Chí Tôn

Q.1 - Chương 44 - Còn Dám Hung Hăng Càn Quấy? Đánh Cho Mẹ Ngươi Cũng Không Nhận Ra Ngươi (Hạ)

trước
tiếp

Sự điên cuồng lập tức biến mất.

– Hừ! Một tên bị tửu sắc tàn phá thân thể như ngươi mà cũng dám đánh nhau? Ngu xuẩn cũng phải có hạn độ!

Sở Vân cười, nụ cười tràn đầy hàn ý. Hắn mạnh mẽ nhấc chân đạp thẳng vào mặt Thư Nhị.

Một tiếng trầm đục, Thư Nhị bị đạp bay lên không trung, sau đó lăn lông lốc trên mặt đất.

Thân hình hắn vặn vẹo như con tôm luộc, che miệng hét lên thảm thiết. Máu tươi chảy ra, xuôi theo ngón tay nhỏ xuống đất.

– Ngươi dám đánh ta, ngươi lại dám đánh ta, ngươi chết rồi! Ngươi chết chắc rồi!

Thần sắc hắn tràn đầy khó tin, thanh âm run rẩy, không ngừng gào rú. Sở Vân đi tới trước mặt hắn, thần sắc Thư Nhị tràn đầy kinh hoàng, hai chân không ngừng dãy dụa lùi về phía sau.

– Ngươi không phải nói ta hèn nhát sao? Muốn cùng ta đánh một trận sao? Ta đến rồi đây.

Sở Vân cười nhạt, đi tới trước mặt Thư Nhị, nắm chặt tay, giơ lên cao nện xuống một quyền!

Phanh.

Vốn Thư Nhị còn đang dãy dụa, kết quả thân hình không khác gì bị búa tạ nện trúng, cả khuôn mặt hung hăng đập xuống mặt đấp, hỗn hợp răng cùng máu tươi phun ra đầy đất.

– Ngươi coi, ngươi không phải có tài lực hùng hậu sao? Hiện tại có hữu dụng bằng nắm đấm của ta không?

Sở Vân không dùng quyền nữa mà chuyển sang dùng cước.

Một cước hung hăng đạp xuống. Thư Nhị thổ huyết, thân hình theo phản xạ cuộn tròn mình vào, ánh mắt nhìn trừng trừng Sở Vân, toát ra sát cơ nồng đậm. Hắn vừa định mở mồm mắng chử, lại bị Sở Vân túm lên, tặng cho một cước vào gáy.

Phanh!

Đầu của hắn lại một lần nữa tiếp xúc thân mật cùng nền đất, phát ra tiếng trầm đục, khiến cho người quan chiến xung quanh không nhịn được nội tâm run rẩy.

– Ah! Ah! Ah! Buông con ta ra! Sở Vân, ta muốn giết ngươi, muốn giết ngươi!

Cuối cùng Thư phu nhân cũng tỉnh lại từ trong đả kích, thấy bộ dáng thảm hại của Thư Nhị, điên cuồng hét lên.

– Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Đầu Thư Nhị bị Sở Vân dẫm dưới chân, vô cùng nhục nhã khiến cho hai mắt hắn đỏ thẫm.

Từ khi sinh ra cho tới tận bây giờ, hắn luôn sống trong nhung ngọc, nào đã từng chịu qua nhục nhã như vậy?

Nhục nhã, phẫn nộ, như liệt hỏa thiêu đốt trái tim hắn.

Hắn cảm giác mình sắp nổ tung rồi!

– Ta rất chờ mong, thực sự rất chờ mong.

Sở Vân cười lạnh, ngữ khí thong thả, nhưng quyền cước lại không thong thả một chút nào, ngược lại có xu thế gia tăng.

Đánh tơi bời!

Quyền cước nện xuống thân thể Thư Nhị như mưa. Thư Nhị không ngừng kêu gào thảm thiết, toàn thân vô thức cuộn tròn lại, cánh tay gắt gao ôm chặt lấy phần đầu.

– Ra tay, tất cả đều ra tay, mau cứu con ta, giết Sở Vân đi!

Thư phu nhân giận điên lên rồi, hai đứa con trai của nàng từ khi ra đời đến nay, nàng đều nâng niu như ngọc. Hôm nay tận mắt chứng kiến Thư Nhị bị người khác đánh kêu gào thảm thiết, lòng nàng đau như cắt.

Bốn vị ngự yêu sư bên cạnh nàng lập tức muốn nhào vào trong tràng.

– Càn rỡ! Đây là địa đàn, khảo hạch lễ thành niên! Ai dám làm loạn, chính là phạm vào trọng tội! Lập tức xử đi đày!

Ngự yêu sư địa đàn trừng lớn hai mắt, khí thế bừng bừng.

– Hừ! Bốn con chó của Trữ gia mà cũng dám càn rỡ trên Thư gia đảo!

