Nguyễn Thanh say sưa trong thiết kế của mình, cũng không biết qua bao lâu, tay cô mỏi nhừ, cuối cùng cũng hoàn thành.
Cô cầm áo lên, tự mình thưởng thức, sau đó mới hài lòng quay đầu nhìn Từ Nhất Bạch.
Nào biết vừa quay đầu đã bị đôi mắt sâu thẳm của anh thu hút, cũng không biết anh như thế nhìn cô bao lâu rồi.
Cô đỏ mặt nói: “Anh vẽ xong rồi?”
“Ừ.”
“Em xem thử.” Nói xong cô liền chạy như bay đến bên cạnh anh, trực tiếp nhìn vào áo ở trên bàn
Rất đẹp, rất ưa nhìn.
Một thiên thần nhỏ xinh đẹp ngồi trên một bánh xe mặt trời, dưới ánh mặt trời ấm áp, là một cậu bé nhỏ nhắm mắt ngẩng nhìn mặt trời.
“Bức tranh này, có ý nghĩa gì?” Nguyễn Thanh có hơi lờ mờ đoán được, cẩn thận mở miệng dò hỏi.
“Ừ, là chúng ta.” Từ Nhất Bạch lười biếng dựa vào ghế, chống cằm đưa mắt nhìn cô.
“Chúng ta? Anh là nói, thiên thần nhỏ này là em? Cậu bé này là anh?” Nguyễn Thanh chau mày suy tư hỏi.
“Ừ.”
“Em, vì sao là thiên thần? Vì sao lại ngồi trên bánh xe mặt trời?”
“Em là mặt trời nhỏ mà ông trời ban tặng cho anh, anh chỉ có một mình, sứ giả mặt trời mang ánh sáng đến cho anh.” Từ Nhất Bạch khuôn mặt chứa ý cười nhìn cô.
“Thật đẹp.” Nguyễn Thanh xấu hổ nhìn anh, khen ngợi.
“Em vẽ gì?” Từ Nhất Bạch nghe cô khen, như là uống mật ngọt, hiếu kì hỏi.
“Hả? À … …” Nguyễn Thanh ngạc nhiên.
Nhìn lại chiếc áo cầm trên tay, cô hổ thẹn cúi đầu.
Trên áo cô là một cậu bé tay nắm một con tiểu Bạch, không sai, chính là tiểu Bạch trong Shin-cậu bé bút chì. Cô thật sự chỉ là chợt nghĩ ra, muốn trêu anh một chút, bây giờ thật sự xấu hổ không tiện cầm ra.
Cô để tay phía sau lưng, “rất xấu.”
“Vẽ gì vậy?” Từ Nhất Bạch hỏi đến cùng, kiên trì muốn biết đáp án.
“Là … …” Nguyễn Thanh chau mày cắn môi nhỏ giọng nói, đang muốn nói ra, trong đầu chợt lóe lên, mắt sáng bừng nói: “Là chúng ta, đúng, là chúng ta.”
“Cũng là chúng ta?” Từ Nhất Bạch ngờ vực.
“Đương nhiên, còn có một chú chó … …” Nguyễn Thanh thấp giọng bổ sung một câu.
“Ồ, Trầm Mặc, thật tốt.” Từ Nhất Bạch bừng tỉnh ngộ nói, sau đó mỉm cười.
Nguyễn Thanh trong lòng nhẹ thở phào một cái, vội lấy hai chiếc áo đưa cho người nhân viên gói lại.
“Không chụp hình kỉ niệm sao?” Người nhân viên nói.
“Không, cám ơn.” Nguyễn Thanh xấu hổ từ chối.
Bức tranh này của cô sao có thể lấy ra chụp hình đây, về nhà phải nhét vào thùng thu dọn lại!
Sau khi Nguyễn Thanh nhận lấy túi đựng áo quần mà nhân viên đã gói lại, Từ Nhất Bạch gọi điện thoại cho Tô Hữu, bảo anh ấy đến đón.
“Cảm giác mua nguyên rạp như thế nào, A Nguyễn?” Đợi hai người lên xe, Tô Hữu quay đầu qua phấn khởi hỏi.
Nguyễn Thanh không hứng thú lắm, nhẹ “ừ” một tiếng liền dựa vào cửa sổ thất thần, Tô Hữu trừng mắt đoán thầm hai người có phải cãi nhau không.
