Chỉ Đao

Chương 8 - Trọc Đồ Huyền Cơ

trước
tiếp

Cửa của ngôi nhà được đóng chặt. Trên cửa có một ổ khoá đã bị rỉ sét.

Hoắc Vũ Hoàn đưa tay bẻ gẫy ổ khoá, sau đó mở cửa nhè nhẹ lách mình vào trong.

Đây là toà nhà kiểu “Tam hợp” bình thường. Vừa bước vào cửa là một khoảng sân rộng. Ở chánh diện là gian đại sảnh, còn hai bên trái và phải đều có hai gian phòng, phía sau mới là phòng chính và phòng ngủ.

Trong nhà mọi thứ vẫn còn nguyên, chỉ có điều bụi bậm bám dầy cả lớp. Dường như lâu lắm rồi, nơi đây không có người ở.

Hoắc Vũ Hoàn đưa mắt lướt nhanh bốn phía một lượt rồi lập tức bước xuyên qua gian đại sảnh tiến ra dãy nhà ở phía sau.

Phía sau hậu viện cảnh vật cực kỳ thanh nhã. Những đám hoa thi nhau đua sắc, khắp nơi một bề yên tịnh.

Nơi đây có ba gian nhà nhỏ xây theo kiểu chữ “Phẩm. Bên phía trước chính là thư phòng, hai gian phía sau là phòng ngủ.

Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nhè nhẹ, đẩy cửa bước vào thư phòng.

Bên trong bụi giầy xếp lớp. Trên nền nhà có mấy bức hoa. cũ.

Những bức hoa. này không phải do các nhà danh hoa. nổi tiếng vẽ ra. Hơn nữa kỷ thuật bồi những bức hoa. cũng rất là thô.

Những bức hoa. này bị vất bừa bãi, lung tung. Xem ra, từ lúc Kim Đao Hứa Vũ bị hại đến giờ, chắc có lẽ chưa có một ai đến đây quét dọn và sửa sang lại,

Hoắc Vũ Hoàn kéo hộc tủ bàn sách ra tìm kiếm một hồi, không thấy gì, Sau đó Hoắc Vũ Hoàn quay sang mở cái tủ sách trên tường.Hoắc Vũ Hoàn lôi hết sách vở và tranh hoa. từ trong tủ ra dặt qua một bên, rồi bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ cái tủ bằng gỗ. Hoắc vũ Hoàn đưa tay gõ vào vách tủ từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, vửa gõ vừa lắng nghẹ..

Khi gõ đến ngăn thứ ba ở bên trái, đột nhiên từ vách tủ phát ra một tiếng lạ.

Hoắc Vũ Hoàn đưa cả hai tay vào trong tủ, nhè nhẹ kéo lên trên. Chỉ nghe “cạch” một tiếng, trên vách tủ xuất hiện một cửa ngầm nhỏ. Phía trong cửa là một miệng hang nhỏ hình vuông. Bên dưới miệng hang còn có một cánh cửa sắt nhỏ. Hiển nhiên đây là nơi cất dấu bảo vật quý giá.

Hoắc Vũ Hoàn gõ lên cánh cửa sắt, nhưng không phát hiện có gì khác thường. Sau đó Hoắc Vũ Hoàn lại dùng lực đẩy mạnh, nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.

Lúc này Hoắc Vũ Hoàn mới biết, đó là một tấm sắt bị khảm chết vào trong tường.

Chất liệu làm thành tấm sắt này rất kiên cố, tuyệt đối không có sức mạnh gì phá vỡ được.

Ở khoảng giữa từ miệng hang đến tấm cửa sắt có đặt một mảnh giấy xếp rất chỉnh tề. Hoắc Vũ Hoàn thuận tay lấy mảnh giấy ra ngoài, rồi mở ra xem.

Chỉ thấy trên mảnh giấy có ghi mấy hàng chữ:

” Hoa hồng bảy tiền. Thược dược bốn lưỡng. Thu cúc ba tiền. Mạc trúc sáu cây, Rồi lấy một cây, thêm năm chén nước”

Những hàng chữ này mới xem qua trông giống như một toa thuốc, nhưng mỗi vị đều dùng tên của một loại hoa. Rõ ràng là có hàm ý khác.

Hoắc Vũ Hoàn xem lại mảnh giấy một lần nữa, nhưng vẫn không hiểu được ý nghĩa nó muốn nói gì. Bỗng nhiên có tiếng nói khẽ:

– Đây rồi ! Bọn muội đã tìm kiếm đại ca khắp nơi, không ngờ đại ca lại trốn ở đây.

Tiếng người chưa dứt thì đã thấy Lâm Tuyết Trinh và Thiết Liên Cô, mỗi người ôm một hủ rượu xuất hiện ở trước cửa thư phòng.

Hoắc Vũ Hoàn vội lên tiếng:

– Trong lúc hai người đi tìm rươu, ta đứng một mình thấy buồn chán, cho nên mới tùy tiện vào đây xem thử.

Lâm Tuyết Trinh cười khúc khích tiến vào trong. Nàng vừa đặt hủ rượu xuống cái bàn sách, vừa nói:

– Đây chính là thư phòng của sư phụ. Đáng tiếc là đã lâu lắm rồi không có người quét dọn mấy thứ linh tinh này…

Bất chợt nàng xoay đầu lại nhìn, thấy phía sau tủ sách có một cánh cửa ngầm. Liền “ủa” lên một tiếng

– Ở đây có cửa ngầm à ! Tại sao muội lại không biết nhỉ ?

Hoắc Vũ Hoàn giơ giơ mảnh giấy trong tay nói:

– Còn có cái này nữa nè ! Cô nương thử xem có hiểu được ý nó muốn nói gì không ?

Lâm Tuyết Trinh liền nhận lấy mảnh giấy, đọc đi đọc lại mấy lần, cuối cùng lắc đầu nói:

– Đại ca tìm được mảnh giấy này ở đâu vậy ? Tại sao từ trước đến giờ muội chưa từng nhìn qua ?

Hoắc Vũ Hoàn bảo:

– Cô nương thật sự không biết cửa ngầm này ?

Lâm Tuyết Trinh đáp:

– Đúng vậy ! Muội gạt đại ca làm gì chứ ?

Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm giây lát:

– Điều này thật là kỳ quái !…

Thiết Liên Cô lên tiếng:

– Chúng ta tìm cách mở cái cửa kia ra xem thử, như vậy không phải là rõ ngay hay sao ?

Hoắc Vũ Hoàn đáp:

– Tấm cửa sắt này thiết kế rất kiên cố, không có chià khoá không cách nào mở ra được.

Thiết Liên Cô nói:

– Lâm cô nương có biết chià khoá cất ở đâu không ?

Lâm Tuyết Trinh đáp:

– Ngay cả cưa? ngầm này muội còn không biết, vậy làm sao biết được chià khoá cất ở chỗ nào chứ ?

Thiết Liên Cô lại nói:

– Chià khoá rất có thể ở trong những di vật cuả lệnh sư.

Lâm cô nương đi tìm thử xem sao ?

Lâm Tuyết Trinh lắc đầu:

– Những di vật cuả tiên sư do muội đích thân sửa sang lại, nhưng tuyệt đối không thấy cái chìa khoá nào.

Thiết Liên Cô thở dài một tiếng:

– Đáng tiếc Hàn tứ ca không có ở đây. Nếu như có tứ ca, cho dù ổ khoá có tinh xảo cách mấy cũng khó…

Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên xua tay:

– Cửu muội đừng vội thất vọng, để ta yên tĩnh nghĩ thử xem sao.

Hoắc Vũ Hoàn lại mở mảnh giấy ra xem một hồi, rồi tự lẩm bẩm một mình:

– Nếu như mảnh giấy này không có chứa một ẩn ý gì đặc biệt,vậy tại sao lại giấu trong một nơi trân trọng như thế ?

Còn nếu như rất quan trọng, đương nhiên phải đặt vào bên trong tấm cửa sắt chứ, sao lại để bên trong tủ sách ?

Lâm Tuyết Trinh bỗng nhiên lên tiếng:

– Có lẽ mảnh giấy này có liên quan đến tấm cửa sắt ở bên trong tủ.

Hoắc Vũ Hoàn gật đầu:

– ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà những hàng chữ này ẩn ý thật là khó hiểu.

Lâm Tuyết Trinh nói:

– Lúc sư phụ còn sống, người rất thích trồng hoa. Trên mảnh giấy sư phụ viết toàn là tên của loài hoa, chẳng lẽ nó là những lời gợi ý hay sao ?

Hoắc Vũ Hoàn chợt nghĩ ra được điều gì, liền bảo hai người:

– Không sai. Bây giờ chúng ta hãy ra ngoài vườn hoa xem thử.

Nói đoạn Hoắc Vũ Hoàn liền bước ra bên ngoài trước. Sau đó ba người đứng kề vai nhau ở hành lang, nhìn ra ngoài vườn hoa sặc sỡ.

Cả ba ngắm nhìn một hồi lâu, chợt Hoắc Vũ Hoàn lên tiếng nói:

– Hoa Hồng bẩy tiền, Thược Dược bốn lưỡng. Thu Cúc ba tiền… đấy là ý muốn chỉ cánh hoa hay nhuỵ hoa ? Còn năm chén nước nữa, chẳng lẽ lại là phương pháp bí mật để ủ rượu…

Lâm tuyết Trinh liền nói:

– Không thể nào. Nếu như là ủ rượu, cần gì phải có sáu cây Mạc Trúc ?

Thiết Liên Cô cười nói:

– Đại ca nhất định là vì muốn uống rượu, nên đã không còn được tỉnh táo rồi. Dưới tán cây kia rất mát mẻ. Tại sao chúng ta không mang mấy chiếc ghế ra đó, vừa uống rượu vừa suy nghĩ nhỉ ?

Hoắc Vũ Hoàn liền tán đồng:

– Đúng vậy ! Quả là ý kiến hay.

Thiết Liên Cô vội trở vào thư phòng, rồi mang một hủ rượu và hai cái ghế ra.

Khi nàng vừa đi đến đầu hành lang, bất chợt gặp phải cảnh tượng vô cùng ngạc nhiên.

Thì ra trong khi nàng quay vào trong lấy rượu, Hoắc Vũ Hoàn và Lâm Tuyết Trinh đã đi sang phía bên kia trước.

Lúc này hai người gần như dựa sát vào nhau to nhỏ nói chuyện.

Hoắc Vũ Hoàn một tay cầm mảnh giấy, còn một tay đang chỉ về phiá trước. Lâm Tuyết Trinh thân hình vốn mảnh mai yểu diệu. Vì để nhìn kỹ hướng do Hoắc Vũ Hoàn chỉ, bời vậy toàn thân nàng gần như ngã hẵn vào trong lòng cuả đối phương.

Hai người đang mãi mê đàm luận, nên gần như không có phát hiện ra, thân mình cuả họ gần như đã chạm vào với nhau.

Nhưng mà cảnh tượng này lại lọt vào trong mắt cuả Thiết Liên Cô, khiến cho nàng không cảm thấy dễ chịu chút nào.

Những chuyện như thế này, đối với phụ nữ rất là nhạy cảm.

Thiết Liên Cô không chỉ là phụ nữ, hơn nữa nàng là gái đã trải qua một lần lập gia thất. Huống hồ nàng có một cảm tình đặc biệt đối với Hoắc Vũ Hoàn.

Cho nên về việc này, nàng không những chỉ nhạy cảm, mà còn cảm thấy hơi đau lòng.

Nàng đứng lặng người sau một đám hoa hồng, không biết là phải trở vào trong lánh mặt hay là giả vờ làm bộ như không thấy ?

Bỗng dưng nàng cảm thấy đầu mình choáng váng, hai mắt hoa lên, còn tứ chi thì toàn thân bủn rủn, toàn thân lắc lư như muốn ngã xuống.

