Chinh Phục Nam Thần

Chương 20 - Bày Tỏ Khắp Các Trang Mạng

trước
tiếp

Hai người chọn hàng ít người xếp hàng, hàng bên cạnh có vài nữ sinh đang kích động nói gì đó.

  

“Lúc nãy người nhìn thấy ở bãi tập là Tạ Tịch sao?”

  

“Đúng vậy đúng vậy, chính xác là như vậy. Không biết sao lại chỉ có một mình anh ấy, Nguyễn Ngôn sao không đi cùng anh ấy?”

  

“Điều mình hiếu kì nhất là Tạ Tịch và Nguyễn Ngôn không phải đều là năm 4 không có tiết, trở về làm gì?”

  

“Quản nhiều như thế, có soái ca là được rồi.”

  

“Thì đó!”

  

Bên này, Nguyễn Thanh và Tạ Tịch cậu nhìn mình, mình nhìn cậu, Nguyễn Thanh hỏi: “Tạ Tịch trở về trường?”

  

Làm sao mình biết.”

  

“Cậu không phải là em gái anh ấy sao.”

  

“Hai người lại không có quan hệ gì, anh ấy về trường tìm cậu có lẽ quan trọng hơn tìm mình … …”

  

Tạ Tửu vẫn chưa nói xong, điện thoại của Nguyễn Thanh liền vang lên, cô cầm ra xem, Tạ Tịch.

  

Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn Tạ Tửu, mặt Tạ Tửu biểu cảm như là trong dự đoán.

  

“Cậu xem, mình nói đúng rồi nhé.”

  

Nguyễn Thanh không để ý cô ấy, nhận điện thoại.

  

“Tiểu Nguyễn, anh hôm nay vừa hay có việc về trường, cùng ăn cơm trưa?” Tạ Tịch nói.

  

“Buổi chiều còn có tiết, không đi ra ngoài nữa.”

  

Đầu bên kia điện thoại yên lặng một hơi, lại hỏi: “Vậy tụi em ở đâu, nhà ăn?”

  

“Nhà ăn 3, cùng ăn không?” Nguyễn Thanh hỏi.

  

“Được thôi.” Tạ Tịch trả lời một cách vui vẻ.

  

Ngắt điện thoại, xếp hàng đúng lúc đến lượt hai cô. Vì Tạ Tịch đến, cho nên Nguyễn Thanh mua ba phần cơm.

Tìm xong chỗ ngồi, không lâu sau Tạ Tịch xuất hiện ở cửa nhà ăn, nhà ăn vốn là tiếng người nói chuyện ồn ào chớp mắt trở nên ồn ào hơn. Tạ Tịch cười nhìn trái nhìn phải, khéo léo thoát ra khỏi vòng vây, đi đến bên cạnh Tạ Tửu ngồi xuống.

  

Nguyễn Thanh đem đũa đưa đến cho anh, trêu ghẹo nói: “Khí thế năm nào không giảm.”

  

“Đương nhiên rồi, suy cho cùng mình là người đảm đương mặt tiền.” Tạ Tửu cười nói.

  

“Nói khoác, Nguyễn đại ca chấp anh mấy chặng đường, được chưa?” Tạ Tửu ngậm cục xương, xem thường nói.

  

“Tảng băng như cậu ấy, có thể sao?” Tạ Tịch bất mãn chọc chọc vào đầu của Tạ Tửu, phản bác nói.

  

Mắt thấy hai người tranh đấu vì việc ấu trĩ như vậy, Nguyễn Thanh không biết làm thế nào mở miệng: “Nhanh ăn thôi, thức ăn đều nguội rồi.”

  

Hai người đó ngầm trừng mắt với nhau, đều nghe lời ăn cơm.

  

Ăn cơm xong, Tạ Tịch đưa hai người về kí túc xá. Lúc gần đến cổng kí túc, Tạ Tịch dừng bước, nhẹ giọng nói với hai người: “Buổi tối anh đến đón hai đứa đi ăn cơm, ngày mai anh bắt đầu bận rồi.”

  

“Được rồi, em đang muốn làm thịt anh đây.” Tạ Tửu phấn khởi nói.

  

“Em không đi đâu, học xong em phải ra ngoài.” Nguyễn Thanh mỉm cười xua tay.

  

“Em đi đâu, anh đưa em đi.” Tạ Tịch ngẩn ra một lúc, nói tiếp.

