Ba mươi ba đầu yêu vật trấn áp trận nhãn, đã phát ra tiếng gào thét đầy bất an, Thúc dục chúng Đế Hoàng ra tay vãn hồi lại cục diện sắp sụp đổ này.
Nhưng hôm nay, mỗi một vị Đế Hoàng đều cảm thấy bất an, tựa như bồ tát bằng đất sét qua sông, ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, căn bản không có năng lực xoay chuyển tình thế.
Đúng lúc này, một đạo thánh quang phóng ra từ trong hư không.
Thoáng cái, đã hủy diệt toàn bộ mấy vạn đầu Yển Nguyệt Thần Ma, khiến cho bầu trời trong xanh trở lại.
– Thánh Hoàng, rốt cục ngươi cũng xuất thủ!
Chứng kiến Thái Cực m Dương cầu xuất hiện trên không trung, thần sắc chúng Đế Hoàng cũ phức tạp đến cực điểm, nhóm tân Đại Đế thì chiến ý đại chấn, hai mắt tỏa sáng.
Sở Vân phải xuất thủ rồi.
Nguyên bản còn có kế hoạch khác, đợi đầu Thiên Ngoại Tinh Ma đối ứng với mình ngã xuống, sau đó mới xuất thủ.
Thế nhưng kế hoạch không bằng biến hóa, Đan Châu cư nhiên bị phá hủy, chuyện này đã nằm ngoài dự liệu của Sở Vân.
Nguyên bản hắn nghĩ, Cổ Thánh muốn cướp đoạt tài nguyên Cửu Châu nên mới đối phó với cửu Thánh, thế nhưng tình huống hiện tại tựa hồ Cổ Thánh cũng không mấy quan tâm tới tồn tại của Cửu Châu.
Hắn muốn hoàn toàn phá hủy Đan Châu, khiến nó một lần nữa quay về hỗn độn, chứ không phải muốn chiếm về cho mình.
Đến tột cùng hắn muốn gì? Xuất phát từ mục đích gì?
Sự tình bỗng nhiên trở nên mơ hồ, thế nhưng mặc kệ đáp án thế nào, Sở Vân cũng không muốn lưu lạc trong hỗn độn, hắn phải xuất thủ, bảo vệ Tinh Châu.
Nếu Tinh Châu bị phá hủy, vậy chỉ còn lại bảy châu, chiến lực song phương giảm dần theo thời gian, cục diện càng thêm nguy cấp.
– Hống… Thánh quang, vì sao lại có thánh quang?
– Chẳng lẽ là Thánh nhân tân sinh?
– Không đúng, chỉ là một tổ hợp yêu binh. Cổ quái, không phải thánh vật, cư nhiên cũng có thể phát sinh thánh quang.
Sở Vân và m Dương Đại Hậu Cung cường thế đăng tràng, nhất thời khiến cho ba đại Tiên Thiên thần ma vương trong Tinh Châu phải chú ý.
Trong nháy mắt, Sở Vân liền cảm giác được áp lực quanh mình tăng lên.
Ánh mắt ba đại thần ma vương tập trung lại, khiến hắn cảm giác một cỗ áp lực vạn cân.
– Hoàng cấp trung đoạn, khoảng cách tới Ngụy Thánh cấp vẫn còn quá lớn. Chỉ là không thành vấn đề, cuối cùng m Dương Đại Hậu Cung đã hoàn thành, rốt cuộc uy lực được tới đâu, mượn các ngươi đến thí nghiệm xem sao.
Trong Tử Cấm Cung, Sở Vân ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, khuôn mặt nghiêm túc.
Ánh mắt hắn xuyên thấu hư không, đảo qua các điện. Trong cung điện, các phi tần đã sớm chuẩn bị, chờ đợi lâm trận.
Lại đảo qua chiến trường, nguyên vốn Tinh Châu đại địa phồn hoa cẩm tú, nay hoang tàn đổ nát. Khắp nơi là chiến tranh, là tiếng kêu gào tuyệt vọng.
Có thể nói khắp nơi đều bị bao phủ bởi Yển Nguyệt Thần Ma, một cảnh tượng của ngày tận thế.
Sở Vân căn bản không để ý tới đại quân thần ma, hắn chỉ tập trung sự chú ý của mình tới trên người ba tên Tiên Thiên thần ma vương đã xông vào Tinh Châu.
– Muốn biết hồng mềm hay không phải nắn, đầu tiên chính là ngươi rồi!
Thân thể Sở Vân chấn động. Đôi mắt hổ phóng ra quang huy kiên định. Hắn âm thầm thôi động Vạn Tuế Long Vương Giản, mười hai vạn tám nghìn chín trăm sáu mươi sáu lỗ chân lông toàn thân đều phóng vọt dương khí ra phía ngoài.
Dương khí từ cơ thể phóng ra ngoài khiến toàn thân Sở Vân như được bao phủ bởi một tầng quang vựng.
Cùng lúc đó, mấy trăm phi tần đã tự phát ra âm khí của chính mình.
Dương khí như nhật, âm khí như nguyệt cùng hòa một chỗ, dĩ nhiên ngay trên bầu trời m Dương Đại Hậu Cung, trong nháy mắt hình thành cảnh tượng nhật nguyệt giao hòa.
Không chỉ có như vậy, quang huy sáng ngời tản mát ra từ những cung, điện, đình của m Dương Đại Hậu Cung lại không đồng nhất. Đỏ, da cam, lục, lam, tím. Trong nháy hình thành một đạo cầu vồng khổng lồ.
Nhật và nguyệt cuồn cuộn trên cầu vồng, va chạm rồi sát nhập vào nhau. Dương khí hình thành mặt trời, âm khí tạo thành mặt trăng.
