Chiến Yên Hùng Cái

Chương 16 - Tụ Hội

trước
tiếp

Chỗ Âu Dương Hải đứng ngay miệng hang là một phiến đá, cách mặt đất cao chừng sáu bảy trượng, bên ngoài miệng hang là một sơn cốc.

Trong sơn cốc hoa cỏ xanh tươi, xéo chỗ Âu Dương Hải đứng là một vực núi treo trên đỉnh bờ vực cao mấy mươi trượng có một thác nước chảy tuôn xuống.

Trên bãi cỏ trước mặt thác nước, có hơn bốn mươi người áo lam, trên người họ đều mang binh khí đứng im phăng phắc.

Âu Dương Hải thấy vậy kinh thầm, chàng biết những người áo lam này nhất định là người của tổ chức Thiên Hạ giang hồ Võ lâm Nghĩa vụ Cô Lâu Hung Thủ, có thể họ muốn hội kiến người mang mặt nạ đầu lâu.

Bất chợt…

Âu Dương Hải nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, phát ra từ trong cái hang mà mình đang đứng.

Chàng giật mình, ngầm vận toàn thân chân khí thủ thế chờ đợi. Từ từ, bóng người phía sau đã đến sau lưng hai mươi trượng. Âu Dương Hải lúc này khẩn trương vô cùng, nếu mình quay người lại đánh mà không đánh trúng kẻ địch, hoặc là phát ra bất cứ tiếng động nào, bị những người trước mặt nghe thấy được, thì việc nhìn trộm sẽ bị bại lộ. Âu Dương Hải tính toán rất nhanh, nếu chỉ đánh một cái giết chết đối phương, không phát ra bất cứ tiếng động nào là hay nhất, chàng nhớ đến “Vô Ảnh chưởng” cực kỳ lợi hại.

Thế là chàng đã vận Vô Ảnh chưởng Lực, ngưng tụ vào tay trái. Nhanh như điện chớp…

Chàng xoay người vung tay trái…

Ánh mắt chàng vừa liếc thấy người phía sau là một nữ nhân.

Chàng muốn thu hồi lực đạo nhưng đã không kịp. Vô Ảnh chưởng lực rời khỏi tay…

Âu Dương Hải hết hồn, bởi vì chàng đoán nữ nhân này có thể là Lý Xuân Hoa, hoặc là người mà mình quen biết, vì hình dáng đó rất quen thuộc. Âu Dương Hải cơ hồ muốn kêu to lên!

Trong nháy mắt!

Người kia ngã xuống không kêu một tiếng nào. Âu Dương Hải bổ nhanh tới…

Vừa nhìn thấy…

Nước mắt của Âu Dương Hải đã trào ra… Nữ nhân này là Đông Phương Ngọc.

Chỉ thấy đôi mắt nàng mở nhìn Âu Dương Hải, khóe miệng chảy máu tươi, khuôn mặt trắng bệch không một chút huyết sắc.

Âu Dương Hải cúi người xuống vận chân khí nắm lấy bàn tay giá lạnh của nàng.

Đông Phương Ngọc nhìn thấy Âu Dương Hải, đôi mắt nàng lộ vẻ cực kỳ ai oán, thê lương, trong miệng thốt ra giọng nói yếu ớt :

– Ngươi… ngươi thật sự căm ghét ta thế này sao?

Âu Dương Hải vội nói :

– Ta… ta… không biết là ngươi… Đông Phương cô nương, Đông Phương cô nương… cô… cô…

Đông Phương Ngọc thốt lên mấy câu xong, mắt nhắm nghiền, hôn mê đi. Âu Dương Hải trong lòng đau đớn bi thương vô cùng, vì sao mình lại lỗ mãng như vậy. Chàng đưa tay chẩn đoán mạch và hơi thở của nàng. Mạch và hơi thở đều yếu, cách cái chết không còn xa nữa.

Âu Dương Hải lại rơi nước mắt…

Chàng đối với Đông Phương Ngọc không có chút tình nghĩa nào, nhưng giờ này lại không có ý muốn sát hại nàng, ngược lại còn thông cảm với nàng, nhưng nàng lại vô duyên vô cớ chết đi dưới Vô Ảnh chưởng của chàng.

Điều đó làm cho Âu Dương Hải tự cảm thấy bi thương vô cùng. Bỗng trong hang động lại xuất hiện một nữ nhân, nữ nhân này chính là Lý Xuân Hoa. Nàng vừa nhận ra Âu Dương Hải liền xông tới, kêu lên khe khẽ :

– Âu Dương Hải…

Nàng bỗng thấy Đông Phương Ngọc nằm dưới đất, và khuôn mặt đau khổ của Âu Dương Hải, nàng đã hơi hiểu là chuyện gì.

Âu Dương Hải ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói :

– Hoa tỷ tỷ, đệ… giết lầm cô ấy!

Lý Xuân Hoa ngạc nhiên, thở dài :

– Còn có thể cứu được không?

Nói xong, nàng cúi xuống bắt mạch cho Đông Phương Ngọc. Lúc này, toàn thân Đông Phương Ngọc đã dần dần băng lạnh. Lý Xuân Hoa nói :

– Cô ta không thể cứu được nữa.

Âu Dương Hải kêu lên :

– Hoa tỷ tỷ, ta phải làm thế nào đây!

Lý Xuân Hoa hơi ngạc nhiên, nói :

– Cô ta… và huynh…

Ý của Lý Xuân Hoa là muốn nói, cô ta và huynh không hề có cảm tình riêng tư, mà còn đứng ở thế đối địch, dù huynh không có bụng dạ giết cô ta nhưng đã giết rồi thì có hề gì…

Âu Dương Hải nói :

– Tỷ tỷ, đệ không có ý muốn giết nàng! Hơn nữa nàng gặp phải thảm cảnh…

Lý Xuân Hoa nói :

– Tuy huynh không giết người ta, nhưng bây giờ người ta đã táng mạng dưới tay huynh, sự sơ xuất vô ý, cô ấy chết đi cũng sẽ không oán hờn huynh. Đông Phương Ngọc ở Bạch Hoàng giáo tuy không phải là cầm đầu, nhưng cô ta mấy năm nay ở trong Bạch Hoàng giáo đã gây ra nhiều vụ giết chóc, dùng tiếng đàn Lạc Phách cầm hại rất nhiều cao thủ võ lâm giang hồ.

Âu Dương Hải nói :

– Tôi thống hận sự lỗ mãng này của tôi, nếu như chị lại đến trước chứ không phải cô ấy thì tôi biết phải làm sao!

Lý Xuân Hoa nghe vậy giật mình, nghĩ :

– Vừa rồi mình ở bên u cốc kia trông thấy Đông Phương Ngọc tiến nhập vào trong hang động, thế là đi theo sau, nếu như mình không phát giác Đông Phương Ngọc mà đi vào hang động trước thì… tình huống này thật không thể tưởng tượng nổi…

Lý Xuân Hoa nghĩ xong bèn hỏi :

– Bên ngoài động có sự vật gì mà để cho huynh gây ra sự việc này?

Âu Dương Hải chợt quì xuống bên người Đông Phương Ngọc, lẩm bẩm cầu nguyện :

– Đông Phương cô nương, cô an tâm mà ra đi! Tôi đã lỡ tay làm hại cô, nhưng tôi thề sẽ báo thù mối nhục cho cô, giết chết người đầu lâu cho cô.

Âu Dương Hải cầu khấn xong, trong lòng chàng hơi an định, tuy nhiên trong nội tâm của chàng rất xấu hổ, nhưng không còn bi thương như hồi nãy.

Tiếc thay Đông Phương Ngọc lúc này đã hôn mê rồi, không nghe thấy lời cầu khẩn của chàng.

Lý Xuân Hoa khẽ nắm lấy cổ tay của Âu Dương Hải, nói nhỏ :

– Chúng ta đi thôi!

Âu Dương Hải theo Lý Xuân Hoa đi ra cửa hang…

Âu Dương Hải liếc mắt nhìn ra sơn cốc, ngoài sơn cốc đã có sự biến động lớn.

Bốn mươi mấy người áo lam đã đi khỏi từ lúc nào.

Thay vào đó là bảy người đầu lâu mặc áo xám, trắng, lam, vàng, bảy người này cao thấp béo gầy không như nhau, trên mặt họ là cái mặt nạ đầu lâu hung tợn, nhìn quần áo của họ, Âu Dương Hải thấy trong bảy người này không có người đầu lâu gian ác xảo quyệt mà mình đã từng gặp qua mấy lần.

Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải vừa nhìn thấy, lập tức cảm thấy bảy người đầu lâu này có trình độ võ công rất cao thâm, mà nhất định danh vọng của họ trên võ lâm giang hồ cũng thật rực rỡ.

Lý Xuân Hoa bất chợt trông thấy bảy người đầu lâu này, có một người giống như hòa thượng, nhìn kỹ lần nữa, một người mặc áo màu vàng, lại giống như một vị đạo sĩ.

Lý Xuân Hoa kinh thầm.

– Chẳng lẽ trong bảy người đầu lâu này cũng có nhân vật của chín đại môn phái Trung Nguyên hay sao?

Âu Dương Hải kề tai nàng nói nhỏ :

– Bảy người này không có ai tôi quen biết, không biết chị có biết họ không?

Lý Xuân Hoa lắc đầu, nói nhỏ :

– Xem ra bảy người này võ công rất cao, chúng ta chỉ nên ngầm quan sát, tuyệt đối không được hiện thân ra, mãnh hổ nan địch quần hồ.

Âu Dương Hải cũng biết hai người bên mình một khi bị đối phương phát hiện, họ nhất định giết để diệt khẩu. Với sức của hai người cũng không dám tin có thể chống nổi bảy người đầu lâu này.

