Chiết Thất Quốc

Chương 2 - Chương 2

trước
tiếp

2 – OAN GIA NGÕ HẸP

Triệu quốc ­• Hàm Đan.

Mùa xuân, bão bụi đã qua, một trong sáu đại đô thành thời Chiến quốc rốt cuộc cũng từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy. Nhà dân hai bên đường phố mở rộng cửa phòng, gỡ ván che cửa sổ xuống, tiếng ho khan không dứt bên tai.

Hạo Nhiên ngồi trước hành lang ngoài cửa sứ quán, tư thế ngồi của y cực kỳ vô phép, hai chân tùy tiện giạng ra, cái kiểu ngồi xếp bằng này là thứ mà các Nho sinh tôn sùng lễ tiết ghét nhất.

Đương nhiên, một kẻ tha hương bụi bặm đầy người, hơn nữa bên cạnh còn gác một thanh đại kiếm như vậy, vô luận là y ngồi như thế nào cũng chả ai dám tới giáo huấn. Mái tóc y ngắn nhuyễn đen sẫm, đôi mắt vẫn bảo trì trong suốt giữa tiết trời bụi bặm, cùng với cái jacket ngắn trên người đều không ăn nhập với cách ăn vận trường bào đại tụ của cư dân thời đại này.

Lúc này lại có một đứa nhóc mười mấy tuổi đứng bên cạnh quan sát y.

Hạo Nhiên cười nói: “Ngươi rút không ra đâu”

Hài đồng đi lên phía trước, mang theo tâm tính hiếu kỳ, ánh mắt sắc bén chiếu vào chuôi kiếm, sau đó một tay đè vỏ kiếm, tay kia ra sức kéo. Hiên Viên kiếm không chút suy suyễn.

“Ngươi thì có thể chắc?” Hài đồng kia dốc hết khí lực từ lúc bú sữa mẹ tới giờ, mặt đỏ bừng, nửa ngày sau mệt thở hồng hộc, phẫn nộ nhìn Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Người có thể khiến cho kiếm này rời vỏ chỉ có mình chân long thiên tử; nhưng cho dù là thiên tử tới rút kiếm, cũng phải hỏi xem nó có nguyện ý rời khỏi vỏ hay không nữa” Khi nói chuyện quay đầu nhìn nhìn sứ quán, hỏi: “Ngươi là người trong quán hả? Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?”

Hài đồng cười giễu: “Giả thần giả quỷ, nếu đã là kiếm của ngươi, vậy sao không rời khỏi vỏ? Ngươi, rút kiếm xem thử”

Hạo Nhiên cười cho qua chuyện, nam hài tức giận nói: “Ngươi dám trái lệnh?!”

Lòng Hạo Nhiên khẽ động, đang định tìm lời chọc nam hài này thì thấy nó đã quay lưng rời khỏi sứ quán, dọc theo đường phố chạy mất.

Lát sau, nó lại quay về, dẫn theo một hài tử khác có vẻ như là trợ thủ, nói: “Cơ Đan, thanh kiếm kia của hắn…”

“Kiếm nào?”

Tầng mây hé ra một khe nhỏ, dương quang vô biên vô tận chiếu xuống, Hạo Nhiên lười biếng gối lên vai Hiên Viên Tử Tân, tựa vào ***g ngực hắn, khóe miệng hơi hung ác mà nhếch nhếch.

Hiên Viên Tử Tân cười nói: “Kiếm? Kiếm gì?” Rồi trở tay ôm lấy Hạo Nhiên.

Thoạt tiên nam hài kia nghi hoặc vô cùng, sao mới chớp mắt mà lại có thêm một người nữa rồi? Tên này từ đâu tới? Nó không ngừng đánh giá Hiên Viên Tử Tân.

Nam hài họ Cơ kia nhìn hai người Hạo Nhiên và Tử Tân hồi lâu, nói: “Hai đại nam nhân mà ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì?”

