Chỉ là kiếp này, Sở Vân tới Thiên Ca Thư Viện, chiếm trước cơ duyên của hắn, đã khiến Nhan Khuyết dừng lại tại bước cuối cùng này.
Nếu tính toán cẩn thận từ đầu tới cuối, kỳ thực còn phải cảm tạ Kim Bích Hàm. Nếu như không phải có Phỉ Thúy Mộng Cảnh của nàng, Sở Vân đã không tinh tiến thủ ấn, cũng sẽ không có chuyện Bạch Mi Đan Sư cho rằng thiên phú của Sở Vân cực tốt, do đó truyền xuống thủ ấn Bát Đoạn Cẩm cho hắn.
Ảo diệu trong đó chỉ có một mình Sở Vân biết rõ ràng. Những người khác đều tỉnh tỉnh mê mê.
– Nếu như thế, Nhan Khuyết thua dưới tay chủ công cũng không tính là oan uổng, Nhan Khuyết phục rồi!
Cảm khái một lúc lâu, Nhan Khuyết than thở với Sở Vân.
Sở Vân cười cười:
– Ngươi đây là khẩu phục tâm không phục, đáy lòng còn có chút không cam, còn có một chút khí vị, cũng là thường tình của con người, ta lý giải ngươi. Kỳ thực ngươi tới vừa lúc, ta hiện tại đang đối mặt với khó khăn, cần ngươi bày mưu tính kế.
Đối với câu nói của Sở Vân, Nhan Khuyết không biện giải, chỉ ôm quyền:
– Chủ công cứ nói, Nhan Khuyết làm hết sức.
Lúc này, Sở Vân đã phân tích một lượt về chuyện tình giữa Thư gia đảo và Trữ gia đảo, còn có bệnh dịch Bích Lạc Hải Đái, lớn nhỏ không bỏ xót.
Nhan Khuyết rơi vào trầm tư.
Sắc mặt Sở Vân bình tĩnh, làm như vậy chỉ là thử thách tài trí của Nhan Khuyết mà thôi. Sở Vân cũng biết, Nhan Khuyết của hiện tại so với “toán kế vô khuyết” kiếp trước còn có một đoạn thời gian ma luyện. Chỉ là kiến nghị của hắn nói ra có thể gây cho mình chút linh cảm cũng không chừng.
Sở Vân thuần túy ôm thái độ như vậy hỏi lại, nhưng thực không ngờ chính là, sau một lúc, Nhan Khuyết ngẩng đầu lên, đáp lại:
– Muốn Thiên Ca Thư Viện trở thành minh hữu với Thư gia đảo, thúc đẩy việc này thuộc hạ có một kế.
– A, kế như thế nào?
Sở Vân có chút kinh ngạc.
Tinh quang trong mắt Nhan Khuyết chợt lóe:
– Chính là kế để Thiên Ca Thư Viện có thể bảo trì trung lập, nhưng vẫn có thể trợ giúp Thư gia đảo…
Sau một lúc mật đàm, Sở Vân đại hỷ, nhịn không được kêu lên một tiếng:
– Diệu kế!
Dựa theo cách nói của Nhan Khuyết, xác định có thể ổn thỏa hai đầu.
“Đây là “toán kế vô khuyết” trong tương lai sao? Quả thực là mưu tài a.”
Trong lòng Sở Vân cảm khái, hắn vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, thế nhưng thực không ngờ tới, Nhan Khuyết chỉ suy nghĩ không bao lâu đã nghĩ ra được một phương pháp tuyệt vời như vậy.
Thực sự kinh hỷ.
– Cứ như vậy, vấn đề lớn nhất được giải quyết rồi. Tiếp theo phải chờ dịch bệnh Bích Lạc Hải Đái bạo phát toàn diện. Nhan Khuyết, ngươi quả thực là lương mưu, tài hoa xuất chúng. Ta không nhìn lầm ngươi.
Sở Vân cao giọng cười to, ngữ khí phấn chấn.
Được khích lệ ngay mặt, Nhan Khuyết chỉ nhàn nhạt cười:
– Cái gọi là mưu kế, nói tới cùng chỉ là hướng dẫn đà phát triển mà thôi. Thiên Ca Thư Viện luôn trung lập, nhiều năm như vậy đã trở thành đại thế. Nếu như dịch bệnh quả thực bạo phát, đó chính là đại thế khác. Mượn hai cỗ đại thế, thừa kế dựng lên, nhất định làm ít công to. Đến lúc đó, mặc kệ mọi người không cam lòng như thế nào cũng không thể chống lại được đại thế, chỉ có thể bèo trôi theo dòng nước.