Âu Dương Hải nói :

– Bảy người này chắc đang chờ đợi thủ lãnh của họ, nếu tôi đoán không lầm, thủ lãnh của Võ lâm Nghĩa vụ Hung Thủ nhất định là người đã xuất hiện ở ngôi tháp cao chém giết người của Bạch Hoàng giáo.

Lý Xuân Hoa nói :

– Không sai, thủ lãnh của họ chính là người đó.

Âu Dương Hải nói :

– Tôi đã từng truy đuổi người đó, nghĩ rằng hắn đã đến đây lâu rồi, không biết tại sao lại chậm trễ chưa xuất hiện…

Chưa nói xong, trong hẻm núi bỗng vang lên một giọng nói rin rít :

– Cô Lâu Thiên Tôn giá lâm.

Giọng nói này rin rít chói tai, làm người nghe muốn sởn gai ốc.

Thanh âm chấm dứt đã lâu, nhưng trong hẻm núi vẫn không có nhân vật nào khác xuất hiện.

Nhưng bảy người đầu lâu nọ bỗng cúi mình hướng tới thác nước thi lễ, nói :

– Nghĩa vụ Cô Lâu Hung Thủ Truyền sứ, bái kiến Cô Lâu Thiên Tôn.

Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa ai nấy đều cau mày, nghĩ :

– Cô Lâu Thiên Tôn ở đâu vậy? Chẳng lẽ là ở bên trong thác nước kia?

Hai người kinh nghiệm từng trải, biết rằng phía sau những thác nước thường hay có hang động.

Quả nhiên sau thác nước vang lên một giọng nói rành rọt, nói :

– Cô Lâu truyền sứ miễn lễ, xin các ngươi hãy đưa truyền sứ lệnh bài ra.

Bảy người đầu lâu nghe nói, đồng loạt giơ tay trái lên, cổ tay mỗi người đều có một sợi dây xích buộc ngân bài, giống y như tấm ngân bài Âu Dương Hải cất trong người, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lấp loáng. Sau thác nước lại vang lên giọng nói :

– Mười hai Cô Lâu truyền sứ, từ khi tạm biệt ở Thiên Kiếm đàm mười tám năm trước tới nay lại được tụ hội, bản Thiên tôn cảm vui lòng, điều làm ta cảm thấy đáng tiếc là ngày hôm nay sau mười tám năm, mười hai vị lại trở thành bảy vị, trong đó từ Uy Chấn Bát Hoang Lý Thiên Phát bội phản tổ chức chúng ta ra, hãy còn ba vị truyền sứ ngoài quan ngoại còn chưa tới…

Thình lình…

Trong rừng cây ở hẻm núi vang lên một giọng nói :

– Khải bẩm Cô Lâu Thiên Tôn, ba vị Cô Lâu truyền sứ ở quan ngoại đã tới…

Tiếp đó, một người đầu lâu lảo đảo từ trong rừng tùng đi ra.

Người đầu lâu này áo quần rách nát, toàn thân đầy máu, lảo đảo đi tới. Bỗng nhiên ngã nhoài xuống trước thác nước, run rẩy nói :

– Ba vị Cô Lâu truyền sứ quan ngoại đã bị Bạch Hoàng giáo chủ và Cổ Thiên Nhân Viên sát hại.

Chữ “hại” vừa thốt lên, người đầu lâu này đã gục xuống không nhúc nhích, rõ ràng người đầu lâu này đã bị trọng thương mà chết.

Biến cố bất ngờ này hình như làm cho mọi người rất kinh ngạc, bất ngờ mãi mãi vẫn không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Cô Lâu Thiên Tôn sau thác nước thở dài một tiếng, nói :

– Thật không ngờ Bạch Hoàng giáo đã tiên hạ thủ vi cường, đây chính là chỗ thất sách của tổ chức chúng ta, bản Thiên tôn phải chịu trách nhiệm này, ôi…

Một tiếng thở dài thê lương từ sau thác nước vọng ra.

Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa đều cảm thấy kinh dị vô cùng, tiếng thở dài này rất quen thuộc, hai người đưa mắt nhìn nhau, lại nghe Cô Lâu Thiên Tôn hừ một tiếng nói :

– Thiên hạ giang hồ Võ lâm Nghĩa vụ Cô Lâu Hung Thủ chính là tổ chức đề cao chính nghĩa võ lâm, chúng ta một khi bị tiêu diệt thì giang hồ võ lâm còn có chính nghĩa nào tồn tại được. Bản Thiên tôn gửi thư mời các chư vị, là muốn chỉnh đốn lại nghĩa quân võ lâm, tiêu diệt Bạch Hoàng giáo là vì đạo nghĩa võ lâm mà trừ hại, bảo vệ cơ nghiệp bao đời của chúng ta, không biết ý kiến các vị như thế nào?

Bảy người Cô Lâu truyền sứ nghe xong không nói một tiếng.

Cô Lâu Thiên Tôn sau thác nước lại nói :

– Ta nhớ lại bản Thiên tôn mười tám năm trước cùng với các vị đã có lời ước hẹn là sau vụ Thiên Kiếm đàm đường ai nấy đi, không được tụ họp, nhưng hôm nay phá lệ, cùng mời mọi người, chính là sự bất đồng của thời cuộc, các vị có biết rằng vợ chồng Âu Dương Kiệt mười tám năm trước chết ở Thiên Kiếm đàm có đứa con trai đã trưởng thành, bây giờ chính là Huyền Võ đàn chủ của Thanh Đạo Minh, hắn ôm đầy mối thù hận, muốn trả nợ máu mười tám năm trước. Đương nhiên, với danh vọng võ công của chư vị, không sợ một đứa hậu sinh trả thù, nhưng bản Thiên tôn nói cho các vị, con của Âu Dương Kiệt võ công hiện nay không thua bất cứ vị nào, nếu thêm thời gian nữa, người này nhất định là mối lo lớn của chúng ta.

Bỗng trong bảy người đầu lâu có một người áo xám nói :

– Âu Dương Hải người này đã từng đại náo Thiếu Lâm tự, Thiếu Lâm Tâm Thiền đường Tam lão lại bị thương dưới tay hắn, võ công thật không phải tầm thường.

Cô Lâu Thiên Tôn nói :

– Thiếu Lâm truyền sứ nói không sai, võ công gã tiểu tử đó thâm hậu đến không ngờ, mấy ngày gần đây hắn xông lên Thiên Kiếm đàm mà lại có thể chạy trốn thoát khỏi tay Dao Trì Ma Nữ, xin hỏi các chư vị, có người nào dám tự tin thoát khỏi tay Dao Trì Ma Nữ hay không?

Âu Dương Hải nghe vậy thất kinh.

Cô Lâu Thiên Tôn gọi người áo xám là Thiếu Lâm truyền sứ, thế thì người đó tất phải là người của phái Thiếu Lâm rồi, nghe giọng nói đó rất là già nua, chẳng lẽ người đó là một người trong Thất lão của Thiếu Lâm Tâm Thiền đường? Điều làm người ta kinh ngạc là một vị lão tăng Thiếu Lâm tâm lặng như nước, võ công danh vọng cực cao mà cũng gia nhập vào tổ chức này.

Lập tức Âu Dương Hải cảm thấy sự việc này rất là nghiêm trọng. Còn điều làm cho Lý Xuân Hoa kinh ngạc là người đàn bà điên ở Thiên Kiếm đàm lại là Dao Trì Ma Nữ mấy mươi năm về trước, nghe đồn rằng người đàn bà này đã từ trần, không ngờ bà ta lại là sư phụ của mẫu thân Âu Dương Hải!

Cô Lâu Thiên Tôn lại nói :

– Với tình hình như trên, bổn nhân muốn chư vị lại làm Cô Lâu truyền sứ chính là muốn hoàn thành việc mười tám năm trước chưa xong, bởi vì mọi người đều không ngờ Âu Dương Kiệt lại còn hậu nhân ở trên đời.

Một người áo trắng trong bảy người đầu lâu lạnh lùng hỏi :

– Xin hỏi Thiên tôn, con trai của Âu Dương Kiệt có phải học nghệ ở Thiếu Lâm?

Cô Lâu Thiên Tôn nói :

– Không sai, Tuyết Sơn truyền sứ hỏi điều này làm gì?

Âu Dương Hải biết ngay người áo trắng này nhất định là người của phái Tuyết Sơn.

Tuyết Sơn truyền sứ nói :

– Ta có một điểm nghi vấn, có phải Thiếu Lâm truyền sứ cũng biết Âu Dương Hải chính là con của Âu Dương Kiệt?

Chợt nghe Thiếu Lâm truyền sứ nói :

– Tuyết Sơn truyền sứ không nên nghi ngờ, Thiếu Lâm phái nếu biết hắn là con của Âu Dương Kiệt thì đã giết quách hắn từ lâu rồi.

Cô Lâu Thiên Tôn sau thác nước nói tiếp :

– Chắc là Thiếu Lâm truyền sứ không dưỡng hổ di hoạn đâu.

Một người đầu lâu áo vàng nói lớn :

– Cô Lâu Thiên Tôn, nhớ lại lúc mười tám năm trước chúng ta liên hợp tiêu diệt vợ chồng Âu Dương Kiệt, ngài chính là lấy cương vị chủ nhân chiêu tập chúng tôi, có thể nói là những người chúng ta nếu rời bỏ mặt nạ thì ai cũng không biết là ai? Thân phận của chúng ta chỉ dựa vào dấu hiệu của một tấm ngân bài…

Cô Lâu Thiên Tôn sau thác nước hỏi :

– Võ Đang truyền sứ, ý của ngài là gì?

Âu Dương Hải thầm ngạc nhiên :

– Không ngờ phái võ Đang cũng có phần, xem ra những người giết hại song thân của mình bao gồm người của các đại môn phái trong thiên hạ, hèn nào sư phụ đã nói mối thù của ta rất phức tạp, dính dáng đến người trong toàn giang hồ võ lâm, khiến cho lão nhân gia không dám chỉ ra.

