Ngày cuối cùng, Trương Cần cầm phiếu chia lớp đi vào phòng học, nhìn qua từng gương mặt một nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, năm nhất đã kết thúc. Còn về chuyện phân khoa các em cứ tự quyết định cho tốt đi.” Nói rồi thầy đem phiếu phát cho mọi người.
“Điền xong rồi thì bảo lớp trưởng đưa đến văn phòng của tôi.”
“Thầy Trương ơi, sang năm thì thầy dạy lớp nào ạ?”
Trương Cần lắc đầu:”Phải chờ trường học sắp xếp.”
“Thầy ơi, chúng em muốn thầy dạy tiếp lớp chúng em, còn muốn thầy làm chủ nhiệm lớp nữa.”
Mọi người biểu thị đồng ý, trong phòng học bắt đầu náo loạn.
“Mặc dù kinh nghiệm của thầy không quá phong phú, lại hay lải nhải, mặt cũng không đủ đẹp trai, nhưng thầy nghiêm túc quản lớp. Quan trọng nhất chính là thầy sẽ đứng ở lập trường của chúng em để xem xét vấn đề.”
“Thầy Trương, chúng em cảm thấy cô Đào rất xinh đẹp, thầy phải cố gắng lên!”
“Được rồi được rồi! Càng nói càng quá đáng đó! Các em nên tập trung vào mà học đi!”
Thầy Trương thu dọn xong đồ đạc, đáy mắt mang theo một tia nuối tiếc đi ra phòng học. Đây là học sinh của mình. Với thầy Trương mà nói, chính là rất đặc biệt!
“Thầy Trương, cố lên! Sớm thoát khỏi kiếp đơn thân!”
Âm thanh chỉnh tề vang vọng trong phòng học, khóe miệng Trương Cần mang theo ý cười trở lại văn phòng, mấy thầy cô đều trêu mình.
Lâm Vu đem tờ phiếu đưa cho Tần Hành, bên kia Tôn Dương còn đang hỏi, “Tất cả mọi người đều muốn vào khoa tự nhiên sao?”
Tần Hành không do dự: “Tranh thủ thời gian điền đi.”
Tôn Dương nhíu mày: “Thầy Trương liên tục nhắc phải thận trọng, việc này liên quan đến đại sự cả đời tớ đấy.”
Tần Hành vỗ trán.
Tôn Dương nhìn hắn: “Cậu nói xem học kỳ sau chúng ta sẽ còn ở chung một lớp không?”
Tần Hành: “Không biết.”
Tôn Dương điền xong thì đem tờ phiếu đó truyền về phía trước.
“Lâm Vu —— ”
Lâm Vu quay đầu cầm lấy nó, cũng không có xem phiếu của bọn họ.
Tần Hành mở miệng: “Chừng nào thì cậu về?”
Lâm Vu: “Buổi chiều.”
Tần Hành: “Thẩm Nghi Hành đưa cậu đi à?”
Lâm Vu lắc đầu: “Tớ có người chị mở tiệm tại Tấn Thành, tớ đi đến chỗ chị ấy trước, ngày mai cùng chị ấy về.”
Truyện được edit tại wattpad melbournje
Tần Hành giương khóe miệng.
Tôn Dương chen vào nói: “Lâm Vu, nghỉ hè chúng tớ có thể đến nhà cậu để chơi chứ?”
Lâm Vu gật đầu: “Được. Các cậu sắp xếp thời gian đi, đến lúc đó tớ đi đón các cậu.”
Tôn Dương lấy vở ra: “Cậu đem lộ trình viết một chút đi.”
Lâm Vu vừa viết vừa nói: “Đến nhà tớ thì không có xe nào để tới thẳng cả, đường đi có chút xa và sẽ rất mệt mỏi.”
Tôn Dương cười: “Chúng tớ cũng không có yếu ớt như vậy, yên tâm đi.” Nói xong cất kỹ tờ giấy.