Lúc này nàng càng cảm thấy hủ rượu và hai cái ghế đang ôm trong người dường như nặng thêm ngàn cân, mấy vạn cân…

” Kẻng !” Cuối cùng hủ rượu tuột khỏi tay nàng, rơi xuống đất vỡ tan tành. Rượu chẩy tràn lan ra khắp mặt đất làm mùi rượu thơm phức cả một vùng,

Hai người ở dưới tán cây, vừa nghe thấy, liền thất kinh quay đầu lại nhìn.

Hoắc Vũ Hoàn lập tức chạy đến đỡ lấy thân hình cuả Thiết Liên Cô dậy và vội hỏi:

– Cửu muội ! Muội sao vậy ?

Thiết Liên Cô lắc lắc đầu nói:

– Không sao cả. Bởi vì muội giẫm phải viên sỏi, cho nên mới bị ngã.

Lâm Tuyết Trinh liên nói:

– Ồ ! Sắc mặt cuả Thiết tỉ tỉ thật khó coi, không phải là bị bệnh đấy chứ ?

Thiết Liên Cô cười nói:

– Ai nói ta bị bệnh chứ ? Chỉ vì ta sơ ý nên bị ngã mà thôi. Điều đáng tiếc là rượu đã bị đổ hết ra đất rồi.

Hoắc Vũ Hoàn vội nói:

– Rượu đổ không có quan trọng, quan trọng là người không có sao là tốt rồi. Một mình muội cầm nhiều như vậy, tại sao không gọi bọn huynh một tiếng chứ ?

Thiết Liên Cô nghe những lời thân thiết này, rồi nghĩ đến cảnh tượng vừa chứng kiến khi nãy, đột nhiên nàng cảm thấy mũi mình cay cay và chỉ mong sao được khóc ra thành tiếng mà thôi.

Nàng vôi. vàng quay đầu đi, thấp giọng nói:

– Trong phòng còn có một hủ, vậy để muội đi lấy…

Nàng vừa xoay mình bước đi thì đã bị Hoắc Vũ Hoàn kéo tay lại nói:

– Không cần đâu. Vừa rồi ngu huynh và Lâm cô nương đây, hai người đã đoán ra được một chút manh mối về những chữ ghi trên tờ giấy này.

Hoắc Vũ Hoàn nói thật lòng, không ngờ hai chữ “hai người” đã chạm vào nỗi đau thầm kín trong lòng Thiết Liên Cô. Nàng liền rút mạnh tay về, nghiêm sắc mặt bảo:

– Dùng lời nói được rồi, làm gì mờ niú kéo người ta dữ vậy ? Kỳ cục muốn chết. Nếu để người ta nhìn thấy thì phải làm sao đây ? Nói vậy chớ Hoắc ca đừng có buông ra thiệt nhen, đừng có ngu mà nghe lời muội đó…

Ai dè Hoắc Vũ Hoàn liền buông tay ra, vì câu sau Thiết Liên Cô nói quá nhỏ, gượng cười:

– Ngu huynh nhất thời vô ý, xin Cửu muội bỏ qua cho.

Lâm Tuyết Trinh đột nhiên cười nói:

– Kỳ thật ha, ở đây không có người ngoài, chắc tỉ tỉ muốn nói sự có mặt cuả muội ở đây là không phù hợp, cho nên ngại ngùng chứ gì ?

Hoắc Vũ Hoàn chận ngang:

– Đừng có nói tầm… phải quá nà…

Lâm Tuyết Trinh nhướng đôi mày ngài lên nói:

– Được ! Không nói thì không nói. Muội đi lấy rượu đây, làm thế sẽ không cản trở việc cuả hai người. Như vậy chắc được chứ ? Hi hi

Hoắc Vũ Hoàn định cản lại nhưng không tiện giơ tay ra. Vì vậy đành phải lắc đầu:

– Quả thật là tính trẻ con…

Thiết Liên Cô cười nhạt tiếp lời:

– Một đại cô nương mười tám mười chín tuổi vẫn còn trẻ con hay sao ?

Không đợi cho Hoắc Vũ Hoàn kịp trả lời, Thiết Liên Cô liền phất tay áo bỏ đi vào trong một nước.

Hoắc Vũ Hoàn đứng ngớ ngẩn một hồi trong đám hoa, sau đó mới nhún vai lầm thầm:

– Hôm nay bọn họ bị sao vậy cà ?

Sau khi Thiết Liên Cô và Lâm Tuyết Trinh mang rượu và bàn ghế đến bên tàn cây xong. Hai người đưa mắt nhìn quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hoắc Vũ Hoàn.

Thiết Liên Cô vì trong lúc bực bội, nên đã nói ra vài câu nặng lời. Nàng ngờ những lời của nàng đã làm cho Hoắc Vũ Hoàn bỏ đi mất, nên lúc này vô cùng hối hận, nàng lớn tiếng gọi:

– Đại ca ! Đại ca !…

Nàng gọi liên tiếp mấy tiếng, nhưng bốn bề vẫn im lặng.

Lâm Tuyết Trinh cũng cuống lên:

– Vừa rồi đại ca còn ở đây, sao mới đó đã không thấy ?

Thiết Liên Cô vội nói:

– Lâm cô nương ở đây đợi, để ta đi xem ngựa của đại ca còn hay không ?

Lâm Tuyết Trinh nói:

– Chẳng lẽ đại ca bỏ đi một mình hay sao ?

Thiết Liên Cô đáp:

– Điều này rất khó nói. Đại ca tính tình rất cương trực không thích quanh co dài dòng. Tất cả cũng đều do ta đã nói ra những câu không phải…

Thiết Liên Cô không kịp giải thích, đã vội chạy nhanh ra phía trước tiền viện. Khi vừa chạy ngang qua hành lang, đột nhiên nàng nghe tiếng của Hoắc Vũ Hoàn từ trong rừng trúc vọng ra:

– Hai người mau qua đây ! Quả nhiên ta đã tìm ra được rồi.

Rừng trúc nằm ở phía tây hoa viên và cũng là hướng đối diện với tiền viện.

Thiết Liên Cô quay phắt người lại, rồi chạy như bay vào trong rừng trúc.

Lâm Tuyết Trinh cũng không chần chừ, đẩy ghế đứng lên, đi nhanh về phía đó

Cả hai vừa vào đến nơi đã thấy Hoắc Vũ Hoàn đang ngồi xổm trên đất và dùng tay gom sạch lá khô lại.

Thiết Liên Cô lúc này đã hết giận, nàng vừa cười vừa hỏi Hoắc Vũ Hoàn:

– Đại Ca ! Huynh làm gì ở đây vậy ?

Hoắc Vũ Hoàn không trả lời nàng, mà chỉ vẫy tay nói:

– Hãy mau mau đi lấy nước lại đây, nếu không có nước, lấy rượu cũng được.

Lâm Tuyết Trinh đáp một tiếng rồi quay đi, chẳng bao lâu nàng đã mang đến một bình bách hoa tửu.

Sau khi dọn sạch hết lá khô, Hoắc Vũ Hoàn đứng lên chỉ mấy cây trúc nói:

– Hai người xem thử đây là cái gì ?

– Là mạc trúc !

Hoắc Vũ Hoàn có vẻ phấn khởi đáp:

– Không sai ! Sáu cây mạc trúc này có gì khác với những cây trúc kia không ?

Cả hai đưa mắt nhìn kỹ những cây trúc. Chỉ thấy sáu cây trúc này được xếp rất chỉnh tề. Ở chính giữa là một cây trúc tương đối to, năm cây còn lại hơi nhỏ hơn một tí và nằm bao quanh cây trúc lớn giống như hình dáng của một hoa mai.

Nhưng mà, Thiết Liên Cô và Lâm Tuyết Trinh vẫn nói không được đặc điểm khác biệt giữa chúng và những cây trúc khác. Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu cười nói:

– Đây chỉ là hình đáng đặc trưng bên ngoài mà thôi, còn một đặc điểm quan trọng khác, hai người không để ý đến hay sao ?

Lâm Tuyết Trinh sốt ruột nói:

– Nhưng cuối cùng là đặc điểm gì ? Đại ca nói thử ra xem ?

Hoắc Vũ Hoàn từ từ nói:

– Trong sáu cây mạc trúc này, có một cây do con người làm ra.

– Ồ !…

Cả hai không hẹn mà cùng lúc nhìn lại sáu cây trúc nhánh lá xanh rì, dường như họ có vẻ không tin tưởng vào mấy câu nói của Hoắc Vũ Hoàn.

Hoắc Vũ Hoàn cười cười bảo:

– Hai người xem đây !

Hoắc Vũ Hoàn bước đến dùng hai tay nắm chặt thân cây trúc ở giữa xoay mạnh một cái. Bât ngờ thân cây trúc được tháo ra làm hai phần.

Hoá ra những cành và lá trên thân cây trúc đều là giả, thân trúc rỗng. Hai đầu có khớp vặn, bởi thế có thể vặn vào hoặc tháo ra hai phần thân trúc một cách dễ dàng.

Thiết Liên Cô đứng trô mắt ra nhìn mà chẳng nói được lời nào.

Lâm Tuyết Trinh cầm lấy phần thân cây trúc bị tháo rời đưa lên xem.

Sau đó nàng bỏ cây trúc xuống, có vẻ cảm khái nói:

-Muội đã theo sư phụ mười mấy năm, vậy mà vẫn không biết người còn có những bản lĩnh như vầy…

Hoắc Vũ Hoàn cười nói:

– Hiên tại “Mạc trúc sáu cây” và “rồi lấy một cây” chúng ta đều đã tìm được. Việc còn lại là phải tìm xem “Năm chén nước” là cái gì thôi

Hoắc Vũ Hoàn vừa nói vừa ôm hủ rượu đỗ đầy tràn vào lỗ của thân trúc, phần thân còn lại ở trên đất.

Rượu vừa đổ vào trong ống trúc thì liền bốc lên một mùi thơm kỳ lạ. Chỉ một lát sau, từ trong ống trúc nhô lên một miếng gỗ nhỏ, trên miếng gỗ là một cái chìa khoá bắng kim khí sáng lấp lánh.

Lâm Tuyết Trinh vừa vui mừng vừa ngạc nhiên hỏi:

– Hoắc đại ca ! Làm thế nào mà huynh tìm được đến đây ?

Hoắc Vũ Hoàn nói:

– Kể ra cũng có mấy phần may mắn nhưng mà sự việc này phải kể đến công lao của Cửu muội.

Thiết Liên Cô ngạc nhiên:

– Công lao của muội ?

Hoắc Vũ Hoàn liền nói:

– Đúng vậy ! Nếu như không phải muội bị té ngã, thì ngu huynh làm sao phát hiện được phương hướng mà bẩy cây hoa hồng đã chỉ ?

Thiết Liên Cô càng ngạc nhiên hơn :

– Rốt cuộc sự việc xảy ra như thế nào ? Tại sao càng nghe muội càng thấy mơ hồ hơn ?

Hoắc Vũ Hoàn nói tiếp:

– Vừa rồi ngu huynh và Lâm cô nương đang đàm luận về ẩn ý tên của những loài hoa ghi trên mảnh giấy. Tuy bọn huynh đoán ra được một vật gì đó đang được dấu trong hoa viên này. Nhưng đáng tiiếc là không xác định được địa điểm. Đúng lúc ấy muội trượt chân té ngã và còn làm vỡ hủ rượu bên cạnh đám hoạ..

Lâm Tuyết Trinh chen vảo hỏi:

– Sau đó như thế nào ?

Hoắc Vũ Hoàn đáp:

– Sau đó trong lúc vô ý, tại hạ phát hiện được bên cạnh đám hoa hồng có trồng bẩy cây hoa hồng. Những cây hoa hồng này được trồng theo kiểu giống như một mũi tên.

Mũi tên này chỉ về hướng nam..

Thế rồi tại hạ đột nhiên nghĩ đến câu “hoa hồng bẩy tiền”, phải chăng câu này ý muốn nói là phía trước bẩy cây hoa hồng.

Thiết Liên Cô và Lâm Tuyết Trinh tập trung lắng nghe, trên mặt họ đều lộ vẻ thán phục tài trí của Hoắc Vũ Hoàn.