Võ Đang Cô Lâu truyền sứ nói :

– Ý của ta là chúng ta nên nhìn thấy mặt thật của nhau.

Cô Lâu Thiên Tôn sau thác nước nói :

– Với địa vị danh vọng của Võ Đang truyền sứ, chẳng lẽ ngài cam nguyện để cho mọi người trong giang hồ biết ngài tham dự vào tổ chức Cô Lâu Hung Thủ hay sao?

Võ Đang truyền sứ nói :

– Tổ chức Cô Lâu Hung Thủ vì chính nghĩa mà phấn đấu, sao lại sợ người khác biết?

Bỗng Cô Lâu Hung Thủ sau thác nước trầm giọng nói :

– Võ Đang truyền sứ, ta cảm thấy sự ức đoán của mình không lầm, các hạ không phải là Võ Đang truyền sứ của mười tám năm trước, các hạ nhận lệnh của người nào đến đây hội ước?

Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa đều thầm kinh hãi, không ngờ Cô Lâu Thiên Tôn lợi hại như vậy, hắn ở sau thác nước mà nhận ngay ra Võ Đang truyền sứ không phải là Cô Lâu sứ giả mười tám năm trước. Võ Đang truyền sứ nghe vậy cười ha hả nói :

– Ta vốn hoài nghi gia sư vì sao chịu để cho tôn giá sai khiến, hôm nay xem ra quả nhiên Cô Lâu Thiên Tôn thật có năng lực bá vương anh hùng một đời, bội phục, bội phục. Gia sư bởi vì tọa quan ba mươi năm, đến nay hãy còn mười hai năm nữa mới có thể xuất quan, cho nên lão nhân gia đem thân phận Cô Lâu truyền sứ này giao phó cho ta, không biết ý của Cô Lâu Thiên Tôn thế nào?

Võ Đang truyền sứ vừa nói ra, sáu người Cô Lâu sứ giả kia đều biến sắc, mười hai con mắt sắc bén xoáy thẳng vào người Võ Đang truyền sứ.

Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đều cảm thấy vị Võ Đang truyền sứ này đang tìm phiền phức, có thể là…

Chưa nghĩ xong, chợt nghe Cô Lâu Thiên Tôn sau thác nước nói :

– Võ Đang Cô Lâu truyền sứ mười tám năm trước, dù là đang tọa quan nhưng hễ nhận được thư của ta cũng phải tự động xuất quan, đến bây giờ, Võ Đang truyền sứ đã phá hoại lời ước năm xưa, lại còn đem sứ mệnh Cô Lâu truyền sứ giao phó cho đệ tử, càng là phá hoại lời ước, quy luật của Cô Lâu Hung Thủ, ngươi đã biết rồi chứ?

Võ Đang Cô Lâu truyền sứ cười nhạt, nói :

– Chuyện gia sư giao phó sứ mệnh Cô Lâu truyền sứ và những chuyện có liên quan trong đó, đương nhiên ta chưa từng hay, không biết quy luật của Cô Lâu Hung Thủ như thế nào?

Cô Lâu Thiên Tôn nói :

– Ngươi lộ mặt thật của ngươi trước đi, sau đó để cho các thủ vị truyền sứ phán xử.

Võ Đang truyền sứ lạnh lùng nói :

– Cô Lâu truyền sứ có quyền lợi che đi mặt thật của mình, vì sao chỉ một mình ta lộ mặt thật ra?

Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh lùng từ sau thác nước vang lên…

Hai bóng người từ sau phía làn nước phóng vụt ra nhanh như chớp. Trên mặt hai người này đều che mặt nạ đầu lâu, một người mặc áo đen, thân hình nhỏ thó, một người mặc áo gai trắng, cao gầy lêu đêu.

Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa trông thấy người đầu lâu áo đen, lập tức cảm thấy thân hình người này rất quen thuộc.

Âu Dương Hải nói nhỏ :

– Ta nghĩ ra rồi, người áo đen là Tàn Kim Độc Chưởng Dương Đống Thần.

Lý Xuân Hoa cũng đã thấy trên ngón tay trái của người áo đen có một chiếc nhẫn vàng lấp lánh, quả nhiên đó là Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần, lão ma đầu lại đã gia nhập vào hàng ngũ Cô Lâu Hung Thủ rồi, từ đó có thể tưởng tượng được thế lực của tổ chức này to lớn, kỳ bí như thế nào…

Âu Dương Hải biết Dương Đống Thần và người áo trắng cao lêu nghều kia không phải là Cô Lâu Thiên Tôn mà là hai sứ giả theo hầu bên cạnh Cô Lâu Thiên Tôn mà thôi.

Quả nhiên sau thác nước lại vang lên một giọng nói :

– Võ Đang truyền sứ, nếu ngươi không tự lộ mặt ra thì đừng trách ta hạ lệnh bắt ngươi đó.

Võ Đang truyền sứ vẫn không sợ hãi chút nào, lạnh lùng nói :

– Xem ra hai vị này chính là Cô Lâu pháp sứ rồi.

Dương Đống Thần cuời nói :

– Các hạ thật to gan, dám đến đây lén dọ thám bí mật của tổ chức Cô Lâu Hung Thủ! Ngươi là ai? Mau nói ra đi.

Đôi mắt Võ Đang truyền sứ lộ ra một tia hàn quang, nói :

– Ta là Cô Lâu sứ giả, chẳng lẽ các ngươi dám hạ độc thủ Cô Lâu sứ giả hay sao?

Người mặc áo trắng quát lên chói tai :

– Hễ người nào dám phản bội tổ chức Cô Lâu Hung Thủ thì giết ngay khỏi suy nghĩ. Dù ngươi đại biểu cho Võ Đang sứ giả đến đây tụ hội, nhưng đã phá hủy hiệp định của tổ chức Cô Lâu Hung Thủ, ngươi còn không giở mặt nạ ra thì chúng ta phải chấp pháp đây.

Võ Đang sứ giả khẽ cười nói :

– Hay, hay lắm, các ngươi đừng động thủ, ta giở mặt nạ ra là được.

Vừa nói xong, Võ Đang sứ giả như cơn gió cuốn, vụt một cái, bay dạt ra năm sáu trượng.

Lúc này Lý Xuân Hoa khẽ ý lên một tiếng, nói :

– Ông ta giống như Công Tôn Lạp tiên sinh!

Âu Dương Hải vội nói :

– Vậy thì chúng ta xuất hiện đi.

Lúc này Dương Đống Thần và người áo gai trắng từ hai phía tả hữu xông tới.

Võ Đang sứ giả hét to một tiếng, hữu chưởng rít gió vù vù bay tới Dương Đống Thần, xoay mạnh người một cái, bay dạt ra ba trượng.

Chỉ thấy bóng trắng nháng lên, người áo gai trắng đã phi thân lên như một tia chớp bay thẳng qua đầu của Võ Đang truyền sứ, lắc người một cái chặn lấy đường quát lên :

– Ngươi còn muốn chạy ư?

Nói xong, một chưởng mãnh liệt phóng tới.

Thân người của Võ Đang truyền sứ xoay nửa vòng, công lực vận vào tả chưởng, đợi khi bàn tay của người áo trắng tới gần, tay trái bèn phóng ra một luồng kình như sấm chớp, quát to một tiếng, tiếp chạm đối phương một chưởng.

Chát! Một tiếng đinh tai!

Võ Đang truyền sứ lùi lại bốn năm bước mới đứng vững lại được. Lý Xuân Hoa đứng trong hang thấy vậy thất kinh, nói :

– Võ công người áo trắng thật cao, chúng ta ra nào…

Ngay lúc đó…

Dương Đống Thần đã hét to một tiếng xông tới, tay phải vung lên một chiêu “Thủ Hung Tì Bà” nhắm đánh ngay ngực Võ Đang truyền sứ, vì Dương Đống Thần là một cao thủ cực lợi hại nên chỉ một cái vung tay, một đạo cuồng phong đã cuốn lên ghê gớm.

Một tiếng cười the thé…

Người áo trắng đã xông tới sau lưng Võ Đang truyền sứ, năm ngón tay như vuốt chim ưng chộp ra!

Bỗng nghe một tiếng kêu :

– Công Tôn tiên sinh, huynh lùi mau vào trong hang…

Lý Xuân Hoa đã từ trên cao nhảy xuống, tới ngay sau lưng người áo trắng. Người áo trắng thật là lợi hại, hắn đã sớm phát hiện ra Lý Xuân Hoa xông tới, thế tay phải chộp vào Võ Đang truyền sứ không đổi, hừ một tiếng, tay trái đánh ngược một chưởng lại!

Võ Đang truyền sứ nghe thấy tiếng kêu, khẽ cười ha ha một tiếng, người chợt co rụt lại né tránh, cách né tránh rất xảo diệu, tránh khỏi một chưởng của Dương Đống Thần và hữu trảo của người mặc áo trắng, lúc đó chưởng kình của Dương Đống Thần lại bay thẳng đến người áo trắng, may mà Dương Đống Thần vội thu kịp chưởng kình mới không làm bị thương người áo trắng.

Lý Xuân Hoa khẽ búng ngón tay, một luồng chỉ phong bắn vào mạch môn người áo trắng.

Người áo trắng kinh hãi nhảy lùi năm thước, đôi mắt tam giác trợn trừng nhìn Lý Xuân Hoa, nên biết một chỉ này của Lý Xuân Hoa chính là công phu “Đàn Chỉ Đả Huyệt”, loại công phu võ học thượng thừa này mà cô gái trẻ tuổi này lại có, làm sao không làm hắn kinh dị, hoài nghi cho được? Võ Đang truyền sứ rướn người phi thân lên mỏm đá.

Dương Đống Thần bay đuổi theo như hình với bóng.

Đột nhiên, trên mỏm đá một đạo chưởng kình mạnh như dời non dốc bể đánh thẳng vào Dương Đống Thần.

