Lôi quả bạo tạc, chính là chiến thuật giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm. Sở Vân, ngươi có thể bức bách ta sử dụng một chiêu này đã là vinh hạnh phi thường của ngươi.
Ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ cảm giác giờ khắc này, ngày sau đối địch với thư sinh bình dân chúng ta nên hồi tưởng thật kỹ.
Trong lòng Nhan Khuyết cười nhạt. Lúc này trên người hắn vẫn mặc thanh la y như cũ, nhưng bị sóng khí của cơn bạo tạc chấn động, huyết khí trong cơ thể cuộn lên,
trước ngực căng tức. Trận chiến qua đi, tu vi yêu thực Tấn Lôi Đằng của hắn sẽ giảm xuống hai mươi năm, không chỉ như vậy, không có thời gian nửa tháng tỉ mỉ tu dưỡng, không thể tiến hành bạo tạc lôi quả một lần nữa.
Chỉ là so với thắng lợi thu được mà nói, điểm hy sinh này vô cùng đáng giá.
Nhưng ngay tại thời điểm hắn cho rằng đại cục đã định, bên tai bỗng nhiên truyền tới tiếng kinh hô của đám người quan chiến xung quanh.
– Không có khả năng! Ta nhìn lầm rồi sao?
Có người kinh hô nói.
– Trong tình huống bạo tạc dày đặc như vậy, Trĩ Hổ cư nhiên tiếp tục đi tới! Đây là mộng sao?
Có người che kín cái miệng của chính mình, lại tát vào mặt, đau tới hít một ngụm khí lạnh.
Lôi quả bạo tạc còn đang tiếp tục, thế nhưng không dày đặc như lúc ban đầu. Tốp năm tốp ba, điện quang không hề chói mắt, tất cả mọi người bên ngoài nhìn mà nghẹn họng trân trối, khó có thể tin tưởng được một màn trước mắt.
Sở Vân tiến về phía trước.
Trong bạo tạc, trong tiếng thiểm điện lôi oanh, chậm rãi bước về phía trước, không hề lui lại phía sau.
– Sao có thể phát sinh loại tình huống này? Loại đao thuật này? Loại đao thuật này?
Lúc nhìn thấy rõ, ngay cả Nhan Khuyết cũng sợ ngây người.
Lôi quả vẫn đang bạo tạc lôi điện kịch liệt xung quanh, thế nhưng không hề ngăn cản được cước bộ đi tới của Sở Vân. Túy Tuyết Đao trong tay hắn chém ngang chặt phải, vẽ lên vô số ánh đao sáng lạn như tuyết.
Phách, liêu, thiết, tước, bốn cơ sở đao pháp trong tay Sở Vân hầu như hạ bút thành văn, liên tiếp hoàn chuyển, không hề có một chút đình trệ.
Giờ khắc này, Trữ Y Y trừng lớn con mắt, Hoa Anh há to miệng, ánh mắt Kim Bích Hàm dại ra, tất cả mọi người trợn mắt há mồm, trong lòng rung động tới cực điểm.
– Trĩ Hổ, đây là Trĩ Hổ a! Quá hung mãnh rồi, ngay cả lôi đình cũng không thể ngăn cản được bước chân của hắn!
– Một đao nơi tay, thiên hạ vô địch! Thảo nào có thể chém giết được Tàn Lang, căn bản không phải may mắn, đây là thực lực!
Sóng xung kích ập tới người bị đao thế tan rã, thiểm điện kéo tới bị thân đao dẫn đạo đi, Sở Vân sử dụng Túy Tuyết Đao tùy tâm tùy ý, giống như một bộ phận của cơ thể.
– Đao pháp như vậy, chỉ có những du hiệp từng tinh tu yêu đao hơn mười năm, liên tục trải nghiệm qua ranh giới sinh tử mới có thể sở hữu, lẽ nào Sở Vân đã bắt đầu luyện tập đao pháp từ trong bụng mẹ hay sao?
Nhan Khuyết hầu như không thể tin tưởng vào hai con mắt của chính mình, đao thuật như vậy đã đạt tới cảnh giới đại thành, nhân và đao hòa hai làm một, hình hình chỉnh thể chặt chẽ không thể tách rời.
– Sở Vân mới chỉ có mười ba tuổi, điều này không sai, như vậy chỉ có thể nói rằng, hắn chính là thiên tài đao pháp nghìn năm có một! Nguyên tưởng rằng ta có thể nắm chắc thắng lợi trong tay, ưu thế thật lớn. Nghĩ không ra, chân chính nắm giữ ưu thế là bên phía đối phương a!
