Chí Tôn

Q.1 - Chương 7 - Trứng Thiên Hồ Tuyệt Phẩm, Độc Kế Của Thư Phu Nhân.

trước
tiếp

– Đáng đời, ha ha!

Lập tức truyền đến thanh âm hả hê của Thư Nhị.

– Yên tâm, sẽ có người mang qua cho ngươi.

Ngự yêu sư trên địa đàn mở miệng nói.

Lúc này mặt mày Thư Đại hớn hở, vỗ vỗ trứng yêu thú:

– Lão đầu nhi, nhớ mang đến nhà cho ta. Phải nhanh đấy!

Nói xong, quét mắt nhìn Sở Vân bên cạnh, hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi.

– Gia gia, Sở Vân cáo từ.

Bên cạnh, Sở Vân cũng mở miệng nói.

– Ai, đứa nhỏ này… Cố gắng lên a.

– Dạ…

Rời khỏi địa đàn, nghênh đón Sở Vân chính là một bầu trời xanh thẳm tươi đẹp trên cao. Biển trời trên cao chung một màu, hải âu bay lượn, thủy triều cuồn cuộn, mùi tanh ướt át của biển thổi vào mặt. Ở gần đó có những cây Lục Dừa cao lớn, những vỏ sò năm màu trải dài hai bên đường lớn, chiếc xe ngựa hoa lệ tinh xảo dừng lại.

Xe ngựa bốn bánh song viên, thùng xe rộng rãi huy hoàng, ở đầu dát bạch ngân, hoàng kim điểm xuyến xung quanh. Phía trước có bốn thớt ngựa to lớn, đây không phải là ngựa bình thường, tên là Đạp Lãng Mã. Là một loại yêu thú, đạp lên sóng biển như đi trên đất bằng. Phía sau ngựa chính là hai vị ngự yêu sư đúng sừng sững, trên thắt lưng có sáu túi. Uyên đình nhạc trì, khí độ trầm ổn.

Sở Vân nhìn thấy cỗ xe ngựa này, đồng tử co rụt lại, đây là xe ngựa của Thư phu nhân.

– Này, Sở Vân, ngươi tới, mẫu thân có chuyện tìm ngươi!

Bức màn lụa đỏ trong thùng xe được xốc lên, Thư phu nhân ló mặt ra, không kiên nhẫn nhìn Sở Vân quát lớn.

Sở Vân vừa muốn cự tuyệt quay đầu rời đi, chợt thấy bốn vị ngự yêu sư kia. Đây chính là người hầu cận Thư phu nhân mang từ nhà mẹ đẻ sang, ngẫm lại, hắn bình tĩnh đi qua.

Đi được nửa đường đã nghe được trong thùng xe, Thư Nhị đang thao thao bất tuyệt, khoe khoang lúc hắn ở trong địa đàn trí mưu ra sao.

– Thư phu nhân.

Đến gần thùng xe, đứng cách năm bước, hắn dừng bước lại, hướng thùng xe ôm quyền nói.

Trong thùng xe lộ ra động tĩnh, có tiếng người hoạt động. Sau đó có một tiếng hừ lạnh truyền tới, xóc một góc màn lên, lộ ra cái cằm của Thư phu nhân. Trên làn da của nàng thoa một lớp phấn dầy cộm, cái cằm bén nhọn, từ khuôn mặt cũng biết chủ nhân là một người có tính tình cay nghiệt.

– Sở Vân, ngươi đã tham gia lễ trưởng thành, cho nên không được tính là tiểu hài tử. Nếu người đã trưởng thành, phải thành gia lập nghiệp. Ngươi đã chủ động ly khai Thư gia thành. Dứt khoát không cần trở lại. Sau khi thành gia lập nghiệp cũng tốt, cố làm tốt để nghĩa phụ của ngươi phải kiêu ngạo vì ngươi.

Âm thanh của Thư phu nhân bén nhọn, ngữ khí rét lạnh. Nàng dừng lại một chút, tiếp tục nói.

– Ha ha, những năm gần đây, ngươi ở Thư gia ta ăn uống chùa ở không, chúng ta cũng không so đo. Nơi này có hai mươi Địa Sát Thạch Tệ, đủ cho ngươi làm kinh phí thành gia lập nghiệp. Đừng nói ta làm trưởng bối bạc đãi ngươi, không chiếu cố cho ngươi. Chỗ nghĩa phụ ngươi ta sẽ nói, ngươi thông minh như vậy, chắc cũng biết cảm ơn.

Lời nói của nàng đầy thâm ý.

– Chỉ là hai mươi Địa Sát Thạch Tệ, muốn ban ân huệ cho ta, ngăn chặn chỉ trích của nghĩa phụ sao?

Trong nội tâm cười lạnh một tiếng, trong miệng Sở Vân đáp lời, lời nói cũng đầy thâm ý.

– Có ơn sẽ báo, có thù báo thù. Thư phu nhân yên tâm.