Dương Đống Thần trông thấy chưởng kình quá mãnh liệt, đành lộn trở xuống. Võ Đang truyền sứ đã bay lên mỏm đá, Âu Dương Hải từ trong hang đi ra, nói lớn :

– Sư huynh, không ngờ huynh lại đến đây.

Võ Đang truyền sứ nói :

– Tất cả đợi lát nữa hãy nói, bây giờ chúng ta mau rời khỏi nơi đây.

Khi đó, Lý Xuân Hoa bên dưới mỏm đá cùng người áo trắng triển khai một trận ác đấu.

Người áo trắng hét :

– Con nhãi, ngươi là ai, sao dám to gan xem trộm tổ chức của ta tụ họp.

Nói xong hắn lại xông tới nhanh như chớp đánh ra ba chưởng. Lý Xuân Hoa vặn người tránh ba chưởng của địch, nàng khoa chưởng phản công trở lại. Vùn vụt như bánh xe lăn, trong chớp mắt đã đánh ra hai mươi mấy chưởng.

Những chiêu này đánh cho người áo trắng chân tay rối rít cả lên.

Lý Xuân Hoa không muốn đánh lâu, đánh xong một chiêu cuối cùng bèn bay lên mỏm đá.

Người áo gai trắng là một ma đầu hung hăng cuồng ngạo, hắn bị hơn hai mươi chiêu tấn công của Lý Xuân Hoa làm cho nổi giận xung thiên, thấy Lý Xuân Hoa nhảy lên, bèn quát lớn :

– Tiện nữ, mi còn chạy được ư?

Thân hình đã song song với Lý Xuân Hoa nhảy lên mỏm đá.

Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, vọt tới giáng xuống một chưởng. “Bịch” một tiếng cực lớn…

Thân hình người áo trắng ngã lộn xuống mấy vòng… Âu Dương Hải cảm thấy cổ tay mỏi nhừ, lùi lại hai bước. Ngay lúc ấy Giọng nói của Cô Lâu Thiên Tôn vang lên sau thác nước :

– Chư vị Cô Lâu truyền sứ, mau chặn chúng lại, nữ lang cụt tay chính là Minh chủ Thanh Đạo Minh, thiếu niên áo xanh là hậu nhân của Âu Dương Kiệt.

Vừa nói xong, sáu vị Cô Lâu sứ giả từ ngoài mười trượng chạy như bay đến. Lý Xuân Hoa nói :

– Chúng ta mau vào trong hang.

Cùng lúc đó Võ Đang truyền sứ, Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa đã vọt vào hang.

Bỗng phía sau có tiếng tay áo phần phật…

Người áo trắng và Dương Đống Thần đã đuổi đến sau lưng.

Âu Dương Hải giận dữ hét lên, xoay người phóng ra hai chưởng, hai người kia bèn dạt sang hai bên để tránh.

Thấy dưới mỏm đá sáu vị Cô Lâu sứ giả đã bay lên.

Âu Dương Hải kinh hãi, biết rằng đám người này võ công rất lợi hại. Võ Đang sứ giả và Lý Xuân Hoa đã vào hang, trông thấy Âu Dương Hải vẫn còn ở ngoài động. Lý Xuân Hoa lại nhảy vụt ra, kêu lên :

– Âu Dương đàn chủ mau lùi lại!

Âu Dương Hải nhảy tới trước ba bước, chặn cửa hang, đưa tay ra sau vai rút Tử Vi kiếm, nói :

– Minh chủ và Phó minh chủ lùi trước đi, ta ở đây chống địch.

Lúc này Âu Dương Hải đã biết tám người trước mặt đều là kẻ thù sát hại song thân, tuy chàng hãy còn chưa biết chân tướng mối huyết thù, nhưng khi nhìn thấy kẻ thù, mắt chàng đỏ ngầu lên, máu nóng hừng hực, muốn lợi dụng địa thế cửa hang, dùng kiếm đánh bại tám người đầu lâu.

Thực ra chàng dẫu biết tám người đầu lâu này, bất cứ một ai võ công cũng đều không kém hơn chàng, nhưng với tâm niệm trả thù cho song thân làm cho chàng quên đi sự an nguy của tính mạng.

Lý Xuân Hoa thấy vậy thất kinh, vội vã kêu lên :

– Âu Dương Hải… huynh không lùi, ta cũng không lùi, chúng ta đều chết tại đây!

Âu Dương Hải ngạc nhiên, cầm kiếm lùi vào trong hang một bước.

Lúc đó người áo trắng xông vào trước. Lý Xuân Hoa kêu lên :

– Âu Dương huynh, chú ý.

Cái hang rộng ước chừng hơn trượng, chỉ có thể vừa một người thi triển kiếm pháp, cho nên Lý Xuân Hoa không dám chạy qua, để tránh cho Âu Dương Hải khỏi bị cản trở tay chân.

Âu Dương Hải trông thấy người áo trắng xông tới hừ một tiếng, đột nhiên vặn người lao ra, Tử Vi kiếm trái đâm phải quét, đánh liền ba chiêu. Trong bảy vị Cô Lâu truyền sứ, Thiếu Lâm truyền sứ mặc áo xám khẽ gầm lên, tung mình nhảy lên lao bổ xuống Âu Dương Hải.

Người áo trắng bị thế kiếm quái dị của Âu Dương Hải đánh cho luống cuống tay chân.

Thiếu Lâm truyền sứ phi thân đáp xuống. Âu Dương Hải cười nhạt, vung kiếm đâm ra.

Thiếu Lâm truyền sứ khẽ phất tay trái, lập tức một luồng tiềm lực đánh bạt kiếm, tay phải một chiêu Thiếu Lâm Đoạt Long Thủ bấu vào cổ tay cầm kiếm của Âu Dương Hải.

Âu Dương Hải thất kinh, nhảy lùi vào động ba bước! Kiếm thế bỗng thay đổi…

Tử Vi kiếm phát tiếng gió vù vù, kiếm quay loay loáy, thế như bão tố bốc lên.

Thiếu Lâm truyền sứ hừ một tiếng, người đã bay ra ngoài hang. Âu Dương Hải hoành kiếm đứng yên, mắt nhìn các cao thủ ngoài hang, trong lòng cảm khái vạn phần, chỉ vài chiêu giao thủ, chàng cảm thấy tám người này, ai nấy võ công cũng không kém hơn mình, nếu mình không đứng ở thế có lợi thì tám người kia vây đánh liệu có sống nổi không? Nên biết rằng trong hang chật hẹp, người bên ngoài tuy đông nhưng Âu Dương Hải thủ ở trong thì họ nhiều nhất cũng chỉ có một người vào, mấy chiêu kiếm thuật vừa rồi của Âu Dương Hải đã làm họ kinh hãi vô cùng. Cho nên sau khi Thiếu Lâm truyền sứ bị kiếm thức của Âu Dương Hải đánh lùi, trong lúc nhất thời, không có một người nào dám ra tay nữa. Trong hang vang ra tiếng kinh ngạc của Võ Đang truyền sứ :

– Nàng ấy sao lại ở đây?

Hóa ra Công Tôn Lạp chỉ Đông Phương Ngọc đang nằm trong hang. Lý Xuân Hoa quay đầu lại nói :

– Cô ta bị Âu Dương đàn chủ đánh lầm đấy.

Ngoài hang có tiếng Cô Lâu Thiên Tôn nói :

– Chư vị sứ giả, các vị mau bao vây lấy cửa ra bên kia, bản Thiên tôn ở đây truy cản bọn chúng.

Lý Xuân Hoa nghe vậy thất kinh, cánh tay duy nhất của nàng nắm tay áo của Âu Dương Hải nói :

– Chúng ta mau đi ngay!

Âu Dương Hải cũng thấy nếu bọn mình trước sau đều bị người bao vây, nhất định phải gặp nguy.

Thế là, chàng thu kiếm chạy vội sang lối ra bên kia.

Kỳ lạ thay, cửa hang bên đó không có động tĩnh gì của tám người đầu lâu. Kỳ thực tám người đầu lâu đó, có bảy người đã chạy sang lối ra phía bắc của hẻm núi, cửa hang bên này chỉ có một mình Dương Đống Thần. Dương Đống Thần trông thấy Âu Dương Hải chuyển thân chạy như bay, hắn vừa đuổi theo ba bước!

Phía sau vang lên tiếng gió lộng… Dương Đống Thần liền dừng bước, nói :

– Thiên tôn khinh công diệu tuyệt thiên hạ, nhất định có thể đuổi kịp bọn chúng.

Trong hang động tối om, Cô Lâu Thiên Tôn bỗng xuất hiện, chính là người đã làm điều xấu xa với Đông Phương Ngọc.

Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói :

– Dương pháp sứ, ngươi với ta tiếp xúc đã mấy mươi năm rồi, chẳng lẽ không biết tình cách của ta ư?

Dương Đống Thần hừ một tiếng, nói :

– Ta thật không biết ý tứ của ngài, hạ lệnh phải giết bọn chúng nhưng cố ý tha bọn chúng chạy mất cũng là ngài, thật không biết Thiên tôn có dụng ý gì?

Thiên tôn không sợ thằng tiểu tử Âu Dương Hải tầm thù, nhưng ta lại sợ hắn ngày sau lớn mạnh thêm, hôm nay ngài không giết hắn, nhưng ta lại muốn giết hắn, để mai sau khỏi nằm mơ thấy ác mộng.

Nói xong cất bước đi liền. Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói :

– Dương pháp sứ, ngươi đã không đuổi kịp hắn rồi.

Chợt nghe Dương Đống Thần hừ một tiếng nói, thân người loạng choạng. Hóa ra chân của hắn va phải người của Đông Phương Ngọc nằm dưới đất. Ánh mắt của Cô Lâu Thiên Tôn ở phía sau rất sắc bén, hắn liền nhìn ra ngay người nằm trong hang là Đông Phương Ngọc, khẽ kêu lên ngạc nhiên, thân mình lướt tới.