Trên đường, trong xe yên tĩnh không tiếng động.
Cảm nhận được tâm trạng cô không tốt, Từ Nhất Bạch cũng rất bối rối, nghĩ một hồi đoán được vấn đề xuất hiện ở bức tranh. Anh dựa qua, tay nhẹ phủ lên vai cô, kéo vào trong lòng vỗ vỗ lưng an ủi. Nguyễn Thanh ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, đôi mắt anh trong veo, cô có chút không dám nhìn thẳng, làm ra việc xấu thật không có mặt mũi để nhìn anh. Nghĩ như vậy cô từ từ nép vào trong lòng anh, lặng lẽ xin lỗi.
Đến bãi đỗ xe, sau khi xuống xe Tô Hữu nhìn thấy mắt của Nguyễn Thanh có chút đỏ, Nguyễn Thanh cũng biết anh nhìn thấy rồi, có hơi thẹn thùng che mắt lại, kéo Từ Nhất Bạch đi nhanh về phía thang máy.
Tô Hữu gãi đầu, theo sau hai người, thấy không ai chú ý mình, lén lút lấy điện thoại ra nhấn mấy cái.
Đến tầng 11, Nguyễn Thanh lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào phòng.
Vẫn chưa đứng vững, Trầm Mặc đã nhào lên người cô, hưng phấn lè lưỡi.
“Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật … …” Cùng lúc đó, tiếng hát của nhiều người vang lên, bánh kem ở trên bàn dần dần trở nên sáng rõ hơn dưới ánh sáng của nến.
Nguyễn Thanh bị dọa một phen, cô đứng ngẩn ra.
Hai người Tạ Tửu, Hải Chu kéo tay cô chạy về phía bánh kem, kích động đẩy cô: “Nhanh nhanh nhanh, cầu nguyện.”
Những người khác cũng lần lượt vây lại, Nguyễn Thanh quay đầu lại nhìn Từ Nhất Bạch, nước mắt lưng tròng.
Cô từ từ nhắm mắt lại, chân thành cầu nguyện.
Mong muốn, Nguyễn Thanh và Từ Nhất Bạch đời đời kiếp kiếp là vợ chồng, bách niên giai lão, quyết không rời xa.
Mở mắt ra, Nguyễn Thanh cúi ngừơi thổi nến.
Đèn liền được Tôn Tịnh mở lên.
“Sinh nhật vui vẻ!” Mọi người đồng thanh nói lớn.
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu~” Trầm Mặc ngồi xổm bên bàn trà cũng gọi theo.
“Cảm ơn mày … … A!” Nguyễn Thanh đang cảm ơn mọi người, ngay sau đó má bên trái liền bị Minh Dung bôi lên một lớp kem.
“Con mèo hoa.” Minh Dung cười chạy ra xa.
Những người khác cũng học theo, đưa tay lấy bánh kem bôi lên người bên cạnh, trong mắt Nguyễn Thanh chỉ có tên đầu xỏ Minh Dung, cô cũng lấy bánh kem đuổi theo Minh Dung.
Phòng khách bỗng nhiên trở thành một mớ hỗn độn, Tô Hữu bị Tạ Tửu bôi một mặt, Hải Chu và Tôn Tịnh cấu kết tấn công Tạ Tửu, Nguyễn Thanh đang đuổi theo Minh Dung không quên bôi bánh kem vào Tôn Tịnh … …
Mà Trầm Mặc, chạy theo sau tất cả mọi người một cách vui vẻ.
Tô Hữu bị bôi bánh kem lên mặt bắt lấy tay Tạ Tịch, kéo áo cô chùi mặt.
“Áo của tôi!” Tạ Tửu kéo lấy áo mình hét lớn.
Hải Chu nhìn hai người cười lớn, Tôn Tịnh tận dụng cơ hội bôi bánh kem lên cổ cô.
“Cậu dám bôi mình, đừng chạy!”
“Cậu đến đây, đến đây!”
“Không chạy để cậu đuổi kịp à.”
“A, sao đều ức hiếp mình!”
“Mình hôm nay mới gội đầu! Xem mình có bôi cậu không!”
“Ha ha ha ha … …”
“Gâu gâu gâu, gâu … …”
……
Trong phòng tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ, thậm chí là náo nhiệt.