Tử Tân cũng không tức giận, mỉm cười giơ tay ngoắc chúng: “Qua đây”

Trong lời nói của hắn có chứa một cổ uy nghiêm, không cho phép hai đứa nhóc phản kháng, nam hài đi vài bước mới ý thức được mục đích của mình chính là kêu đồng bạn tới xem “Thanh kiếm rút không ra”, lập tức tiến lên phía trước, nắm cổ áo Hạo Nhiên lạnh giọng nói: “Thanh kiếm mẻ kia đâu rồi? Hiệp khách dùng võ phạm cấm*, ngươi lòng dạ khó lường, giao ra đây! Bằng không trói ngươi lên quan phủ trị tội!” [*nguyên câu là “Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ vũ phạm cấm” trích trong Ngũ đố (năm loại mọt) của Hàn Phi Tử, nghĩa là đám văn nhân lúc nào cũng dựa vào ngòi bút nhiễu loạn pháp chế, còn đám hiệp khách thì luôn dùng bạo lực vi phạm luật lệ]

Hạo Nhiên và Tử Tân cùng bật cười to, phía sau vang lên giọng nói của một nam tử: “Triệu Chính, hai vị này là khách nhân vi phụ mời về, chớ có vô lễ”

Lúc trước Hạo Nhiên đã đoán đúng, nam hài này chính là người đã khai phá bá nghiệp phi thường, thống nhất lục quốc_____Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, còn người đích thân ra sứ quán nghênh đón kia chính là Tần Trang Tương vương Tử Sở.

Lúc này thân phận Trang Tương vương vẫn chỉ là một chất tử cầm cố tại Triệu quốc, tên gọi Dị Nhân. Gần mười năm trước Lã Bất Vi tìm đến Hàm Đan, mang lòng “Đầu cơ trục lợi”, đem thị thiếp Triệu Cơ của mình tặng cho Dị Nhân, rồi sau đó tìm cách phái gia phó tới Hàm Dương, lấy danh nghĩa hộ tống Dị Nhân hồi quốc làm yếu vụ, đồng thời mượn người này làm đá lót đường, trèo lên vũ đài chính trị.

Lã Bất Vi rộng rãi chi viện hết thảy mọi chi tiêu của Dị Nhân và Triệu Cơ tại Hàm Đan, lại trăn trở buôn bán hàng hóa giữa Hàm Đan và Khai Phong; mấy tháng trước Triệu Cơ ở Hàm Đan mãi đâm ra buồn bực, yêu cầu đồng hành cùng Lã Bất Vi tới Khai Phong giải sầu.

Một đường thuận buồm xuôi gió, nhưng trên đường về gặp phải cường đạo tại sơn đạo Thái Hành, được Hạo Nhiên, Tử Tân ra tay cứu giúp, Lã Bất Vi liền dẫn hai người về Hàm Đan, nữ tử nói chuyện với Hạo Nhiên trên mã xa kia chính là Triệu Cơ vợ của Dị Nhân.

Triệu Cơ kể lại chuyện bị tập kích trên đường, Dị Nhân nửa cảm kích nửa muốn chiêu lãm, lập tức xuất môn nghênh đón.

.

Nhớ trong sách sử từng bảo rằng Doanh Chính là con của Lã Bất Vi, không phải do Trang Tương vương sinh ra, Hạo Nhiên không khỏi âm thầm so sánh diện mạo của nam hài này và Lã Bất Vi, nhưng phát hiện hai người này hoàn toàn chẳng có chỗ nào giống nhau cả.

Hiên Viên Tử Tân dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Hạo Nhiên, cười nói: “Không giống”

Hạo Nhiên hiểu ý bật cười, sau khi hàn huyên với đám người Dị Nhân, Triệu Cơ, Lã Bất Vi xong, khách và chủ cùng ngồi vào vị trí.

Da Dị Nhân trắng nõn, diện dung nho nhã, có khác một phen phong độ quân tử tao nhã, dường như do lâu dài không thấy ánh mặt trời, cho nên bề ngoài khác biệt một trời một vực với những người quanh năm phơi nắng phơi gió ở thời đại này, đồng thời lộ vẻ nhàn rỗi trường kỳ tại Hàm Đan.