Dương Đống Thần quay lại nhìn Đông Phương Ngọc, hỏi :

– Nữ nhân đó là ai?

Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói :

– Ngươi muốn truy đuổi Âu Dương Hải thì mau đi đi! Hà tất phải nhiều chuyện.

Dương Đống Thần chẳng nói chẳng rằng phóng chạy đi.

Trong hang chỉ còn Cô Lâu Thiên Tôn đứng lặng im như bóng ma và Đông Phương Ngọc, trong bóng tối.

Cô Lâu Thiên Tôn đưa tay bắt mạch Đông Phương Ngọc, rồi áp tai nghe nhịp tim của nàng, hắn thốt lên tiếng kêu kinh ngạc.

Hóa ra mạch nơi cổ tay Đông Phương Ngọc lúc này đã đập nhè nhẹ, tim cũng đã đập.

Tình hình bất ngờ này là điều mà Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa không thể tưởng tượng nổi.

Cô Lâu Thiên Tôn trầm ngâm một lúc, đột nhiên kêu ồ lên một tiếng… Hai tay hắn nhanh như chớp vỗ lên ba mươi sáu đại huyệt toàn thân Đông Phương Ngọc.

Sau đó hắn lẩm bẩm tự nói :

– Thật là ý trời, dù mi có tồn tâm muốn tạo thành một ma nữ cũng không thể được như ý.

Hắn lẩm bẩm như vậy, làm cho người ta thật khó hiểu. Cô Lâu Thiên Tôn trầm ngâm một hồi lại nói :

– Vốn ta đã cảm thấy rất hoài nghi…

Đông Phương Ngọc tư chất thông tuệ chính là bậc kỳ tài luyện võ, vì sao Bạch Hoàng giáo chủ, Bắc Quốc Tiên Cơ, không nuôi dưỡng nàng đến nơi đến chốn, hiểu lầm là họ sợ cô gái này thông minh quá người, về sau còn giỏi hơn thầy, cho nên không dám truyền thụ võ nghệ cho nàng.

Không ngờ trong đó lại có bí mật lớn, cô ta từ nhỏ đã mắc phải tuyệt chứng “Hàn Âm Lãnh Huyết”, không thể luyện tập võ công.

Nguyên là người bị phải chứng bệnh “Hàn Âm Lãnh Huyết” cấm kỵ luyện tập võ công, nếu như tập luyện võ thì tuổi thọ của người đó sẽ không sống tới ba mươi mùa nóng lạnh. Võ công càng cao, tuổi thọ càng ngắn. Đông Phương Ngọc hồng nhan bạc phận, tuy nàng thông tuệ cử thế, nhưng lại mắc phải tuyệt chứng Hàn Âm Lãnh Huyết, Bạch Hoàng giáo chủ, Bắc Quốc Tiên Cơ biết được nội tình, cho nên không truyền thụ tuyệt kỹ cho nàng.

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói :

– Nhưng mà trời giúp lòng ta, tuyệt chứng “Hàn Âm Lãnh Huyết” của nàng lại được người ta trong lúc vô ý chữa khỏi, ha ha… như thế này ma nữ đã thành rồi…

Cô Lâu Thiên Tôn cười như điên cuồng… Thân người hắn đã biến mất.

Đương nhiên người giải phá tuyệt chứng “Hàn Âm Lãnh Huyết” của Đông Phương Ngọc chẳng phải ai khác chính là Âu Dương Hải với một chiêu Vô Ảnh chưởng gây nên.

Trên đời này vạn vật vạn sự đều ra khỏi ý liệu của con người. Một miếng ăn một hớp nước…

Đều do tiền định….

* * * * *

Trời đã chiều tà.

Trên một ngọn núi cao, một thiếu niên áo xanh, một nữ lang một tay, một người áo vàng che mặt nạ đầu lâu chậm rãi rảo bước, họ là Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải và Võ Đang truyền sứ.

Lý Xuân Hoa đảo nhìn các dãy núi khắp xung quanh, cất giọng nói :

– Công Tôn tiên sinh, huynh thật là con thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, không biết huynh biến trở thành người đầu lâu lúc nào?

Võ Đang truyền sứ cười khẽ!

Ông ta đưa tay lấy mặt nạ đầu lâu xuống để lộ khuôn mặt tiêu sái tuấn dật, chính là Quan Đông đại hiệp Truy Phong tú sĩ Công Tôn Lạp.

Âu Dương Hải nhìn Công Tôn Lạp, thở dài nói :

– Sư huynh, vì mối huyết thù của song thân mà không nề hà gian khổ, đơn thân vào nơi nguy hiểm, linh hồn song thân dưới cửu tuyền có biết, nhất định rất là cảm khái.

Công Tôn Lạp nghe vậy mặt buồn u uất, nói :

– Thật không ngờ ta bao gian khổ mới biết được sự việc Cô Lâu Hung Thủ tụ hội, nhưng rồi lại tan thành mây khói, do thám bí mật không thành, còn suýt nữa mất mạng!

Ông thở dài buồn bã… cảm thấy việc mình muốn bức Cô Lâu Thiên Tôn tiết lộ thân phận, rõ ràng là việc ngu xuẩn, vô cùng hối hận.

Lý Xuân Hoa biết tâm ý của Công Tôn Lạp, nói :

– Ta thấy Cô Lâu Thiên Tôn cực kỳ xảo quyệt gian hiểm, huynh không lên tiếng thì hắn cũng đã nhìn rõ thân phận đáng ngờ của huynh rồi.

Công Tôn Lạp nói :

– Lý minh chủ, Cô Lâu Thiên Tôn đã sớm biết thân phận khả nghi của ta rồi ư?

Lý Xuân Hoa nói :

– Cô Lâu Thiên Tôn chẳng những sớm biết thân phận của huynh mà hình như hắn còn cố ý thả huynh và bọn ta chạy thoát, với công lực cơ trí của người đó, nếu muốn chặn bắt chúng ta thật không phải là chuyện khó.

Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói :

– Thế tại sao Cô Lâu Thiên Tôn lại để chúng ta chạy thoát.

Lý Xuân Hoa nói :

– Nguyên nhân vì sao hắn để chúng ta chạy thoát, điều này cũng khó có thể biết được.

Công Tôn Lạp ồ lên một tiếng, nói :

– Lý minh chủ nói không sai, ta nghĩ ra rồi…

Âu Dương Hải nói :

– Không biết sư huynh nghĩ ra chuyện gì?

Công Tôn Lạp trầm ngâm một hồi, rồi nói :

– Trên đường tới nơi tụ hội trong hẻm núi ta đã gặp một người áo lam đeo mặt nạ đầu lâu, khi đó ta gật đầu với hắn, hắn nhìn ta cười nói: “Mười tám năm sau gặp lại, chúng ta mặt mũi đã hoàn toàn khác hẳn”. Lúc đó ta chỉ ậm ừ vài câu rồi chia tay. Đến hẻm núi ta không còn thấy người đầu lâu áo lam nữa, thế thì Cô Lâu Thiên Tôn chính là người mà ta nói chuyện trên đường.

Âu Dương Hải gật đầu nói :

– Không sai, chính là người đó. Không biết sư huynh có nhìn rõ hình dáng của hắn có giống một ai trong võ lâm không?

Công Tôn Lạp dường như đang nhớ lại hình dạng của người áo lam. Hồi lâu…

Công Tôn Lạp lắc đầu nói :

– Ta đoán không ra người này là ai?

Lý Xuân Hoa nói :

– Tôi thấy Cô Lâu Thiên Tôn hình như thường đi lại trên võ lâm giang hồ…

Âu Dương Hải không đợi nàng nói hết, nói :

– Hắn thường xuyên đi lại trên giang hồ thế tại sao không có ai biết rõ…

Lý Xuân Hoa nói :

– Mà hắn đã dùng rất nhiều khuôn mặt để đi lại trên giang hồ, dường như với mọi chuyện trên giang hồ hắn đều rõ như lòng bàn tay, không một chuyện gì có thể bịp được hắn, nếu ta đoán không lầm, người này thường giám thị bên người chúng ta.

Âu Dương Hải nghe vậy bất giác dòm khắp xung quanh. Lý Xuân Hoa thấy vậy phá lên cười, nói :

– Huynh lo gì vậy?

Âu Dương Hải nói :

– Sao tỷ tỷ lại dọa người ta?

Lý Xuân Hoa nghiêm nét mặt, nói :

– Suy đoán của ta không phải là vô căn cứ, thực ra Cô Lâu Thiên Tôn nếu muốn sát hại huynh thì còn dễ hơn lấy đồ trong túi.

Âu Dương Hải lắc đầu nói :

– Sao hôm nay tỷ tỷ toàn nói những chuyện xui xẻo, làm tăng thêm uy phong của người khác.

Sắc mặt Công Tôn Lạp rất trầm trọng, nói tiếp :

– Lý minh chủ nói không sai, nhưng nguyên nhân tại sao người đó không ám hại chúng ta thì thật là khó đoán.

Lý Xuân Hoa nói :

– Cô Lâu Thiên Tôn lòng dạ bí ẩn, ai mà biết được tâm ý của hắn như thế nào, ôi…

Lý Xuân Hoa nói đến đây, buông tiếng thở dài… Nàng nhớ lại một chuyện!

Chuyện này chính là chuyện có liên quan đến Cô Lâu Thiên Tôn.

Bởi vì nàng đã hơi đoán ra thân phận lai lịch của nhân vật thần bí này, nàng cảm thấy hiện nay trên đời này chỉ có người đó có đủ mười phần là Cô Lâu Thiên Tôn.

Nàng còn chưa xác định được sự thực nên không thể nói cho Âu Dương Hải biết người đó là ai.