  

“Không cần đâu, em tự mình lái xe.” Nguyễn Thanh cười nói, “anh cũng nên tranh thủ nghỉ ngơi nhiều một tý, bận rồi muốn nghỉ ngơi cũng không có thời gian.”

  

“Được rồi, vậy em lái xe cẩn thận chút.” Tạ Tịch gật đầu, dặn dò.

  

“Ừ, em biết rồi.”

  

Vẫy vẫy tay, Nguyễn Thanh liền chuẩn bị về kí túc, nhìn thấy Tạ Tửu không đi lên cùng, cô nghi ngờ nhìn cô ấy.

  

Tạ Tửu kéo tay của Tạ Tịch, giải thích với cô ấy: “Anh mình không phải sắp bận rồi sao, mình nói chuyện với anh ấy.”

  

“Ồ.” Nghe thấy thế Nguyễn Thanh liền tự mình về trước.

  

Tạ Tịch bên này hiếu kì nhìn Tạ Tửu, anh nghĩ không thông Tiểu Cửu có thể nói chuyện gì với anh.

  

Tạ Tửu nhìn Nguyễn Thanh đi xa rồi mới quay đầu, nghiêm túc nhìn anh mình.

  

“Anh, anh thích A Nguyễn.” Cô khẳng định nói.

  

Mặt Tạ Tạ ửng đỏ, anh lắp bắp nói: “Nhóc, nhóc con, nói bậy bạ gì!”

  

“Anh đừng không thừa nhận, em đã quan sát rất lâu rồi. Em hôm nay không phải đến chê cười anh, em là phải nói với anh một bí mật.” Tạ Tửu thần bí nói.

  

Tạ Tịch mặt hoài nghi, không nói chuyện chỉ nhìn cô.

  

“Hôm nay lên lớp, A Nguyễn sau khi nhận được một dòng tin nhắn, cô ấy liền trở nên đặc biệt kì lạ.”

 

“Kì lạ thế nào?” Tạ Tịch giữ nguyên nét mặt hỏi cô.

  

“Nói không ra, đây là một loại cảm giác. Quan trọng nhất là, cô ấy không cho em coi.” Tạ Tửu xoa cằm từ từ nói, ngữ khí có phần thần bí, “Anh biết đây chứng tỏ điều gì không?”

  

“Chứng tỏ điều gì?” Tạ Tịch vẫn thật không biết, đành phải nhắc lại lần nữa.

  

Tạ Tửu gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn anh, thở ra một hơi: “Sao lại ngốc như vậy, điều này chứng tỏ tin nhắn rất có thể là tin nhắn bạn trai cô ấy gửi! Cũng chính là nói, A Nguyễn có việc riêng rồi.”

  

Tạ Tịch không tin ngẩn ngơ, trên mặt hiện lên chút hoảng loạn.

  

“Anh trai yêu dấu của em à, anh đừng lèo nhèo nữa, đừng đợi Nguyễn Thanh thích người khác rồi anh lại hối hận. Lời muốn nói em đều nói cả rồi, em đi đây, cố lên!” Tạ Tửu nói xong đập vào ngực Tạ Tịch rồi chạy, để lại anh trai cô một mình khổ não.

  

Buổi chiều học xong tiết cuối cùng, Nguyễn Thanh liền vội vàng rời đi.

  

Gửi weixin xong liền bắt đầu đánh chữ, tuy toàn tâm toàn ý nhìn, nhưng thực ra đang dỏng tai lắng nghe. Đợi rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, anh cuối cùng không kiềm chế được, cầm điện thoại lên kiểm tra xem có phải là để chế độ im lặng.

 

Xem xong nét mặt anh lại trầm mặc, thật sự không có tin nhắn trả lời.

  

Cô là chưa nhìn thấy, hay là không muốn trả lời?

  

Sau khi ăn buổi trưa qua loa rồi về phòng sách đánh chữ, chỉ là do không tập trung tư tưởng, hiệu xuất quả thực giảm thấp. Đến sau cùng Từ Nhất Bạch trực tiếp tắt máy đi đến phòng khách, anh định xem tivi giết thời gian.

  

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tivi không khiến anh say mê, tay anh ngược lại liên tiếp mò điện thoại.

  

“Cốc cốc cốc.”

  

Lúc Từ Nhất Bạch lần nữa cầm điện thoại lên, trong phòng đúng lúc vang lên tiếng gõ cửa.

  

Từ Nhất Bạch lần đầu tiên cảm thấy nó êm tai như thế.