Tần Hành tâm tình không tệ, hỏi: “Nghỉ hè còn quay lại không?”
Lâm Vu quay lại vừa định nói.
Tần Hành lại mở miệng trước: “Tớ có chút chuyện đến lúc đó cần hỏi cậu.” Hắn bỗng dưng từ túi lấy ra mấy cái thẻ điện thoại. “Đơn vị mẹ tớ phát. Tớ giúp cậu nạp nhé.”
Lâm Vu: “Không cần. Tiền điện thoại của tớ còn đủ.”
Tần Hành: “Không cần sợ lãng phí.” Hắn đưa cho Tôn Dương cùng Khương Hiểu một người tấm thẻ.
Tôn Dương một mặt vui sướng: “Đơn vị của mẹ cậu được hưởng phúc lợi thật tốt!”
Tần Hành không nói chuyện, lấy điện thoại di động ra giúp Lâm Vu nạp 200 tệ tiền điện thoại.
Tôn Dương liếc một cái: “Cậu cũng giúp tớ nạp đi.”
Tần Hành nhíu mày một cái, vẫn là nhận lấy.
Truyện được edit tại wattpad melbournje
Tôn Dương: “Cám ơn nha! Hi vọng năm hai năm ba chúng ta nếu có thể tiếp tục làm bạn cùng bàn. Tớ thật không muốn cùng các cậu tách ra.”
Tần Hành: “…”
Tháng bảy, giữa hè.
Lâm Vu ngồi ở trong sân, dưới giàn nho, một tay cầm quạt, một bên thì làm bài tập của năm hai.
Bà Lâm đang đan túi, bà của cô thì đang bận rộn tại vườn rau.
Chỉ chốc lát sau, bà của cô hái được một chút dưa leo, rửa sạch rồi đưa cho Lâm Vu.”Nghỉ ngơi một chút đi, con đã đọc từ sáng đến trưa rồi, kẻo hại mắt.”
Bà Lâm làm xong một cái túi, đứng dậy đi vào bếp nhìn nồi canh gà.
“A Vu, con mau hỏi mau hỏi bọn họ đến đâu rồi?”
Lâm Vu cắn một miếng dưa leo, đi vào trong phòng tìm điện thoại. Nửa giờ sau, Khương Hiểu nói bọn họ đã đến huyện Đông Lăng, tính toán thời gian cũng sắp tới rồi.
Cô đem trà lạnh cùng chén trà cất đi, “Mẹ, con đến cửa thôn đón bọn họ đây.”
Lâm Vu mang theo mũ rơm đi đến cửa thôn, đợi hơn hai mươi phút, một con xe màu đen chậm rãi lái tới, không phải xe của Thẩm gia.
Chờ xe ngừng, cô đi qua.
Mọi người từng người đi xuống xe, cùng cô chào hỏi. Một tuần không có gặp mặt, cảm giác tất cả mọi người có chút thay đổi.
Lâm Vu kinh ngạc là Thẩm Nghi Đình và Khuất Thần cũng tới.
Thẩm Nghi Đình giải thích: “Lần trước dì đổ bệnh, tớ không tới thăm được, lần này nghe nói Tần Hành đến chơi nhà cậu, tớ liền đi theo.”
Lâm Vu gật đầu: “Bà ấy đã tốt hơn nhiều rồi.”
Tần Hành đi đến trước mặt cô, nhìn từ trên xuống dưới, cô mặc áo thun quần dài, hình như cũng không sợ nóng.
“Nhà cậu ở đâu?”
Lâm Vu chỉ chỉ phía trước.
Tần Hành hỏi: “Ở tốt không?”
Lâm Vu: “… Có chút khó khăn.”
Tần Hành cười: “Trên trấn, chúng tớ ở tại gian phòng khách.”
Lâm Vu liếc hắn một chút.
Một đoàn người xuất hiện, cũng đón lấy ánh mắt của mọi người trong thôn.
