Chương 23 ĐỪNG CÓ TRƯỢT TAY NỮA, NGỦ NGON, NIỆM NIỆM
“Nhưng mà, sao anh lại có số điện thoại của tôi?” Cố Niệm nghi ngờ hỏi, ngón tay vô thức túm khăn trải giường, túm đi túm lại, nhăn nhúm luôn.
“…” Sở Chiêu Dương nhìn trời, không muốn trả lời vấn đề này, quay lại nói, “Cô xác nhận lời mời đi.”
Cố Niệm: “… Câu hỏi tôi hỏi anh kia…”
Sở Chiêu Dương chọn cách giả ngốc: “Đừng có trượt tay nữa. Ngủ ngon, Niệm Niệm!”
Nói xong, Sở Chiêu Dương liền vội vàng cúp điện thoại.
Cố Niệm cúi đầu nhìn điện thoại đã bị ngắt, cả khuôn mặt đều đỏ ửng. Sắc đỏ lan ra cả tai và cổ.
Anh ta… Anh ta vừa rồi gọi cô là cái gì?
Niệm Niệm là cái vẹo gì? Bọn họ hình như không thân đến thế!
Miệng Cố Niệm lẩm bẩm vài câu mới bất đắc dĩ mở wechat ra, nhìn thấy lời mời kết bạn của Sở Chiêu Dương. Cô cảm thấy vô cùng ngứa mắt. Cho dù không tình nguyện lắm nhưng cô vẫn nhấn chấp nhận.
***
Sở Chiêu Dương thật sự không dám tin, mình lại gọi cô ấy là “Niệm Niệm”! Anh ngồi im nhưng tai lại đỏ lên, tim đập nhanh không thể nào bình phục được. Anh ôm điện thoại di động, cả người thẳng tắp ngã xuống giường, mặt không biểu cảm điên cuồng lăn lộn.
Lăn nửa ngày, anh cảm thấy vẫn không đè xuống được sự hưng phấn xao động trong lòng, gương mặt không biết lúc nào cũng đỏ lên.
Anh đột nhiên lao ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách, kéo Cà Ri đang co cả bốn chân trong mộng đẹp lên ôm vào trong lòng.
Cà Ri cả người toàn thịt, sờ không thấy xương đâu, ôm vào trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Mà Cà Ri bị Sở Chiêu Dương sờ đến ngu cả chó luôn, không hài lòng “ư ư” hai tiếng, cố gắng muốn thoát khỏi cái ôm của Sở Chiêu Dương
Cứu mạng! Chủ nhân thật đáng sợ! Tối rồi còn không bật đèn, mặt liệt nhìn mình, mắt còn xanh biếc như thế, đáng sợ quá!
Đáng tiếc, Cà Ri làm sao cũng không thoát được. Mãi đến khi Sở Chiêu Dương hài lòng thở ra một hơi dài mới thả Cà Ri ra, vỗ nhẹ đầu nó, lại trở về phòng.
Cà Ri: “Mạng chó của mình thật khổ mà.”
***
Cho đến khi nằm trên giường, Sở Chiêu Dương vẫn không quên được cảm giác hai chữ “Niệm Niệm” quấn quanh đầu lưỡi vừa rồi.
“Niệm Niệm… Niệm Niệm…” Đêm khuya yên tĩnh không người, Sở Chiêu Dương cứ đọc đi đọc lại như vậy.
Càng đọc, càng ấm áp.
Anh hy vọng có thể nhớ mãi không quên, nhất định sẽ được đáp lại. Trong lúc lẩm bẩm hai chữ này không biết lúc nào anh thiếp đi.
Trong mộng, không hiểu sao Cố Niệm lại xuất hiện ở trước mặt anh, đỏ mặt, hiền thục xinh xắn. Sở Chiêu Dương không nhịn được giơ tay ôm cô vào lòng, hôn lên mi mắt cô, đôi môi cô. Giống như bóc vỏ trứng gà vậy, chậm rãi đẩy cô ra, cảm thụ da thịt nhẵn mịn của cô. Thấy bộ dạng động tình của cô, anh liền không nhịn được mà bất chấp vùi sâu…
Sở Chiêu Dương bật người dậy, hơi thở vẫn gấp gáp. Sau đó, đen mặt vén chăn lên. Ga trải giường và chăn đều bị thấm ướt, còn mang theo chút mùi…
Trong bóng tối, Sở Chiêu Dương đỏ mặt, vội vàng kéo ga trải giường và chăn xuống, ôm đi ném vào trong máy giặt.
Cà Ri nửa mê nửa tỉnh mở mắt, đầu chuyển động theo động tác của Sở Chiêu Dương.
Chủ nhân tối nay đúng là nhiễu sự.
Sáng ngày hôm sau, thím Dư đến quét dọn vệ sinh, làm điểm tâm cho Sở Chiêu Dương, sau đó đưa Cà Ri ra ngoài tản bộ.
Kết quả vừa vào phòng bà đã thấy khăn trải giường và chăn phơi trên sân thượng.
“Cậu chủ, cậu giặt khăn trải giường sao?”
Sở Chiêu Dương cả đêm ngủ không ngon, vành mắt đen sì, nghe vậy hơi dừng lại một chút, chột dạ không mở mắt “ừm” một tiếng. Cũng may mặt liệt quen rồi, thím Dư cũng không nhìn ra điều gì khác thường. Đăng bởi: admin