Dị Nhân nói: “Thiên hạ chiến loạn không ngừng, bách tính lang bạt đầu đường xó chợ, may nhờ có hai vị thiếu hiệp Tử Tân và Hạo Nhiên, bằng không Dị Nhân đã không còn được gặp lại Bất Vi huynh nữa, ân cứu mạng hôm nay, Dị Nhân cả đời không dám quên”

Không nhắc tới gia đình mà nói về thiên hạ trước; không nhắc tới thê tử mà nói về bạn bè trước. Dị Nhân quả nhiên có phong độ vương giả. Hạo Nhiên vội khiêm tốn nói: “Dị Nhân huynh khách khí rồi, ít học võ thuật, chỉ lấy hiệp đạo dẫn dắt chủ tâm, đây vốn là việc ta phải làm. Nói chi tới ơn cứu mạng”

Dị Nhân lại hỏi: “Không biết hai vị là người nước nào, qua Thái Hành sơn làm gì, muốn tìm một nơi mưu sinh tại Hàm Đan chăng?”

Hạo Nhiên né tránh câu hỏi vừa rồi, chỉ đáp: “Hạo Nhiên mới tới Hàm Đan, để tìm năm kiện thần khí là cầm, đỉnh, ấn, gương, thạch”

Tuy hồi đáp câu hỏi của Dị Nhân, nhưng ánh mắt Hạo Nhiên lại chiếu về phía Lã Bất Vi, thầm nghĩ có lẽ tên thương nhân hiểu nhiều biết rộng này có thể giải đáp cho mình.

Nhưng Lã Bất Vi cũng là lần đầu nghe qua mấy món này, hỏi: “Vật cũng như tên sao? Có tác dụng gì?”

Hạo Nhiên hiểu bản chất của thương nhân, vừa nghe tới cổ vật liền theo thói quen mà cân nhắc giá trị, đáp: “Hạo Nhiên cũng không rõ mấy, nếu cổ khí chưa thành tinh hóa người, thì hẳn chúng vẫn giữ nguyên hình dạng vốn có, trong năm món cổ khí này ẩn chứa linh khí tạo hóa thiên địa, có thể giải trừ một trận ôn dịch ở quê hương hai chúng ta, giữ trong tay phàm nhân cũng vô dụng, nếu Lã tiên sinh có tin tức, mong vui lòng báo lại cho biết”

Lã Bất Vi vội nói: “Hai chữ tiên sinh nào dám nhận. Ngày sau Bất Vi hỏi thăm thêm là được rồi”

Triệu Cơ nãy giờ vẫn không lên tiếng lúc này hiếu kỳ cười nói: “Thành tinh hóa người? Chẳng lẽ thế gian thực sự có chuyện tu luyện thành tinh, bất lão bất tử hay sao?”

Hạo Nhiên chỉ cười không đáp, nói: “Chuyện quái tin lạ, đại khái là để dọa người nghe thôi”

Dị Nhân trầm ngâm chốc lát, nói: “Ôn dịch ở quê Hạo Nhiên không cách nào dùng thuốc và châm cứu trị khỏi sao? Từng nghe rất nhiều năm trước, sư môn của thần y Biển Thước…”

Tử Tân nói: “Hảo ý của Dị Nhân huynh, Tử Tân tâm lĩnh, thế gian có vài loại bệnh không thể dùng thuốc cứu được”

Dị Nhân chợt nghĩ tới một chuyện, nói: “Với năng lực của hai người mà đi tìm năm món cổ khí chưa từng nghe thấy kia, không khác gì mò kim đáy biển, trong tàng thất Triệu quốc vốn có lưu truyền kinh quyển gần trăm năm, sau khi tam gia phân Tấn, tàng quyển Tấn quốc đều ở Hàm Đan, không bằng ta gọi người tới mang hai vị thiếu hiệp đi xem thử?”

Hạo Nhiên vừa nghe thấy gãi đúng chỗ ngứa liền hớn hở nói: “Vậy phiền huynh đài rồi”

Dị Nhân gọi thị vệ vào, nói tiếp: “Tiểu nhi dường như rất thích Hạo Nhiên huynh, nếu không có chuyện gì thì kính xin nấn ná lại tệ xá thêm ít hôm”

Hạo Nhiên biết hắn có ý định chiêu lãm, bèn không chối từ nữa.

