khóe miệng, trả lời: “Hách chủ nhiệm, ngài tin tưởng em sao?”

Hách chủ nhiệm nhìn mắt coi, trầm tư một chút, “Tôi tin tưởng em.”

Lâm Vu hốc mắt nóng lên.

“Vậy em nói cho thầy biết cái này tờ giấy là gì?”

Lâm Vu thần sắc căng cứng, lại chỉ là lắc đầu, “Em không biết.”

Hách chủ nhiệm nhìn cô, “Thật không biết sao?”

“Vâng.”

Hách chủ nhiệm thở dài một hơi, đứa nhỏ này thật sự là có ý tứ.

“Lâm Vu à, em là học sinh khá giỏi, lão sư cùng trường học đối với em kỳ vọng rất lớn. Cao trung ba năm này mỗi một ngày đều là thời kỳ mấu chốt, ngàn vạn lần không thể bị chuyện khác làm phân tâm. Các em ở cái tuổi này đối với bạn khác giới có hảo cảm là chuyện bình thường, nhưng là — lúc này không phải là thời kì để nói chuyện yêu đương.”

Lâm Vu sắc mặt có chút đỏ lên, “Em biết.”

Hách chủ nhiệm, các thầy cô chủ nhiệm khác đối với cô đều rất tốt, cô bây giờ chỉ có lấy thành tích về mới có thể trở về báo bọn họ.

Hách chủ nhiệm: “Tôi biết áp lực của em rất lớn, buông lỏng chính mình đi. Mọi người đều rất tin tưởng em.”

Lâm Vu rủ xuống đôi mắt, ánh mắt rơi vào trên chồng sách ở bàn công tác kia, một xấp thật dày, sách gì cũng đều có. Phía trên nhất quyển kia chính là quyển mà Khương Hiểu bị mất.

“Em về trước lớp trước đi. Thuận tiện gọi Tần Hành tới đây nhé.”

Lâm Vu trở lại phòng học, mọi người nhao nhao lo lắng.

“Thế nào? Hách chủ nhiệm nói cái gì?

Giáo viên thể dục xù lông, “Yên tĩnh! Tự học bài của mình đi! Ai nói tiếp xuống lầu chạy vài vòng nhé.”

Tần Hành nhìn qua cô, hắn mơ hồ đoán được tờ giấy kia ghi gì. Từ nhỏ đã không ít có người cho hắn đưa tờ giấy nhỏ kiểu đí, bất quá lần này ai có thể nghĩ là gián tiếp chuyển qua Lâm Vu.

Lâm Vu lắc đầu, “Hách chủ nhiệm gọi cậu.”

“Hách chủ nhiệm phê bình cậu rồi sao?”

Hắn khẩn trương nhìn cô.

Lâm Vu không nói chuyện.

Tần Hành đến văn phòng, vẫn là dáng vẻ đó, một điểm hối hận đều không có, tự nhiên là không có việc này để trong lòng, Hách chủ nhiệm cắn răng, “Cậu xem một chút cậu đang làm chuyện tốt gì này?”

Tần Hành đứng tại trước bàn của hắn, tại vì thường xuyên chơi bóng rổ nên vóc dáng đã cao đến một mét tám.

“Hách chủ nhiệm, em cái gì cũng không biết.”

Hách chủ nhiệm lấy ra tờ giấy kia, “Ba” một tiếng đặt lên bàn.

“Còn nói không biết?” Tần Hành nghiêng người, nghiêm túc nhìn xem hàng chữ kia. Chỉ có đơn giản 5 chữ, đáng tiếc nhìn không ra ai viết.

Hách chủ nhiệm vừa mới nghĩ một điều, đây là có người tỏ tình với Tần Hành, hay là Tần Hành tỏ tình cho người khác?

Hắn cố ý hỏi: “Đây là cậu viết cho Lâm Vu à?”

Tần Hành kéo khóe mắt ra, “Cái này rõ ràng là có người tỏ tình với em.”

