Tuy rằng nàng không quen nhìn Nhan Khuyết, thế nhưng lại biết, người ưu tú chân chính trong thư viện chỉ có hai người, chính là Nhan Khuyết và Hoa Anh.
Hiện tại Nhan Khuyết cư nhiên bái Sở Vân làm chủ công, người chân chính có thể chiến thắng được Sở Vân chỉ còn một mình Hoa Anh.
– Có thể thắng, lần này nhất định có thể thắng! Sở Vân, vì sao ngươi còn không lăn qua đây.
Hiện tại, Hoa công tử xuất thủ, ngươi còn phần thắng gì? Cho ngươi kiêu ngạo, cho ngươi khinh thường ta! Lúc này đây, ta muốn thưởng thức thật tốt thảm trạng thất hồn lạc phách của ngươi.
Lời phân tích của Hoa Anh có thể nói nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, đâu ra đó. Trữ Y Y dâng trào cảm xúc, đã chờ mong hình ảnh Sở Vân quỳ rạp trên đấu trường, tràng cảnh vẻ mặt thất bại chịu đựng thảm bại.
Sau nửa khắc chung, Sở Vân đúng giờ xuất hiện trước mặt mọi người.
Câu đầu tiên của hắn khiến toàn trường rung động:
– Ngày hôm nay không rút thăm nữa, Hoa Anh, tới chiến đi!
Tuy rằng không bị nhìn xuyên qua, chỉ là Sở Vân không muốn đơn giản chơi đùa thủ đoạn. Trực tiếp yêu cầu Hoa Anh lên sân khấu.
– Ha ha, người thứ nhất ngươi khiêu chiến quả thực là ta. Không ngoài dự liệu của ta.
Đã như vậy, cho ngươi sớm thất bại hơn một chút.
Hoa Anh mặc y phục màu trắng, cầm Bách Hoa Cung trong tay, thắt lưng mang tiên nang, tư thế oai hùng bừng bừng, thần thái thản nhiên tiến vào giữa sân.
Ào ào…
Đoàn người quan chiến sôi trào rồi.
– Đây là tình huống gì? Cư nhiên sửa quy củ rồi.
– Hình như sáng sớm ngày hôm nay, bên ngoài Tạp Vụ đường, Hoa Anh đã nói gì đó với Trĩ Hổ.
– Lần này có trò hay nhìn! Một phương là thiếu đảo chủ Hoa gia đảo Hoa Anh, một phương là thiếu đảo chủ Thư gia đảo Sở Vân. Ai nha nha, đợi đã lâu mới tới được lần
náo nhiệt này a…
– Hai vị đều là chiến lực cao nhất trong các thư sinh. Đây chắc chắn là một hồi chiến đấu kịch liệt đáng kể.
Hoa Anh thoải mái đi tới trước mặt Sở Vân, thần tình của hắn tương đối thong dong, hơi hơi cười nói:
– Sở Vân, ta phải tán thưởng ngươi một câu, ngươi rất mạnh. Làm tân sinh, vừa mới vào học đã nhấc lên vô số phong vân, đích thực khiến ta nhìn bằng con mắt khác.
– Chỉ là…
Lời lẽ vừa chuyển:
– Không thể để ngươi tùy ý phát triển như vậy được. Một khi ngươi xác lập được uy tín, ảnh hưởng nhân tâm. Tương lai thân đăng cao vị trong giới thư sinh, trong lòng có bóng ma của ngươi. Cho tới lúc đó, Chư Tinh Quân Đảo sẽ vô hình dung bị Thư gia đảo áp chế. Dừng ở đây được rồi, Sở Vân. Để ta tới kết thúc ngôi sao sáng mới hiện như người đi.
Hắn ngang nhiên đứng thẳng, khó môi nhếch lên nụ cười tự tin tới cực điểm, hoàn thân thả lỏng, khiến mọi người có cảm giác nắm chắc thắng loại, nắm chắc toàn cục trong tay.
Sở Vân nhấc đầu lông mày lên, ngữ điệu vô cùng bình thản:
– Lời vô ích của ngươi đích thực rất nhiều, chiến đi!
Nụ cười của Hoa Anh bị kiềm hãm, chợt khuếch tán, cao giọng cười:
– Ha ha ha, thực sự là mạnh miệng. Ta rất chờ mong, đến tột cùng ngươi có thể chống lại bao nhiêu tiễn của ta đây?
Hắn vừa nói, một mặt khẽ vuốt dây cung, ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời.
Không giống như sắp chiến đấu, ngược lại giống như đang chơi trò chơi.
Hoa Anh nửa híp mắt, lông mày thật dài thấp thoáng sau con mắt thâm thúy, vẻ âm nhu hiện lộ không chút bỏ xót, chỉ nghe hắn thản nhiên thở dài một tiếng:
– Âm ba tiễn của ta, vô hình vô chất, trước tiên ngươi tiếp một tiễn.