  

Anh cố gắng bước nhanh về phía cửa, hít sâu một hơi, mới từ từ mở cửa ra. Mùi hương thoang thoảng quen thuộc xộc vào mũi anh, là cô gái nhỏ của anh.

  

“Nhuyễn Nhuyễn, em về rồi.” Từ Nhất Bạch cố gắng bình tĩnh chào hỏi.

  

Nguyễn Thanh bên ngoài cửa nhìn khuôn mặt Từ Nhất Bạch và giọng nói lạnh lùng của anh rõ ràng không mang theo ý cười, ngầm giật giật khóe miệng.

  

“Qùa đâu?”

  

“Ở phòng sách.” Từ Nhất Bạch dịch người ra, Nguyễn Thanh xách túi đi về phía phòng sách.

  

Vừa đóng cửa xong, liền nghe thấy Nguyễn Thanh kinh ngạc chạy về phía anh: “Aaa Từ Nhất Bạch, món quà này quá đỉnh rồi, em thật sự là quá thích!”

  

Ôm Nguyễn Thanh lên, anh cưng chiều hỏi: “Vậy làm bạn gái anh được không?”

  

“Ừ … … Em suy nghĩ suy nghĩ.” Hai tay cô ôm cổ anh, chớp chớp mắt cười nói.

  

“Được.” Từ Nhất Bạch đặt cô xuống đất, ôm vai cô đi vào phòng sách.

  

Trầm Mặc bị giọng nói kích động của Nguyễn Thanh thu hút, từ trong ổ chó bò ra, vẫy đuôi cùng hai người đi vào phòng sách.。

  

Nghe thấy hô hấp lên xuống dữ dội của cô gái bên cạnh, Từ Nhất Bạch nhìn về phía trước, giả vờ như là tùy ý hỏi: “Em thích Trầm Mặc như vậy sao?”

  

Trầm Mặc theo sau hai người nghe thấy tên của mình, liền dỏng tai lên nhìn Nguyễn Thanh.

  

“Ừ, em cực kì thích Trầm Mặc.” Nguyễn Thanh gật đầu, cười nhìn sách trên bàn trả lời.

  

Nguyễn Thanh từ trên bàn cầm lên một cuốn sách giở ra, mà Trầm Mặc nghe thấy nữ chủ nhân nói thích mình liền ở trên nền xoay tròn một cách kích động. Sau khi nó xoay xong còn hướng về phía Từ Nhất Bạch “gâu gâu” hai tiếng, khuôn mặt đắc ý.

  

Từ Nhất Bạch có thể nghĩ ra được bộ dạng của Trầm Mặc, anh ở phía sau lưng Nguyễn Thanh trừng mắt, oán thầm trong lòng.

  

Cô ấy thích là Từ Nhất Bạch tao, không phải mày, đừng tự kỷ!

  

Từ Nhất Bạch xua tay đem Trầm Mặc đuổi ra ngoài, từ từ đi đến bên canh Nguyễn Thanh, hỏi nhẹ như gió thoảng mây bay: “Sao lại thích?”

  

Nghe thấy Từ Nhất Bạch truy hỏi, tay giở sách của Nguyễn Thanh dừng lại, sau phút chốc cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào mặt anh.

  

Cảm nhận được cô đang quan sát mình, Từ Nhất Bạch bối rối: “Nhìn anh làm gì?”

  

“Nhìn xem anh có phải ghen không.” Nguyễn Thanh nghiêm túc trả lời anh.

  

“Kết quả sao.” Từ Nhất Bạch nhếch mày.

  

“Nhìn không ra.” Nguyễn Thanh thất vọng nói, thực ra lúc nãy vẫn muốn dùng Trầm Mặc khiến cho Từ Nhất Bạch ghen.

  

“Thích anh ấy hơn 4 năm rồi. Hôm đó tốt nghiệp cấp hai, trên đường về nhà vừa hay có tiệm sách, em cho rằng nghĩ hè có thể rất nhàm chán, liền chuẩn bị đi vào mua ít sách đọc. Tiệm sách đúng lúc giới thiệu sách của Trầm Mặc, em cầm lên một cuốn đọc liền không kiềm chế được, từ đó bộc phát không thể thu dọn.” Nguyễn Thanh nhớ lại nói.

  

“Em thích anh ta như vậy?” Từ Nhất Bạch tiếp tục hỏi.

  

Nguyễn Thanh luôn cảm thấy trên mặt anh vừa mới thoáng qua chút đắc ý, nhìn kỹ thì không xác định được.