“Tiểu A Vu, đây là ai thế?” Có một cái lão bà hỏi.
“Là bạn học của con, họ đến núi Đông Lăng chơi.”
“Thì ra là trong thành phố đến, vóc dáng thật là đẹp”
Lâm Vu cười cười.
Đi tầm mười phút, Lâm Vu dừng lại.
“Đây chính là nhà tớ.”
Không phải nhà cao tầng, ba gian nhà trệt, một cái sân nhỏ. Ngoài sân hai bên trên tường mọc đầy hoa.
Dây dưa leo bò đầy vách tường, nhìn kỹ ngoài dây leo thì bên trên còn có các loại trái cây.
Khuất Thần một mặt ngạc nhiên: “Lâm Vu, đây là bí đỏ à?”
Lâm Vu gật đầu.
Tôn Dương: “Nhiều món ăn như vậy sao, nhà cậu chắc bình thường đều không cần mua thức ăn đâu nhỉ?”
Lâm Vu cười: “Rất ít khi mua. Kỳ thật sống tự túc ở nông thôn khá là thoải mái. Vào đi.”
Mấy người đi vào sân, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Sân nhà sạch sẽ, có một cái đỡ dưa leo, phía trên có mấy quả dưa leo, góc tường còn có một vườn nhỏ hoa hướng dương, vàng óng ánh khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Thẩm Nghi Đình nhìn qua, khi còn bé có rất nhiều năm cô không muốn đến đây. Lúc ấy, nơi này rất tan hoang. Từ nhỏ cô chưa từng gặp qua nơi như thế này, về sau khi cô về nhà, một thời gian rất dài bị gặp ác mộng. Không nghĩ tới bây giờ nơi đây thay đổi rất lớn, có mùi vị của cuộc sống thanh nhã. Trong nội tâm cô có một cảm giác không nói thành lời.
Mẹ Lâm cùng bà cô tới chào hỏi với bọn họ, bọn họ không biết nói gì, đành phải để Lâm Vu giới thiệu thay rồi đi sang giàn nho ngồi.
“Mẹ và bà tớ không nói gì đâu, các cậu cứ tự nhiên.” Lâm Vu nói.
Dưới giàn nho râm mát, mọi người ngồi vây quanh cạnh bàn đá.
Khương Hiểu thoải mái cười: “Lần đầu tiên tớ nhìn thấy Lâm Vu, đã cảm thấy trên người cậu có tiên khí, quả nhiên *hảo sơn hảo thủy nuôi người mà.”
*: môi trường tốt
Tôn Dương: “Tưởng tưởng hay thật đó, tại hạ bái phục.”
Mọi người cười lên ha hả.
“Lâm Vu, nho trên giàn này có thể ăn được không?”
Lâm Vu lắc đầu: “Rất chua, nho mới ra trái, không thể ăn.”
Tần Hành nhìn thấy trên bàn sách vở:”Cậu học đến đâu rồi?”
Lâm Vu: “Toán thì đã học đến chương thứ năm.”
Tần Hành: “Nhanh vậy. Còn những môn khác thì sao?”
Lâm Vu: “Sinh học vừa mới bắt đầu học, mỗi ngày đều đọc sách Anh ngữ.”
Khuất Thần: “Thật chứ! Lâm Vu cậu cũng quá biến thái! Chỉ vừa mới nghỉ thôi đấy! Thời gian chơi của tớ mỗi ngày còn không đủ!”
Tôn Dương: “Lâm Vu của chúng ta là học bá, so với loại cặn bã như cậu có thể giống nhau sao? Lâm Vu, chúng tớ đến tìm cậu có ảnh hưởng đến việc học của cậu không?”
Lâm Vu: “Làm gì mà ảnh hưởng chứ? Các cậu có thể đến tận đây thăm tớ, tớ rất vui!”