“Nội dung bức thư này là “Tớ thích cậu”. Kí tên là cậu – Tần Hành. Cậu truyền cho Lâm Vu, Lâm Vu cự tuyệt, quay đầu đem tờ giấy trả lại cho cậu đúng không.”

Tần Hành không nghĩ tới Hách chủ nhiệm vậy mà có sức tưởng tượng phong phú như thế.

“Là thầy vẫn còn nghĩ tới chuyện Lâm Vu nói ạ?”

“Tôi đang hỏi cậu hay là cậu hỏi tôi?”

Hách chủ nhiệm: “Đừng tưởng rằng thành tích của cậu tốt thì tôi không thể thế làm gì! Cậu giỏi thì cho tôi một lời giải thích chính đáng đi? Nếu không ngày mai mời phụ huynh.”

Tần Hành: “Thầy không phải nhìn thấy rồi sao? Người khác gửi cho em, em còn không có nhận thì liền bị thầy cầm đi.”

“Cậu nói là Lâm Vu truyền cho mình, vậy chả lẽ Lâm Vu tỏ tình với cậu sao.”

Hách chủ nhiệm cười cười, yên lặng nói ra: “Không thể nào là Lâm Vu được.”

“Vì sao lại không thể là Lâm Vu?”

Hách chủ nhiệm lắc đầu, “Lâm Vu một lòng học tập, làm sao có thể thích cậu?”

“Thầy nói lời này là quá đả kích em rồi.”

Hách chủ nhiệm trước bàn làm việc đi tới đi lui, giống như nghĩ tới điều gì, “Đêm hôm đó, cậu cùng Lâm Vu đứng tại hành lang — ”

“Thảo luận bài tập.”

“Cậu định lừa gạt thầy giáo sao?”

“Em làm sao có thể lừa gạt thầy chứ, Hách chủ nhiệm, Lâm Vu mới vừa cùng thầy nói cái gì?”

“Đừng nghĩ dụ được tôi nói ra.”

Hách chủ nhiệm trừng mắt liếc hắn một cái, “Trọng điểm của mọi hoài nghi bây giờ là cậu đấy.”

Tần Hành cắn cắn môi, “Việc này không có quan hệ gì tới Lâm Vu. Tờ giấy là người khác ném cho em, không có ném chuẩn, rơi trên bàn Lâm Vu.”

Hách chủ nhiệm trong lòng rất rõ ràng, chỉ là trên mặt không có biểu hiện ra ngoài. Hai cái đứa nhỏ này thản thản đãng đãng, chỉ bất quá việc này không thể cứ như vậy kết thúc được.

“Được, em về lớp trước đi. Việc này tôi sẽ điều tra.”

Tần Hành trở về lớp, chỉ thấy Lâm Vu an tĩnh ngồi tại vị trí trước, viết đề toán, giống như không bị ảnh hưởng gì.

Hắn nhẹ nhàng mở miệng, “Hách chủ nhiệm cùng cậu nói cái gì?”

Lâm Vu im lặng một chút, quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, ý tứ rất rõ ràng.

“Cũng không phải lỗi của tớ. Lại nói, tờ giấy kia là cậu truyền cho tớ.”

Tần Hành thanh âm đột nhiên yếu mấy phần.

Lâm Vu hít sâu một hơi, “Không phải do tớ viết.”

Tần Hành nhìn qua cô, vậy mà tại hai gò má của cô thấy được nét đỏ ửng.

Hắn thanh thanh tiếng nói, “Hách chủ nhiệm hỏi tớ, Lâm Vu cùng cậu thích nhau à?” Hắn mất tự nhiên dời mắt đi chỗ khác, mặt không đỏ hơi thở không gấp.

Lâm Vu cắn môi, “Không có khả năng đó.”

Tần Hành: “Thế nhưng là ngoài cái chữ kia có cả vẽ tranh, căn bản không biết là ai viết. Ông ấy liền thấy là cậu muốn truyền cho tớ.”