Nói xong, liền động thủ bắn dây cung.
Tranh một tiếng, một đạo sóng âm vô hình, xé nát không gian, riếng rít chói tai đột nhiên vang lên, đau nhức màng tai mọi người.
Quần chúng vây xem kinh hô bật thốt, bọn họ chỉ có thể nghe được tiếng rít gào sóng âm, nhưng lại không thể nhìn thấy thân tiễn.
Ánh mắt Trữ Y Y tăng vọt, chăm chú nhìn thẳng giữa sân. Nàng biết Âm ba tiễn này chính là trò hay sở trường của Hoa Anh. Trong thư viện có rất ít người có thể chống đối được, mặc kệ là thân tiễn vô hình hay tiếng xé gió chói tai đều có thể gây nên áp lực tâm lý vô cùng to lớn cho đối phương.
Đinh…
Sở Vân bỗng nhiên dựng thẳng thân đao, quát ngang về phía bên phải. Thân Túy Tuyết Đao chấn động, đã phán đoán được phương viện Âm ba tiễn, chuẩn xác vào thân tiễn.
– Nghe âm đoán vị?
Nụ cười của Hoa Anh kìm hãm, chỉ có những người thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú mới có thể thực hiện được loại kỳ xảo này. Thực không ngờ Sở
Vân cũng có thể làm được.
– Ha ha, vậy cho ngươi cơ hội biểu diễn. Trước mặt trăm mũi Âm ba tiễn, ngươi còn có thể nghe âm đoán vị sao?
Hoa Anh cười ngạo nghễ, chính thức giơ Bách Hoa Cung lên, ngón tay liên tục đạn tấu.
Tiếng rít bén nhọn nhất thời vang vọng toàn bộ đấu trường. Quần chúng đang quan chiến đều nhe răng trợn mắt, che hai tai.
– Chí ít có trăm mũi Âm ba tiễn!
Chỉ có Trữ Y Y nắm chặt mép váy, tùy ý để sóng âm tàn sát bừa bãi, mang tai đau đớn. Sắc mặt nàng tái nhợt, toàn thân run lên vì hưng phấn.
– Áp chế, áp chế triệt để! Lời nói của Hoa công tử không sai, hiệp thứ hai sẽ chiếm cứ thế chủ động. Trong vòng bốn hiệp sẽ ngăn chặn được Sở Vân.
Trong lòng nàng kích động, hầu như không thể kiềm chế được. Nghe phải tiếng sóng âm bén nhọn như vậy, nàng lại cảm giác hưởng thụ vô cùng.
Không sai, thấy Sở Vân kinh ngạc thảm bại chính là chuyện tình nàng tha thiết ước mơ nhất.
Bên tai tràn đầy thanh âm Âm ba tiễn, thần sắc Sở Vân vẫn bình tĩnh như cũ. Loại trận thế này chung quy chỉ là cỡ nhỏ, căn bản không dẫn nổi một tia bộng trong lòng hắn.
Tuyệt cảnh kinh lịch kiếp trước đã tôi luyện được tâm cảnh lâm chiến lãnh khốc tuyệt đối.
– Ngân Quang Tuyết!
Hắn nhẹ nhàng mở miệng nói một tiếng.
Túy Tuyết Đao trong tay hắn chấn động, lập tức bình tĩnh trở lại, chỉ là…
Rất nhiều hoa tuyết giống như từ không thành có. Đạo pháp trung đẳng, phạm vi rất lớn, chợt bao phủ toàn bộ đấu trường.
Tuyết, tuyết màu trắng!
Từng điểm từng điểm phiêu di trong không trung, chậm rãi rơi xuống, giống như lông chim trắng loan. Quang huy nhu hòa, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, một cỗ hàn khí nhất thời ngưng kết giữa đấu trường.
Trong cảnh tuyết tuyệt mỹ mà thê lãnh, Sở Vân ngạo nghễ huy đao, sừng sững không thể phá.
– Đây là?
Trữ Y Y trợn trừng hai con mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cảnh tuyết bỗng nhiên xuất hiện.
– Ngươi, ngươi cư nhiên lâm chiến chuyển đổi đạo pháp?
Hoa Anh hầu như không thể tin tưởng vào hai con mắt chính mình, nghẹn họng nhìn trân trối.
Trên mặt vô số khán giản đều đọng lại thần sắc khiếp sợ, không chờ bọn họ tỉnh táo lại, Sở Vân hung hãn phát động xung phong mãnh liệt.
Âm ba tiễn trong lúc phi hành, rung động hoa tuyết, tung tích bại lộ. Động tác né tránh của Sở Vân đơn giản mà thành thạo, rất nhiều Âm ba tiễn lướt qua thân thể, mặt không đổi sắc.