Lạch cạch.

Một tiếng vang nhỏ, một túi Địa Sát Thạch Tệ rơi xuống đường, va chạm với vỏ sò phát ra âm thanh thanh thúy. Một túi vải đen, lẳng lặng nằm yên, phía trên vỏ sò bảy màu, cùng sóng biển và bãi cát xung quanh không mưu mà hợp. Trong mắt Sở Vân, lại lộ ra chút chướng mắt.

– Ở kiếp trước, ta đã đứng ở chỗ này giận dữ gào thét, la hét ầm ĩ muốn đi gặp nghĩa phụ. Kết quả bị độc phụ đánh một trận, trứng yêu thú cũng bị ám toán, xuất hiện vết rạn. Ha ha, lúc ấy ta thật sự quá non nớt bồng bột…

Trong lòng phát ra tiếng cười khổ tự giễu, Sở Vân bình tĩnh cúi người, cầm lấy túi Địa Sát Thạch Tệ. Theo thói quen hắn suy nghĩ một chút, lập tức phát hiện sức nặng trong đó không đúng.

Trong lòng của hắn tức giận, khẽ cắn môi nhưng không bộc phát ra, nói lời cảm tạ:

– Tạ ơn phu nhân ban thưởng, Sở Vân cáo từ.

– Ân?

Nhìn thân ảnh Sở Vân lẳng lặng ly khai, trong lòng Thư phu nhân kinh ngạc vạn phần. Dựa theo suy đoán của nàng, Sở Vân nhất định sẽ đại náo, nàng sẽ mượn cớ đó, thừa dịp giáo huấn hắn, sau đó xuống tay với trứng yêu thú của hắn. Nhưng thật không ngờ, Sở Vân vẫn chịu đựng được!

“Sĩ biệt tam nhật (cách biệt ba ngày) thì tính cách đã thay đổi, mấy ngày không gặp tên ranh con này, tại sao hỉ nộ không lộ ra ngoài, chẳng lẽ tròng lòng đã có cảnh giác?”

Vừa nghĩ tới con ngươi đầy bình tĩnh trong mắt Sở Vân vừa rồi, không có một tia chấn động lộ ra, bỗng nhiên Thư phu nhân thấy lạnh cả người, trong lòng lo lắng.

– Tên oắt con này là yêu nghiệt! Lúc trước ẩn dấu, làm cho người ta không thể dò xét. Hôm nay đã trải qua lễ trưởng thành, rốt cục đã nhịn không được. Không, không được. Ta quyết không thể để cho hắn sau lễ trưởng thành quật khởi! Thư gia đảo là tài sản của hài nhi của ta, quyết không thể để cho người ngoài cướp lấy được!

– Hừ hừ, không náo loạn cũng không sao. Nhưng trong túi Địa Sát Thạch Tệ đó đã bị ta gian lận. Chỉ đợi thời gian hắn ấp trứng… Sở Vân ah, Sở Vân, do ngươi tuổi còn nhỏ, không hiểu được nhiều chuyện. Muốn đấu với ta, còn quá non!

Nghĩ tới đây, Thư phu nhân nheo hai mắt lại, tia lệ quang âm độc tàn nhẫn lóe lên.

– Mẫu thân, ngươi nói xem hài nhi có thông minh không? Ta chỉ sử dùng ba mươi Địa Sát Thạch Tệ, liền lừa gạt được tên oát con Sở Vân kia!

Nước miếng nói vung vẩy ra ngoài, thấy mẫu thân không có phản ứng nào, Thư Nhị lập tức không thuận theo, ngồi bên cạnh Thư phu nhân, dùng tay chạm vào bả vai của nàng.

– Thứ ranh con này thiếu, cũng chính là Địa Sát Thạch Tệ, chắc chắn phải dùng cái túi của ta…

Ấp trứng yêu thú, cần sử dụng không ít Địa Sát Thạch Tệ.

– Đến lúc đó, ta sẽ cho hắn đẹp mặt!

Trong lòng Thư phu nhân hừ lạnh, quay sang nhìn Thư Nhị, nhưng lại giống như gió xuân, biểu tình rất cưng chiều, nói:

– Ngoan! Các con đều là hài nhi thông minh của mẫu thân, Sở Vân chỉ là thứ tạp chủng thì làm sao có thể so sánh với các con? Hừ, cũng tại phụ thân của các ngươi, đem thằng tạp chủng này trở về. Thư gia đảo nhất định là của các con, mẫu thân sẽ thay các con trông coi, không ai có thể đoạt được!

Mặt trời rực rỡ trên cao, dưới chân thủy triều lên xuống, trên bờ cát trắng ngần ẩn hiện những vỏ sò xinh đẹp. Ngẫu nhiên có vài con cua, rong biển…, có chút tiểu yêu thú, đang vung vẩy thân thể nhỏ yếu xinh xắn của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.