Hoắc Vũ Hoàn lại nói tiếp:

– Lúc ấy tại hạ bèn đi thử về hướng nam, ai ngờ vừa đi được bẩy bước bèn phát hiện ra bốn chậu thược dược.

Lâm Tuyết Trinh liền xen vào:

– Điều này không phải là trùng hợp với câu ” thược dược bốn lưỡng” hay sao ?

Hoắc Vũ Hoàn đáp:

-Hoàn toàn không sai chút nào. Bốn chậu thược dược kia càng làm cho tại hạ vững tâm hơn. Nhưng tại sao trên mảnh giấy lại ghi “thược dược bốn lưỡng”, mà không phải là “thược dược bốn tiền” ? Điều này cũng có nguyên nhân.

Lâm Tuyết Trinh hỏi:

– Nguyên nhân gì ?

Hoắc Vũ Hoàn cười nói:

– Tại hạ đã suy nghĩ nát óc, cuối cùng thì cũng nghĩ ra.

Thì ra chữ “lưỡng” có hai ý, một là cự ly và một là phương hướng.

Thiết Liên Cô cũng không nhịn được, liền hỏi gấp:

– Thế cuối cùng nó biểu thị ý gì ? Xin đại ca hãy nói ra được hay không ?

Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:

– Muội đừng có khẩn trương, từ từ nghe tiếp sẽ biết

Nói đến đây, Hoắc Vũ Hoàn liền cố ý dừng lại.

Lâm Tuyết Trinh cũng không kém phần nôn nóng:

– Có gì đại ca cứ nói dứt khoát ra đi, cứ ở đó mà úp úp mở mở hoài.

Hoắc Vũ Hoàn cười:

– Hai người cứ thay phiên nhau hỏi hoài, như vậy làm sao ta có thể nói tiếp được chứ ?

Lâm Tuyết Trinh bảo:

– Được ! Được ! Được ! Bọn muội không hỏi nữa, vậy đại ca mau nói ra đi.

Lúc bấy giờ Hoắc Vũ Hoàn mới chậm trãi nói:

– “Lưỡng” có nghĩa là một cặp. Vậy “bốn lưỡng” là ý nói bốn cặp.

Hay nói cách khác, đó là cách những chậu thược dược tám bước…

Lâm Tuyết Trinh bất giác nói chen vào:

– Như vậy là phương hướng hay sao ?

Vừa nói xong, nàng mới phát giác mình vừa không giữ lời, liền xua tay nói:

– Xin lỗi ! Xin lỗi ! Cứ xem như muội không có hỏi, là muội sai.

Thiết Liên Cô vốn không thích Lâm Tuyết Trinh cho lắm. Nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ hồn nhiên, ngây thơ của Lâm Tuyết Trinh, nàng cũng không khỏi nhịn cười.

Hoắc Vũ Hoàn cười cười nói tiếp:

– Về mặt chữ viết mà nói thì chữ “lưỡng” gần giống chữ “nội”. Nếu như ta bỏ bớt một chữ nhơn trong chữ “lưỡng” thì sẽ thành chữ “tây”. Vì vậy câu này đương nhiên chỉ hướng tây.

Lâm Tuyết Trinh vừa định mở miệng nói nhưng bỗng nàng sực nhớ lại liền vội đưa tay lên che miệng.

Hoắc Vũ Hoàn cười nói:

– Lâm cô nương muốn gì thì cứ việc nói ra đi. Nếu không để trong bụng hoài sẽ cảm thấy khó chịu lắm đấy.

Lâm Tuyết Trinh lắc đầu cười nói:

– Không có gì. Chỉ là muội kính phục tài phân tích chữ của đại ca quả thật hơn người.

Hoắc Vũ Hoàn nhún vai nói:

– Nếu như tại hạ không biết phân tích chữ, thế thì làm sao có thể hiểu thấu những ẩn ý cao siêu viết trên giấy của lệnh sư được.

Thiết Liên Cô cười:

– Được rồi. Đừng nói chuyện ngoài lề nữa. Đại ca hãy kể tiếp đi.

Hoắc Vũ Hoàn đưa tay ra trước tiếp:

– Những việc sau đó cũng không có gì đáng nói. Ngu huynh đi tiếp về hướng tây tám bước thì gặp được ba cây thu cúc. Sau đó dễ dàng tìm được rừng trúc ở đây và phát hiện ra sáu cây mạc trúc này.

Thiết Liên Cô trầm ngâm một hồi nói:

– Xem ra vì để cất dấu cái chìa khoá này, Hứa lão tiền bối đã phải bỏ ra rất nhiều công sức. Nhưng tại sao về việc này, ngay cả Mạnh thiếu hiệp và Lâm cô nương cũng không được Hứa lão tiền bối nói cho biết ?

Hoắc Vũ Hoàn nói:

– Theo như ta đoán, Hứa đại hiệp đã sớm nghĩ đến việc sẽ có ngày tin đồn về bức bách lý đồ sẽ bị lọt ra ngoài và nếu như có xảy ra biến cố, e rằng hai huynh muội của Lâm cô nương không đủ sức bảo vệ báu vật mà ngược lại còn tự rước hoa. vào thân. Bởi thế Hứa đại hiệp mới an bày như vậy để giữ lại ngày sau còn dùng.

– Ý của đại ca muốn nói là Hứa lão tiền bối đã mang bức bách lý đồ dấu trong tấm cửa sắt bí mật ở thư phòng hay sao ?

Hoắc Vũ Hoàn nói:

– Ta nghĩ như vậy

Thiết Liên Cô tiếp:

– Nhưng mà Lâm cô nương đã từng nói, sau khi Hứa lão tiền bối bị hại, cô ta đã có nhìn thấy qua bức bách lý đồ kiạ..

Đoạn nàng quay sang hỏi Lâm Tuyết Trinh:

– Phải như vậy không ?

Lâm Tuyết Trinh gật đầu đáp:

– Đúng vậy ! Sau khi sư phụ bị ám hại, muội và sư huynh đã kiểm tra kỹ những di vật của người để lại, hình như đã từng nhìn thấy qua bức hoa. kia rồi.

Thiết Liên Cô hỏi dồn:

– Lâm cô nương còn nhớ đã cất nó ở đâu không ?

Lâm Tuyết Trinh suy nghĩ giây lát rồi nói:

– Có lẽ là muội đã để nó vào trong chiếc rương gỗ ở trong thư phòng.

Thiết Liên Cô vội nói:

– Đi ! Chúng ta đi đến đấy tìm xem.

Nói xong, cả ba đi xuyên qua hoa viên, trở lại thư phòng.

Lâm Tuyết Trinh mở một cách thành thạo cái rương gỗ có màu nâu nhạt đặt ở góc phòng. Rồi nàng lấy từ bên trong ra một cuộn giấu dài bảo:

– Đây này, chính là nó đấy !

Cuộn giấy được cuốn lại rất chỉnh tề. Bên ngoài còn được bọc bởi một lớp vải gấm màu xanh. Trên lớp vải gấm bên ngoài có thêu năm chữ “Hàn đường bách lý đồ”

Hoắc Vũ Hoàn không khỏi ngạc nhiên hỏi:

– Thật là kỳ quái ! Bức bách lý đồ đã nằm ở đây, vậy thì bên trong tấm cửa sắt kia cất dấu vật gì chứ ?

Thiết Liên Cô nói:

– Tạm thời hãy gác nó qua một bên. Trước mắt chúng ta hãy xem thử bức bách lý đồ kia có gì thần bí hay không rồi hãy nói.

Nói xong, nàng đưa tay lấy cuộn giấy và nhè nhẹ trải ra.

Bức hoa. vừa trải ra, cả ba đồng thanh kêu lên, còn sắc mặt thay đổi liên tục.

Một bức hoa. được gọi là Hàn Đường bách lý đồ, đương nhiên phải là phong cảnh mặt sông vào những ngày mùa thu, phải có núi, cỏ cây, khói sương và một trăm chú cá đang bơi lội tung tăng trên sông…

Không sai ! Trong bức hoa. này quả thật có một con sông rộng lớn, có núi xa cây gần, thậm chí có cả một lão ngư ông đang ngồi đội mưa câu cá.

Nhưng mà trên bức hoa. này còn thiếu một thứ cực kỳ quan trọng, đó chính là cá

Trong bách lý đồ lại không có cá, như vậy không phải là kỳ quái lắm hay sao ?

Sự thật quả là như vậy. Trên bức hoa. này cái gì cũng có, ngoại trừ cá mà thôi.

Hoắc Vũ Hoàn đứng ngẩn người ra một hồi lâu, mới chỉ bức hoa. hỏi:

– Đây là bức bách lý đồ đó sau ?

Lâm Tuyết Trinh gật đầu:

– Đúng vậy.

Đôi lông mày rậm của Hoắc Vũ Hoàn hơi nhíu lại:

– Bức họa mà lệnh sư đã mua ở Tiểu Nguyệt sơn trang đem về chính là bức này ?

Lâm Tuyết Trinh đáp :

– Không sai ! chính là bức này

Đột nhiên Lâm Tuyết Trinh lắc đầu với vẻ nghi hoặc và nói:

– Nhưng mà lúc mới mua về, trên bức hoa. rõ ràng có cá, tại sao bây giờ ngay cả một con cũng không thấy ?

Hoắc Vũ Hoàn liền hỏi:

– Chính mắt cô nương đã nhìn thấy ?

Lâm tuyết Trinh đáp:

– Đúng như vậy ! Lúc ấy trên bức hoa. này có vẽ đủ hình một trăm con cá chép. Tứ thái của mỗi con đều hoàn toàn khác nhau.

Hai vị xem này, giữa những làn sóng và đám cỏ này, không phải còn có những khoảng trống hay sao ? Chính những chỗ trống này, trước đây vốn đã từng có hình vẽ những con cá chép.

Lời của Lâm Tuyết Trinh nói không sai chút nào. Ở khoảng giữa những làn sóng và cỏ trên bờ có rất nhiều chỗ trống hình dài dài.

Hoắc Vũ Hoàn chăm chú nhìn bức hoa. một hồi lâu, rồi buông tiếng thở dài:

– Tại hạ đã sống mấy mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện quái lạ như vậy. Cá chép trong bức hoa. tự nhiên không cánh mà bay đi mất.

Thiết Liên Cô nãy giờ vẫn im lặng, bây giờ bỗng nhiên lên tiếng:

– Theo muội đoán, bách lý đồ rất có thể hai bức giả thật. Một bức có cá, còn một bức thì không. Bức mà chúng ta vừa nhìn thấy chỉ là bức giả mà thôi.

Hoắc Vũ Hoàn xua tay nói:

– Nếu thật sự có hai bức giả và thật, đương nhiên phải được vẽ hoàn toàn giống nhau. Chứ làm gì mà cố ý vẽ khác biệt như vậy ?

Thiết Liên Cô trầm ngâm một hồi, rồi nói:

– Thế thì có khi nào chúng được vẽ thành hai bức chánh và phụ hay không ?

Một bức chỉ vẽ phong cảnh, cỏ cây và dòng nước, còn một bức khác toàn là vẽ cá không. Sau đó mang hai bức dán chồng lên nhau thành một…

Hoắc Vũ Hoàn trong lòng cảm thấy lời nói của Thiết Liên Cô hơi có lý, bèn hỏi:

– Tại sao cửu muội lại có những ý tưởng như vậy ?

Thiết Liên Cô mỉm cười nói:

– Muội nghĩ, bí mật của bức bách lý đồ đa phần nằm ở trên bức có một trăm con cá chép.

Còn bức vẽ phog cảnh, cây cỏ và sông nước chẳng qua chỉ là vật làm nền mà thôi. Nếu không tại sao Hứa lão tiền bối lại mang bức hoa. quý giá như vậy đặt trong cái rương này chứ ?

Hoắc Vũ Hoàn phấn khởi nói:

– Cửu muội thật không hổ thẹn là “lan chất huệ tâm”, cách nghĩ không chỉ độc đáo mà thôi, hơn nữa còn rất có thể…

Lâm Tuyết Trinh bỗng lên tiếng hỏi:

– Nếu quả thật là như vậy thì bức hoa. chính kia hiện đang ở đâu chứ ?

