Chí Tôn

Q.2 - Chương 7 - Thanh Sơn Đảo, Thiên Ca Thư Viện.

trước
tiếp

Theo như kiếp trước đồn đãi, hắn còn đang ở trên đỉnh núi Thiên Ca Thư Viện, đột nhiên may mắn tìm được một hạt giống yêu thực thượng đẳng.

Mà hạt giống này chính là Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ, một loại yêu thực đại danh đỉnh đỉnh, cực kỳ quý hiếm.

Tư chất bản thân Nhan Khuyết không kém, tâm tính càng được cuộc sống nghèo khổ từ bé ma luyện, hơn nữa bản thân rất khắc khổ, cộng thêm kỳ ngộ này, quả thực là không thể ngăn lại, một bước nhảy lên trời cao.

Hắn trong Thiên Ca Thư Viện được quốc chủ Giang Hán chọn lựa, đề bạt làm Huyện lệnh, sau đó dần dần tiến lên, trở thành Thành chủ. Tiếp sau đó đề bạt làm Thái thú, đứng đầu một phương, cuối cùng thăng tới trung ương thủ đô, trở thành đại thần nông nghiệp.

Tác phong của hắn đơn giản, nỗ lực làm hết phận sự, trong nhiệm kỳ của mình, chưa bao giờ có vết tích tham ô nhận hối lộ, phẩm cách cao thượng, trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng.

Bất quá hiện tại, hắn hẳn là chưa thu được hạt giống Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ kia, thiếu một tia cơ hội và nội tình, lúc này chính là học sinh nghèo kiết hủ lậu, trong Thiên Ca Thư Viện giữ địa vị tương đối thấp.

– Chính là thời khắc mời chào a.

Sở Vân âm thầm cảm khái, trong lòng có chút lo lắng.

Muốn mời chào nhân tài, đây không phải là điểm mạnh của hắn, không hề có kinh nghiệm.

Muốn hành quân chiến tranh, hắn có thể đào tạo một nhóm người cậy mạnh, cố gắng linh cơ khẽ động, cũng có thể nghĩ ra một ít kế sách.

Muốn tìm kiếm bí mật, hắn giơ ngón tay cái lên khoe khoang là nhất lưu thiên hạ, tuyệt đối là tự tin mười phần.

Điểm mạnh của hắn chính là ở chỗ mạo hiểm, đó là nội tình tích lũy suốt ba mươi hai năm, lăn lộn trong các loại mật địa hiểm cảnh khác nhau ma luyện ra được, liên tục qua lại tại ranh giới sinh tử, thực lực đổi lấy bằng thương tàn ốm đau toàn thân. Mạnh mẽ xưng là nhất lưu thiên hạ không thành vấn đề.

Tìm kiếm bí bảo, mật địa, quan trọng nhất là cái gì.

Không phải là thực lực, mà là tự mình hiểu rõ.

Trà trộn giữa các loại hiểm cảnh mật địa, các loại bẫy rập hiểm ác đáng sợ, các loại yêu thú cường đại, nguy cơ nặng nề. nếu như không có loại hiểu biết như thế này, không tự chừng mực lấy hay bỏ, bị dục vọng che mờ hai mắt, bất luận là thực lực cao siêu cỡ nào cũng đã bị chết sớm rồi.

Sở Vân cực kỳ tự mình hiểu lấy mình, biết điểm yếu của chính mình ở chỗ nào, ưu thế ở chỗ nào. Chuyện gì hiện tại bản thân có thể làm được, chuyện gì hiện tại bản thân không thể làm được. Chuyện gì hắn quyết định làm, nhất định nỗ lực.

Con đường tiếp theo, hắn cần phải nỗ lực không ngừng.

Mỗi ngày tiêu tốn một nửa thời gian thả câu, kéo tới yêu thú nhỏ bé trong biển, huấn luyện Thiên Hồ. Nửa thời gian còn lại thì ở chung với Túy Tuyết Đao, một mặt lặng yên cảm thụ linh khí tới từ yêu binh, cải tạo thân thể chính mình, một mặt luyện tập đao pháp, đề cao độ dung hợp giữa người và đao.

Thực lực đề cao rất vững vàng.

Kinh lịch kiếp trước không lúc nào không thúc giục hắn, để hắn hận không thể thời thời khắc khắc đều nỗ lực, thậm chí ngay cả thời điểm ngủ cũng phải tính toán sao cho có hiệu quả nhất.

Đang tiến thân thể của hắn đang trong thời kỳ phát triển, giấc ngủ vô cùng quan trọng. Mỗi ngày ăn no uống đủ, tu luyện, thời gian của hắn đã lên kế hoạch kín mít. Về phần vị công tử mặt đẹp cứu được từ trong biển, hắn đã sớm vứt ra khỏi đầu rồi.