Đang khi nói chuyện, toàn thân thanh bào của hắn đứng thẳng tắp, bình tĩnh thong dong, mắt ẩn thần quang. Hình như phía sau hắn chính là sóng biển cuộn trào mãnh liệt. Mưu kế của hắn giống như cưỡi trên sóng biển mà tới, đại thế đã thành, bao phủ tất cả cá tôm, hình thành khí độ đặc biệt của riêng hắn.
Sở Vân cũng hiểu được ý tứ bên ngoài lời nói của Nhan Khuyết, tự tin nói:
– Ngươi yên tâm đi, đối với chuyện dịch bệnh bạo phát, ta rất tin tưởng ánh mắt của chính mình, có nắm chặt cực lớn. Dựa theo ta phỏng chừng, khoảng chừng một tuần sau, toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo sẽ bởi vì vậy phát sinh rối loạn không nhỏ.
Trong ký ức kiếp trước, chính là bảy ngày sau, dịch bệnh lan tràn, khuếch tán toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo, dẫn tới thị trường rung chuyển.
Nhưng mà ngoài dự liệu của Sở Vân chính là, sau hai ngày, toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo bắt đầu rung động, bệnh dịch Bích Lạc Hải Đái sớm bạo phát.
Trữ gia đảo, tộc lão hội.
Sắc mặt Trữ gia đảo chủ rất khó coi:
– Tại sao lại có thể như vậy? Dịch bệnh Bích Lạc Hải Đái tới mãnh liệt như vậy, sản xuất muối biển hoàn toàn định trệ. Điều này lan rộng tới thị trường rất nghiêm trọng, tạo thành tổn thất rất lớn đối với lợi ích Trữ gia chúng ta.
Một vị tộc lão thở dài nói:
– Trên mỗi một hải đảo Chư Tinh Quần Đảo đều có diêm trường. Sản xuất muối biển hầu như là tự cung tự cấp, tự sản tự tiêu. Hiện nay muối biển đình trệ, kho muốn tồn trữ trên đảo không đủ, trận dịch bệnh này kéo dài quá lâu, chỉ sợ các đảo sẽ dẫn phát bạo động rối loạn.
Các tộc lão đều gật đầu, sắc mặt trầm trọng.
Muối biển khác với xa xỉ phẩm, chính là nhu yếu phẩm phải có trong sinh hoạt. Nếu như sinh hoạt cơ bản nhất của đảo dân không được thỏa mãn, nhất định có khả năng rất lớn dẫn phát bạo động.
– Đảo chủ, lão hủ cho rằng thị trường bạo động, dẫn tới kinh tế tổn thất vẫn chỉ là thứ yếu. Then chốt chính là lượng muối dự trữ của Trữ gia đảo chúng ta không không đủ. Lực lượng quân sự của Trữ gia đảo chúng ta bạc nhược, nếu như đảo dân xuất hiện bạo động, chỉ sợ…
Một vị tộc lão lão luyện thành thục lo lắng nói.
Trữ gia đảo chủ nghe xong, suy nghĩ một chút, một cỗ lạnh lẽo bốc lên trong lòng, trán đổ mồ hôi lạnh:
– Đích thực là như vậy, Trữ gia đảo chúng ta từ trước tới nay lấy kinh thương là chính, lực lượng quân sự không quá mạnh. Ta quyết định, không tiếc đầu tư lớn, thu mua muối biển các thị trường, ổn định thế cục Trữ gia đảo. Thứ hai, nghiên cứu các cách khai thác muối biển khác, cố gắng tự cung tự cấp. Ba, ban bố treo giải thưởng lớn, thông báo tuyển dụng luyện đan sư, luyện chế đan dược đặc hiệu nhằm vào dịch bệnh!
– Rõ!
Các tộc lão cùng kêu lên đồng ý.
Trữ gia đảo chủ nhìn sắc mặt mọi người đều ngưng trọng dị thường, bỗng nhiên cười nói:
– Mọi người không nên gánh vác quá lớn, chúng ta không xong, còn có người không xong hơn cả chúng ta. Thư gia đảo đoạn thời gian trước khai phá rất nhiều diêm trường. Dịch bệnh lúc này đối với Thư Thiên Hảo có tính đả kích lớn nhất.
Ngừng lại một chút, âm điệu Trữ gia đảo chủ giương lên, cổ vũ nhân tâm nói:
– Chư vị! Vượt qua đoạn thời gian khó khăn này đi. Đây chính là khảo nghiệm của ông trời đối với chúng ta, cũng là kỳ ngộ thật lớn. Thư gia đảo đã có hơn phân nửa rơi vào trong túi chúng ta rồi!
– Ha ha, đúng vậy, vì sao ta lại không nghĩ tới đây.
– Thư Thiên Hào so với chúng ta còn thảm hơn gấp vạn lần, thực sự thương cảm!