Người mà nàng cho rằng là Cô Lâu Thiên Tôn có rất nhiều chuyện làm nàng hoài nghi, khó hiểu, nhưng tất cả chỉ là những ý niệm nghi ngờ, nàng không dám thổ lộ ra.

Nàng phải ngầm đề phòng, để thời gian biến lộ chiếc mặt nạ của Cô Lâu Thiên Tôn.

Màn đêm buông xuống, trái đất tối sầm. Lý Xuân Hoa đứng lên khẽ nói :

– Chúng ta đi thôi!

Ba người trên đường trở lại, Âu Dương Hải hỏi chuyện làm thế nào mà Công Tôn Lạp có được mặt nạ đầu lâu.

Công Tôn Lạp nói :

– Nói ra chuyện này quả thực có hơi thần kỳ, làm cho người không thể nào tin. Vào lúc sáng sớm, sau khi ta và Sa Mạc thất tiễn của thần xạ đường quét dọn ngọn tháp xong, phát giác Minh chủ và Âu Dương sư đệ không còn ở đó nữa, thế là tìm kiếm xung quanh. Ta phát hiện một xác chết, chính là một người áo vàng đeo mặt nạ đầu lâu. Người này hình như mới bị đánh chết, thân thể còn hơi ấm, lúc đó ta cảm thấy vô cùng kinh dị, thình lình có một giọng nói vang lên sau lưng ta: “Nếu ngươi muốn biết bí mật của Cô Lâu Hung Thủ thì mặc quần áo và mặt nạ của người này vào đi, mang danh là Võ Đang truyền sứ đến một phong cốc cách đây bảy dặm mà tìm kiếm một phen thử xem”. Ta nghe xong rất kinh hãi quay đầu nhìn bốn phía, nhưng không thấy người nói ở đâu.

Âu Dương Hải nhíu mày, chàng có hơi không tin sự việc kỳ quái này, nhưng xưa nay Công Tôn Lạp không nói dối bao giờ.

Lý Xuân Hoa nghĩ thầm :

“Người ngầm chỉ thị này chắc là Bạch Hoàng giáo chủ, hành tung của người này thần xuất quư nhập, thường giúp đỡ mình, thật không biết là bạn hay là thù?”.

Công Tôn Lạp lại nói tiếp :

– Lúc đó ta quát hỏi đối phương là ai? Qua một lúc lâu, xa xa có một giọng nói: “Tổ chức Cô Lâu Hung Thủ là một hung thủ giết hại sư phụ của ngươi. Người đầu lâu áo vàng này là một đệ tử của phái Võ Đang, hắn thay sư phụ đi ước hội, bị ta ra tay giết chết, đây là một cơ hội ngàn năm một thuở, ngươi đừng nên bỏ lỡ”. Ta nghe xong, tuy trong lòng kinh dị vạn phần, nhưng không thể truy vấn người đó rõ hơn, bởi vì người đó đã bỏ đi.

Âu Dương Hải trợn mắt hỏi :

– Chuyện này có thật không?

Công Tôn Lạp thở dài :

– Đây là một sự thật như một giấc mộng!

Âu Dương Hải nghe xong, trầm mặc không nói.

Tối hôm nay màn đen đầy trời, che phủ cả ánh sáng trăng sao mới mọc. Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải, Công Tôn Lạp ba người đi nhanh trong đêm tối.

Trong lúc đi nhanh, Âu Dương Hải bất chợt đưa tay kéo Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa và Công Tôn Lạp đều là những người có kinh nghiệm nhiều trên giang hồ, hai người lập tức dừng thân hình lại.

Chỉ nghe Âu Dương Hải nói nhỏ :

– Khe núi trước mặt có người trong võ lâm.

Lý Xuân Hoa và Công Tôn Lạp lắng nghe một hồi, nhưng không nghe thấy tiếng động nào.

Âu Dương Hải lại nói :

– Họ đi tới phía này, chúng ta mau tìm một nơi để ẩn nấp.

Nói xong, Âu Dương Hải nhảy lên một cây tùng cao bên sườn núi. Lý Xuân Hoa nhảy theo Âu Dương Hải, Công Tôn Lạp nấp sau một tảng đá.

Quả nhiên một lúc sau, dưới sườn núi vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ. Lý Xuân Hoa và Công Tôn Lạp ngầm kinh dị, không ngờ nhĩ lực của Âu Dương Hải lại tịnh mãn đến vậy.

Tiếp đó, dưới sườn núi đi lên sáu người.

Trên trời không trăng không sao, nhưng mục quang của bọn ba người Âu Dương Hải là hơn hẳn sức nhìn của người thường, họ thấy sáu người này là sáu người đầu lâu.

Họ chính là sáu vị Cô Lâu sứ giả hội họp ở thác nước. Âu Dương Hải nghĩ thầm :

– Không biết sáu người đầu lâu này đến đây làm gì?

Lúc này sáu vị Cô Lâu sứ giả đi nhẹ như mèo đêm, đến ngay chỗ ba người Âu Dương Hải chừng mấy trượng.

Bỗng một người trong bọn họ cười nói :

– Chư vị sứ giả, chúng ta ở đây nói chuyện chút vậy.

Nói xong sáu vị Cô Lâu sứ giả ngồi xuống đất.

Âu Dương Hải nhớ giọng nói của người vừa rồi chính là giọng nói của Tuyết Sơn Cô Lâu sứ giả, Âu Dương Hải sau khi được biết sáu người này là hung thủ sát hại song thân, chàng đã nhớ rất rõ giọng nói, dáng hình của sáu người, vì họ đều che mặt nạ đầu lâu, che lấp đi mặt thật nên Âu Dương Hải càng lưu ý đặc tính của sáu người bọn họ để sau này tìm kiếm.

Một Cô Lâu sứ giả giọng hơi khàn, cười ha hả nói :

– Từ mười tám năm trước, sau khi chúng ta tụ họp ở Thiên Kiếm đàm, chư vị ai nấy đều quy ẩn, rất ít đi lại trên giang hồ, hôm nay lại được tái ngộ, quả thực hiếm có, chỉ tiếc rằng nơi thâm sơn cùng cốc này không thể nào bày yến tiệc được để chén mừng một phen, thật đáng tiếc.

Một giọng nói già nua của một người, thở dài nói :

– Hoa Sơn sứ giả, bây giờ chúng ta mượn nơi này để thương lượng đại sự, còn bụng dạ nào mà uống rượu chúc mừng.

Âu Dương Hải nghĩ thầm :

– Trong sáu vị Cô Lâu sứ giả này, một là Tuyết Sơn, một là Thiếu Lâm, một là Hoa Sơn, hãy còn ba người nữa… Hà hà… đêm nay biết được lai lịch môn hộ những kẻ thù này thật không khó.

Còn Lý Xuân Hoa thì không ngờ mối huyết thù của cha mẹ Âu Dương Hải lại liên quan đến Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, Tuyết Sơn, các đại môn đại phái, chắc là những người tham dự vụ Thiên Kiếm đàm năm xưa bao gồm hết cả cao thủ võ lâm các nơi trong thiên hạ, nhưng điều làm cho người ta kinh dị là cha mẹ của Âu Dương Hải vì chuyện gì mà làm cho những cao thủ này căm thù, sát hại họ, ngay cả phụ thân của mình cũng là một trong những hung thủ, giết hại cha mẹ Âu Dương Hải.

Hoa Sơn sứ giả cười khô khốc, nói :

– Chúng ta phải thương lượng chuyện gì? Chuyện đã đến thế này còn có gì để mà thương lượng.

Tuyết Sơn sứ giả nói :

– Hoa Sơn sứ giả nói không sai, sự việc đến hôm nay, chúng ta chỉ bị người sai khiến, lợi dụng sau đó từng người một bị sát hại, ngấm ngầm, hừ hừ… chư vị sứ giả, tuy chúng ta không dùng mặt thật tương kiến, nhưng chư vị đều là cao thủ hạng nhất trong võ lâm, thật không ngờ là người có danh vọng như chư vị lại cam nguyện quì gối trước người khác, bị thụ chế bởi một người mà chúng ta chưa hề quen biết.

Nghe Tuyết Sơn sứ giả nói xong, Âu Dương Hải và mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.

Thật không ngờ những Cô Lâu sứ giả này, mỗi người đều chưa từng thấy mặt thật của Cô Lâu sứ giả khác, có thể nói không ai quen biết ai. Càng ngạc nhiên hơn, những Cô Lâu sứ giả này cũng không quen biết Cô Lâu Thiên Tôn.

Như vậy, Cô Lâu sứ giả chính là những du hồn vô chủ, toàn bộ bị khống chế bởi Cô Lâu Thiên Tôn.

Sự việc này thật là chuyện lạ từ xưa tới nay giang hồ võ lâm chỉ có một. Hoa Sơn sứ giả cười nhạt nói :

– Mọi người đều bị người ta chế ngự, còn ra cái gì nữa? Hề hề, thế mà các ngươi lại chịu đựng được những mười tám năm, nhưng Hoa Sơn phái của ta đã có dự định.

Bỗng một Cô Lâu sứ giả áo đỏ lạnh lùng nói tiếp :

– Một cây không làm nổi cái nhà, hai tay không địch nổi bốn tay.

Hoa Sơn sứ giả nghe vậy hừ một tiếng, nói :

– Không Động sứ giả, không hẳn là ông hơn ta bao nhiêu.

Âu Dương Hải ồ lên một tiếng, nghĩ :

– Lại là một phái lớn, ha ha! Hãy còn hai vị.

Cô Lâu sứ giả áo đỏ đằng hắng, nói :

– Nói hay lắm, Hoa Sơn Thiên Thủ chưởng sớm đã vang danh thiên hạ, đương nhiên là phái Không Động địch không nổi rồi.

Hoa Sơn sứ giả cười nhạt nói :

– Không Động sứ giả, không biết mười tám năm nay, tuyệt kỹ Thất Thương quyền, Phi Lăng kiếm của quí phái đã luyện thành chưa?

