Editor: May
“Mày ở bên ngoài hồ đồ ra sao thì tao cũng mặc kệ, nhưng trong nhà, còn chưa tới phiên mày hỗn xược!”
“Diệu Quang….” Thấy Thi Diệu Quang nổi giận, Diệp Cẩn vội vàng kéo kéo cổ tay ông ta, cười hoà giải, “Tiểu Vực chỉ là đùa vui với em một chút, anh đừng coi là thật. Nó khó khăn lắm mới về nhà một lần, cha con hai người cũng đừng bởi vì người ngoài như em mà huyên náo không vui.”
Thi Diệu Quang mở to mắt đầy lửa giận, “Em là do Thi Diệu Quang anh cưới hỏi đàng hoàng, nó tốt xấu gì cũng phải gọi em một tiếng mẹ, sao có thể coi là người ngoài?”
Thi Vực híp mắt, hờ hững quan sát hai người hơn kém gần mười lăm tuổi trước mắt.
Chậm rãi đốt một điếu xì gà, đưa đến trong miệng hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra một vòng khói.
Vòng khói phun ra từ từ tiêu tán ở trong không khí, dung hòa vào trong không khí, trong nháy mắt mùi hương tràn ngập cả phòng khách.
Thi Diệu Quang bị mùi xì gà nồng đậm này sặc đến khó chịu, đang muốn phát tác, lại nghe Thi Vực phát ra một tiếng cười nhạo rất nhỏ, “Bà ta xứng sao?”
Một câu bà ta xứng sao, lập tức khiến Thi Diệu Quang nổi giận lôi đình.
“Nghịch tử!”
Ông chỉ vào Thi Vực, ngực dồn dập phập phồng, đến tay cũng không kiềm chế được mà run rẩy.
Thẩm Chanh híp mắt, ánh mắt mang theo mục đích, khẽ quét qua trên người hai cha con trước mặt này.
Khụ!
Hiện trường máu chó như vậy, có vẻ như muốn thêm một tuồng kịch mới đặc sắc.
Cô ra vẻ đáng thương hít mũi một cái, tỏ vẻ thấp thỏm lo âu ngẩng đầu, liếc nhìn Thi Vực.
Cắn môi im lặng hơn nửa ngày, mới nhìn về phía Thi Diệu Quang, “Chuyện nhà của các người không có quan hệ gì với tôi, tôi có thể đi trước không?”
Không đợi Thi Diệu Quang trả lời, cô lại sợ hãi lên tiếng, “Tôi không phải là thư ký gì đó, cũng không muốn vô cớ dính líu vào. Tôi chỉ là một sinh viên bình thường, là Thi đại thiếu gia, anh ta bắt người nhà tôi uy hiếp tôi, ép tôi làm tình nhân của anh ta….”
Như là ném ra một quả bom nặng ký, khói thuốc súng lập tức nổi lên bốn phía.
Diễn xuất tăng lên nha!
Tâm tình Thi Vực đột nhiên rất tốt, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực, trong mắt hiện lên một chút nghiền ngẫm, “À? Nói tiếp đi.”
Dựa vào! Thằng nhãi này lại có thể bình tĩnh như vậy?!
Không phải người!
Trong lòng Thẩm Chanh lặng lẽ hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh, trên mặt vẫn là hoa lê đẫm mưa.
Cô nức nở một tiếng, cúi đầu xuống, “Tôi…. Tôi ….”
Giọng nói run rẩy, mơ hồ mang theo sợ hãi và lo lắng.
Mà trong cái nhìn của Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn, câu nói tiếp đi vừa rồi của Thi Vực, là uy hiếp lộ liễu!
Thi Diệu Quang ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, suýt chút nữa bị tức đến sung huyết não rồi.
Thấy trán ông nổi gân xanh, hô hấp nhanh hơn, Diệp Cẩn gấp gáp vội vươn tay thuận khí cho ông, “Diệu Quang, anh đừng nóng giận ….”
Thẩm Chanh vụng trộm liếc mắt nhìn ông ta. Mẹ nó, đây là tiết tấu muốn xảy ra án mạng sao!
Nhưng vẫn còn có một người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
“Bảo bối, đến, nói xem, tình nhân như em đã làm gì? Hầu hạ tôi ra sao?” Thi Vực đặt cô xuống, đưa tay ôm eo của cô, cười đến quyến rũ.
“….”
Thẩm Chanh vốn có thể đánh một cái tát qua, nhưng cô nhịn!
Không được tự nhiên vùng vẫy một chút, sợ hãi ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nói: “Anh đừng như vậy ….”
“Đừng như thế nào?” Thi Vực nhìn cô, nụ cười bên môi cười mở rộng hơn.
“….” Thẩm Chanh lại có thể không phản bác được ….
Dựa vào!
Người đàn ông này là sắt thép sao? Lại có thể bách độc bất xâm!
Thôi, nếu nói không lại anh ta, phải dựa vào diễn.
Tách tách tách….
Nước mắt lớn như hạt đậu một giọt tiếp nối một giọt rơi xuống, bộ dáng kia, thật điềm đạm đáng yêu.