Cậu đuổi mình đánh, tập kích bất ngờ, vây Ngụy cứu Triệu, mượn dao giết người, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn … …
Những chiêu thức có thể dùng đều được dùng, một cái bánh kem bắt mắt bị cậu một miếng tôi một miếng làm cho tan nát.
Cả căn phòng nhàn nhã nhất là Từ Nhất Bạch, mọi người đều biết chuyện mắt anh, hiểu ngầm không đến bôi anh.
Từ Nhất Bạch ngồi một mình trên sô pha, nghe thấy mọi người tưng bừng náo nhiệt. Có lẽ là bị bầu không khí này lây nhiễm, cảm xúc đè nén nhiều năm ở trong lòng cũng bị cuốn trôi, miệng anh nhếch lên, lặng lẽ đi đến dựa vào bàn trà.
“Hù, mệt chết tôi rồi, cuối cùng báo được thù rồi.” Nguyễn Thanh vỗ vỗ vào ngực thở gấp đến ngồi bên cạnh Từ Nhất Bạch.
Cảm nhận được Từ Nhất Bạch duỗi tay từ sau lưng ra ôm mình, cô cười dựa vào vai anh.
“A!” Mặt Nguyễn Thanh bị bôi lên một lớp bánh kem, cô kinh ngạc hét lên ngồi thẳng dậy, không dám tin nhìn vào Từ Nhất Bạch, “Bạch Bạch, anh làm gì vậy!”
Từ Nhất Bạch vuốt mũi cô, sải bước đi vào nhà vệ sinh: “Đồ ngốc.”
Nguyễn Thanh thở hồng hộc trừng mắt nhìn bóng lưng anh, không cam tâm lấy bánh kem, đi theo vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Từ Nhất Bạch đang rửa bánh kem dính ở tay, Nguyễn Thanh rón ra rón rén tiến lại gần.
Từ Nhất Bạch rửa tay xong, đi về phía để khăn lau tay, Nguyễn Thanh cẩn thận tiến sát lại sau lưng anh, nhón chân duỗi tay ra, mắt nhìn vào cổ anh, anh bỗng nhiên quay người, nhấc vòi sen lên hướng về phía cô.
Cô vô thức nhắm mắt lại, đưa tay ra chắn phía trước mặt, miệng hét lớn muốn đến giật lấy vòi sen: “Từ Nhất Bạch, anh không cần thể diện, đại ngốc, em không để ý đến anh nữa!”
“A a a anh tắt đi, đưa em tắt!”
“Không.” Từ Nhất Bạch cứng đầu nói, thuận thế đem vòi sen đưa cao hơn.
“Lạnh chết rồi! Anh nhanh tắt cho em!” Nguyễn Thanh thở hồng hộc nhào lên phía trước cướp lấy vòi sen.
Từ Nhất Bạch một tay ôm eo cô, cười vui vẻ.
Nước lạnh dần trở nên ấm, ngày càng nóng.
Tay ôm eo cô của Từ Nhất Bạch ấn cô vào trong lòng mình, một tay đem vòi sen treo lên, đồng thời điều chỉnh lại độ ấm.
Nước ấm róc rách chảy xuống từ trên đầu hai người, sương mù dần dần dày đặc, cơ thể hai người ôm nhau dần trở nên nóng. Từ Nhất Bạch một tay nâng cằm cô lên, ngón cái từ từ cọ xát đôi môi ướt át của cô, anh dần trở nên tham lam hơn, đôi mắt trong veo ngày càng thâm sâu, cúi xuống gần hơn một chút.
Hơi thở nóng bỏng của anh mang theo hơi nước phun lên gương mặt ửng đỏ của cô, lông mi thấm nước của Nguyễn Thanh nhẹ chớp, cổ họng cô có chút ngứa, sau đó ma xui quỷ khiến nhắm mắt lại.
Đôi môi mềm của anh áp lên, hôn nhẹ, dùng đầu lưỡi mô tả đôi môi hồng nhuận của cô.
Nguyễn thanh bị hôn có chút mơ màng, cô cũng vô thức hé môi nhẹ rên khẽ một tiếng.
Từ Nhất Bạch nhân cơ hội ngậm chặt lấy môi cô, nhẹ nhàng cắn mút, sau đó từ từ cậy mở răng cô, quấn lấy đầu lưỡi của cô, chà sát.