Lâm Vu biểu lộ vội vàng, “Tớ rõ ràng đã cùng Hách chủ nhiệm nói rõ rồi.”

Tần Hành: “Cậu nói cái gì?”

Lâm Vu thần sắc trịnh trọng, nhanh chóng nói: “Tớ không thích cậu.”

Tần Hành: “…”

Hắn sờ lên cái mũi.

Kết quả, cũng cùng ngày tự học buổi tối đó lúc tan học, việc Lâm Vu tỏ tình Tần Hành việc này một nháy mắt liền truyền ra.

Ban đêm mọi người trở lại ký túc xá, Thôi Nhã hiếu kỳ nói: “Đến cùng tờ giấy kia là sao vậy?”

Dương Tiểu Mộng: “Khẳng định là nữ sinh.”

Thôi Nhã cười: “Đây nhất định rồi. Bất quá đến cùng là ai mà có gan to thế chứ.”

Dương Tiểu Mộng: “Gan lớn mà nói thì sẽ kí tên rồi.”

Thôi Nhã: “Lâm Vu, tờ giấy đến cùng viết cái gì vậy?”

Lâm Vu trầm mặc lắc đầu.

Trần Đồng hỏi: “Hách chủ nhiệm phê bình cậh sao?Thầy ấy nói như thế nào?”

Lâm Vu: “Không phải do tớ viết, tớ sẽ không thừa nhận. Hách chủ nhiệm khẳng định cũng có thể điều tra ra.”

Trần Đồng dừng một chút, hỏi: “Vậy cậu biết là sao không?”

Lâm Vu nhìn nói, “Không biết.”

Thôi Nhã phụ họa: “Lúc ấy tất cả mọi người đang làm bài tập, cũng không ai trông thấy.”

Ngày thứ hai, Tấn thành thời tiết đặc biệt lạnh, thời tiết đột nhiên hạ xuống âm ba độ.

Lâm Vu mặc quần áo mà Dương Hi mua cho, áo lông dê, ấm áp vô cùng. May mắn là mặc trong đồng phục nên ai cũng nhìn không ra.

“Lâm Vu, áo này thật là dễ nhìn, mua ở đâu vậy?”

Thôi Nhã cùng Trần Đồng đều đang nhìn đồ cô mặc.

“Người thân tặng cho tớ.”

“Đây là nhãn hiệu XX.” Trần Đồng nói.

“Làm sao cậu biết?” Thôi Nhã hỏi.

“Thẩm Nghi Đình thường mặc mà. Cậu ấy nói nhãn hiệu quần áo này mua hơn 1000.”

Lâm Vu mấp máy khóe môi, “Tớ đi căn tin trước đây.”

Trần Đồng nhẹ nhàng nói ra: “Lâm Vu, người thân của cậu đối với cậu thật tốt.”

Sáng ngày thứ hai tự học kết thúc, Tôn Dương từ nhà vệ sinh nam trở về, hắn một mặt kinh hoảng, “Tớ vừa mới nghe được một tin tức ở nhà vệ sinh.”

“Cái gì?” Tần Hành hỏi.

“Làm sao tất cả mọi người đều đang nói Lâm Vu tối hôm qua tỏ tình với cậu?”

Tần Hành ngước mắt, “Cái gì?”

“Lúc tớ đi đường, có mấy người hỏi tớ lận, hỏi là Lâm Vu có phải hay không tỏ tình với cậu, cậu trả lời như nào?”

Mi sắc Tần Hành nhíu một cái, ngữ khí cứng ngắc, “Ai đang nói linh tinh vậy.”

“Tối hôm qua tự học đến cùng xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho tớ đi!”

Phía trước có người giải đáp, “Tối hôm qua á! Lớp học có một quả drama căng đét.”

“Nè, có thể đừng nói vòng vo được không?”