Lão Hồng Thương lập tức đứng ra, đằng đằng sát khí. Bốn tên ngự yêu sư này là thiếp thân thị vệ khi Thư phu nhân được gả tới. Ngay cả đảo chủ Thư Thiên Hào cũng không thể sai khiến, mà chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thư phu nhân. Thư phu nhân đã muốn Sở Vân chết, đó chính là mệnh lệnh, đã là lệnh thì phải chấp hành. Bất quá, lúc này bọn hắn không dám có bất cứ cử động nào. Tam lão đều đã từng là lão tướng trong quân đội,

sát phạt quyết đoán, một thân thiết huyết, không thể khinh thường. Mặt khác điểm mấu chốt chính là ngự yêu sư địa đàn!

Cái gì là ngự yêu sư địa đàn?

Trong Chư Tinh Quần Đảo, gần như mỗi một hải đảo đều có đặt một tòa địa đàn. Trong địa đàn phụng thờ một đầu yêu thú tu vi cao tuyệt, dùng để bảo vệ hải đảo khỏi sự xâm phạm. Ngự yêu sư địa đàn chính là người chủ trì địa đàn, là người có thể chỉ huy đầu yêu thú này. Có thể nói, ngự yêu sư địa đàn chính là người nắm chữ lực lượng phòng ngự mạnh nhất trên Thư gia đảo.

Lực lượng như vậy, ai dám tranh phong với hắn?

Bốn tên ngự yêu sư này tuyệt đối không dám. Mệnh lệnh cùng tánh mạng, bọn hắn sáng suốt lựa chọn tánh mạng. Bầu không khí cứng lại, đám đông đang xem trận chiến lập tức trở nên yên lặng. Rất nhiều đảo dân nhìn chằm chằm vào bốn tên ngự yêu sư, ánh mắt tràn đầy địch ý.

Chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Thư Nhị vẫn đang phiêu đãng trong gió, Sở Vân căn bản không hề liếc qua nơi này, vẫn tiếp tục hành hung hắn. Sắc mặt Thư phu nhân tái nhợt, hai mắt dường như phún hỏa, nhưng vẫn kiệt lực bảo trì một tia thanh minh.

– Đã đủ rồi, Sở Vân tên tiểu súc sinh kia, dừng lại cho ta!

Nàng thét lên chói tai, bộ dạng cuồng loạn.

Sở Vân cũng thực sự dừng tay, quay đầu cười với Thư phu nhân. Môi hồng răng trắng, nụ cười sáng lạn như ánh dương quang.

– Chỉ bằng mấy lời này của ngươi, ta vốn đã muốn dừng tay rồi, ai, thực đáng tiếc.

Lời còn chưa dứt, hắn đã kéo cánh tay của Thư Nhị lên, sau đó giơ chân đạp mạnh xuống khớp bả vai.

Rắc rắc..

Thư Nhị rú lên một tiếng kinh thiên động địa.

Đau đớn tới tận tâm can.

Cánh tay trái của hắn đã bị một cước của Sở Vân đạp gãy. Xương gãy trắng hếu lòi ra cùng huyết nhục, nhìn thực rợn người.

“Lạc… Lạc…”

Ngón tay Thư phu nhân kịch liệt run rẩy. Nàng muốn mở mồm, nhưng giống như bị người khác bóp chặt ở yết hầu, chỉ có thể phát ra thanh âm đầy quái dị.

– Cảm thấy như thế nào?

Một giây này, không chỉ là Thư phu nhân, ngay cả đám đông đứng quan khán ở xung quanh cũng cảm thấy trái tim giống như là ngừng đập. Thư gia đảo dùng tính tình dũng mãnh nổi danh, nhưng nhìn thấy Sở Vân cười nói, nhưng mà ra tay lại vô cùng ác độc, mọi người nhịn không được đều cảm thấy rét run. Đối với vị thiếu niên mười ba tuổi thoạt nhìn sáng lạn như ánh dương quang này, đã hoàn toàn có nhận thức mới, cùng với một tia sợ hãi không dễ dàng phát giác.

Thư Nhị chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó im bặt. Đau đớn đã vượt quá cực hạn thừa nhận đã khiến hắn lập tức ngất đi.

Ngự yêu sư địa đàn lập tức hô lớn.

– Thư Nhị hôn mê, trận đấu này, Sở Vân chiến thắng! Sở Vân thắng hai trận, đã đoạt được ngôi vị đệ nhất trong lần khảo hạch thứ hai!

– Vì vị trí đệ nhất, nào cạn ly!

Trên bàn rượu, bầu không khí vô cùng sôi nổi. Lão Hồng Thương giơ chén rượu lên cao, mặt đỏ bừng, kêu lớn.

Ba ba!

Lời của lão dẫn phát từng tràng hoan hô. Mọi người nhao nhao giơ chén rượu trong tay lên cao cụng ly với nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.