Thiết Liên Cô dùng tay chỉ chỉ nói:

– Chắc chắn là nó hiện đang được cất giấu bên trong tấm cửa sắt bí mật kia.

Lâm Tuyết Trinh vội quay sang hỏi:

– Hoắc Đại ca ! cái chìa khoá đâu rồi ? hãy lấy ra mở tấm cửa sắt kia thử xem.

Hoắc Vũ Hoàn lấy cái chìa khoá ra, rồi từ từ bước về phía tủ sách.

Khi cái chìa khoá vừa được cắm vào trong ổ lập tức nhịp tim của Hoắc Vũ Hoàn đập mạnh lên.

Sau đó cái chìa khoá bắt đầu từ từ chuyển động…

Một tiếng “tách” nhỏ vang lên.

Tấm cửa sắt kiên cố chầm chậm được mở rạ..

Lúc này ba cái đầu chụm lại về một hướng, sáu ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn vào bên trong tấm cửa sắt.

Nhưng kết quả đã khiến cho mọi người hoàn toàn thất vọng.

Bên trong tấm cửa sắt chỉ có vỏn vẹn một cái túi nhỏ bằng lụa trắng. Ngoài ra, ngay cả một mãnh giấy nhỏ cũng không có, đừng nói chi một bức hoa. lớn.

Cả ba người đều đưa mắt nhìn nhau, trên mặt của họ không giấu được vẻ hoang mang.

Hoắc Vũ Hoàn đưa tay vào trong lấy cái túi lụa ra đưa cho Lâm Tuyết Trinh.

Lâm Tuyết Trinh dùng tay bóp bóp cái túi, bên trong dường như có hai vật bằng kim loại hình tròn.

Bất giác nàng nghi hoặc hỏi:

– Quái lạ ! là vật gì vậy kìa ?

Thiết Liên Cô nói:

– Đây là di vật của lệnh sư, vậy Lâm cô nương hãy mở nó ra thử xem.

Lâm Tuyết Trinh cúi đầu xuống mở cái túi ra. Bỗng nhiên nàng “ồ” lên một tiếng kinh ngạc.

Thì ra vật bên trong cái túi chính là một cặp vòng đeo tay bằng vàng óng ánh.

Cặp vòng đeo tay này được chế tạo rất là tinh xảo. Từ kiểu dáng đến kích thước của hai cái vòng hoàn toàn giống nhau.

Hình dáng của cái vòng giống như tư thế của con phượng hoàng đang bay. Đầu và đuôi của con phượng hoàng giao nhau thành một hình tròn. Còn mỗi cái cánh được nạm từ ngoài vào, xem ra chúng sinh động giống như thật.

Lâm Tuyết Trinh bỏ cái túi lụa xuống, hai tay nâng niu cặp vòng kim phụng, mỉm cười nói:

– Thiết tỉ tỉ ! Tỉ xem này, cặp vòng này đường nét thật tinh xảo, kiểu dáng cũng rất là đặc biệt.

Thiết Liên Cô xem qua một hồi, cũng gật đầu nói:

– Quả thật không sai chút nào, thủ thuật chạm khắc tinh tế như thế này quả thật là hiếm thấy.

Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên:

– Tại sao ?

Hoắc Vũ Hoàn cúi xuống nhặt cái túi lụa trắng lên nói:

– Hai vị xem đây !

Lúc này, Thiết Liên Cô và Lâm Tuyết Trinh mới chú ý đến sáu chữ viết trên cái túi là “Kim phụng hiện, bách ngư phi”

Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên hỏi:

– Câu này có nghĩa gì ?

Hoắc Vũ Hoàn đáp:

– “Kim phụng hiện” hiển nhiên là chỉ sự xuất hiện của cặp vòng kim phụng.

Còn câu “bách ngư phi” chính là nói hình cá trong bức bách lý đồ đã không cánh mà baỵ.. Xem hàm ý của sáu chữ này thì lệnh sư đã biết trước hình cá trong bách lý đồ sẽ ẩn mất.

– Nhưng mà một cặp vòng đeo tay và một bức hoa. không có liên quan gì với nhau, vậy tại sao cặp vòng Kim phụng xuất hiện, lập tức hình cá trong bức hoa. sẽ ẩn mất ?

Hoắc Vũ Hoàn nỏi:

– Tuy lý lẽ bên trong khiến cho người ta khó hiểu. Nhưng tại hạ tin rắng lệnh sư nhất định sẽ không vô duyên vô cớ bày ra trò bí mật như vậy. Hứa đại hiệp làm như vậy ắt có dụng ý rất sâu.

Lâm Tuyết Trinh nhì kỹ một hồi lâu sáu chữ được viết trên cái túi lụa trắng, nhưng vẫm không hiểu nó co ý nghĩa gì.

Bất chợt nàng nói với giọng đầy thương cảm:

Xưa nay sư phụ vẫn đối xử với hai huynh đệ của muội giống như là con ruột. Bất cứ chuyện lớn chuyện nhỏ gì, người cũng không hề dấu diếm. Lần này không hiểu tại sao sư phụ lại không nói cho hai huynh muội của đệ được biết…

Hoắc Vũ Hoàn nói:

– Theo tại hạ biết, không phải Hứa d0ại hiệp không nói cho hai vị biết, có lẽ là vì thời cơ chưa đến nên tạm thời chưa nói ra mà thôi.

Không ngờ tai hoa. đột ngột ập đến, vì thế không kịp thố lộ cho hai vị biết.

Lâm Tuyết Trinh nói:

– Hiện tại người đã quy tiên rồi, vậy những bí mật để lại này ai mà có thể hiểu cho được chứ ?

Hoắc Vũ Hoàn an ủi nói:

– Cô nương không cần phải vội, tạm thời chúng ta giữ cặp vòng kim phụng và bức hoa. đồ kia lại rồi từ từ suy nghĩ. Tại hạ tin rằng nhất định chúng ta sẽ đoán ra ý nghĩa của nó.

Thiết Liên Cô thở dài nói:

– Đáng tiếc là lần này không có tam ca cùng đi, nếu không chúng ta có thể biết được bí mật của nó là gì rồi.

Hoắc Vũ Hoàn nói:

– Nhắc đến tam đệ, tự nhiên ta cảm thấy lo lắng. Mấy ngày nay không biết có xảy ra chuyện gì không ? Sao tự nhiên ta linh cảm rằng hình như là ở Liên Châu đã xảy ra chuyện chẳng lành.

Thiết Liên Cô ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao đại ca lại nghĩ vậy ?

Hoắc Vũ Hoàn nói:

– Khi chúng ta rời khỏi Lan Châu, người của Song Long tiêu cục và Y6én Sơn tam thệp lục trại đều đã xuất hiện ở Tiểu Nguyệt sơn trang. Hơn nữa Quỷ Nhãn Kim Xung cũng mưu mô xảo quyệt.

Vì vậy nếu như ứng phó không chu đáo sẽ bất lợi cho huynh đệ chúng ta.

Thiết Liên Cô nói:

– Muội nghĩ sẽ không có chuyện đó đâu. Mà cho có phát sinh ra vấn đề gì đi nữa, thì cũng có nhị ca và tam ca ứng phó rồi.

Nếu luận về cơ trí và tài ứng xử, nhất định bọn chúng không phải là đối thủ của tam ca.

Hoắc Vũ Hoàn đáp:

– Muội nói tuy không sai, nhưng mà cũng đừng có quá xem thường đối phương. Miêu Phi Hổ gian manh xảo trá, Quỉ Nhãn Kim Xung mưu mô xảo quyệt, đặc biệt là Thần Toán Tử Liễu Nguyên đa mưu túc trí… những người này không thể xem thường được.

Nói đến đây, Hoắc Vũ Hoàn liền im lặng một hồi rồi nói tiếp:

– Bức bách lý đồ và cặp vòng kim phụng để lại đây cũng chẳng có ích gì. Vậy Lâm cô nương hãy giữ nó, sau này ắt sẽ có chỗ dùng.

Bây giờ trời hãy còn sớm, chúng ta hãy mau mau nhân cơ hội này mau mau quay trở về thành Lan Châu.

Lâm Tuyết Trinh vội cản lại bảo:

– Làm gì mà quay về gấp vậy. Dại ca và Thiết Tỉ từ ngàn dậm xa xăm đến đây cũng nên nghỉ lại đây vài ngày, để muội làm trón nhiệm vụ của một gia chủ chứ ?

Hoắc Vũ Hoàn đứng lên nói:

– Thời gian còn dài, bộ Lâm cô nương sợ sau này không còn cơ hội hay sao ?

Lâm Tuyết Trinh đứng chắn ngang trước mặt Hoắc Vũ Hoàn nói:

– Không được, sau này hãy để sau này hãy tính, còn chuyện bây giờ phải tính ngay bây giờ.

Tối thiểu là hai vị cũng phải nghĩ lại đây một đêm, nếu không thì muội sẽ không bằng lòng đâu.

Hoắc Vũ Hoàn quay sang Thiết Liên Cô nhún vai nói:

– Muội có nghe gì không ? Tại sao trên đời này lại có chủ gia dữ dằn như vậy chứ ?

Thiết Liên Cô cười nhạt bảo:

– Người ta đã có lòng như vậy, đại ca cũng đừng nên từ chối nữa, kẻo người ta buồn, người ta buồn rồi người ta hổng có vui, ở lại đi. Đại ca đừng có giả bộ từ chối nữa, hãy nghỉ lại đây đêm nay hay ở luôn đây cũng không có ai cấm. Thành Lan Châu xa quá mà, muốn về gấp cũng đâu có được, chuyện xảy ra nếu có cũng đã xảy ra rồi, đâu có quan trọng bằng người đẹp chớ. Một cái mặt không vui của người đẹp cũng làm xập thành, nghiêng cả ngai vàng, huynh không nhớ sao. Hứ ! sáng sớm mai lên đường cũng được.

Tội cho Thiết Lan Cô, không biết tại sao nàng vừa nói một hơi dài như thế, vừa miễn cưỡng mỉm cười và ngữ khí cũng rất lãnh đạm, chua chát.

Nàng cảm thấy dường như người mà Lâm Tuyết Trinh muốn giữ lại không phải là nàng, mà chính là một mình Hoắc Vũ Hoàn mà thôi.

Lâm Tuyết Trinh không hề phát giác ra điều này, nàng vui vẻ nói:

– Đã hứa chắc rồi đó nha ! Bây giờ đại ca và Thiết tỷ hãy ngồi đây nói chuyện tâm tình một lát, muội sẽ lo đi chuẩn bị cơm nước và phòng nghỉ cho hai người.

Nói xong, nàng yểu điệu thướt tha bước đi.

Thiết Liên Cô nhìn theo bóng dáng xa dần của Lâm Tuyết Trinh mà buông một tiếng thở dài áo não, chứa đầy những sự phiền muộn trong lòng của nàng suốt hơn mười lăm phút vừa qua:

– Đáng tiếc ! Thật là đáng tiếc…

Hoắc Vũ Hoàn hỏi:

– Muội nói điều gì đáng tiếc ?

Thiết Luên Cô đáp:

– Đáng tiếc là chúng ta không được kết giao với vị Lâm cô nương này sớm hơn.

Hoắc Vũ Hoàn nói:

– Nếu kết giao sớm hơn thì thế nào ?

Thiết Liên Cô đáp với giọng buồn hiu hắt:

– Nếu kết giao sớm hơn thì sẽ không chỉ một mình muội hầu hạ đại ca.

Hoắc Vũ Hoàn vừa nghe xong những lời này liền cau mày lại, dáng vẻ dường như rất tức giận. Nhưng cuối cùng Hoắc Vũ Hoàn chỉ lắc lắc đầu mà không nói gì.