Trong lòng Nhan Khuyết chỉ có thể tìm được cách giải thích như vậy, nỗi lòng rung động, ý chí chiến đấu hoàn toàn tan vỡ.
– Nhất Đao Liễu Đoạn!
Sở Vân bổ lôi điện, cất từng bước lớn mà tới. Thức cuối cùng trong đao pháp Thư gia đảo xuất hiện, chỉ thấy ánh đao nội liễm, đao thế không còn, chỉ còn lại một thanh Túy Tuyết Đao tạo thành như băng tuyết.
Thân đao vẽ lên một đường vòng huyền diệu không thể nắm giữ, trực tiếp phá vỡ thanh la y, dừng lại trước ngực Nhan Khuyết.
Máu tươi bắn ra, Tấn Lôi Đằng run rẩy giống như bị diệt giật mãnh liệt, cấp tốc không còn động tĩnh, Nhan Khuyết trừng lớn con mắt, ngửa mặt lên trời rít gào.
Toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch, sau một lúc lâu mới ầm ần nổ vang.
– Thắng, Trĩ Hổ Sở Vân chiến thắng Nhan Khuyết học trưởng, quả thực là tân sinh mạnh nhất trên lịch sử!
– Hắn một đường chém giết, không hề dừng lại, tùy ý để Nhan Khuyết học trưởng công kích, luôn luôn lấy công đối công, một đao cuối cùng chém xuống, Nhan Khuyết học trưởng bại rồi.
– Ghê tởm, không thể vào lôi đài được, thương thế của Nhan Khuyết học trưởng hình như rất nghiêm trọng…
– Khụ khụ, ngươi thắng rồi. Nghĩ không ra, ngươi cư nhiên mạnh như vậy. Khụ, ta nhìn nhầm rồi!
Nhan Khuyết nằm trên mặt đất, trước ngực vẫn hiện rõ vết đao tương cực lớn, máu tươi chảy dài, một tay căn bản không thể che chắn được.
Thương thế của hắn rất nặng, chỉ là cũng không nguy hiểm tới tính mạng.
Tại thời điểm cuối cùng, Sở Vân đã thu lại một tia đao thế, nhưng cung lưu đủ giáo huấn.
– Ta nói rồi, ta chỉ dùng nắm tay để chứng minh sự thực. Đấu tranh giữa bình dân và gia tộc quyền thế, ta không hề hứng thú. Không nên ngăn cản cước bộ đi tới của ta, Nhan Khuyết!
Sở Vân nhìn vào đối thủ đã ngã xuống, chậm rãi cầm Túy Tuyết Đao không hề dính máu, đút vào vỏ đao phía sau.
Hắn nhấc từng bước rời đi, phảng phất như mang theo ma lực nào đó, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Toàn bộ lôi đài chỉ nghe thấy lời nói nhàn nhạt của hắn.
Nói xong câu đó, diện mục của hắn không chút biểu tình, bước qua thân thể Nhan Khuyết, rời khỏi đấu trường. Đoàn người tự động tách ra, không hề có bất cứ học viên nào dám che chắn trước mặt hắn.
Phía sau mỗi một nam nhân thành công đều có một nữ nhân. Thế nhưng nhất định mang theo một chuyện cũ hoặc nặng nề đau khổ, hoặc vui vẻ.
Tại kiếp trước, nghĩa phụ Thư Thiên Hào bị giết, lưu lại Túy Tuyết Đao cùng với di mệnh để Sở Vân kế nhiệm Thư gia đảo. Vào tuổi này kiếp trước, đao thuật của Sở Vân không hề ưu tú, nhưng sau đó, mỗi một ngày hắn đều dành chí ít hai canh giờ để luyện đao.
Mưa gió không dừng, cần tu khổ luyện.
Thời điểm đó, Túy Tuyết Đao trong mắt hắn chính là cái bóng của nghĩa phụ, luyện đao trút xuống tình cảm, bi tráng mà thê lương, là nhớ lại đối với lão đa Thư Thiên Hào.
Sau đó, trải qua rất nhiều năm tìm tòi bí mật, vô số mạo hiểm, liên tục rèn luyện trong ranh giới sinh tử, đao vốn vốn đã có chút ưu tú dần dần tiến từng bước, tấn chức tới cảnh giới đại thành.
Có thể nói, đao pháp của Sở Vân hiện tại hầu như không thua kém đảo chủ Thư Thiên Hào bao nhiêu.
Yêu binh chọn chủ cũng có tiêu chuẩn yêu cầu. Nếu không phải như vậy, tại thời điểm Sở Vân chém giết Tàn Lang, nào để Túy Tuyết Đao nhận chủ dễ dàng như vậy?