Kiều Lão Hầu Tử thường mơ ước, nếu quả chuông đồng đổi thành quả dừa sữa thì tốt biết bao! Hiện tại Sở Vân lại mở miệng, muốn thu thập đám quả chuông đồng vô dụng này không biết để làm gì?
– Về phần cụ thể tại sao làm như vậy, Kiều gia gia, người không cần hỏi. Thời cơ chưa đến, thứ cho ta giữ bí mật.
Sở Vân lập tức ngăn cản nghi vấn của Kiều Lão Hầu Tử.
– Được rồi, thu thập đám quả chuông đồng này cũng không phải là chuyện gì to tát. Lão già này đáp ứng ngươi!
Kiều Lão Hầu Tử cười, trong ba người, lão là người cưng chiều Sở Vân nhất. Động tác của Sở Vân khiến cho tam lão có chút hồ đồ. Nhưng Kiều Lão Hầu Tử nguyện ý hồ đồ cùng Sở Vân. Sở Vân cười cười, cũng không nói thêm điều gì. Quả chuông đồng có vỏ ngoài kiên cố, to như đầu trẻ sơ sinh. Lắc lắc có thể phát ra tiếng vang như chuông đồng.
Thực tế, điểm đặc thù của loại trái cây này chính là có thể cộng hưởng với nhau. Lay động một quả, tiếng chuông vang lên, thì quả chuông đồng cách đó không xa cho dù bất động cũng sẽ vang lên tiếng chuông.
Đích thực là một món đồ chơi thú vị. Nhưng trong trí nhớ của Sở Vân, ba năm sau, món đồ chơi này tuyệt đối bị nghiêm cấm lưu truyền trong dân gian, đã là vật chỉ quân đội mới có thể quản chế. Bởi vì có một vị kỳ nhân đề xuất ra một ý kiến tuyệt diệu, dùng quả chuông đồng này, chế tạo ra một chi binh chủng cường đại — Tinh binh Chuông Đồng!
Phương pháp huấn luyện chi tinh binh này, Sở Vân cũng đã ghi nhớ ở trong đầu. Bất quá chuyện này liên quan đến rất nhiều điểm mấu chốt, hiện tại vẫn chưa phải lúc để công bố ra ngoài. Dặn dò Kiều Lão Hầu Tử là hành động chuẩn bị trước. Đợi đến khi bắt đầu, có thể thuận tiện hơn một chút.
Mặt trời nhô lên cao, bầu trời trong vắt cao vòi vọi. Ánh dương quang chiếu xuyên qua kẽ lá phủ xuống thảm cỏ. Sau giờ ngọ, mặt trờ chói trang, bầu không khí trở nên róng rực, khiến cho người ta có cảm giác bản thân không khác gì đang ở bên trong một lò nướng.
Lúc này rất ít Thư gia đảo dân hoạt động ở ngoài trời. Dưới khí trời như vậy, Sở Vân vẫn cắn răng mang theo Thiên Hồ kiên trì di chuyển bên trong rừng rậm tiến hành khổ tu.
– Nhập học Thiên Ca Thư Viện đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Bất quá ta tuyệt đối không thể lười nhác, Thư Đại, Thư Nhị chỉ là tiểu nhân vật, tuấn kiệt thiên tài
chính thức trên đời này nhiều vô số kể. So sánh với bọn hắn, hiện tại ta thực sự quá yếu ớt.
Phải thừa dịp nắm giữ trước tất cả, mở rộng ưu thế bản thân mới là thượng sách.
Sở Vân cảm thấy áp lực đè nặng trên vai, sau khi trọng sinh có được trí nhớ kiếp trước, đối với hắn mà nói là một ưu thế cực lớn. Bất quá ưu thế này chỉ là mang tính tạm thời. Không thể thông qua trí nhớ, khuếch trương thực lực của bản thân. Vậy thì cho dù
có ngươi có được bao nhiêu năm trí nhớ cuối cùng vẫn chỉ là phù vân. Thư gia đảo chỉ là điểm khởi đầu, còn Thiên Ca Thư Viện chính là điểm trụ cột. Về phần tương lai, thiên địa rộng lớn, thiên tài tuất kiệt nhiều như sao trên trời, vô số địch thủ mạnh mẽ đang chờ đợi bản thân mình.
Việc tu hành của ngự yêu sư, giống như là đi ngược dòng nước, không tiến thì sẽ lùi, không tranh đấu sao có thể chứng nhận được cực đạo đỉnh phong? Mặc dù mười ba năm này, Sở Vân một mức sống tại địa phương hẻo lánh như Thư gia đảo, nhưng trong lòng luôn hướng về thiên hạ, dã tâm cũng càng lúc càng lớn.