  

“Siêu thích.” Nguyễn Thanh khẳng định nói, “anh cũng rất thích anh ấy mà.”

  

Từ Nhất Bạch vân vê tai, không tự nhiên trả lời cô: “Ừ, thích.”

  

“Rât ngưỡng mộ anh có nhiều sách ký tên bản giới hạn như thế. Em vì đang học nên không dám để bố mẹ biết em đam mê thần tượng, đều là tiết kiệm tiền ăn lén lút mua sách xuất bản ở tiệm sách.” Nguyễn Thanh nhìn chiếc bàn chất đầy sách bản giới hạn, ngưỡng mộ không thôi.

“Nói đến thì giọng anh cũng rất hay, ngang với Trầm Mặc.” Nguyễn Thanh nói tiếp, đôi mắt tròn vo chuyển động, xảo trá dựa sát lại Từ Nhất Bạch, bắt lấy bàn tay lớn của anh thỉnh cầu anh: “Em tự mình viết hai cuốn sách, anh giúp em phối âm được không?”

  

Cô gái nhỏ dịu dàng thỉnh cầu mình, Từ Nhất Bạch trong lòng như ăn phải đường, ngọt ngào.

  

Anh cố gắng bình tĩnh lại đưa ra điều kiện: “Em trả lời anh một câu hỏi, đáp án khiến anh hài lòng, anh liền giúp em.”

  

“Câu hỏi gì?” Cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu mong đợi nhìn anh.

  

“Anh và Trầm Mặc, em thích ai hơn?” Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ dựa trên cánh tay mình, mặt nghiêm túc.

  

Cái gì, không phải nói không ghen sao, hủ giấm.

  

Trong lòng oán trach, vậy mà mặt cô lại phủ lên chút ý cười: “Đương nhiên là – – Từ, Nhất, Bạch, rồi!”

  

Gương mặt nghiêm túc của người nào đó lúc này đỏ lên, không tự nhiên nghiêng đầu qua, đôi ta đỏ lại bộc lộ tâm trạng tốt của anh.

  

“Thật không? Không phải dụ dỗ anh phối âm?” Trong giọng nói của anh mang theo chút khàn.

  

“Thật mà, em đối với Trầm Mặc là yêu thích sùng bái, không giống nhau.” Nguyễn Thanh nói.

  

“Ừ.”

  

Từ Nhất Bạch nhẹ hừm một tiếng, Nguyễn Thanh cho rằng anh không tin, nói tiếp: “Nếu như phải hình dung, thì như là … … bố!”

Từ Nhất Bạch bên cạnh ngay tức khắc muốn thổ huyết, sợ cô lại nói ra thêm lời gì đó, anh liền cắt ngang cô: “Biết rồi.”

  

Tiếp sau đó cánh tay bị cô gái nhỏ ôm lay động hai cái: “Ừ~ có thể giúp em không?”

  

“Lúc nào cũng có thể.”

  

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Nguyễn Thanh thích thú ôm chặt tay anh, kiễng chân hôn lên mặt anh một cái: “Anh thật tốt.”

  

Nguyễn Thanh hôn xong người liền chạy đến bên bàn ngồi xuống, khuôn mặt đỏ hồng giả vờ lật một cuốn sách ra xem.

  

Từ Nhất Bạch bị hôn lén sờ sờ chỗ bị hôn, ý cười nhàn nhạt, sau đó mới đi đánh chữ.

  

Hai tuần tiếp theo, Nguyễn Thanh học xong đều trở về đọc sách, Từ Nhất Bạch thấy cô mất ăn mất ngủ trong đầu liền nảy sinh một chủ ý hay.

  

Căn nguyên là hôm nay lúc anh lại hỏi cô lần nữa suy nghĩ thế nào rồi, cô vẫn như cũ nói muốn suy nghĩ suy nghĩ. Mà anh phải nhanh chóng xác định danh phận, cho nên … …

  

Buổi tối đợi Nguyễn Thanh đến nhà mình, Từ Nhất Bạch đã ngồi trước máy tính nhanh chóng đánh chữ, sau khi đánh xong một chương liền gọi điện cho Tô Hữu.

“Từ thiếu gia, cậu biết bây giờ là mấy giờ không?” Điện thoại vừa kết nối liền truyền đến tiếng oán trách của Tô Hữu, “hai giờ! Hai giờ sáng! Có việc gì không thể đợi mai nói à!”