Cả nhóm ngồi trong sân khoảng một giờ, giống như lúc ở trường vậy. Mỗi khi tụ tập liền nói không hết chuyện. Tất cả mọi người không nghĩ thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Mãi đến khi mẹ Lâm đi làm cơm, Lâm Vu cũng đứng dậy theo, “Các cậu ngồi đây một chút, tớ đi giúp mẹ tớ nấu cơm.”
Khương Hiểu: “Tớ đi với cậu”
Lâm Vu nhẹ nhàng gật đầu.
Tôn Dương thở dài một hơi: “Không hề nghĩ núi Đông Lăng lại đẹp như vậy. Mà không có ai phát hiện, thật là đáng tiếc!”
Tần Hành trầm ngâm nói: “Mấy năm qua, người đến nơi này du lịch cũng dần dần nhiều lên, trong thôn cũng có nhà dân cho thuê.”
Thẩm Nghi Đình hiếu kì: “Làm sao cậu biết?”
Tần Hành: “Lúc tiến vào, nhìn thấy biển quảng cáo. Nơi này sẽ phát triển sớm thôi.”
Thẩm Nghi Đình nghiêng đầu liền thấy một con gà chạy đến dưới chân cô, trong nháy mắt liền thấy trên giày có một đống cứt gà. Cô lập tức đứng lên, dậm chân thật mạnh!
Tôn Dương cố nén cười: “Thẩm Nghi Đình, số của cậu làm sao mà tốt như vậy?”
Truyện được edit tại wattpad melbournje
Khuất Thần chân tay luống cuống: “Có giấy không?”
Lâm Vu nghe thấy tiếng động, liền chạy ra:”Cậu đổi dép đi! Tớ đem giày cậu đi giặt một chút. Hôm nay nắng to, sẽ nhanh khô thôi.”
Thẩm Nghi Đình cứng rắn, tức giận nói: “Không cần.”
Khuất Thần thở ra một hơi: “May mà bị có chút ít thôi.” Hắn nhìn về phía Thẩm Nghi Đình đang tức giận, yên lặng ngậm miệng lại.
Lâm Vu nhức đầu, mau mau chóng chóng đem gà nhốt hết vào chuồng. Thẩm Nghi Đình khi còn bé ở nhà cô đặc biệt sợ bẩn.
Cơm trưa, mọi người đi vào trong nhà.
Vừa tiến đến, tâm tình mấy người liền thay đổi. Phòng ở rất cổ xưa, mặt tường pha tạp, một mặt tường bên trên dán đầy giấy khen. Trong nhà không có tủ lạnh, không điều hòa, chỉ có một cái quạt điện đời cũ, một bàn học bày biện giản dị, còn có giá sách. Bình thường Lâm Vu ở nhà hẳn là rất hay làm bài tập.
Lâm Vu sợ mọi người nóng nên mở quạt điện lên, từng người ngồi xuống.
Bàn và bát đã có chút cũ, phía trên lưu lại nhiều vết tích.
Mẹ Lâm bưng từng đĩa đồ ăn lên bàn:”Gà và vịt đều là nhà nuôi, đồ ăn bên này cũng là nhà trồng. Các con cứ từ từ mà ăn.”
Tần Hành nói: “Cô, cô cùng bà không ăn sao?”
Mẹ Lâm cười:”Chúng ta không đói bụng. Các con ăn đi.”
Khương Hiểu đứng dậy: “Cô, cô và bà cùng chúng cháu ăn đi. Ăn ít một chút cũng được, chúng ta cùng nhau trò chuyện.”
Không có cách nào khác, mẹ Lâm cùng bà đều bị kéo lên bàn ăn.
Một bữa cơm ăn vô cùng náo nhiệt.
Tôn Dương nói đến buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường, mẹ Lâm cùng bà nghe được
Bà nói: ” Lần đầu tiên bà thấy Tần Hành đã nghĩ thằng bé này vóc dáng rất đẹp. A Vu của chúng ta còn có thể an tĩnh mà diễn kịch sao?”
