Bí mật sống lại của Sở Vân, sợ rằng Kim Bích Hàm mãi mãi không thể biết được.
Bù đắp tiếc nuối, trọng sinh một lần, có bao nhiêu hài lòng? Điều này, chỉ sợ cũng chỉ có một mình một người Sở Vân có thể hội khắc sâu.
Chỉ có mất đi mới hiểu được quý trọng.
Sở Vân rất hài lòng, mỗi khi hắn kháp động thủ ấn liền cảm giác được một cỗ sung sướng và thỏa mãn khó có thể nói thành lời. Hắn kiếp trước, ngón tay hoàn hảo, nhưng tinh thần chết lặng, thường xuyên cứng nhắc như khúc gỗ điêu khắc, không thể động đậy.
Hiện tại, hắn có thể tự do biến hóa thành bất cứ thủ hình gì.
Hắn kiếp trước, từng bước từng bước lục lọi trên con đường luyện đan thuật. Hắn hiện tại, có danh sư chỉ đạo, càng có ấn pháp luyện đan kiếp trước hy vọng xa vời, mong nhớ ngày đêm nhưng chưa bao giờ chiếm được.
Khác với kiếp trước, hắn thực sự sống lại rồi. Mặc kệ là thân thể hay tâm linh. Hắn hiện tại, đối với sinh mệnh có nhiệt tình, có yêu thương xuất phát từ chỗ sâu nhất trong nội tâm!
Khi ngươi đổi một góc độ thật lớn khác, chuyển biến một loại tâm tính, nhìn lại trước kia, toàn bộ thế giới sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệnh đất, nhân sinh của ngươi cũng sẽ biến hóa.
Sở Vân cũng không biết loại tình cảm nhiệt tình yêu thương này của chính mình đã tạo ra cho hắn khí chất vô cùng đặc biệt, một loại tình cảm không ngừng tiến về phía trước, và cũng lặng yên hấp dẫn mọi người bên cạnh, ví dụ như Kim Bích Hàm.
Hắn hiện tại đang chìm đắm trong vui vẻ luyện đan.
Thủ ấn luyện đan cơ bản, hắn đã thành thạo rồi. Thư sinh bình thường sẽ không lý giải được, chỉ có Sở Vân với đối lập kiếp trước mới có thể sản sinh loại cảm khái như thế này.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Vân kết thúc luyện đan, Kim Bích Hàm không nhịn được hỏi:
– Ta chưa bao giờ nhìn thấy qua người nào luyện đan có thể vui sướng tới như vậy, có thể hội tâm đắc gì sao?
– Đương nhiên rất nhiều!
Sở Vân nhịn không được cảm khái:
– Thủ ấn luyện đan không biết cao minh hơn bao nhiêu lần so với luyện đan pháp theo kinh nghiệm của giới du hiệp. Nói ví dụ, phương diện then chốt nhất khi điều tiết khống chế hỏa diễm, dùng phương pháp của ta trước kia, chỉ có thể hạ mệnh lệnh đơn giản “lủa lớn một chút, lửa nhỏ một chút”, thế nhưng trong thủ ấn luyện đan, có thủ ấn chuyên môn đặc thù, biểu thị độ nóng hai phần, ba phần các loại.
– Có thể nói, thủ ấn luyện đan là phương diện kinh nghiệm thuần túy tổng kết thành lý luận.
Loại lý luận này càng có tiềm lực phát triển sâu hơn rất nhiều so với kinh nghiệm thông tục phức tạp! Từ hôm nay trở đi, ta sẽ từ bỏ luyện đan pháp ban đầu, chuyên tu thủ ấn luyện đan.
Trong lúc nhất thời, Sở Vân cảm khái rất nhiều. Hắn đã dùng hơn hai mươi năm để hình thành được luyện đan pháp này, hiện tại thay đổi, khiến cho hắn có cảm giác thay đổi một ngày mới.
– Quyết định sáng suốt!
Kim Bích Hàm cười, rạng rỡ như hoa như nắng ấm, lại hỏi:
– Đêm nay còn muốn tu luyện trong Phỉ Thúy Mộng Cảnh sao?
Câu trả lời của Sở Vân phi thường thẳng thắn, không ngoài dự liệu của Kim Bích Hàm:
– Đương nhiên, có thể có tiến bộ như vậy có công lao nhất lớn của Phỉ Thúy Mộng Cảnh. Nói chung, ta thiếu huynh một nhân tình.
Một ngày đêm khổ tu như vậy.
Hừng đông, tảng sáng ngày mới, Sở Vân dùng hai bàn tay lấy nước, hoàn thành nhiệm vụ tưới nước Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng. Thuận tiện dành chút thời gian lục soát, muốn tìm ra được hạt giống Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ trong lời đồn đãi.