“Được! Có người ném tờ giấy nhỏ, Lâm Vu nhặt được, còn chưa kịp đưa cho Tần Hành, liền bị Hách chủ nhiệm chặn được. Xong!”

Tôn Dương nghiêm mặt, há to miệng.

“Mẹ nó! Khó trách sáng nay nghe vậy, tớ hỏi mãi mà cả hai người bọn họ đều không để ý.”

Khuất Thần từ bên ngoài chạy vào, “Tần Hành, cậu cùng Lâm Vu đã phát triển đến thế rồi sao. Thật nhanh gọn lẹ nhaaa.”

Tần Hành sắc mặt có ít ngưng trọng.

Lời đồn như gió, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ trường.

Lâm Vu cùng Khương Hiểu đi siêu thị mua đồ, trên đường trở về, thỉnh thoảng có người nhìn xem hai cô.

Khương Hiểu nghi hoặc: “Làm sao hôm nay đi đường bàu không khí hơi là lạ.”

Lâm Vu trong lòng hơi hồi hộp một chút.

“Cậu về lớp trước đi.”

Hai người đi đến đầu bậc thang, có người hô hào tên Lâm Vu.

“Lâm Vu chờ một chút.”

Là người nam sinh tới tìm cô lúc trước.

Lâm Vu dừng bước lại.

Tôn Sơ Văn nhún nhún vai, “Tớ đều nghe nói rồi, chuyện của cậu cùng Tần Hành.”

Lâm Vu sắc mặt trầm xuống, giờ phút này, cô nói cái gì cũng không được.

Tôn Sơ Văn cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm cii, “Nguyên lai là cậu thích Tần Hành sao. Khó trách ngày đó hắn lại che chở cậu như thế.”

Lâm Vu nuốt một cái yết hầu, “Thật có lỗi, tớ muốn về lớp.”

Cùng người khác thì cô không giải thích làm gì.

Khương Hiểu vội vàng đuổi theo, một mặt mờ mịt.

“Đến cùng thế nào vậy?”

Lâm Vu thở một hơi, đơn giản đem chuyện tối ngày hôm qua nói cho cô.

Khương Hiểu: “… Nhưng là bây giờ làm sao truyền thành dạng này rồi.”

Hai người vừa về tới lớp, bầu không khí trong phòng học liền thay đổi, tất cả mọi người đều nhìn cô.

Ở lớp tự học buổi tối thì mọi người biết, chuyện tối ngày hôm qua không có quan hệ gì với Lâm Vu. Thế nhưng là người ngoài thì không biết. Một truyền mười, mười truyền trăm. Tất cả mọi người đều coi là Lâm Vu thích Tần Hành.

Lâm Vu thoáng nhíu nhíu mày lại, từng bước một đi hướng trên chỗ ngồi, biểu lộ chưa biến, vẫn như cũ thản nhiên.

Tần Hành ở nơi đó nhìn qua cô, ánh mắt phức tạp.

Lâm Vu biết chuyện này không thể trách hắn. Tờ giấy kia chủ nhân chưa hề nhận lỗi, cô cùng hắn đều là người bị hại.

Khương Hiểu nắm chặt lại tay của cô, “Chúng ta đều chung một lớp, các cậu làm sao đều để yên người khác đoán mò việc lớp chúng ta? Lớp khác nói mò như vậy, chúng ta cũng không thể giống họ được.”

Tôn Dương đứng lên, “Đúng vậy. Chuyện này rõ ràng là có âm mưu.”

“Âm mưu gì?”

“Có người hãm hại Lâm Vu cùng Tần Hành, một khi hai người bọn họ chịu ảnh hưởng, bị xao nhãng, rồi thi cuối kỳ hạng nhất hạng hai bảo sẽ là người khác.”

Đám người: “… Tôn Dương à, cậu đọc truyện kiếm hiệp hơi nhiều rồi đấy.”