  

Từ Nhất Bạch biết rõ đem điện thoại cầm ra xa, đợi Tô Hữu phát tiết xong mới cầm lại gần tai: “Mới hai giờ anh đã ngủ rồi? Người không có cuộc sống về đêm … …”

“Không có cuộc sống về đêm thì sao? Thiếu gia tôi là sống về đêm quá nhiều, muốn nghỉ ngơi một ngày không được sao?” Tô Hữu bất mãn phản bác.

  

“Hôm nay gửi cho anh chương mới đã phát hành chưa?” Trực tiếp xem nhẹ sự bất mãn của anh ấy, Từ Nhất Bạch bình tĩnh hỏi.

  

Phát hành rồi, sớm đã phát hành rồi.” Tô Hữu nghe đến vấn đề này, hai mắt đang nhắm liền trừng lớn, nghi hoặc và lo lắng nói: “Sao thế? Cậu đừng nói với tôi gửi sai rồi đấy … …”

  

“Tôi muốn ra thêm.” Từ Nhất Bạch không hề do dự nói.

  

“Ra thêm? Vì sao?” Tô Hữu càng thêm ngờ vực.

  

Gương mặt điển trai của Từ Nhất Bạch hơi đỏ, anh hắng giọng nhẹ nói: “Để tỏ tình.”

  

Tô Hữu hiểu rồi, cười nhạo anh: “Ồ~ Nguyễn tiểu thư vẫn chưa đồng ý cậu à.”

  

“Cậu đây là muốn tin tức nhộn nhịp à! Tỏ tình trên mạng, tôi thích, thiếu gia tôi ủng hộ cậu, can đảm làm đi! Người không điên cuồng uổng phí thời niên thiếu, hai anh em chúng ta cuối cũng phải cùng nhau điên một lần!” Tiếp đến, Tô Hữu ở trong điện thoại hào phóng nói, có một mùi vị giang sơn.

  

“Liên quan gì đến việc của anh?” Từ Nhất Bạch lạnh lùng dội cho anh một gáo nước lạnh.

  

“Tôi không thể tiêu tiền tạo quan hệ giúp cậu ưu thế à!” Tô Hữu trở mặt kiêu ngạo, phản bác nói.

  

“Tôi cần anh?” Từ Nhất Bạch nhỏ nhen nói.

  

“ … … Bây giờ muộn như vậy, tôi giúp cậu, nhiều nhất hai tiếng thì có thể chấn động toàn trang mạng. Tự mình cậu làm thì sớm nhất cũng phải sáng mai. Cậu muốn ôm mỹ nhân về sớm một chút, hi, vậy thực sự cần tôi.” Đầu bên kia điện thoại sau khi im lặng một hồi truyền đến giọng nói đắc ý của Tô Hữu.

  

Không thể không thừa nhận đây là sự thật, tự mình sao có thể ra mặt, không thông báo trước có phát hành thêm, thực không thể trong thời gian ngắn gây chấn động, ít nhất cũng phải đợi đến sau buổi sáng ngày mai. Hơn nữa mai lại là chủ nhật, tối nay nhất định có nhiều người thức thâu đêm, sáng mai có thể đều ngủ nướng, có thể càng muộn hơn.

  

“Tùy anh.” Từ Nhất Bạch giả vờ lãnh đạm trả lời anh.

  

Tô Hữu sớm đã hiểu được tính cách của Từ Nhất Bạch cười bỉ ổi: “Miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo… …”

  

Anh vừa cười ra, Từ Nhất Bạch liền ngắt điện thoại.

Tác giả có lời muốn nói:

Rạp hát nhỏ:

Chú chó ngốc nghếch xoay tròn: Ha ha ha ha nữ chủ nhân nói thích tôi nhất.

Từ Nhất Bạch: Đồ ngốc, người cô ấy thích là tao!

Chú chó ngốc: Tôi mới tên là Trầm Mặc (〝▼皿▼)

Từ Nhất Bạch: Cô ấy là vợ tao, không thích tao mà thích mày?

Chú chó ngốc: Giương mắt đờ đẫn.

Chú chó ngốc: Vợ của tôi đâu, nhanh thu nhận giới thiệu gửi phiếu bầu, không thì tôi phủi cho hai ngươi một mặt thức ăn dành cho chó.

Tác giả: Mày đâu ra nhiều thức ăn như thế?

Chú chó ngốc: Nhà tôi cái gì cũng thiếu, chỉ có thức ăn dành cho chó là không thiếu. Hai chủ nhân ngày nào đổ thức ăn dành cho chó đều có thể nuôi một trăm triệu chú chó đơn thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.