Chỉ một thoáng, hơi nước bốc lên thành tường vân. Nguyên bản cự vân nâng đỡ m Dương Đại Hậu Cung có màu trắng, nay cũng bị nhuộm đẫm thành một đóa tường vân chín màu.
Tường vân cuồn cuộn, thể tích nhanh chóng mở rộng, một lần nữa bao vây lấy m Dương Đại Hậu Cung.
Chỉ là lúc này, không phải hình thành hai khối trắng xanh của m Dương Thái Cực cầu, mà là bốn phía hồng quang của Thái Nhật m Nguyệt Vạn Cực cầu.
– Uy thế thật cường đại! Lẽ nào đây mới là uy lực chân chính của m Dương Đại Hậu Cung sao?
– Lần trước là do Sở Vân lưu thủ? Ta có thể cảm giác được, cường độ công kích lần này, phải gấp mấy chục lần so với trước đó!
Đám người Du Hoàng, mắt thấy tình cảnh này, trong lòng vừa khiếp sợ, lại có vui sướng, còn cả khổ sáp.
– Chính là ngươi rồi!
Tinh mang trong mắt Sở Vân đại thịnh, ý niệm khẽ động, Thái Nhật m Nguyệt Vạn Cực cầu còn có thể tích gấp nhiều lần m Dương Thái Cực cầu, bỗng nhiên khởi động!
Chúng Đế Hoàng còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe một tiếng nổ mạnh cực kỳ kinh khủng.
Chỉ một thoáng, thiên địa đều chấn động.
Quang huy màu trắng, giống như mười mấy mặt trời đồng loạt tỏa nắng.
Tại lúc này, trời cao trong phương viên mấy trăm dặm, vô số Yểm Nghuyệt Thần Ma bị sóng âm chấn thành phấn vụn. Ngoài tiếp vài trăm dặm, một tảng lớn thần ma bị đánh rơi xuống.
Đến như Đế Hoàng, cũng phải một phen ngã trái ngã phải, xiêu vẹo muốn đổ. Mỗi người đều đầu váng mắt hoa, hai mắt bị ánh sáng mạnh đâm thẳng vào đau nhức, nước mắt dàn dụa.
Tại lúc bạo tạc tới cực hạn, mọi thứ như ngưng lại trong thoáng chốc.
Ngân Dực Ma Vương kinh ngạc nhìn lỗ lớn trên ngực mình, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng qua.
Nó quay đầu nhìn về phía sau, tại tít trên cao, Thái Nhật m Nguyệt Vạn Cực cầu vẫn lẳng lặng huyền phù, tuy rằng quang huy đã suy yếu hơn so với lúc trước, thậm chí mơ hồ còn nhìn thấy được m Dương Đại Hậu Cung được nó bao phủ bên trong.
Thế nhưng khí tức phát ra từ Thái Nhật m Nguyệt Vạn Cực Cầu vẫn càng lúc càng thịnh. Quả thực là nhật nguyệt kinh thiên, có oai nghi vương đạo.
– Thật nhanh!
– Quá nhanh!
Cảnh tượng trước mắt, khiến chúng Đế Hoàng triệt để chấn kinh rồi.
Tốc độ của Thái Nhật m Nguyệt Vạn Cực cầu, quả thực là nhanh hơn m Dương Thái Cực cầu tới mấy chục lần. Nhanh đến không thể tưởng tượng được, vượt qua khả năng theo dõi của chúng Đế Hoàng.
– Thực sự đau quá a a a a a!
Ngân Dực Thần Ma Vương ngửa mặt lên trời rít gào, rốt cục đã kịp phản ứng tới. Tuy rằng ngực hắn bị thủng một lỗ lớn, đứng trước người có thể thấy được cảnh tượng phía sau. Thế nhưng thần ma vương vẫn mạnh mẽ như rồng như hổ, khí thế tăng lên, như một tòa núi lửa ầm ầm phun trào.
Nó uốn mạnh thân mình, trảo phải hung hăng chụp vào Thái Nhật m Nguyệt Vạn Cực cầu.
– Hô…
Lực lượng của nó cương mãnh vô cùng, trái phải lại to lớn thái quá, vung lên giữa không trung đủ che kín một mảng, chém ngang đỉnh Thiên Sơn.
Không khí bị đè nén kịch liệt, bạo tạc thật lớn, cuồng phong như rồng gào.
Dưới một kích này, Thái Thật m Nguyệt Vạn Cực cầu bị nghiền nát như bọt biển, cuốn bay ra tám trăm dặm, trong phạm vi đó có vô số Yểm Nguyệt Thần Ma đều bị áp lực cường liệt mạnh mẽ nghiền vụn, dĩ nhiên không một tên sống sót.
Thế nhưng Ngân Dực Thần Ma Vương không chút vui vẻ, ngược lại càng thêm cuồng bạo, thần sắc dữ tợn như ác quỷ, hai tròng mắt trợn tròn, hung tợn nhìn thẳng về một chỗ trên cao.
Ở đó, vẫn có một viên Thái Nhật m Nguyệt Vạn Cực cầu, lặng lẽ huyền phù.
– Quá nhanh rồi!
– Nhanh đến độ tạo thành tàn ảnh, một kích vừa rồi cũng chỉ đánh tan tàn ảnh của nó mà thôi!
Chúng Đế Hoàng sợ hãi than liên tục.
Tốc độ m Dương Thái Cực cầu đã nhanh kinh người, thế nhưng trong mắt chúng Đế Hoàng, vẫn còn hiện lên quỹ tích chuyển động.