Khương Hiểu cũng đứng dậy, “Hi vọng chủ nhân của tờ giấy nhỏ kia có thể đứng lớn, đừng làm cho người vô tội bị thương tổn. Cậu cho rằng người người đều giống như cậu thích Tần Hành hay sao, tớ cùng Lâm Vu đều không thích.”

Tần Hành chỉ cảm thấy trán đau.

Khuất Thần cố nén cười, “Haha, vậy các cậu thích ai?”

Khương Hiểu hơi lườm bọn hắn, lôi ra tấm áp phích kia.

“Nhìn thấy không? Đàn ông như vậy mới là thành thục, có trách nhiệm.”

Khuất Thần: “Đây cũng coi là thích sao?”

Tần Hành nhéo một cái mi, cao giọng nói ra: “Tờ giấy đó không phải Lâm Vu viết cho tớ.”

Đây là giải thích của hắn. Nhưng là bây giờ ai tin tưởng lời này đâu. Lời đồn dừng chỉ dừng ở giá thiết, đáng tiếc, xung quanh chúng ta có không ít quần chúng.

Khương Hiểu cùng Tiêu Vi đều nói, không cần để ý tới, chuyện này sẽ tự dìm xuống thôi. Kết quả một ngày là như thế này, hai ngày vẫn là như vậy, Lâm Vu đi lấy nước có người nhìn cô, ở căn tin ăn cơm cũng sẽ có người nhìn cô. Cô không biết làm sao sự tình sẽ phát sinh đến tình trạng như vậy. Toàn trường người đều cho rằng, cô tỏ tình với Tần Hành, cô thích Tần Hành. Nghe nói, năm nhất còn có người up bài viết.

“Lâm Vu cùng Tần Hành đến cùng có hẹn hò không vậy?”

Thứ sáu sau khi tan học, Thẩm Nghi Hành cũng tới tìm cô. Hai người đi chậm chậm tại bên thao trường.

Lâm Vu cười khổ: “Năm ba cũng biết chuyện này sao?”

Thẩm Nghi Hành là không quá chú ý những chuyện này, bất quá tóm lại vẫn là nghe được.

“Chớ để ở trong lòng, qua một thời gian ngắn liền không sao đâu.”

Lâm Vu thở dài một hơi.

“Thế nào?”

“Chẳng qua là cảm thấy có chút phiền phức. Trước kia chưa từng có nghĩ tới những sự tình này xảy ra.”

“Khi trưởng thành sẽ có không ít phiền phức đâu.”

Lúc này thao trường, có người đang chạy thể dục, có người đá bóng. Mỗi người đều không giống nhau.

Mùa đông trời chiều luôn luôn nhìn bất lực như vậy, không hiểu sao lại để cho người ta cảm thấy một loại cảm giác hoang vu.

Lâm Vu nửa người đều dựa vào tại xà đơn bên trên, “Anh Nghi Hành, tại sao anh không hỏi em có hay không chính tờ giấy là của em?”

Thẩm Nghi Hành cười, lộ ra hàm răng trắng noãn.

“Việc này nếu phát sinh trên người Đình Đình thì anh tin, em ấy nha, anh nghĩ liền là nếu người em thích đưang trước mặt em thì em cũng sẽ không làm vậy.”

Tính cách quyết định một người đối với thái độ tình cảm. Lâm Vu về mặt tình cảm thuộc về dạng người bị động. Tâm trạng Lâm Vu đang căng cứng trong nháy mắt buông lỏng ra. Cô dần dần minh bạch, cô muốn đơn giản, là không thực tế.

Thời gian thanh xuân, có phiền não, có sung sướng, đây đều là những điều không thể thiếu trong quá trình trưởng thành của mỗi người.

Ngày này 2 lớp học thể dục chung, lớp 2 cùng lớp 10, hai lớp đều đứng tại sân bãi để đồ vật, không có can thiệp lẫn nhau.

Nam sinh hai lớp đã sớm không chịu được mà đi thi đấu cùng nhau. Giáo viên thể dục làm mẫu hai lần ném rổ, yếu điểm cũng liên tục cường điệu, “Mọi người hiện tại phân tổ luyện tập với nhau đi.”

