Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1223 - Thi Mị Vs Thi Khả Nhi (72)

trước
tiếp

Editor: May

Lý phu nhân sửng sốt một hồi lâu, mới ý thức được “Tay bẩn” trong miệng Thi Mị là ám tay bàn tay đang chỉ vào Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước của cô ta.

“Anh nói tay ai bẩn!” Trong cơn tức giận, Lý phu nhân nói mà không cần suy nghĩ mắng trở về, “Anh cho rằng anh ăn mặc đẹp đẽ, giả cao quý chính là người có tiền sao? Làm bộ làm tịch! Tôi cho anh biết, mỗi người kẻ có tiền đều rất bận rộn, không giống các người, tự cao tự đại! Ha ha, nếu anh cảm thấy chúng tôi sẽ sợ, vậy thì nghĩ sai rồi. Ở thành Đô này, chồng tôi có thể đi ngang, ai thấy anh ấy đều phải nể mặt anh ấy vài phần.”

“Tôi nói lại lần nữa, bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra.”

Thi Mị hé nửa mí mắt, trong mắt một mảnh âm u, cao thấp quanh thân bắt đầu lan tràn ra một cổ sát khí khát máu, làm lòng người lạnh khiếp đảm.

Tay Lý phu nhân không kiềm chế được run rẩy một chút, không khỏi hoảng sợ.

“Anh….” Cô ta muốn nói chuyện, nhưng lại không biết phải nói gì, do dự một hồi, vẫn là thu tay về.

“Ba, chú ấy thật là dọa người….” Lý Dục sợ hãi nhìn Thi Mị, dùng sức rụt rụt trong ngực Lý tiên sinh, thân thể còn đang phát run.

“Đừng sợ, có ba ở đây, anh ta không dám làm gì con.” Lý tiên sinh trấn an tốt cảm xúc con trai của mình, sau đó giao thằng bé cho Lý phu nhân, mới chuyển mũi dùi đến trên người Thi Mị: “Đe dọa phụ nữ, tính là đàn ông gì? Có bản lĩnh, chúng ta đi ra ngoài nói!”

Ý tứ của anh ta rất rõ ràng, muốn ra mặt cho vợ của mình, tìm Thi Mị tính sổ.

Thi Mị ung dung thản nhiên dựa ở trên ghế sofa, ánh mắt nặng nề quét nhìn anh ta một chút, giọng nói lạnh lẽo mà khát máu: “Chỉ dựa vào anh, cũng xứng?”

Thi Khả Nhi quay đầu nhìn anh một cái, trấn định tự nhiên, thấy biến không loạn, giờ khắc này, trên người của anh dường như được phủ lên một lớp sáng bóng chói mắt, khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn sẽ vì anh mà rơi vào tay giặc.

Anh lúc nào cũng hóng hách, không ai bì nổi, giống như vương giả, tự cao tự đại, ngạo thị người đời như vậy.

“Các vị, có lời gì thì nói chuyện thật tốt, không cần….”

Hiệu trưởng đi tới khuyên bảo, nhưng chưa nói hết câu, đã bị Lý tiên sinh không khách khí cắt đứt: “Nơi này không có chuyện của ông, đi ra ngoài!”

“Lý tiên sinh….”

“Bảo các người đi ra ngoài!”

Hiệu trưởng biết nhiều lời vô ích, hơn nữa dựa vào một mình ông là không khuyên được mấy người, vì vậy chỉ có thể ra hiệu cô giáo Trương, rời khỏi phòng nghỉ trước.

Sau khi hai người đi, đầu tiên thông báo bảo an, sau đó báo cảnh sát.

Sự tình phát triển đến nước này, sợ rằng đã không dễ dàng giải quyết, nếu thật sự nháo lớn, không chỉ danh dự trường học bị hao tổn, còn có thể mang đến ảnh hưởng với bọn nhỏ.

“Nếu chúng ta không thể đồng ý, vậy cũng đừng nói nữa, hôm nay con trai tôi chịu uất ức này, chúng tôi không thể nào cứ bỏ qua như vậy. Tuy rằng ra tay đánh đứa nhỏ không phải là chuyện vẻ vang gì, nhưng chuyện ám muội này tôi hoàn toàn không cần giữ gìn!”

Lý tiên sinh nói xong, đột nhiên liền đứng lên, anh ta tự tay kéo cổ áo Tiểu Thiên Tước lại, động tác thô lỗ kéo bé đến trước mặt, giơ tay lên.

“Em trai!”

Tiểu Ngạo Tước kinh hô một tiếng, thân thể nhỏ nhanh chóng bổ nhào về phía trước, trực tiếp liền đụng vào bụng Lý tiên sinh.

Bé vừa lấy tay đánh Lý tiên sinh, vừa la hét: “Cho ông ra tay với em trai tôi, cho ông đụng vào em trai tôi…. Ông – cái tên xấu xa này!”

Rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, lúc đánh người dù dùng sức hơn nữa, đối với một người trưởng thành mà nói cũng không có đau đớn gì, cũng không thể tạo thành uy hiếp.

Lý tiên sinh một phát bắt được tay Tiểu Ngạo Tước, lúc đang muốn động thủ với Tiểu Ngạo Tước, Thi Mị đứng dậy, quét chân qua

Lập tức, cả người Lý tiên sinh liền bị đá bay ra ngoài, đụng mạnh vào ở trên góc bàn bên cạnh


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.