Qua hình ảnh phản chiếu trên tủ kính, Cố Niệm nhìn thấy có một người đàn ông đứng sau lưng cô, dáng cao chân dài.
Nhưng, không phải Sở Chiêu Dương.
Cố Niệm xoay người lại, nhìn thấy gương mặt người đó cô vô cùng kinh ngạc.
“Quả nhiên là em, vừa rồi ở phía đường đối diện tôi nhìn thấy em chạy qua, cảm thấy rất giống nên mới chạy đến xem thử.”
“Thầy Trì.” Cố Niệm kinh ngạc gọi, người đàn ông trước mặt khoảng 27 tuổi này chính là thầy dạy cô ở trường Cảnh Sát, Trì Dĩ Hằng, phụ trách dạy môn Trinh Sát Tội Phạm.
Cố Niệm cũng chỉ mới tốt nghiệp tròn một năm. Trì Dĩ Hằng vốn chẳng thay đổi gì, chỉ là so với dáng vẻ quần tây áo vest nghiêm túc khi ở trường thì khác hẳn. Lúc bình thường thầy ấy chỉ mặc quần áo thoải mái, áo T-shirt, quần jeans, giày thể thao, nhìn trẻ hơn rất nhiều.
Trì Dĩ Hằng ở trường rất được yêu thích, vì thầy ấy rất đẹp trai, lúc nhìn người khác ánh mắt còn biết phóng điện. Không chỉ các nữ giáo viên trong trường, đến cả các nữ sinh cũng dồn dập thể hiện tình cảm với thầy. Đặc biệt là khi thầy ấy chơi bóng rổ, vì trời nóng nên cởi áo ra, lộ cơ bắp sáu múi, càng khiến các nữ sinh chảy nước miếng dòng dòng.
Chỉ là không biết do trong trường cấm việc thầy trò yêu nhau hay Trì Dĩ Hằng thật sự không có hứng thú với họ, mà từ trước đến nay, bao gồm cả các nữ giáo viên độc thân, thầy ấy chưa từng thể hiện tình cảm với ai.
Nhưng lúc đó, cô cũng không quan tâm những chuyện này lắm, sự chú ý của cô đều dồn hết lên người Ngôn Luật. Tuy chưa chính thức xác định quan hệ yêu đương với Ngôn Luật, nhưng chút mập mờ giữa nam và nữ, bầu không khí màu hồng lúc hai người bên nhau, cũng đủ khiến cô không còn nhìn thấy ai khác nữa.
Cô còn nhớ, hôm tang lễ của Ngôn Luật, Trì Dĩ Hằng cũng đến tham dự.
Nhớ đến Ngôn Luật, nụ cười trên khuôn mặt Cố Niệm chợt tắt.
Trì Dĩ Hằng bước đến, thân thiết xoa xoa đầu cô, cười nói: “Em cũng đã tốt nghiệp rồi, không cần gọi tôi là thầy nữa.”
Cố Niệm ngơ ngác, không ngờ Trì Dĩ Hằng vừa bước đến, động tác đã thân thiết như thế. Vì cô vốn không kịp tránh, nên mặt đỏ lên, lúng túng cười vài tiếng: “Đã gọi quen rồi ạ, hơn nữa, một ngày là thầy, cả đời cũng là thầy mà!”
Nụ cười của Trì Dĩ Hằng chợt tắt, không nói tiếp chủ đề này nữa, chuyển đề tài nói: “Vừa rồi em nhìn gì vậy, muốn mua quần áo à?”
Lập tức, anh lại nhìn thấy khóe mắt Cố Niệm đỏ lên, biểu cảm hình như không đúng lắm, lo lắng hỏi: “Em sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?”
Cố Niệm lắc đầu: “Em không sao, thầy định đi đâu thế ạ?”
Trì Dĩ Hằng cười nhìn cô một cái, rõ ràng không hài lòng cách xưng hô này của cô, Cố Niệm cũng giả vờ như không biết.
“Ra ngoài mua chút đồ, đang chuẩn bị về.” Trì Dĩ Hằng hỏi, “Còn em?”
Nhớ đến vốn có hẹn với Sở Chiêu Dương, sau đó do lỗi của cô mà buổi hẹn tốt đẹp đã bị hủy.
Sở Chiêu Dương vô cùng tức giận, tuy đối với cô…
Nhưng Cố Niệm vẫn tự trách, tâm trạng không tốt lắm: “Em cũng đang chuẩn bị về.”
“Vậy tôi tiễn em.” Trì Dĩ Hằng đề nghị.
“Không cần đâu, em bắt xe là được.” Cố Niệm lắc đầu, bước đến bên đường.
Vì bên đường có đỗ một dãy xe, đứng trên vỉa hè vẫy tay taxi rất khó nhìn thấy, cô đành bước xuống lòng đường, rồi bước về trước mấy bước, Trì Dĩ Hằng cũng đi theo.
Sở Chiêu Dương ngồi trên xe ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người vừa cười vừa nói ở phía trước.
Lúc nãy anh đến tìm liền nhìn thấy cô đứng sững sờ trước tủ kính, đang muốn đón cô về, ai ngờ giữa chừng lại nhảy ra một gã đàn ông. Tên kia còn dám đưa tay xoa đầu Cố Niệm.
Nghĩ đến cảnh đó, hai mắt Sở Chiêu Dương nhíu hết lại.
Cô gái này, lúc thích anh trong lòng vẫn nhớ đến Ngôn Luật kia cũng thôi đi, chỉ mới chớp mắt không để ý đến, cô ấy lại dụ dỗ thêm một gã đàn ông rồi.