Lâm Vu thể lực so với nữ sinh bình thường tốt hơn một chút, nhưng bóng rổ thì là 0. Vùng núi dạy học đều rất kém cỏi, bọn nhỏ chưa có tiếp xúc qua. Bọn Thẩm Nghi Đình từ nhà trẻ bắt đầu liền luyện tập đá cầu, cầu dám khẳng định là so Lâm Vu mạnh hơn rất nhiều.

Lâm Vu thử ba lần, một lần chạm khung đều không có ném trúng. Khương Hiểu còn trúng một lần.

“Chớ khẩn trương, tập trung chú ý lực.”

Lâm Vu lần nữa đáp bóng, bóng đập vào khung bên trên, lại bắn ra.

Khương Hiểu gãi gãi đầu, “Nếu không tìm thầy giáo đến lại làm mẫu một chút đi.”

Lâm Vu xoa xoa đầu, “Có thể là lực đạo của tớ không đúng, để tớ thử lại lần nữa.”

Trong lúc cô luyện tập, bất tri bất giác có người vây tới xem, trong đám người dần dần truyền đến rất nhỏ tiếng nói chuyện, “Cậu ấy là Lâm Vu đó.”

“Tiểu Vũ, mau tới đây nè.”

Thạch Tiểu Vũ đi tới, ánh mắt cùng Lâm Vu nhìn nhau, “Thì ra là thế à.”

Lâm Vu trong tay ôm bóng rổ, thái dương đầy mồ hôi.

Thạch Tiểu Vũ nhíu mày, “Có muốn hay không tớ dạy cho cậu?”

“Cảm ơn, không cần.”

“Cô ấy có thể tìm Tần Hành dạy mà? Tiểu Vũ, đừng tự mình đa tình nhaa.”

Lâm Vu một điểm phản ứng đều không có, cũng không để ý tới mọi ngưodu, quay người muốn đi.

“Nè –” có người đột nhiên giữ chặt tay cô.

Lâm Vu quay người, nhìn qua nữ sinh kia, ánh mắt cùng nàng đối mặt. Nữ sinh chậm rãi buông tay ra, “Lần trước chúng tôi đi tìm cậu, cậu nói cậu cùng Tần Hành không quen, nguyên lai là mình thích hắn nên mới không chịu giúp chúng tôi gọi hắn.”

Lâm Vu môi mỏng khẽ mở, “Buông tay ra.”

“Cậu!” Mấy nữ sinh bị biểu lộ kia của cô kích thích, chăm chú nắm lấy không thả.

Lâm Vu cầm trong tay bóng rổ trượt xuống trên mặt đất, thanh âm buồn buồn, lại đạn đến thật xa.

“Tôi và các caajh không giống nhau.”

Cô lạnh giọng mở miệng. Nữ sinh kia buông tay ra, “Giả vờ thanh cao làm gì. Có thể còn không phải là cậu đưa Tần Hành tấm giấy.”

Lâm Vu đi nhặt bóng rổ.

Khương Hiểu đuổi tới, “Lâm Vu — ”

“Cậu luyện tập trước đi, tớ có chút chuyện. Yên tâm, tớ không sao.”

Sắc mặt của cô tỉnh táo một cách lạ kỳ.

Sân bãi sát vách, nam sinh hai lớp đang thi đấu.

Lâm Vu đứng tại nơi hẻo lánh, đây là lần thứ nhất nhìn nam sinh chơi bóng.

Giữa mùa đông, các nam sinh đều mặc áo bóng rổ ngắn tay quần đùi, một thân đầy mồ hôi. Tần Hành ở nơi đó thật sự là một nhân vật thu hút mọi ánh nhìn, hắn liên tiếp hai lần vững vàng đáp bóng, bầu không khí một nháy mắt liền sôi trào.

“Tần Hành, cố lên!”

“Tần Hành, cố lên!”