Cơ thể Nguyễn Thanh có hơi mềm nhũn, hai tay ôm eo anh của cô từ từ hướng lên, ôm lấy cổ anh, đem trọng lượng toàn cơ thể mình dồn lên cơ thể anh.
Từ Nhất Bạch cúi đầu có hơi mỏi, anh vừa ngậm mút môi cô vừa ra sức ôm eo cô hướng lên trên, hai chân Nguyễn Thanh phối hợp nâng lên vắt ngang vào eo anh.
Hai người bên này quên rằng mình đang hôn nhau dưới nước, mấy người phòng bên kia sớm đã mệt rã rời, lần lượt nằm trên sô pha nghỉ ngơi.
Minh Dung bình phục lại trước, cô nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “A Nguyễn đâu?”
Trầm Mặc nằm trên thảm cũng đứng dậy, gương mặt nghiêm túc nhìn tứ phía, chỉ là kem dính đầy người khiến nó trông rất khôi hài đáng yêu.
Mọi người nghe vậy đứng dậy tìm xung quanh, Tạ Tửu cũng thấy kì lạ nói: “Từ Nhất Bạch cũng không có.”
Tô Hữu nhắm mắt lười biếng nói: “Lo lắng cái gì mà lo lắng, không cho người ta anh anh em em một chút à, ngạc nhiên thế!”
Mọi người hiểu ra, lần nữa ngồi trở lại trên sô pha.
Minh Dung thấy căn phòng bị làm cho nát bét, tìm một cái túi từ nhà bếp, nhặt rác bỏ vào bên trong.
Tô Hữu nhìn thấy liền nói: “Không cần dọn, em đã liên hệ với người giúp việc, sáng sớm mai sẽ đến thu dọn.
“Dù sao cũng không có việc gì, con người chị không quen nhàn rỗi.” Minh Dung cười.
Hải Chu ở bên cạnh chỉnh lại tóc, chau mày oán trách Tôn Tịnh: “Đều tại cậu, tóc của mình rối thành cục rồi.”
“Tóc của mình không phải cũng như thế à.” Tôn Tịnh đưa tóc mình cho cô xem.
Tô Hữu nghe thấy, lúc này mới cười nói: “Đi rửa đi, nhà vệ sinh ở bên kia.”
Hải Chu kéo Tôn Tịnh đi, cửa đóng, bên trong sáng đèn, thỉnh thoảng còn có một chút âm thanh truyền ra.
Hai người nhìn nhau liền đoán được ai ở bên tròn, đồng thời trừng lớn mắt, che miệng lại.
Không muốn làm phiền họ, hai người đành phải đỏ mặt quay về.
Mấy người trong phòng khách thấy họ đỏ mặt trở về, cũng đoán được nguyên nhân, bầu không khí trong chốc lát có chút ngượng ngập.
Một mình Tô Hữu là đàn ông càng thêm ngượng ngập, anh đành phải mở tivi lên, cố tình thả lỏng nói: “Ai ya, lâu rồi không xem tivi, xem thử dạo này có gì hay để xem không.”
Không lâu sau, hai người Nguyễn Thanh và Từ Nhất Bạch sấy tóc, thay áo quần đi ra, mặt Nguyễn Thanh đỏ như gấc, đôi môi cũng có hơi sưng.
Nguyễn Thanh cúi đầu, không dám nhìn thẳng mọi người, Minh Dung có ý muốn giải vây, đi lên trước hai bước kéo Nguyễn Thanh: “A Nguyễn, tìm cho mọi người áo quần thích hợp đi, mọi người cũng cần chỉnh lý lại một chút.”
Nguyễn Thanh đỏ mặt ngơ ngẩn gật đầu: “Được, mọi người theo em.”
Sau khi đưa áo quần cho họ, Nguyễn Thanh lấy chìa khóa của mình đưa cho Tạ Tửu: “Ở đây chỉ có hai nhà vệ sinh, nhà mình còn có hai phòng, vừa hay các cậu mỗi người một phòng.”
“Được.”
Bốn người con gái đi tắm rửa, Tô Hữu ở nhà bếp rửa qua một chút.
Đợi mọi người đơn giản chỉnh đốn lại xong, Nguyễn Thanh đem thức ăn ở trên bàn hâm nóng lại.