Không Động sứ giả nghe xong hình như chấn kinh vô cùng, đứng dậy nói :

– Không ngờ tin tức của Hoa Sơn phái lại linh thông như vậy, xem ra quí phái đã khổ công lo toan cho bản phái rồi đấy!

Tuyết Sơn sứ giả cười lớn, nói :

– Mời hai vị ngồi xuống, nghe đệ trình bày, việc Không Động sứ giả bế sơn tập luyện Thất Thương quyền, Phi Lăng kiếm, chư vị ở đây đều đã sớm biết, ha ha. Đây hoàn toàn trúng phải thủ pháp khiêu khích ly gián của Cô Lâu Thiên Tôn.

Hoa Sơn sứ giả vuốt râu cười nói :

– Mười tám năm trước, đệ đã cảm thấy Cô Lâu Thiên Tôn lợi dụng chúng ta, quả nhiên sau vụ Thiên Kiếm đàm ta khám phá ra Cô Lâu Thiên Tôn lúc nào cũng nghĩ phương pháp hại từng người chúng ta, hơn nữa phương pháp rất thâm độc, khiêu khích, ly gián, không điều gì không làm… hắn hoàn toàn không đếm xỉa đến qui củ và tín nghĩa giang hồ…

Nói đến đây, ông ta cố ý giả vờ ho, im lặng không nói nữa.

Không Động sứ giả dường như hoài nghi vô cùng, nói :

– Huynh đệ, vì sao ta không biết.

Tuyết Sơn sứ giả nói :

– Không Động đã lâu đời ở non cao biên thùy, rất ít khi vào Trung Nguyên, mà tại hạ thường đi lại vùng đại giang nam bắc, đương nhiên với những hành vi của Cô Lâu Thiên Tôn thì ta hiểu rõ như lòng bàn tay.

Hoa Sơn sứ giả khàn khàn nói :

– Tuyết Sơn sứ giả với những chuyện Cô Lâu Thiên Tôn chắc là am tường, tại hạ nguyện nghe cao kiến.

Tuyết Sơn sứ giả cười ha ha, nói :

– Huynh đệ đã cùng Thiếu Lâm sứ giả thương lượng chuyện này, thấy rằng lúc này chúng ta bất tất phải nói nhân nghĩa đạo đức với hắn nữa, và cả lời ước khi xưa…

Tuyết Sơn sứ giả ngừng lại, quay đầu nhìn hai vị Cô Lâu sứ giả mặc áo màu bạc và màu tím, mà từ đầu đến giờ vẫn không lên tiếng, hỏi :

– Không biết Thiên Sơn, Chung Nam hai vị sứ giả, với sự việc này có cách nhìn như thế nào?

Âu Dương Hải nghe vậy mừng thầm, tự nhủ :

– Không ngờ sáu người này đều là người các đại môn phái trong thiên hạ.

Thình lình.

Nơi sườn núi vang lên tiếng bước chân…

Tuyết Sơn sứ giả quát lớn :

– Người nào…

Hai chữ này vừa nói thốt ra, đã nghe tiếng cười ha ha vang lừng… Một bóng đen như bóng ma đi đến.

Người này chính là Cô Lâu Thiên Tôn, hành tung đầy kỳ bí. Sáu vị Cô Lâu sứ giả trông thấy hắn đều nhất tề đứng dậy.

Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp trong lòng đều kinh ngạc, Cô Lâu Thiên Tôn đến đây từ lúc nào sao bọn mình không hay biết.

Cô Lâu Thiên Tôn cười xong, vuốt râu nói :

– Không ngờ chư vị sứ giả tụ họp ở đây bàn chuyện đại sự, thật là một cuộc họp lớn, ha ha ha…

Nói xong, người này lại cười vang, thanh âm vang rền khắp núi. Tuyết Sơn sứ giả khẽ cười, nói :

– Cô Lâu Thiên Tôn, ngài tự đến đây thật là tốt quá, chúng ta khỏi phải đi tìm ngài.

Tuyết Sơn sứ giả lúc này đã ngầm phòng bị, ông ta biết Cô Lâu Thiên Tôn xuất hiện, có thể sẽ hạ độc thủ với mình, ông ta liếc nhìn năm vị Cô Lâu sứ giả kia nói :

– Phải, đám du hồn vô chủ của chúng ta có rất nhiều sự việc không được rõ muốn ngài giải thích cho.

Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải nghe vậy mắng thầm :

– Thật là người xảo quyệt, hắn sợ một mình cô thế, cho nên dùng lời nói lôi kéo thêm năm người khác.

Âu Dương Hải ngầm cảm thấy người trong giang hồ thật không đơn giản, ai ai cũng xảo quyệt gian hiểm như hồ ly.

Cô Lâu Thiên Tôn gật đầu nói :

– Được! Các ngươi đã hỏi thì ta nói những điều ta biết cho các ngươi.

Tuyết Sơn sứ giả trầm ngâm một hồi rồi hạ giọng :

– Về việc Không Động sứ giả bế môn luyện tập Thất Thương quyền, Phi Lăng kiếm, có phải ngài đã nhờ người nói cho chúng ta biết?

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha ha nói :

– Ta tưởng rằng ngươi muốn hỏi chuyện gì, chẳng ngờ cũng chỉ vì tính mạng của ngươi mà thôi.

Tuyết Sơn sứ giả hừ một tiếng, nói :

– Chưa chắc là ngài đã có thể làm thế nào được ta.

Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười, nói :

– Có phải ngươi muốn thử võ công của ta?

Tuyết Sơn sứ giả nói :

– Ngài hãy còn chưa trả lời câu hỏi của ta, còn muốn giao đấu e cũng chưa muộn.

Cô Lâu Thiên Tôn nói :

– Ngươi vừa đánh, vừa hỏi.

Tuyết Sơn sứ giả bị Cô Lâu Thiên Tôn ép bức trở nên giận dữ… Chợt nghe giọng của Hoa Sơn sứ giả quát lên :

– Cô Lâu Thiên Tôn, ta tiếp mấy chiêu của ngươi xem thử. Tuyết Sơn sứ giả, huynh cứ hỏi hắn những chuyện mà huynh muốn hỏi.

Nói xong, Hoa Sơn sứ giả nhảy tới, tay phải đánh thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn.

Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt nói :

– Sáu người các ngươi, ai muốn thì hãy vào đây.

Nói xong, Cô Lâu Thiên Tôn di chuyển mấy thước, đã tránh khỏi một chưởng của Hoa Sơn sứ giả.

Hoa Sơn sứ giả gầm lên, tả chưởng trước ngực phóng nhanh ra. Lực đạo mãnh liệt từ ngọn chưởng áp thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn thản nhiên nói :

– Ngươi cứ dốc toàn lực dùng Hoa Sơn Thiên Thủ chưởng đi xem nào!

Tay áo của hắn khẽ phất lên rồi thu lại, người đã di chuyển ra ba bước. Hoa Sơn sứ giả bỗng cảm thấy cương lực nội gia của mình đánh ra bị một lực âm nhu thu hút qua một bên, không khỏi thất kinh.

Ông ta vội trầm khí Đan Điền, giữ vững thân người rồi di chuyển nhanh sang trái ba bước.

Mấy chiêu giao thủ, mọi người ở đó đã thấy Cô Lâu Thiên Tôn võ công cao thâm khó lường.

Tuyết Sơn sứ giả quát lớn :

– Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi là người nào?

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha ha nói :

– Ta là ai ư? Nói ra thì các ngươi cũng không biết.

Hoa Sơn sứ giả lại tung mình tiến lên, nói :

– Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi hãy tiếp một chưởng nữa của ta xem nào?

Tay phải đưa ra, khẽ đánh thẳng đến. Chưởng thế lần này của Hoa Sơn sứ giả đánh ra không có một tiếng gió nào.

Cô Lâu Thiên Tôn nhấc chân trái, năm ngón tay khẽ búng, thân người vọt đi năm thước, nói :

– Dù là mười chưởng cũng được, ngươi cứ việc ra tay đi.

Hoa Sơn sứ giả hừ một tiếng, hai vai lảo đảo lùi lại hai bước. Tuyết Sơn sứ giả hét :

– Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi trả lời câu hỏi như vậy, nào có như lời ngươi đã hứa.

Bỗng Thiếu Lâm sứ giả đánh vù một chưởng vào lưng Cô Lâu Thiên Tôn nói :

– Ngươi cũng tiếp thử một chưởng của ta xem sao?

Thiếu Lâm sứ giả công lực rất hùng hậu, một chưởng đánh ra uy lực ghê gớm, chỉ nghe chưởng phong ào ào như sóng vỗ bờ đá.

Tuyết Sơn sứ giả nhìn thấy Thiếu Lâm sứ giả ra tay, trong bụng mừng thầm, cao giọng nói :

– Sứ giả các phái, Cô Lâu Thiên Tôn đã nói trước rồi, các ngươi cứ việc ra tay đi.

Cô Lâu Thiên Tôn cười sằng sặc, cả một thân mình của hắn bay vọt lên cao, rồi khéo léo lộn một vòng đáp xuống ngoài tám thước, nói :

– Ta họ Khô, tên Thủy. Ha ha, các ngươi biết tên này không? Cho nên nói ra các ngươi cũng đâu có biết được.

Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa nghe vậy mắng thầm :

– Thật là một người đê tiện vô liêm sỉ…

Cô Lâu Thiên Tôn vừa dứt tiếng…

Chợt nghe tiếng cười quái dị của Không Động sứ giả vang lên, nói :

– Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi tiếp Phi Lăng kiếm của ta thử xem!

Thình lình, hàn quang rợn người…

Một đạo bạch quang bay vút thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn cười đáp :

– Phi Lăng kiếm chính là tuyệt kỹ thất truyền của phái Không Động đã vang danh võ lâm, không biết Phi Lăng kiếm mà ngươi luyện có phải thật sự là tuyệt kỹ chính truyền không?