Đừng tưởng Lâm Tuyết Trinh dáng vẻ thướt tha yểu điệu như vậy mà xem thường. Đối với việc nấu nướng nàng làm rất ư là chậm chạp và không được ngăn nắp cho lắm. Cái nhà bếp qua bàn tay thục nữ, thon thon của nàng đã trở thành một nơi, không có chỗ nào là không vấn vương đồ ăn, thức uống cũng như không còn chỗ nào để mà đặt chân xuống mà không dẫm lên một món gì.

Cho nên, không bao lâu, khoảng chừng Thiết Liên Cô và Hoắc Vũ Hoàn uống hết mười bình trà lớn loại một lít một bình, tính ra thời gian khoảng năm tiếng đồng hồ thì Lâm Tuyết Trinh đã mau mắn kéo mâm cơm lên.

Cơm và thức ăn nóng hổi đã được dọn lên bàn. Thiệt không ngờ có cả rượu thit, bốn món mặn và hai món xào.

Bốn món mặn được làm thật khéo gồm có: hột gà bầm xả ớt, lạp xưởng khô chiên với nước tương, tôm khô xào cải mặn, đến món sau cùng là đậu hủ chiên dòn rồi hấp.

Cái món đâu hủ, chiên hấp này được Lâm Tuyết Trinh chú thích rõ tại sao phải hấp, vì nàng lỡ tay để trong chảo dầu lâu quá, nên đậu hủ bị chiên chín cả vào bên trong, cứng ngắc, liệng thử một cái trúng chân con gà đang lẩn quẩn ngoài xa, làm con gà phải kêu lên vì gần bị gẫy chân. Do đó nàng phải hấp với nước muối gừng, cho dậu hủ mềm ra chút chút. Không ngờ khám phá ra một món ăn mới, lần đầu khai trương, nàng đặc biệt dành cho Hoắc Vũ Hoàn, vì dầu sao răng của chàng cũng cứng và hàm của chàng cũng mạnh hơn. Hơn nữa nàng còn phải nhờ Hoắc Vũ Hoàn dọn dẹp cái bếp hộ nàng, để ngày mai nàng bầy ra nữa.

Hai món xào thì một là hành lá thái mỏng xào dầu, món kia là lá xả xào cùng tiêu, gừng, ớt. Món này làm cho ấm bụng và thân thể chống được cái rét ban đêm đang về. Nếu trời nóng, Lâm Tuyết Trinh không dám nấu như thế đâu.

Ngoài ra có một tô canh chua cá lóc thơm điếc mũi, không nhận rõ mùi của tô canh chua này đúng như thế nào. Bởi vì Lâm Tuyết Trinh nấu quá khéo.

Hoắc Vũ Hoàn cầm đủa lên nếm thử. Sau khi nếm xong Hoắc Vũ Hoàn hết lời khen ngợi để Lâm Tuyết Trinh… vui lòng:

– Thiêt là… không thể ngờ rằng Lâm cô nương lại có thể nấu thức ăn ngon tuyệt đến như vậy.

Lâm Tuyết Trinh ỏn ẻn hỏi lại:

– Đại ca cảm thấy vừa ăn hay không ?

Hoắc Vũ Hoàn gật gật đầu, đáp nho nhỏ:

– Thiệt tuyệt vời ! Từ màu sắc cho đến mùi vị không có chỗ nào mà… không chê được.

Lâm Tuyết Trinh hí hửng:

– Lúc sư phụ còn sống, mỗi ngày một bữa cơm của sư phụ đều do hai tay của muội chu toàn cả. Sáng nào muội cũng nấu cháo cho sư phụ ăn với muối cục chiên dòn. Còn hai bữa kia thì sư phụ biểu ra ngoài Hà Giang phủ đặt riêng cho sư phụ những thức ăn chỉ có ở ngoải mới có mà thôi, muội đành phải chịu như thế.

Hôm nay vì đã hơi muộn nên không thể mua sắm gì được. Tuy có một con gà mà muội phải sang nhà hàng xóm để mượn, chẳng may nó đứt dây, chạy theo không kịp dù muội có thi triển khinh công, cho nên thức ăn rất là sơ sài. Để sáng mai muội vào trong thành mua một vài món thức ăn về nấu đãi quý vị. Hoắc đại ca ăn món đậu hủ này nè…

Hoắc Vũ Hoàn vội lắc đầu lia lịa:

– Như vầy đã là ngon lắm rồi, ngon lắm rồi, không dám ăn nữa đâu và cũng không dám làm phiền Lâm cô nương nấu cho ăn một lần nữa…

Hoắc Vũ Hoàn vừa nói, vừa vội vã gắp một miếng đậu hủ bỏ vào miệng nhai trệu trạo, sau đó bưng bầu rượu lên chứ không dùng ly, uống một ngụm thật lớn, cho trôi miếng đậu hủ. Hoắc Vũ Hoàn suýt bị nghẹt thở vì miếng đậu hủ lắc lư một hồi mới chịu xuống.

Thiết Liên Cô bỗng nhiên cười nhạt:

– Đại ca đã từng nếm qua rất nhiều thức ăn của những đầu bếp nổi tiếng nấu, nhưng mà cũng chưa từng khen qua một tiếng ngon.

Vậy mà hôm nay đại ca gần nhự..

Thiết Liên cô bỏ lững câu nói.

Lâm Tuyết Trinh không hiểu được ẩn ý bên trong câu nói của Thiết Liên Cô, nên nàng liền cười nói:

– Chỉ cần đại ca thích, sau này mỗi ngày muội đều có thể nấu cho đại ca ăn.

Thiết Liên Cô liếc xéo Lâm Tuyết Trinh một cái bén ngót:

– Có thật vậy không ?

Lâm Tuyết Trinh đáp:

– Đương nhiên là thật rồi.

Thiết Liên Cô hỏi tiếp:

– Thế Lâm cô nương có thể làm được việc đó bao lâu ?

Lâm Tuyết Trinh trả lời:

– Bất luận là bao lâu cũng được.

Thiết Liên Cô nhún vai nói:

– Lẽ nào Lâm cô nương sau này lập gia đình rồi, cũng mang đại ca về phụng dưỡng cả đời luôn hay sao ?

Lâm Tuyết Trinh đột nhiên hai má đỏ bừng lên.

Nàng quay người đi chỗ khác:

– Hông nói với tỉ nữa. Người ta đang nói chuyện nghiêm túc, mà Thiết tỉ tỉ cứ lấy người ta ra mà nói đùa… ứ… ừ… kỳ quá, làm muội thẹn muốn chết…

Thiết Liên Cô tiếp:

– Những lời nói đó không phải là nghiêm túc hay sao ? Làm con gái cũng phải có một ngày lên xe hoa với một người khác. Cho nên Lâm cô nương không thể cả đời đi theo đại ca được. Như vậy có đúng hay không ?

Lâm Tuyết Trinh quay lại cười bảo:

– Tại sao không thể được ? Thiết tỉ tỉ có thể cả đời đi theo đại ca được, tại sao muội lại không được chứ ?

Thiết Liên Cô không ngờ rằng Lâm Tuyết Trinh lại dám nói ra những lời can đãm và thẳng thắn như vậy. Trong phút chốc hồn nàng như dời vào cõi xa xăm và mặt nàng đã tái nhợt đi.

Hoắc Vũ Hoàn thấy tình hình như vậy, liền vội xen vào:

– Hai vị đừng có ở đó mà nói chuyện, nếu không thì tại hạ sẽ ăn hết cho mà xem.

Trong mắt của Thiết Liên Cô đã long lanh vài giọt sầu.

Nàng không nói thêm câu nào, mà chỉ đưa tay rót rượu uống liên tiếp ba ly lớn.

“Mượn rượu giải sầu, sầu càng sầu”

Thiết Liên Cô vốn không quen uống rượu.

Mấy ly sấu ai vừa vào đến bụng thì đã khiến cho nàng càng sầu muộn và tự thương cảm thêm.

Đột nhiên nàng buông ly rượu xuống, rồi gục đầu khóc nức nở, lệ tuôn tràn đẫm ướt mặt bàn.

Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên hỏi:

– Thiết tỉ tỉ sao vậy ? Lẽ nào muội nói sai điều gì chăng ?

Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:

– Không phải vậy. Cuộc đời của cửu muội đã nhiều phen lận đận, nên rất dễ sanh ra cảm xúc. Cứ mỗi lấn uống rượu vào là cửu muội lại như vậy. Để cho cô ấy khóc một hồi sẽ hết.

Lâm Tuyết Trinh bảo:

– Nếu như vậy, để muội dìu Thiết tỉ tỉ về phòng nghỉ.

Lâm Tuyết Trinh liền đứng lên dìu Thiết Liên Cô về phòng.

Hoắc Vũ Hoàn cũng không còn tâm trí đâu mà ngồi uống rượu được nữa, liền đặt ly rượu xuống, một mình bước ra ngoài hoa viên.

Ngoài hoa viên kí trời vào đêm thật là lạnh lẽo, gió hiuhiu thổi, mùi thơm của cỏ hoa toa? khắp mọi nơi.

Từ trong những bụi hoa, tiếng côn trùng đang rỉ rả.

Hoắc Vũ Hoàn hít sâu vào một hơi, rồi thả bước dạo đi khắp hoa viên.

Không biết lúc nào Hoắc Vũ Hoàn đã đến bên tán cây to lúc trưa.

Dưới tán cây, bàn ghế vẫn còn đó. Hoắc Vũ Hoàn liền ngồi xuống ghế, mắt nhìn những mảnh vỡ của hủ rượu bên cạnh đám hoa.

Hồi trưa, Thiết Liên Cô đã để tuột tay đánh vỡ hủ bách hoa tửu ở đó. Lúc đó nàng lại nói là dẫm phải viên sỏi. Bây giờ nghĩ lại sự việc, tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là như vậy.

Nàng đã nhìn thấy gì, đã suy nghĩ điều gì ? Sống chung với nhau bao nhiêu năm, vậy mà nàng vẫn còn chưa hiểu được con người của ta.

Lẽ nào, mọi người sống trên thế gian này, ngoài gia đình của họ ra, họ không còn mục đích nào khác hay sao ?

Một người nam và nữ sống chung với nhau chẳng lẽ ngoài thương và hận ra, không còn thứ gì khác nữa hay sao ?

Hoắc Vũ Hoàn là một người bình thường, đương nhiên cũng có nhu cầu tình ái. Hơn nữa tuổi cũng đã đến thất tuần, nên tất nhiên cũng cần một mái ấm gia đình.

Nhưng mà Hoắc Vũ Hoàn phải kiềm chế dục vọng xuống, để lo tạo dựng một mái ấm gia đình cho những đứa trẻ mồ côi đã bị mất đi song thân.

Hoắc Vũ Hoàn muốn mang sự ấm no, hạnh phúc và tình thương đến cho những đứa trẻ bất hạnh đáng thương kia, sau đó mới tính việc của mình.

Sở dĩ Hoắc Vũ Hoàn làm vậy, không phải là vì muốn cho thiên hạ biết ta đây là anh hùng cao thượng.

Cũng không phải là muốn tỏ ra mình có lòng bác ái hơn người, mà Hoắc Vũ Hoàn chỉ có một lý do duy nhất mà thôi.

Đó là vì tử thuở nhỏ, Hoắc Vũ Hoàn đã không còn phụ thân và mẫu thân, trong lúc bao nhiêu đứa trẻ khác được vui chơi, nô đùa, thì ngượ lại Hoắc Vũ Hoàn đã nếm đủ mùi vị đắng cay của một đứa bé mồ côi…

Bỗng từ phía sau Hoắc Vũ Hoan có tiếng bước chân nhè nhẹ,

Hoắc Vũ Hoàn vẫn ngồi yên, thấp giọng hỏi:

– Đã ngủ rồi chưa ?

Lâm Tuyết Trinh thở dài nói:

– Đã ngủ rồi, nhưng mà Thiết tỉ tỉ cứ mê sảng nói những câu gì không nghe rõ.

Hoắc Vũ Hoàn chỉ gật gật dầu mà không nói gì.

Lâm Tuyết Trinh lại nói:

– Muội thấy hình như Thiết tỉ tỉ có tâm sự sâu kín gì đó ?