Lâm Vu: “…”

Thật sự là gặp người người thích, gặp hoa hoa nở.

Trên trận có người thấy được cô, bèn huýt sáo.

“Tần Hành, bạn gái của cậu tới tìm kìa. Đã nhìn cậu thật lâu rồi!”

Tần Hành quay đầu nhìn lướt qua, Lâm Vu đứng tại cách đó không xa. Hắn tiện tay đem bóng truyền cho đồng đội, “Các cậu ai thay tớ lên bên trên đi.”

Hắn chạy chậm tới, “Tìm tớ sao?”

Lâm Vu nhìn hắn mặt, thấy hai thái dương của hắn đang đổ mồ hôi.

“Cậu không chơi nữa sao?”

Hắn cười cười, “Có chuyện gì à?”

Lâm Vu: “Tớ nghĩ chúng ta nên đi giải thích một chút chuyện hôm đó.”

Tần Hành có chút giật giật khóe miệng, “Giải thích như thế nào?” Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, bởi vì vừa mới ở trên sân gào thét, âm sắc có chút khàn khàn.

Lâm Vu cau mày, “Còn chưa có nghĩ đến.”

Hắn đưa tay lau khóe mắt một chút, trên ngườichậm rãi cảm thấy từng tia từng tia ý lạnh.

“Cậu chờ chút, tớ đi thay quần áo.”

Lâm Vu gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, Tần Hành thay xong quần áo rồi đi ra, trong tay mang theo quần áo thể thao của mình, “Cậu nghĩ được chưa?”

Lâm Vu đến cùng không có kinh nghiệm xử ký loại chuyện này, hiện tại là vô kế khả thi. Cô chỉ muốn nhanh lên thoát khỏi loại hỗn loạn này.

Hai người im lặng từ sân vận động hướng phòng học đi đến.

Chỉ chốc lát, tiếng chuông tan học vang lên, trong sân trường lập tức liền náo nhiệt lên. Quảng bá bên trong vang lên khúc dương cầm quen thuộc.

Lâm Vu đột nhiên dừng bước, “Phòng loa ở đâu?”

Tần Hành trong nháy mắt hiểu được ý của cô, “Cậu muốn lên loa giải thích?”

Lâm Vu nghĩ nghĩ, “Cậu có biện pháp gì tốt không?”

Tần Hành: “… Cậu rất để ý chuyện này?”

Lâm Vu sắc mặt có chút xấu hổ, khẽ ừ.

Tần Hành hừ lạnh một tiếng, “Bằng kinh nghiệm của tớ, biện pháp tốt nhất là không để ý tới.”

Lâm Vu ý nghĩ đơn giản, cũng không biết có được ở nơi nào dũng khí được ăn cả ngã về không, cô rất kiên trì.

Tần Hành bất đắc dĩ mang cô đi phòng loa.

Lâm Vu gõ gõ cửa, người ở bên trong ngó ra, “Tần Hành? Thế nào? Có chuyện gì sao?”

Phòng loa hiện tại là học sinh năm hai quản lý, người này cùng Tần Hành có quen biết.

Tần Hành không tình nguyện, “Có chút việc.”

Lâm Vu: “Học trưởng, em là Lâm Vu năm nhất lớp 2, em muốn mượn loa nói vài lời.”

“Ờ, thì ra là em!”

Học trưởng ánh mắt tại trên thân hai người chuyển động.

Lâm Vu một mặt thành ý.

“Được thôi. Hách chủ nhiệm tìm hai người thì tôi mặc kệ nha.”

Tần Hành gật gật đầu, lại nhìn về phía Lâm Vu, ý là cậu quyết định đi?

Lâm Vu thần sắc kiên quyết, “Học trưởng chúng em muốn nói một phút là đủ rồi.”

Nói xong cô đi vào, Tần Hành đứng ở đằng sau.

Lâm Vu quay đầu, Tần Hành chậm ung dung nhấc chân chậm rãi bước theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.