Nói chưa xong, đạo hàn quang đã tới sát người, nhưng Cô Lâu Thiên Tôn vẫn không hoang mang, vừa nói vừa vung tay phải ra phía sau chộp một cái.

Trong tay hắn đã nắm được một thanh đoản kiếm bay tới, thủ pháp xảo diệu vô cùng. Cô Lâu Thiên Tôn vừa tiếp được đoản kiếm, lại có thêm hai đạo bạch quang nữa xé gió bay vù tới.

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha ha, nói :

– Hai kiếm này, đường bắn tới có hơi không giống nhau, trong đó nhất định có giấu bí mật.

Nói xong, Cô Lâu Thiên Tôn phất tay một cái, thi triển “Thiết Tụ thần công” dùng nội gia cang khí chặn đứng thế lực bắn tới của hai thanh kiếm nọ.

Điều kỳ quái là Cô Lâu Thiên Tôn phất tay một cái, hai thanh kiếm cách nhau mấy thước trong không gian bỗng nhập lại.

Bất chợt…

Cô Lâu Thiên Tôn hất cổ tay phải, thanh đoản kiếm tiếp rời khỏi tay bay đi nhanh như sao sa, đánh trúng vào hai thanh kiếm trên không trung. Keng keng mấy tiếng, ba thanh kiếm bay tung lên cao ba trượng.

Đột nhiên ba thanh kiếm trên không trung biến thành mười mấy đạo bạch quang bắn xuống sáu người phía dưới.

Chỉ nghe Cô Lâu Thiên Tôn nói :

– Đây là sự lợi hại của Phi Lăng kiếm, mọi người chú ý, đừng để bị tiểu kiếm đâm trúng.

Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, ẩn thân trong lá cây rậm rạp trong thấy mấy chiêu thi triển của mấy người, trong lòng đều tán thán.

Cô Lâu Thiên Tôn trong lúc mười mấy đạo bạch quang bắn xuống, thân người phi lên không…

Chỉ thấy thân mình của hắn bay trong không trung, từng đạo bạch quang đều bị đánh rơi. Tốc độ, thủ pháp của hắn nhanh như sấm sét.

Cô Lâu Thiên Tôn đánh rơi đạo bạch quang cuối cùng… Hắn ngẩng đầu cất một tràng cười ha ha đắc ý.

Sáu vị Cô Lâu sứ giả trong lòng đều chấn động. Tuyết Sơn sứ giả quát lên :

– Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi đắc ý cái gì?

Cô Lâu Thiên Tôn nói :

– Ta cười sáu người các ngươi quá ngu ngốc, đã dám phản bội lại ta!

Không Động sứ giả lạnh lùng nói :

– Ngươi không phải ba đầu sáu tay, tại sao chúng ta phải phục ngươi cơ chứ?

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói :

– Nhưng sự đã đến hôm nay, các ngươi không phục ta thì cũng phải phục.

Hoa Sơn sứ giả cười nhạt nói :

– Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi đừng quá khoa trương, chúng ta cùng nhau ba trăm hiệp quyết phân thắng phụ.

Cô Lâu Thiên Tôn nói :

– Khỏi phải đánh nữa, trước mắt thì sáu người các ngươi không sống quá hai giờ nữa.

Thiên Sơn sứ giả lạnh lùng nói :

– Ta không tin trên đời này lại có quỷ, ngươi đứng đây với bọn ta hai giờ xem chúng ta có chết không.

Vị sứ giả của phái Thiên Sơn này lại là một người nữ, giọng nói trong trẻo, cao vút.

Cô Lâu Thiên Tôn quay đầu nhìn Thiên Sơn sứ giả nói :

– Nói thực cho các ngươi biết, vừa rồi sáu người các ngươi đã trúng phải “Mai Hương kịch độc” của ta, nếu không tin thì các ngươi hít vài hơi chân khí vận công thử coi!

Sáu người Cô Lâu sứ giả nghe vậy thất kinh… Họ bất giác hít vài hơi dài.

Ngay trong lúc sáu người hít hơi, trên sườn núi thoang thoảng một mùi hương hoa mai.

Bỗng Cô Lâu Thiên Tôn cười như điên cuồng, nói :

– Ai thuận với ta thì sống, trái ta thì chết, bây giờ các ngươi đều trúng “Mai Hương kịch độc” của ta rồi, trong bảy ngày độc tính phát tác, bọn ngươi nếu còn muốn sống thì phải cúi đầu nghe lệnh của ta, ha ha ha…

Tiếng cười xé toang khoảng không, bóng Cô Lâu Thiên Tôn đã mất hút. Lý Xuân Hoa nói :

– Đi mau lên, chúng ta đừng để trúng độc.

Nàng và Âu Dương Hải nhảy xuống đất, Công Tôn Lạp từ sau phiến đá chạy ra…

Ba người chạy xuống sườn núi nhanh như điện.

Sự đột biến này làm cho sáu vị Cô Lâu sứ giả đều trợn mắt há mồm. Bởi vì chẳng qua chỉ trong một tích tắc, dù rằng ai ai cũng cơ trí tuyệt luân, kinh nghiệm phong phú, nhưng cũng không biết phải ứng phó với sự việc đột biến này như thế nào.

Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp chạy liền một mạch ba bốn dặm mới ngừng thân hình lại.

Công Tôn Lạp thở dài, nói :

– Cả đời ta cũng chưa thấy qua người nào thâm hiểm như vậy, dù có cơ cảnh đến mấy cũng khó tránh khỏi bị trúng độc thuật của Cô Lâu Thiên Tôn.

Nguyên là trong lúc sáu vị Cô Lâu sứ giả hít không khí vô, Cô Lâu Thiên Tôn mới phóng “Mai Hương độc” ra, sáu vị Cô Lâu sứ giả bất giác đều bị trúng độc.

Sự xảo quyệt, thâm hiểm này quả thực làm cho người ta kinh hãi. Đột nhiên phía sau có tiếng bước chân…

Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải, Công Tôn Lạp đồng loạt quay lại nhìn… Vừa mới nhìn, ba người đều giật mình.

Chỉ thấy ngoài bảy trượng có một người từ từ đi lến, người đó chính là Cô Lâu Thiên Tôn. Âu Dương Hải đưa tay rút phắt thanh Tử Vi kiếm sau vai. Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp cũng đều rút binh khí, bước chân ba người khẽ di động, đứng thành một thế công thủ đều có lợi.

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả, nói :

– Sóng Trường Giang lớp mới thay lớp cũ, võ lâm giang hồ thật sự có hậu sinh khả úy.

Hắn nói xong chợt quay mình định đi. Âu Dương Hải quát lên :

– Cô Lâu Thiên Tôn dừng bước.

Âu Dương Hải tay cầm Tử Vi kiếm, tung mình nhảy một cái, cản đường đi của hắn.

Trường kiếm trong tay khẽ vung lên, trong thoáng chốc… Liên tục đánh ra năm kiếm.

Kiếm phong ào ạt, lạnh thấu xương.

Cô Lâu Thiên Tôn cười cuồng ngạo, liên tục di động năm vị trí, ung dung tránh khỏi năm kiếm nói :

– Kiếm thuật của ngươi khá lắm, tiếc rằng hãy còn chưa phải là đối thủ của ta.

Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói :

– Âu Dương Hải ta ngày hôm nay vì báo mối cừu song thân, dù rằng võ công kém hơn ngươi, chết cũng không hận! Ngươi phát chiêu đi, ta không quen nhìn thái độ giả nhân giả nghĩa của ngươi.

Quát xong, Âu Dương Hải dùng một chiêu kiếm “Tiếu Chỉ Thiên Nam” đâm nhanh tới.

Cô Lâu Thiên Tôn khẽ đảo người tránh khỏi.

Hai người đều xông tới, chiến đấu liền mười hiệp. Cô Lâu Thiên Tôn chợt biến chiêu, lật tay trái chộp lấy cổ tay phải của Âu Dương Hải, tay phải hắn vỗ một chưởng vào ngực trái Âu Dương Hải. Âu Dương Hải không thể né kịp. Đang lúc nguy cấp, Lý Xuân Hoa từ một bên xông tới phóng chưởng đánh tạt vào chưởng lực của Cô Lâu Thiên Tôn, Âu Dương Hải mới tránh khỏi chiêu này.

Cô Lâu Thiên Tôn hình như không muốn chiến đấu, thế là hắn liên tiếp tung ra mấy chiêu khoái công.

Bỗng Âu Dương Hải hét lớn :

– Hoa tỷ tỷ, tránh ra.

Lý Xuân Hoa đang đánh ra mười tám chiêu, chợt nghe Âu Dương Hải hét bèn nhớ ra Vô Ảnh chưởng cực kỳ lợi hại của Âu Dương Hải.

Nàng vội lùi lại phía sau…

Quả nhiên cùng với tiếng hét của Âu Dương Hải, tả chưởng đã đánh thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn.

Vô Ảnh chưởng của Âu Dương Hải từ tay trái của đánh ra…

Tử Vi kiếm bên tay phải lại triển khai một chiêu kiếm pháp “Vạn Lưu Qui Tông” nhanh như điện chớp.

Vút vút vút…

Tử quang loang loáng! Kiếm khí xung thiên!

Bóng của Cô Lâu Thiên Tôn chập chờn như bóng ma. Đột nhiên…

Kiếm quang bỗng thu lại… Một tiếng cười ha hả vang lừng…

Thân hình của Cô Lâu Thiên Tôn bay vọt lên không cao bảy trượng rồi bay vụt đi.

Âu Dương Hải đứng thế cung tiễn bộ, tay phải cầm kiếm, ánh mắt đầy vẻ bâng khuâng nhìn mũi Tử Vi kiếm máu tươi nhỏ xuống từng giọt, mừng rỡ nói :

– Hắn đã bị thương dưới kiếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.