Hoắc Vũ Hoàn lại gật đầu nhưng vẫn không lên tiếng.

Lâm Tuyết Trinh chợt hỏi:

– Đại ca biết Thiết tỉ tỉ có tâm sự gì không ?

Hoắc Vũ Hoàn mỉm cười nói:

– Mỗi người đều có một tâm sự riêng, tốt nhất là đừng nên suy đoán lung tung

Lần này thì lại đến phiên Lâm Tuyết Trinh im lặng.

Chừng một hồi sau, đột nhiên nàng ngửa mặt lên trời buông một tiếng thở dài.

Hoắc Vũ Hoàn liền hỏi:

– Thế nào ? Lâm cô nương cũng có tâm sự hay sao ?

Lâm Tuyết Trinh với vẻ hơi buồn nói:

– Đã là nữ nhi ai mà chẳng có chút tâm sự. Nhưng đáng tiếc, tâm sự của nữ nhi không thể nói cho người khác biết được. Muội lại càng không thể làm giống như Thiết tỉ tỉ được.

Uống cho say, rồi khóc một trận, để làm vơi bớt những sầu muộn.

Hoắc Vũ Hoàn bất giác mỉm cười đứng dậy bảo:

– Tuổi nhỏ như cô nương đây, chắc chưa có gì đâu để mà sầu khổ. Ngoài mối huyết cừu chưa báo được của sư môn ra, còn có việc gì đáng để cho cô nương thở ngắn than dài chứ ?

Lâm Tuyết Trinh bĩu môi nói:

– Đại ca xem thường người ta như vậy sao ? Người ta đã mười tám mười chín tuổi rồi, lẽ nào sự sầu khổ của người đời cũng đều không hiểu hay sao ?

Hoăc Vũ Hoàn nói:

– Cô nương nói đã hiểu, vậy thì tại hạ sẽ kiểm tra cô nương thử.

Lâm Tuyết Trinh đáp:

– Được ! Đại ca cứ thử đi ! Đừng tưởng rằng người ta vẫn còn trẻ con.

Hoắc Vũ Hoàn mỉm cười:

– Cô nương nói rằng cô nương đã hiểu những sự sầu khổ trong nhân gian. Vậy thì tại hạ xin hỏi cô nương, một người sống trên thế gian, điều bất hạnh lớn nhất là gì nào ?

Lâm Tuyết Trinh suy nghĩ một hồi đáp:

– Điều này còn tuỳ. Ví dụ như là nam nhân, nếu như chưa thực hiện được chí nguyện của mình mà đã vội chết, thì đó là điều bất hạnh lớn nhất. Nếu là nữ nhân…

Nói đến đây, tự nhiên nàng nhìn trộm Hoắc Vũ Hoàn một cái, rồi im lặng không chịu nói tiếp.

Hoắc Vũ Hoàn vội hỏi:

– Nếu như nữ nhân thì như thế nào ?

lâm Tuyết Trinh cười bẽn lẽn nói:

– Muội nói ra đại ca không được cười muội nghen trời oi !

Hoắc Vũ Hoàn gật đầu :

– Cô nương cứ yên tâm, tại hạ không cười cô nương đâu.

Lâm Tuyết Trinh mạnh dạn nói:

– Nguyện vọng lớn nhất cả đời của nữ nhân là không ngoài việc tìm được một đấng lang quân lý tưởng.

Nếu như một người nữ nào đã gặp được người nam mà mình thương yêu, nhưng mà vì có sự trở ngại nào đó, nên không thể thổ lộ tình cảm của mình với người mình yêu được.

Chỉ có thể đứng nhìn dịp may qua đi không bao giờ trở lại.

Muội nghĩ đấy chính là điều bất hạnh lớn nhất của một nữ nhân.

Dường như nàng đã lấy hết can đảm mới nói ra được những lời này. Khi nàng vừa nói dứt thì mặt cũng đỏ lên đến tận mang tai.

Ai ngờ Hoắc Vũ Hoàn lại lắc đầu nói:

– Sai !

Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên:

– Tại sao sai ?

Hoắc Vũ Hoàn đáp:

– Điều bầt hạnh mà cô nương nói, chẳng qua là chỉ không gặp được cơ hội tốt, hay là duyên phận không đủ mà thôi. Hay nói nghiêm túc là cần phải có sự nổ lực cố gắng của bản thân. Như vậy không thể xem là sự bất hạnh được.

Lâm Tuyết Trinh liền hỏi:

– Vậy ý của đại ca là…

Hoắc Vũ Hoàn đưa mắt nhìn về chân trời xa xăm từ từ đáp:

– Tại hạ cho rằng, điều bất hạnh lớn nhất trên cõi đời này chính là ngay từ thuở nhỏ đã bị mất đi song thân.

Lâm Tuyết Trinh bất ngờ “a” lên một tiếng. Sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi và toàn thân bị chấn động dữ dội.

Hoắc Vũ Hoàn từ từ nói tiếp:

– Cô nhi cũng như bao đứa trẻ khác, chúng đều là những đứa bé trong trắng và vô tội.

Trong tâm hồn non trẻ của chúng không có bị nhiễm một chút tội ác, càng không có những mưu mô để đoạt lợi danh.

Nhưng trong khi chúng đang cần hưởng một tình thương chân thật và sự giúp đỡ dìu dắt, thì thế giới này lại ngoảnh mặt quay lưng với chúng.

Trên thế gian này , còn có điều gì bất hạnh hơn nữa hay không…

Lâm Tuyết Trinh đột nhiên khóc nấc lên một tiếng, nàng giang rộng hai tay ôm chặt lấy Hoắc Vũ Hoàn, nức nở nói:

– Đại ca ! Huynh đừng nói nữa ! Huynh đừng nói nữa !

Hoắc Vũ Hoàn hơi bị bất ngờ trước cảm xúc của Lâm Tuyết Trinh, vội hỏi:

– Cô nương làm sao vậy ?

Lâm Tuyết Trinh gục đầu trên vai Hoắc Vũ Hoàn thảm thiết nói:

– Muội… muội… muội chính là… một cô nhị..

Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên:

– Thật vậy không ?

Lâm Tuyết Trinh vừa nấc vừa gật đầu đáp:

– Muội và sư huynh đều là cô nhi cả. Khi sư phụ nhận muội, lúc ấy muội chỉ mới được bốn tuổi mà thôi.

Hoắc Vũ oàn bảo:

– Bốn tuổi cũng đã hiểu được chút đỉnh. Vậy muội có nhớ diện mạo của song thân muội như thế nào không ?

Lâm Tuyết Trinh đáp:

– Cả hai người muội đều không còn nhớ rõ lắm. Muội chỉ nhớ mẫu thân vì bệnh mà qua đời.

Lúc bấy giờ muội và mẫu thân sống trong một hang động ? Khi mẫu thân vừa qua đời muội liền bị một bà lão họ Lưu bắt đi.

Sau này muội thường bị lão bà họ Lưu đánh đập dã man. Cuối cùng bà ta đã bán muội cho một gia đình phú ông để làm con ở. Nhưng sau đó muội trốn thoát quay trở về hang động và gặp được sư huynh.

Hoắc Vũ Hoàn nói:

– Chính là Mạnh Tôn Ngọc Mạnh lão đệ ?

Lâm Tuyết Trinh gật đầu nói:

– Đúng vậy ! Sư huynh lớn hơn muội hai tuổi và cũng là một cô nhi. Lúc ấy sư huynh thấy muội đang ngồi khóc trong hang động, liền dẫn muội đến bái kiến sư phụ.

Hoắc Vũ Hoàn nhè nhẹ đưa tay lên vỗ vai của Lâm Tuyết Trinh thở dài nói:

– Đều là những kẻ lưu lạc nên họ thường thông cảm cho nhau

Lúc này trong thâm tâm của Hoắc Vũ Hoàn tự nhiên cảm thấy gần gũi và Thân thiết với Lâm Tuyết Trinh một cách lạ kỳ.

Nhưng không ngờ cảnh tượng này lại lọt vào trong mắt của một kẻ đang đau khổ khác.

Cách tàn cây kia ngoài một trượng chính là cửa sổ phòng ngủ của Thiết Liên Cô và nàng đang đứng tựa mình đằng sau cửa sổ. Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn về phía tàn cây, trong lòng nàng dâng lên một nỗi tái tê đầy thống khổ.

Trời vừa tờ mờ sáng, phía trước tiền viện đã có tiếng ngựa hí vang.

Hoắc Vũ Hoàn giật mình tỉnh dậy, vội vàng khoác áo ngoài vào.

Xuống giường chạy nhanh ra phía tiền viện. Khi đến nơi, Hoắc Vũ Hoàn nhìn thấy Thiết Liên Cô đã thắng xong yên cương cho ngựa.

Nhưng mà chỉ có vỏn vẹn một con ngựa được thắng yên cương mà thôi. Đó là con ngựa Ngũ Hoa mà Thiết Liên Cô thường cưởi.

Hoắc Vũ Hoàn ngac nhiên hỏi:

– Cửu muội ! Muội định làm gì vậy ?

Hai khoé mắt của Thiết Liên Cô đã đỏ ửng như hai trái đào, khóc suốt đêm làm sao mà không đỏ !

Nàng hơi cúi đầu xuống, mặt thản nhiên đáp:

– Muôi muốn trở về Lan Châu…

Hoắc Vũ Hoàn nói:

– Nếu như muốn trở về Lan Châu cũng không cần phải đi sớm như vậy đâu !

Thiết Liên Cô v64n đứng cúi đầu tiếp:

– Muội định một mình đi trước…

Hoắc Vũ Hoàn sa sầm nét mặt:

– Muội nói gì vậy ? Chúng ta cùng đi, đương nhiên là phải cùng nhau trở về. Tại sao muội định đi trươc một mình chứ ?

Thiết Liên Cô đứng cúi đầu yên lặng không nói gì.

Hoắc Vũ Hoàn trầm gịong nói:

– Cửu muội ! Muội đã theo ta bao năm, lẽ nào còn chưa hiểu tính khí của ta hay sao ? Đây là lúc muội tùy hứng làm càn phải không ?

Thiết Liên Cô bỗng nhiên lấy tay che mặt nghẹn ngào nói:

– Chính là vì muội không muốn làm càn nên mới đi trước một mình. Đại ca ! xin huynh hãy để cho muội đi trước ! Muội sẽ đi gặp nhị ca và tam ca, nếu ở đây muội sẽ phát điên mất, muội sẽ…

Giọng nói của nàng đã bị lạc đi và dường như sắp bật ra tiếng khóc.

Nàng cố kìm chế lại, leo lên lưng ngựa giật cương cho con tuấn mã tiến về phía trước.

Hoắc Vũ Hoàn chạy lên, giang hai tay ra cản trước đầu ngựa, quát khẽ:

– Cửu muội ! Muội nghe ta nói…

Thiết Liên Cô lắc lắc đầu nói:

– Đại ca không cần phải nói ! Muội chỉ muốn được một mình suy nghĩ trong yên tĩnh. Cả đêm qua muội không sao ngủ được. Muội lo rằng tam ca và các huynh đệ khác ở Lan Châu đang gặp chuyện không haỵ..

Bởi vậy cho nên muội định đến Bảo Định phủ trước để nghe ngóng tin tức. Những lời này đều là thật cả.

Đại ca ơi ! Xin huynh đừng có ngăn cản muội, hãy để cho muội đi đi ! Hơn nữa thân muội cỏ nội hoa hèn, thấp kém, đã úa tàn trong những nỗi lo âu, đè nặng trong tâm tư của muội từ lâu, muội đi là tốt nhất, cho cả huynh và muội. Đừng có cản, kẻo mai sau càng khó xử hơn. Một người chịu được rồi, phải không đại ca? Nhà Phật có dạy: sắc sắc không không, có là không , không là có. Dầu chuyện gì xảy ra đối với muội, không có đại ca bên cạnh, nhưng trong thâm tâm muội, vẫn luôn có đại ca kề bên ? Muội hầu như đã ngộ ra được điều này. Đại ca thử nghĩ xem, nhìn thấy đại ca trước mặt đây, nhưng ngẫm cho kỹ lại… hầu như không có, gần hoá xa, xa lại càng xa hơn, thử hỏi huynh, muội phải làm sao ? Muội đi để cho huynh được dễ dàng trong tất cả các điều mà đại ca muốn theo ý đại ca. Chung quanh huynh còn rất nhiều người, trong khi đó muội chỉ đơn độc một mình, nên cũng dễ tính thôi.