Không có nam nhân nào lại không có dã tâm. Nam nhân trời sinh phải tranh hùng, vó ngựa đạp thiên hạ, giơ nắm đấm lên tung hoàng bốn phương, xem ai dám cùng ta tranh phong! Bá nghiệp, đối với nam nhân mà nói, tuyệt đối là hấp dẫn trí mạng. Nữ nhân có lẽ vĩnh viễn không hiểu được, đạt được công danh thành tựu chính là niềm mơ ước đã ăn sâu vào bên trong cốt tủy của mỗi một nam nhân. So với nó, ánh nắng chói trang,
không khí nóng bức thì đã là cái gì? Thiên Hồ cảm nhận được chiến ý của chủ nhân, khí thế cũng đột nhiên bộc phát, chiến ý sục sôi. Một người một, tiến sâu vào trong rừng rậm, bắt đầu quá trình khổ tu.
C-K-Í-T..T…T___
Đột nhiên một tiếng kêu đầy bén nhọn vang lên, cơ hồ giống như muốn đâm thủng màng nhĩ người nghe.
Sở Vân lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nheo mắt nhìn lại. Chỉ thấy trên cành một cây cổ thụ, một đầu Lợi Trảo Hầu toàn thân màu xám đang nhe nanh múa vuốt, hướng về phía mình phát ra tiếng gầm mang tính chất uy hiếp. Sở Vân cùng Thiên Hồ xâm phạm lãnh thổ của nó, nó rống lên một tiếng tràn đầy ý vị cảnh cáo. Sở Vân nở nụ cười, liếc mắt một cái lập tức nhận ra đầu Lợi Trảo Hầu này có mười ba năm tu vi, rất thích hợp làm đối thủ của Thiên Hồ. Yêu thú hoang dã cũng có phương thức sinh tồn riêng của mình. Nói chung, trừ phi là yêu thú kiểu quần thể, mỗi một yêu thú đều có một phạm vi hoạt động nhất định hình thành lên lãnh địa riêng của mình. Nếu địch nhân nhỏ yếu hơn xâm
phạm tới lãnh địa. Chúng không nói hai lập tức tức động thủ công kích. Nếu là địch nhân có thực lực tương đương xâm phạm lãnh địa. Chúng sẽ làm ra động tác mang tính chất uy hiếp, cảnh cáo, tận lực tránh để phát sinh chiến đấu. Nếu là địch nhân quá mức cường đại, tạo thành áp chế giai vị xâm phạm lãnh thổ, chúng sẽ lập tức bỏ trốn.
Yêu thú cũng không ngu ngốc, hiểu được tới lui, hiểu được thị uy, hiểu được đánh lén. Bởi vậy, săn giết yêu thú hoang dã cũng phải chịu phong hiểm rất lớn, trong đó bao hàm rất nhiều kinh nghiệm. Đối với những người vừa trở thành ngự yêu sư, chuyện này chính là một cuộc tẩy lễ, ma luyện vô cùng khó khăn. Nhưng đối với Sở Vân mà nói, trí nhớ kiếp trước để cho hắn nhảy qua thời kỳ thái điểu, trở thành ngự yêu sư có thâm niên cùng kinh nghiệm phong phú. Hắn có thể căn cứ vào dấu vết để lại, phán đoán ra chủng loại của yêu thú trong khu vực này, thậm chí là đẳng cấp cùng tu vi.
Điều này khiến cho hắn có thể tránh mạnh tìm yếu, tìm kiếm được mục tiêu thích hợp nhất để tiến hành khổ tu. Đầu Lợi Trảo Hầu này chính là kết quả của một trong những lần sàng lọc kỹ càng của hắn.
– Tiểu Đan Hỏa, bắn!
Hắn hé miệng hạ lệnh. Thiên Hồ đã sớm vận sức chờ đợi, nghe được mệnh lệnh lập tức hé miệng, phun ra một hỏa cầu màu cam. Lợi Trảo Hầu lập tức né tránh, hỏa cầu đánh trúng đại thụ ở phía sau, lập tức phát sinh ra một vụ nổ nhỏ, lửu bốc lên bắt đầu thiêu đốt
các cành cây.
XIU…XIU… XÍU…UU!
Ba viên Tiểu Đan Hỏa lần lượt vạch phá không trung, xếp thành một hình tam giác, bao phủ xuống Lợi Trảo Hầu. Thần sắc Lợi Trảo Hầu lập tức trở nên bối rối, vùng vẫy trên không trung tránh thoát được hai viên Tiểu Đan Hỏa nhưng bị viên thứ ba đánh trúng.