Mọi người vây quanh bàn, Tô Hữu cầm ly rượu lên: “Nào, mọi người cùng cạn ly! Một là chúc A Nguyễn sinh nhật vui vẻ, hai là cảm ơn mấy cô gái xinh đẹp đã chuẩn bị một bữa tối phong phú, ba là mong mọi người luôn vui vẻ như thế này!”
“Cạn ly!” Mọi người lần lượt nâng ly.
Mọi người vừa tán gẫu vừa ăn cơm, bầu không khí của bữa tiệc rất hài hòa, chỉ là thỉnh thoảng Tạ Tửu và Tô Hữu công kích lẫn nhau.
Nguyễn Thanh lúc ăn cơm liếc nhìn điện thoại, đã qua nửa đêm.
“Mọi người tối nay đừng về nữa, bên này hình như không chuẩn bị phòng khách, nhưng mà bên em có ba phòng, vừa đủ.” Nguyễn Thanh nhìn mọi người nói.
“Được, mình vẫn là lần đầu tiên không về ký túc đấy.” Tôn Tịnh trả lời trước tiên, Hải Chu ngậm thức ăn gật gật đầu.
“Được.” Tạ Tửu và Minh Dung cũng không khách sáo trả lời.
“Tôi vẫn phải về.” Tô Hữu trả lời.
“Vì sao?” Nguyễn Thanh hiếu kì nói.
“Một bên toàn là con gái, một bên là đôi tình nhân, tôi không thuộc về bên nào cả.” Tô Hữu phiền muộn trả lời.
“Ách … … cái này … …” Nguyễn Thanh thực sự không tiện trả lời thay.
Từ Nhất Bạch lúc này ở bên cạnh từ tốn nói: “Anh và Tạ Tửu đều gặp mặt bố mẹ rồi, kết hôn cũng không xa nữa.”
“Á!” Nguyễn Thanh và những cô gái khác cùng kêu lên kinh ngạc nhìn về hai người.
Mặt Tạ Tửu đỏ ửng, phãn nộ nói: “Ai kết hôn với anh ta!”
Nguyễn Thanh nghe thấy Tạ Tửu phản bác, ngờ vực nói: “Hai người không phải đều gặp mặt bố mẹ rồi?”
Tạ Tửu muốn giải thích lại không biết nói thế nào, chắc chắn càng nói càng sai, cô đành phải trừng mắt nhìn Tô Hữu, để anh giải thích. Tô Hữu cũng xấu hổ, nhìn thấy ánh mắt muốn giải thích của Tạ Tửu, nhưng một chữ cũng không nói ra được, vì đây chính xác là suy nghĩ nghiêm túc của anh.
Thấy hai người liếc ngang liếc dọc, Nguyễn Thanh thêm vào: “Vậy thì không vấn đề gì nữa, Hải Chu và Tôn Tịnh một phòng, chị Dung với Tạ Tửu một phòng, Tô Hữu một phòng.”
Bữa ăn tối dần kết thúc, bảy người lần lượt đi vào giấc ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Từ Nhất Bạch: Nhuyễn Nhuyễn, khi nào chúng ta gặp bố mẹ.
Nguyễn Thanh: Ừ, khoảng hai năm nữa.
Từ Nhất Bạch: (sa sầm mặt) Tô Hữu đã hậu sinh khả úy rồi.
Nguyễn Thanh: Anh ấy mãi mãi không bằng anh, anh đã trải qua cuộc sống vợ chồng rồi.
Từ Nhất Bạch: Nhưng anh vẫn muốn gặp bố mẹ.
Nguyễn Thanh: ……(*╯3╰)
Từ Nhất Bạch: (づ ̄3 ̄)づ (A, lúc nãy anh muốn nói gì nhỉ?)
Nguyễn Thanh: hừ hừ, thời khắc quan trọng!
Chú chó ngốc toàn thân đầy kem: Tôi vẫn chưa tắm rửa đấy.
Tác giả: tắm rồi tắm rồi, tắm trước khi đi ngủ, chỉ là cảnh này bị cắt đi.
Chó ngốc trừng mắt: Khóc thút thít~ các chị gái, nhanh cho tôi phiếu bầu, tôi phải được giới thiệu và thu nhận~