Hoắc Vũ Hoàn nhìn thẳng vào mắt của Thiết Liên Cô:

– Muội thật sự là muốn đến Bảo Định phủ nghe ngóng tin tức ?

Thiết Liên Cô gật đầu liên tục đáp:

– Đúng như vậy ! Muội gạt đại ca để làm gì ?

Nàng cố trấn tĩnh lại, để nước mắt không lăn xuống gò má.

Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm giây lát, rồi nói:

– Thôi được ! “Hiệu Tương lão Trần” ở tây môn phủ Bảo Định là trạm liên lạc của ta. Nếu như ở Lan Châu có xảy ra biến cố, họ nhất định sẽ dùng bồ câu đưa tin. Bây giờ muội hãy đến đấy trước đợi ở đó, ta sẽ đến ngay.

Thiết Liên Cô lập tức thúc ngựa chạy đi liền. Nàng không dám chần chừ lâu, nếu không, nàng sẽ không tự kềm chế mình được nữa.

Hoắc Vũ Hoàn nhìn theo bóng dáng nàng từ từ nhỏ dần, nhỏ dần và cuối cùng là mất hẳn. Lúc ấy Hoắc Vũ Hoàn mới buông tiếng thở dài, quay lưng bước vào trong

Vừa mới quay đầu bước vào, Hoắc Vũ Hoàn đã nhìn thấy Lâm Tuyết Trinh đang đứng tại ngưỡng cửa.

Tóc nàng xoã dài, hai mắt lờ đờ, có vẻ đang ngái ngủ. Hình như nàng vừa từ trong phòng ngủ bước ra, mà cũng hình như đứng đó một hồi rồi. Sáng sớm chưa có trang điểm gì hết, nên xem hơi không có được, chắc cũng trằn trọc cả đêm.

Nghe bồi hồi trong dạ, nghĩ về Thiết Liên Cô mà thấy xót thương dâng tràn tâm khảm. Một người không ngủ vì nặng nhớ thương trong đau khổ… Một người khác không ngủ, chẳng biết trong lòng có nghĩ gì chăng ?

Hoắc Vũ Hoàn chợt hỏi:

– Xin thứ lỗi cho tại ha…. Lâm cô nương năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ ?

Mặt của Lâm Tuyết Trinh ngẩn ra nhưng vẫn đáp:

– Muội năm nay mới có mười chín, tuổi mùi. Huynh hỏi chi vậy ?

Hoắc Vũ Hoàn lững lơ:

– Hèn chị..

Đến đó thình lình bỏ ngang câu nói. Lâm Tuyết Trinh nghe không rõ:

– Sao ! Đại ca nói gì vậy ?

– Thôi, bỏ đi không có gì đâu.

Trên mặt nàng vẫn còn vẻ ngơ ngác như không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nàng hỏi tiếp:

– Thiết tỉ làm sao vậy ?

Hoắc Vũ Hoàn đáp:

– Cửu muội vì nhớ các huynh đệ Ở Lan Châu nên đã đến Bảo Định phủ trước để thăm dò tin tức như thế nào.

– Tại sao Thiết tỉ tỉ không đợi chúng ta cùng đi ?

Hoắc Vũ Hoàn nhún vai nói:

– Tại hạ cũng đã nói vậy, nhưng cửu muội vân một mực đòi đi.

– Muội thấy thần sắc của Thiết tỉ tỉ không được tốt cho lắm, dường như là đã giận dỗi ai vậy.

Hoắc vũ Hoàn cười bảo:

– Không có chuyện gì đâu, mọi việc đều êm đẹp, như vậy Cửu muội giận ai chứ ?

Thôi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng phải chuẩn bị để lên đường.

Dứt lời, Hoắc Vũ Hoàn liền đi ra phía sau hậu viện.

Lâm Tuyết Trinh cũng bước theo sau, mỉm cười nói:

– Đêm qua đại ca ngủ có ngon không ?

– Rất ngon ! Tại hạ bôn ba cả nửa đời người, thế mà chưa bao giờ có được một giấc ngủ ngon giống như đêm vừa rồi.

Lâm Tuyết Trinh cười:

– Bây giờ. Bẩy chục tuổi là một đời người. Đại ca nói vậy, thì chắc năm nay tuổi của đại ca khoảng ba mươi bốn, ba mươi lăm phải không ? Mà muội thấy huynh ăn nói khách sáo, trịnh trọng giống như một ông cụ non nhiều lắm !

– Đâu đó… Bởi vì tại hạ ăn nói như thế từ lâu rồi, nên đôi lúc hơi gây khó khăn cho người khác. Tại hạ thì sao cũng được…

Lâm Tuyết Trinh vội quay trở lại câu chuyện ngủ nghê:

– Ban đầu, muội định dọn dẹp phòng ngủ của sư phụ để cho đại ca ngơi. Nhưng chỉ vì không tiện dời chỗ những di vật của sư phụ còn để lại, cho nên mới để dại ca ngủ tại thư phòng.

– Thư phòng rất tốt. Vừa yên tịnh lại vừa dễ chịu.

Trong hoa viên còn có tiếng chim hót, mùi thơm của hoa cỏ và đặc biệt là khiến cho tinh thần con người ta cảm thấy rất sảng khoái.

– Nếu đại ca đã thích nơi này như vậy, thế thì hãy ở lại thêm một hôm nữa, rồi sáng sớm hai chúng ta cùng lên đường.

Hoắc Vũ Hoàn liền lắc đầu nói:

– Việc này không thể được. Cửu muội đã đến Bảo Định phủ trước rồi, chúng ta không nên để cho cửu muội đợi lâu như vậy.

– Được rồi đại ca ! Muội đi lấy nước cho dại ca rưa? mặt.

Không lâu sau, Lâm Tuyết Trinh bưng đến một chậu nước và một cái khăn mặt. Đợi cho Hoắc Vũ Hoàn rửa mặt xong xuôi, lúc ấy nàng mới đích thân đi sắp xếp chăn gối lại cho ngay ngắn. Sau đó xuống bếp rưa? tay chuẩn bị điểm tâm sáng.

Lâm Tuyết Trinh vui vẻ bận rộn giống như một như một nữ chủ nhân ân cần khoản đãi khách, và cũng giống như một người hiền phụ tài ba.

Nhưng mà đối với việc này, Hoắc Vũ Hoàn chợt sinh ra nhiều cảm nghĩ.

Nhiều năm nay, việc ăn uống và ngủ nghỉ của Hoắc Vũ Hoàn đều do một tay Thiết Liên Cô coi sóc.

Hoắc Vũ Hoàn đi đến đâu cũng đều có Thiết Liên Cô ở bên cạnh.

Việc này dần dần đã trở thành quen thuộc đốivới các anh em trong bang.

Thậm chí hoắc Vũ Hoàn cũng đã quen như vậy rồi.

Bây giờ, Thiết Liên Cô vì buồn phiền nên đã bỏ đi. Rồi tự nhiên thay vào đó bằng một Lâm Tuyết Trinh. Không biết tính tình cuả nàng có thật sự nhu mì, hiền hậu dễ thương như Thiết Liên Cô hay không ? Nhưng dẫu sao Hoắc Vũ Hoàn cũng vẫn cảm thấy có điều chi hơi khác thường.

Hoắc Vũ Hoàn không biết phải giải thích sự cảm nhận này như thế nào ? Cũng không có cách chi hình dung đó là một loại hương vị gì ? Đối với các thức ăn mà Lâm Tuyết Trinh đã bỏ nhiều công sức ra chế biến, đột nhiên Hoắc Vũ Hoàn thấy càng không muốn ăn nhiều hơn nữa.

Hoắc Vũ Hoàn đồng thời cũng cảm thấy một điều gì ray rức trong tâm, khi nghĩ đến việc Thiết Liên Cô ra đi một mình. Mặc dù Thiết Liên Cô là một tay cao thủ nhưng để cho nàng đi như thế, quả thật là điều không nên để xảy ra. Thân gái dậm trường.

Đúng ra, Hoắc Vũ Hoàn phải mạnh tay ngăn cản Thiết Liên Cô lại, cùng đi chung. Sau đó có chuyện gì sẽ tính. Càng nghĩ, Hoắc Vũ Hoàn càng tự trách mình nhiều hơn, nóng nảy đi tới lui, mong sao cho Lâm Tuyết Trinh sớm sửa soạn mau, xong rồi đi cho lẹ.

Hồi lâu mới thấy Lâm Tuyết Trinh miệng cười tươi, yểu điệu xách túi hành trang ra. Thấy Hoắc Vũ Hoàn quần áo chỉnh tề, ngồi trên lưng ngựa từ hồi nào, mặt mày chàu quạu, dáng điệu có vẻ nóng nẩy. Lâm Tuyết Trinh rất ngạc nhiên không hiểu có chuyện gì nữa xảy ra, nàng chỉ im lặng leo lên lưng ngựa, rồi cả hai nhắm hướng Bảo Định phủ trực chỉ.

“Hiệu tương lão Trần” nằm ở bên thành tây môn phủ Bảo Định, ngoài những hủ tương được chất thành đống ra, chỉ có mấy gian nhà gỗ mà thôi.

Chủ nhân của hiệu tương này là một lão nhân cụt hết một chân, có tên là Trần Hoàng. Năm nay lão đã bảy mươi bốn tuổi, không vợ không con.

Trừ năm thanh niên phụ giúp lão trong việc pha chế nước tương và mấy con chó, lão hầu như không hề có một người thân nào.

Trần Hoàng là người liên lạc, cung cấp tin tức cho Hoàn Phong Thập Bát kỳ, do đó năm thanh niên kia đương nhiên cũng không phải là người ngoài. Bọn họ đều là những cô nhi được một tay Hoắc Vũ Hoàn nuôi lớn

Một lão nhân tàn phế dẫn mấy tên thanh niên đến đây kiếm sống.

Nếu như nhìn bên ngoài thì chẳng có gì đặc biệt. Huống hồ Trần Hoàng đối xử với mọi người rất là khéo léo và tế nhị.

Ngoài thời gian lo buôn bán ra, mỗi khi rảnh rổi lão thường đứng ở chỗ cao cao của tường thành cùng với mấy đứa trẻ chơi trò thả chim bồ câu.

Trần Hoàng thích nhất là nuôi chim bồ câu. Lão nuôi cả gần trăm con bồ câu đủ loại.

Có lẽ vì thân thể lão tàn phế, không tiện đi lại, cho nên lão đặc biệt thích ngồi một mình trên tường thành, ngắm nhìn từng đàn bồ câu bay lượn trên không trung, để nhớ lại những ngày lão đi lại tự do tự tại bằng chính đôi chân của mình.

Gần đây những đứa trẻ cũng rất quen thuộc với lão, chúng đều gọi lão là “Lão Trần độc cước”, mọi người có khi chế giễu lão, nhưng lão vẫn tươi cười với mọi người nhưng có một điều là đừng ai bắt những con chim bồ câu của lão.

Những con chim bồ câu này giống như mạng sống của lão vậy. Nếu có ai bắt chim bồ câu của lão thì chẳng khác chi cầm dao mà giết lão.

Vì vậy, những người hàng xóm tặng cho lão một biệt hiệu là “Lão Trần câu điểu”

Lâu ngày, tên này được truyền đi rộng rãi khắp nơi. Những cư dân sống ở vùng tây môn phủ Bảo Định, có thể có người không biết “Hiệu tương lão Trần”, nhưng chỉ cần nhắc đến “Lão Trần câu điểu” thì gần như không ai là không biết đến.