Lúc rời khỏi sứ quán, Triệu Chính và nam hài tên Cơ Đan kia sóng vai ngồi trên hàng rào chuồng ngựa, hết sức tò mò nhìn lom lom hai người.

Triệu Chính nhịn không được nói: “Ê, kiếm của ngươi đâu?”

Hạo Nhiên cà lơ phất phơ ôm vai Hiên Viên Tử Tân, tay kia chỉ chỉ vào ngực, quay đầu lại cười nói: “Kiếm, ở trong lòng ta”

.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời từ ngoài tàng thư thất hắt vào, mang theo một luồng bụi quay cuồng không ngừng, bị khe hở của thẻ tre cắt thành những mảnh vụn li ti.

Hạo Nhiên vừa lật xem thẻ tre, vừa thấp giọng nói: “Theo ta nghĩ, diễn biến lịch sử không lâu sau đó là…Tử Sở quy Tần, chúng ta cùng đi theo cả nhà Lã Bất Vi, chờ sau khi Doanh Chính thống nhất thiên hạ, chiêu cáo bát phương rồi đi tìm cầm đỉnh ấn gương thạch…Chẳng phải càng đơn giản hơn sao?”

Hiên Viên kiếm sau lưng cười nói: “Mỗi lần ngươi tới thời đại nào đó đều sẽ đi tìm một tấm vé cơm lâu dài à?”

Hạo Nhiên bật cười, Hiên Viên kiếm lại nói: “Đây cũng có thể xem là một biện pháp khi chẳng còn cách nào khác nữa, nhưng tên Triệu Chính này, ngươi đoan chắc hắn sẽ nghe ngươi sai sử sao? chỉ sợ còn chưa đăng cơ mà đã bị cuốn tới cuốn lui vào việc tranh quyền đoạt vị rồi…Rơi đầu thì oan lắm”

Hạo Nhiên thấp giọng nói: “Đây mới đúng là mò kim đáy biển, đi tìm năm món đồ chơi trên khắp cái Thần Châu đại lục này…Ngươi nói xem đi đâu tìm đây? Hoàng lão ơi Hoàng lão, trên kinh quyển Đạo gia toàn ghi chép lại thuật luyện đan trường sinh, khi không cho người ta uống thủy ngân, xem mà rùng mình”

Hạo Nhiên lật tới một quyển, chợt nói: “Tử Tân, ngươi xem…”

Hiên Viên kiếm cười nói: “Gọi phu quân”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười: “Đứng đắn chút đi, ngươi xem thuật cơ quan của Mặc gia, có thể lấy gỗ cứng chế thành lâu, công thành chiếm đất, Công Thâu Ban lại chế ra thang trời, thành lâu động được sao? Nó dùng thứ gì để xua động? Không phải liên quan tới thần khí chứ? Thật là khéo léo vô cùng”

Hiên Viên kiếm đột nhiên trầm mặc.

“Cơ quan chính là đại kỵ của binh gia, dùng phương pháp nghịch thiên mộc thạch, giày xéo thân thể huyết nhục, sao lại bảo rằng khéo léo tuyệt vời?”

Giọng nói lạnh lùng của nam tử ở phía bên kia tàng thư thất, sau thư giá truyền tới.

Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu lên, cùng đối diện với người không biết xuất hiện tự bao giờ kia, chỉ cảm thấy đôi mắt đó hơi có chút quen thuộc, nhưng lại không rõ đã từng gặp qua ở đâu, bèn cười nói: “Đại nhân giáo huấn rất phải, thiên đạo thuận theo lẽ tự nhiên, thuật cơ quan lấy giết chóc làm chủ ý, quả thật không khéo léo”

Nam tử nói: “Loại sách như vậy đọc có ích gì?”