Lâm Vu: “Vai của con không có thoại, cứ đứng một chỗ là được rồi.”
Khương Hiểu nói: “Cô, bà, Lâm Vu ở trường học rất lợi hại, cậu ấy có rất nhiều người thích.”
Tần Hành nhìn cô một chút.
Khương Hiểu bổ sung: “Chúng cháu đều đặc biệt thích cậu ấy.”
Sau bữa ăn, mọi người hỗ trợ thu dọn bàn ăn. Mấy người này bình thường ở nhà đều không làm việc nhà. Đại khái sau khi đến đây mới hiểu được cuộc sống của mình có bao nhiêu hạnh phúc, không có so sánh liền không thể khắc sâu trải nghiệm.
Thẩm Nghi Đình không nói nhiều, mẹ Lâm cùng cô nói mấy câu, trong lòng rất lúng túng.
Khuất Thần đối với giá sách của Lâm Vu có chút tò mò: “Lâm Vu, tớ có thể nhìn xem sách của cậu không?”
Lâm Vu: “Có thể.” Ngoài sách để học bên ngoài phần lớn sách của cô đều ở nơi này.
Khuất Thần tiện tay cầm mấy quyển, lật qua nhìn xem, cuối cùng dừng lại tại quyển « Bách khoa toàn thư ». Ánh mắt của hắn thoáng dừng một chút, lấy xuống.
Sách này xuất bản mấy năm trước, hắn lật ra trang thứ nhất, nhìn thấy có dòng chữ màu đen và một cái tên ——Daniel. Nét chữ rất non nớt.
Daniel!
“Tần Hành, cậu qua đây! Mau tới đây.”
Tần Hành đi qua.
Khuất Thần đem sách đưa cho cậu: “Đây có phải là sách của cậu?”
Tần Hành xem xét tỉ mỉ nói: “Mẹ tớ có mua cho tớ bộ này sách, nhưng mà về sau…”
Khuất Thần một mặt kinh ngạc, hắn nắm tóc, “Ôi trời! Tớ nhớ ra rồi! Lâm Vu là cô nhóc kia…”
Tần Hành nắm chặt quyển sách, sắc mặt trầm trầm. Hắn chậm rãi nhớ lại, ký ức hồi bé từng chút từng chút khôi phục.
Thẩm Nghi Đình bắt gặp sắc mặt hai người, hỏi: “Các cậu đang nhìn cái gì?” Ánh mắt của coi quét đến cái tên: “Daniel —— Tần Hành đây là sách của cậu?”
Khóe miệng Tần Hành kéo căng ra, thì ra là như vậy.
Lâm Vu cắt đĩa dưa hấu, chuẩn bị bưng vào: “Hiện tại hơi nóng, các cậu muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Chạng vạng tối chúng ta có thể đi dạo gần đây.”
Mọi người không nói một lời đều nhìn cô.
Lâm Vu không hiểu: “Thế nào?”
Khuất Thần vội vàng đem sách giấu ra đằng sau, đáng tiếc Lâm Vu đã nhìn thấy.
Lâm Vu cắn cắn môi: “Quyển sách này là ——” cô nhìn về phía Tần Hành, ánh mắt rất bình thản.
Tần Hành thuận miệng nói: “Là của tớ. Phía trên có tên tiếng Anh của tớ, từ hồi ở nhà trẻ tên tiếng Anh của tớ là Daniel.” Đây cũng là lí do về sau bọn hắn lấy Ngô Ngạn Tổ ra làm trò đùa. Hắn nhìn qua cô, nơi đáy mắt có cảm xúc không rõ ràng. Phải chẳng rất mâu thuẫn đi! Không nghĩ tới cô lại một mực đem cuốn sách này cất kĩ thế.
Khuất Thần có chút bối rối: “Lâm Vu, tớ không biết là cậu. Làm sao cậu không nói cho tớ chứ!”
Tần Hành cũng nhìn cô, hắn không cần sách này, cô thì giữ lại.