Mọi người chỉ biết Trần Hoàng thích nuôi chim bồ câu, nhưng chẳng ai biết được mục đích nuôi chim bồ câu của lão là gì ?

Chiếu nay, Trần Hoành lại ngồi trên tường thành phía sau hiệu tương của lão, để ngắm nhìn đàn bồ câu đang bay lượn trên không.

Gần đó có mấy đứa ngoan đồng đang nô đùa với nhau. Đột nhiên, lũ bồ câu kéo nhau quay về chuồng trốn hết. Ngay cả con quạ đang bay trên trời cũng tìm chỗ mà núp…

Từ phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện hai con chim ưng.

Bọn ngoan đồng đều dừng cuộc chơi lại, dùng tay chỉ chỉ hai con chim ưng nói:

– Chim ưng đến để bắt bồ câu của lão Trần làm cơm tối đó !

Trần Hoàng giận dữ đứng lên nói:

– Bọn súc sinh, lần trước đã bắt trộm của ta hết một con bồ câu. Lần này còn định đến đây bắt nữa hay sao ? Ta thề có một ngày các ngươi sẽ chết dưới tay ta.

Một đứa ngoan đồng vỗ tay cười nói:

– Lão Trần ! Lão đừng đứng đấy tức giận có ích gì ? Có bản lĩnh cứ việc bay lên trời bắt chúng xuống đây.

Trần Hoàng nhổ một bãi nước bọt lên đất, mỉm cười mắng:

– Tiểu Hầu nhi ! Ngươi tưởng lão Trần không thể bay hay sao ? Nếu như hai chân của lão Trần này vẫn còn đầy đủ, hứ !…

Lão chưa nói hết câu, bỗng nhìn thấy con chim ưng đang lượn trên cao, đột nhiên cùng một lúc lao mình xuống nhanh như hai mũi tên.

Chim ưng từ trên cao lao xuống như vậy, tất nhiên là nó đã phát hiện ra mục tiêu.

Trần Hoàng nhìn hai con chim, vẻ mặt không khỏi biến sắc. Bởi vì mục tiêu tấn công của hai con chim ưng kia chính là con bồ câu thơ màu xám.

Con bồ câu thơ xám kia đang từ hướng Tây Nam bay đến. Nó đang cố gắng đập hai cánh liên tục, rõ ràng là bay qua một lộ trình quá xa, nên nó đã có vẻ hơi kiệt sức. Bởi vậy đại hoa. sắp ấp xuống đầu mà nó vẫn thản nhiên không hề hay biết.

Thần Hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt lo lắng. Vì khoảng cách quá xa, nên lão không sao giúp con bồ câu được, mà chỉ có thể chống mạnh đầu cây nạng xuống đất quát lớn:

– Đồ ngu ! Còn không mau trốn…

Trên không trung, con chim ưng đang lao nhanh xuống như một tia chớp. Chỉ thoáng một cái, nó đã tới đỉnh đầu của con chim bồ câu.

“Quác” một tiếng kêu lớn vang lên, lông chim từ trên không tơi tả rơi xuống.

Con chim bồ câu lảo đảo rơi xuống, hiển nhiên là nó đã bị thọ thương.

Tuy đã kiệt sức, lại thêm bị trọng thương, nhưng con chim bồ câu cũng không cam lòng để chờ chết. Khi rơi xuống còn cách mặt đất khoảng nửa thước, con bồ câu liền dùng hết sức còn lại giang rộng đôi cánh ra và tiếp tục bay là là trên mặt đất.

Hai con chim ưng lập tức đuổi theo sau và luân phiên nhau công kích.

Đã hai, ba lần, xuýt chút nữa con bồ câu đã nằm gọn trong bộ vuốt nhọn của chúng.

Cứ như vậy, cuối cùng con chim bồ câu cũng đến được bên ngoài tường thành.

Lúc ấy bọn ngoan đồng vỗ tay reo lên:

– Xem kìa ! Chim ưng đang bắt bồ câu.

Trần Hoàng hai mắt đỏ ngầu, răng lão nghiến ken két, tay thì nắm chặt cây nạng, còn mắt nhìm đăm đăm hai con chim ưng hung ác.

Lúc này, con bồ câu đã hết đường chạy trốn. Nó cố gắng lê tấm thân đã bị thương vượt qua đầu tường.

Hai con chim ưng cũng đang đuổi gấp ở phía sau.

Đôi cánh rộng của chúng lướt nhanh qua tường thành, gần như muốn chạm vào mặt những đứa ngoan đồng đang đứng xem.

Bọn ngoan đồng la lên thất thanh, đưa tay ôm lấy đầu và vội nằm sát xuống đầu tường.

Bất thình lình Trần Hoàng tung mình bay nhanh về phía trước. Xem ra thế bay của lão còn nhanh lẹ hơn hai con chim ưng. Khi chỉ cách còn năm sáu tấc, tay phải của lão đột ngột đưa ra, tức thì con bồ câu đã nằm gọn trong lòng bàn tay phải của lão. Đồng thời cây nạng bên tay trái của lão cũng vung cao.

Một tiếng “bốp” vang lên, cây nạng đã đánh trúng vào ngực của một con chim ưng.

Con chim ưng vừa bị trúng đòn liền lập tức rơi ngay xuống đất.

Con còn lại thấy tình thế bất lợi có người can thiệp, vội vỗ mạnh đôi cánh vọt nhanh lên không định đào tẩu.

Trần Hoàng cười nhạt nói:

– Súc sanh ! Chạy đâu cho thoát !

Chỉ thấy lão hơi ưỡn ngực ra phía trước. Rõ ràng là lão ta đang vận khí toàn thân.

Sau đó lão nhảy lên khỏi mặt tường hai tấc, cùng lúc tay trái vung lên một cái. Con chim ưng còn lại chưa kịp bay lên đã bị rơi xuống bên chân bờ tường.

Lão ra tay quá ư lanh lẹ, vì thế mấy đứa ngoan đồng không cách chi nhìn thấy được.

Khi chúng đã đứng dậy, nhìn ra thì cả chim ưng lẫn chim bồ câu đều không còn nhìn thấy nữa. Chỉ thấy lão Trần độc cước tay chống nạng vội vã bước xuống tường thành.

Trong lúc bọn trẻ không hiểu tại sao duyên cớ lại như vậy, thì từ trong chỗ khuất dưới tường bỗng có một người từ từ bước ra.

Người đó trên mình khoác một cái áo choàng mầu đen, đầu gã đội một cái nón rộng vành, khiến cho người ta không thể đoán được vóc dáng cũng như diện mạo của gã.

Nhưng gã đã đứng ở dưới bức tường thành này rất lâu, và dĩ nhiên cũng nhìn thấy được diễn tiến Trần Hoàng phi thân lên giết chết hai con chim ưng.

Gã chầm chậm tiến về phía chân tường thành, nhặt xác hai con chim ưng lên nhìn một hồi lâu, sau đó mới từ từ bước vào trong cửa thành.

Tuy cử chỉ và hành động của gã đều rất chậm chạp, nhưng dường như gã phải nén cảm xúc lại, mới có thể bước được những bước nặng nề như vậy.

“Hiệu tương lão Trần” chuyên nghề kinh doanh buôn bán, bởi thế ngay tờ mờ sáng đã có khách đến mua, vì vậy cửa tiệm tự nhiên phải mở cửa sớm.

Nhưng mà hôm nay, thần sắc của Trần Hoàng dường như có vẻ rất nghiêm trọng. Một lát sau, lão đi vào bên tron sai người đóng cửa tiệm lại. Hơn nữa lão còn thả những con chó ra và không tiếp bất kỳ một khách hàng nào.

Năm gã thanh niên đều hiểu rõ tình hình này chứng tỏ có tin tức cực kỳ quan trọng và khẩn cấp đã được đưa đến.

Bọn chúng lập tức đóng cửa tiệm lại và thả chó ra. Đồng thời mỗi người đều lấy binh khí ra, chia nhau bốn phía canh chừng và đề phòng kẻ ngoài dòm lén.

Trần Hoàng tay cầm con bồ câu bị thương, một mình đi vào gian nhà gỗ ở phía sau hậu viện. Lão cẩn thận đóng hết cửa sổ lại. Sau đó mới kéo ngăn hộc bàn lấy ra một con dao nhỏ.

Trên chân trái của con bồ câu có một ống sắt nhỏ màu hồng dài độ nửa tấc. Hai đầu ống sắt được bịt kín bằng giấy, hơn nữa ở trên còn có một dấu ấn còn mới, có hai chữ “Thái Nhứt”

Trần Hoàng tháo ống sắt ra khỏi chân con chim bồ câu. Sau đó mở một đầu ống sắt ra.

Bên trong ống sắt không phải là mật hàm hay văn kiện gì cả, mà là một nhúm bột màu vàng.

Lão đổ nhúm bột màu vàng kia vào trong một cái chén, rồi thêm vào một ít nước lã, sau đó khuấy đều lên. Chỉ một lát sau, nước trong chén đã biến thành màu đỏ tía.

Tiếp theo, lão dùng con dao nhỏ cắt lấy máu con bồ câu cho vào trong chén.

Máu và nước trong chén đều là màu đỏ. Cả hai hoà vào nhau liền biến thành một chất có màu đen giống như là mực vậy.

Trần Hoàng lại cắt diều con bồ câu lấy ra một hòn sáp. Trong lúc lão định bẻ hòn sáp ra, thì đột nhiên nghe tiếng chó trong sân sủa lên, đồng thời cũng có tiếng va chạm của binh khí.

Trần Hoàng giật mình, trầm giọng quát:

– Việc gì vậy ?

Không một tiếng người đáp lại, cũng không còn nghe thấy một âm thanh nào khác.

Trần Hoàng hơi nghi ngờ, liến vội vàng cất chén nước đen vào trong ngăn kéo, rồi lại bỏ hòn sáp vào trong miệng, thận tay lão vớ lấy cây nạng…

Bỗng nhiên lúc ấy cánh cửa gỗ bị mở toang ra.

Ngoài cửa có một bóng người đang đứng. Trên đầu gã đội một cái nón rộng vành, mình khoác một cái áo choàng đen, đầu gã hơi cúi xuống, còn miệng thì cười nhạt.

Trần Hoàng bất giác không tự chủ được, liền chống nạng lùi ra sau một bước hỏi:

– Các hạ là ai ?

Người kia không đáp lại mà từ từ bước vào trong phòng.

Trần Hoàng bị khí thế cuả người kia uy hiếp, tự nhiên lão lùi về sau liên tiếp hai, ba bước.

Người kia vén một bên cái áo choàng, rồi lấy ra hai cái xác chết chim ưng đặt lên bàn. Gã không nói tiếng nào, tự ngồi xuống cái ghế đặt bên phiá cưa?.

Trần Hoàng vừa nhìn thấy hai xác chim ứng chết, sắc mặt lão liền tái nhợt.

Theo bản năng, lão đưa cái nạng lên định xuất thủ. Nhưng khi ánh mắt lão vừa lướt qua vai của người kia, đột nhiên lão cảm thấy toàn thân lạnh toát, mồ hôi tuôn ra và từ từ thả cây nạng xuống.

Bởi vì lão vừa nhìn thấy năm gã thanh niên và bốn con chó hung hãn của lão đã nằm chết trong sân.

Năm gã thanh niên này tuy võ công không cao cường, nhưng cùng một lúc muốn giết chết hết năm người cũng không phải là chuyện dễ.

Hơn nữa, có thể khiến cho đối phương không la lên được tiếng nào lại càng không dễ hơn.

Diều đáng ghê rợn hơn cả là người kia không chỉ giết chết năm gã thanh niên mà thôi, hắn còn giết luôn cả bốn con chó tinh khôn đã được huấn luyện lâu năm của lão.

Chí ít, Trần Hoàng tự nhủ mình không có cách chi làm điều đó được.

Lão nhìn hai cái xác chim ưng bê bết máu, trong lòng hiểu rằng bí mật đã bị bại lộ.

Nhưng lão không đoán ra người trước mặt mình lai lịch như thế nào ? Và hắn ta có mục đích gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.