Hạo Nhiên đặt thẻ trúc trở lại trên giá, đổi quyển khác, cầm trong tay, nhưng không lật ra, nói: “Biết nhiều một chút cũng tốt”

Nam tử nói: “Năm đó Điền Đan tướng quân công Hàn vốn dĩ toàn thắng, Mặc gia phái ra mười bệ đạp nỏ*, hai cổ cự lôi, một đường tàn sát Triệu quân ta, là trận chiến thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông, thiên nộ nhân oán” [*là loại cung dùng chân đạp lên cơ quan để phát tiễn]

Hạo Nhiên biết “Đạp nỏ” và “Cự lôi” kia đích thị là tên gọi của cơ khí chiến đấu do thuật cơ quan của Mặc gia nghiên cứu ra, thật sự y cũng chả quan tâm nó giết chết bao nhiêu người, chỉ hết sức hiếu kỳ đối với thuật cơ quan thôi.

Hẳn là người nọ thuộc vào hệ thống quân đội, bèn nói: “Chưa được thỉnh giáo danh tính tướng quân? Động lực của cơ quan tác chiến xuất xứ từ đâu?”

Tướng lĩnh kia đáp: “Hoàn toàn không biết”

Hạo Nhiên gật gật đầu, lại hỏi tiếp: “Nghe nói năm đó trong chiến dịch Trường Bình, Bạch Khởi tàn sát hết hai mươi vạn hàng quân nước Triệu, trận đó có cơ quan tham chiến hay không?”

Tướng lĩnh nghĩ nghĩ, đáp: “Chưa từng nghe qua, ngược lại Vũ An quân, truyền thuyết kể rằng hắn thân mang dị bẩm, có thể biết quá khứ tương lai, nên dễ dàng tiên liệu được động hướng của quân ta”

Hạo Nhiên gật gật đầu, cảm thấy chuyện về Vũ An quân có điểm đáng ngờ, tướng lĩnh kia lại nói: “Chỉ hận ta sinh muộn mất mười năm, bằng không Đại Triệu nhất định sẽ chẳng bại như thế”

Hạo Nhiên mỉm cười, vị tướng lĩnh này cũng tự tin vô cùng, cực kỳ giống với Hiên Viên kiếm tự đại thành cuồng sau lưng mình. Thấy thời gian đã không còn sớm, bèn nói: “Cảm tạ đại nhân chỉ điểm, tiểu sinh Hạo Nhiên, hiện dừng chân ở Tần sứ quán, mong có duyên gặp lại”

Lời dứt, đặt kinh quyển lên giá sách, xoay người rời đi.

Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, sau giá sách vô thanh vô tức vung ra một kiếm, đặt trên cổ y.

Hạo Nhiên lui một bước, thanh kiếm kia như một làn thu thủy, phong mang thắng tuyết, sít sao dán vào cổ y, Hạo Nhiên hít vào một hơi, nheo hai mắt, cánh tay thiên chuyển một góc độ cực nhỏ.

“Nếu ngươi vọng tưởng rút thanh kiếm sau lưng kia ra, thì ngay lập tức, đầu thân phân ly”

Hạo Nhiên cười nói: “Ta và tướng quân không thù không oán, vì sao cầm kiếm bức bách?”

Tướng lĩnh kia cách thư giá mỉa mai: “Xem ra trí nhớ của ngươi không được tốt lắm…”

Đồng tử Hạo Nhiên đột nhiên co rút, trong não thần tốc điểm mặt những người đã từng gặp qua từ khi bước vào thời đại Chiến quốc tới giờ.

Cuối cùng thời gian dừng hình trên đài tế Thái Hành sơn…Khó trách giọng nói nghe sao quen quá, hắn là Lý Mục!

Lý Mục lạnh lùng nói: “Hôm đó trên Thái Hành sơn, cư nhiên có thể dùng thanh kiếm chưa tuốt khỏi vỏ hủy đi thần binh ‘Thanh phong’ gia truyền của ta. Thanh cự kiếm sau lưng ngươi có lai lịch ra sao? Ngươi là người nước nào? Tới Triệu quốc có mưu đồ gì?”

———————————— Đăng bởi: admin


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.