Ban ngày, tiến vào học đường đi học. Khóa học luyện đan, khóa học văn sử, khóa học chế nang, Sở Vân bằng vào nỗ lực của bản thân, cùng với ký ức của kiếp trước, biểu hiện rất ưu dị, thường xuyên thu được phần thưởng học phân.
Trừ học tâm ra chính là ứng phó khiêu chiến. Mỗi ngày mười trận, rút thăm trước mặt mọi người, sau đó đến Tạp Vụ đường nhận nhiệm vụ sinh sản.
Trở lại tầm ốc, tiến hành luyện đan, ôm đao minh tưởng, dùng đan dược. Cộng thêm hồn phách tiến vào Phỉ Thúy Mộng Cảnh, tu luyện thủ ấn.
Một tuần sau.
– Tốt tốt tốt, từ lúc ta dạy cho ngươi thủ ấn luyện đan cơ bản, trong thời gian một tuần ngắn ngủi ngươi đã nắm giữ thành thạo, không hề kém hơn so với những lão sinh khác. Xem ra ta vẫn xem thường thiên phú của ngươi a!
Bạch Mi Đan Sư dùng ánh mắt tràn đầy vui mừng, ôn hòa nhìn Sở Vân.
Tuy rằng đã sớm định nhiệm vụ cho Sở Vân phải luyện thủ ấn luyện đan tới trình độ tinh thông. Thế nhưng Bạch Mi Đan Sư cũng biết, loại chuyện này không phải một lần là xong, chí ít cũng cần phải có thời gian nửa năm.
Nhưng khiến hắn vô cùng không ngờ chính là, thiên phú của Sở Vân tốt như vậy, tiến độ nhanh như vậy. Chỉ trong thời gian một tuần đã có thể nắm giữ được thủ ấn luyện đan cơ bản tới trình độ thành thạo rồi.
Trong lòng Sở Vân âm thầm cười khổ, hắn đối với thiên phú của chính mình coi như hiểu biết rõ ràng. Nếu như không có kiến nghị và trợ giúp của Kim Bích Hàm, cộng thêm ký ức kiếp trước để hắn thiếu đi rất nhiều đường vòng, hiện tại nhất định không thể đạt được trình độ này.
Đối với hiểm lầm của Bạch Mi Đan Sư, hắn không phí công giải thích, chỉ gật đầu nói:
– Vẫn là Đan Sư dạy dỗ có phương pháp.
Nhìn biểu tình bình tĩnh, không quan tâm hơn thua của Sở Vân, Bạch Mi Đan Sư càng thêm thưởng thức, lúc này quyết định nói:
– Uhm, ngươi trở về lựa chọn chương trình học cho tốt. Cuối tuần này ta sẽ dạy ngươi thủ ấn độc môn của viện chủ đời thứ ba.
– Viện chủ đời thứ ba?
Sở Vân nghe vậy, kinh ngạc gật đầu. Hắn nhớ tới nhiệm vụ vô cùng quái lạ tại Tạp Vụ đường, viện chủ đời thứ ba không phải bị công nhận là sỉ nhục của Thiên Ca Thư Viện sao?
Vì sao lại muốn dạy hắn loại thủ ấn luyện đan độc môn này?
Bạch Mi Đan Sư nhìn ra nghi hoặc của Sở Vân, ý vị thâm trường nói:
– Sở Vân, mọi việc không nên nhìn bề ngoài. Viện chủ đời thứ ba trong mắt ta chính là viện chủ Thiên Ca vĩ đại nhất, sau này ngươi sẽ chậm rãi lý giải.
Viện chủ Thiên Ca Thư Viện đời thứ ba bị công nhận là “sỉ nhục thư viện”, cư nhiên trong miệng Bạch Mi Đan Sư lại trở thành nhân vật “vĩ đại nhất”.
Điều này khiến Sở Vân không tránh khỏi nghi hoặc.
Muốn truy hỏi, Mạch Mi Đan Sư quyết giữ lại nút thắt, mạnh mẽ đuổi Sở Vân đi.
– Viện chủ đời thứ ba… Đến tột cùng là loại người như thế nào?
Sở Vân không khỏi thì thào trong miệng, vừa đi đường vừa suy tư.
– Thế nào? Sở huynh có hứng thú đối với nhiệm vụ rác rưởi nhất kia sao? Thực không giấu diếm, ta đã tiếp nhận nhiệm vụ này.
Kim Bích Hàm đột nhiên xuất hiện, không biết từ nơi nào bước tới cạnh Sở Vân, mở miệng cười nói.