Bảy ngày sau, bảo thuyền đã tới mục tiêu — Thanh Sơn Đảo.

Thanh Sơn Đảo, là đảo cấp thành, địa thế đặc thù, mặt đất giữa đảo nhô lên cao, hình thành một ngọn núi lớn. Núi cao nguy nga, bên ngoài cỏ cây tươi tốt, trên đỉnh mây trắng phiêu đãng.

Được gọi là Thanh Sơn Đảo quả thực cảnh đúng với danh.

Mà Thiên Ca Thư Viện tọa lạc bên trên Thanh Sơn.

Bảo thuyền tới bến tàu, các thiếu niên nhảy nhót hoan hô, chạy xuống thuyền, nhìn về phía Thanh Sơn trước mặt, trợn mắt há mồm.

– Thiên! Ngọn núi thực cao nha! Ta nhìn thấy lần đầu tiên.

– Thiên Ca Thư Viện hẳn là ở ngay trên ngọn núi này, sinh hoạt trên núi, thực sự vô cùng chờ mong a.

Các thiếu niên này, tuổi tác hiện tại tự nhiên trong thời điểm hoạt bát hiếu động, nhất thời trên bến tàu giống như một đám ma tước rơi vào thân cảnh, líu lo liên tục.

Sở Vân lạc ở phía sau, kéo khoảng cách tương đối xa với mọi người, quan sát xung quanh. Tâm tính của hắn thành thục, tự nhiên không hợp quần thể với bọn họ, bất quá nguyên nhân chủ yếu thoát ly khỏi đám người là lợi cho việc quan sát.

Quan sát biểu hiện của đám người mới này, xem xem có người nào tương đối xuất sắc hay không.

Bất quá quan sát hồi lâu, Sở Vân lại âm thầm lắc đầu. Tuy rằng tư chất của các thiếu niên này rất tốt, bất quá tâm tính lại không chút thành thục nào, trong ngôn ngữ tràn đầy một cỗ ngạo khí, cần phải trải qua ma luyện chịu đựng mới được.

Thế nhưng khi nhìn thấy Thạch Gia Minh, khiến trước mắt hắn sáng ngời. Thiếu niên thần bí chính mình cứu được này, hiện tại chắp hai tay sau lưng, nhìn Thanh Sơn xa xa, trên khuôn mặt tuấn tú ưu mỹ bao phủ một tầng buồn bã nhàn nhạt. Trong đôi con mắt to ưu sầu sáng tỏ hình như có mây khói phiêu đãng, một cỗ cảm giác tang thương không hợp với tuổi tác hiện ra.

– Xem ra tuy rằng Thạch Gia Minh này rất có địa vị, nhưng nhất định không quá như ý. Trong ký ức không có nhân vật như thế này, bất quá trong tay của hắn cầm ngọc giản kia, hẳn là thư chứng minh thân phận. Lúc đó Bạch Mi Đan Sư nhìn xong, sắc mặt động dung, hiển nhiên là có liên hệ chặt chẽ hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp với cao tầng Thư Viện.

– Yên lặng, đi theo ta tới thư viện, lĩnh ngọc bội thân phận.

Bạch Mi Đan Sư quát nhẹ một tiếng, uy áp bao phủ toàn trường, nhất thời các thiếu niên đã không còn tiếng động. Trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Mi Đan Sư, rõ ràng mang theo một tia kính nể.

Đứng tại bến tầu, có thể nhìn thấy cửa thư viện, hai cánh cửa to lớn màu son, mái ngói nhà cửa màu xám, bên cạnh cửa có một khối đại biển, trên biển khắc ba chữ “Hạ Môn Lâu”.

Đến gần quan sát, càng phát hiện cửa thư viện cao vót nguy nga, cao tới mấy trượng, che trước cả một con đường rộng rãi. Trước cửa đã sớm có mấy đội ngũ thật dài, nhất định là các thiếu niên tới từ khắp nơi trên Chư Tinh Quần Đảo.

Hai bên sườn có hai cái bàn, nhân viên thư viện ngồi trên ghế, một mặt ghi lại, một mặt phân phát ngọc bội thân phận.

Các thiếu niên không khỏi hưng phấn, gia nhập vào trong đội ngũ. Sở Vân lắc đầu, xếp hàng cuối cùng. Gia nhập vào trong Thiên Ca Thư Viện đã là chuyện tình xác định vững chắc, hà tất phải nóng lòng nhất thời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.