Editor: May
“Dáng dấp mượt mà như vậy, sao lại không biết xấu hổ mà gọi là Điềm Tâm chứ?”
Thẩm Chanh lấy tay níu lấy lỗ tai Điềm Tâm không buông, dường như là đánh giá nó.
“Ăng ẳng!”
Điềm Tâm run động thân thể béo tốt này của nó một chút, ý đồ dùng tiếng kêu để lên án nữ chủ nhân thô bạo với nó.
“Tiếng khó nghe như vậy, gọi Điềm Tâm không sợ bị công kích sao?”
Thẩm Chanh nói xong, không khách khí nhéo ở trên lỗ tai của nó một cái.
“Hú ….”
Điềm Tâm ngửa mặt lên trời tru dài, âm thanh này giống như lang như hổ, nghe uất ức làm sao.
Thẩm Chanh híp mắt nhìn nó, “Ăn nhiều thuốc kích thích quá đúng không?”
Điềm Tâm chuyển động tròng mắt lõm sâu của nó, nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mặt, lại có thể quy củ ngậm miệng.
Ngày xưa Điềm Tâm, ngoại trừ an phận thủ thường ở trước mặt Thi Vực, gần như không sợ hãi bất kỳ ai và vật nào.
Cho nên bọn người hầu trong biệt thự, mỗi khi nhìn thấy nó đều sẽ bất giác tránh lui ba mét, ngay cả khi cho nó cho ăn cũng hết sức cẩn thận.
Con chó này nổi tiếng có dáng vóc to trên toàn bộ thế giới, cặn nặng lớn tới mấy trăm cân, đừng nói là cắn xé, chỉ trực tiếp nhào tới, sợ rằng cũng có thể đè chết người. (cân: 1/2kg)
Con chó kiêu ngạo như vậy, hôm nay lại có thể ngoan ngoãn một lần?
Nhìn một người một chó trao đổi, bọn người hầu yên tĩnh đến mức giống như không tồn tại.
Thật sự không nhìn ra, đó là một loại bức tranh gió như thế nào.
“Điềm Tâm, cút ra ngoài.”
Giọng nói mang theo uy hiếp truyền đến, Điềm Tâm gần như là phản xạ có điều kiện nhảy xuống giường lớn, nhìn về phía ban công, đong đưa cái đuôi dài rộng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi hút xong một điếu xì gà, Thi Vực chậm rãi đứng dậy, động tác ưu nhã bóp diệt tàn thuốc vào trong gạt tàn thuốc.
“Đổi giường đi.”
Cho dù một ngày Điềm Tâm tắm ba lần, tiêu độc năm lần, vẫn không tránh được ghét bỏ của Thi Vực đối với nó.
Anh thích sạch sẽ, có thể nói đã đến cảnh giới không ai bằng.
Nghe được phân phó của anh, đám người hầu lập tức đáp lại một tiếng, ngay sau đó hỏi: “Thiếu gia, có cần đổi một gian phòng khác cho thiếu phu nhân không?”
“Đổi.”
“Vậy căn phòng này?”
“Khóa.”
“Vâng ….”
Bọn người hầu cũng choáng váng, đầu năm nay kẻ có tiền không đáng sợ, đáng sợ chính là có tiền còn tùy hứng! Thật sự là luôn ngược bọn họ đến thương tích đầy mình.
Thẩm Chanh rất nhanh bị an bày đến một gian phòng ngủ khác, nhưng Điềm Tâm liền đau đớn rồi.
Thi Vực phạt nó một ngày không ăn cơm, không cho phép chạy loạn, còn không cho nó kêu một tiếng nào.
Buổi tối, Điềm Tâm nín nghẹn cả ngày kìm nén không được nữa rồi.
Chưa đến mười phút, liền nhấc lên hơn phân nửa hoa trồng trong vườn.
Bọn người hầu nghe tiếng động soi đèn pin nhìn thấy, không nhìn còn tốt, vừa nhìn suýt chút nữa liền không thở nổi….
Vì không để cho Thi Vực phát hiện, hơn mai mươi người hầu sửa sang hoa đó suốt tám tiếng đồng hồ ngay trong đêm, dời toàn bộ hoa về trong bồn hoa, thu dọn cục diện rối rắm Điềm Tâm bày ra xong.
Nhưng trên đời sẽ không có tường không lọt gió, có người hầu bất cẩn nói lỡ miệng….
Thi Vực đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách lật xem tạp chí tài chính, ánh mắt lạnh lẽo, bàn tay to đóng sách lại.
“Dẫn con chó ngu xuẩn kia vào đây.”
Giọng nói không giận tự uy, giống như là tuyết rơi tháng mười hai, hòa tan ở trên thân người, xâm nhập vào trong xương cốt.
Bọn người hầu rùng mình một cái ….
Cũng không có ai dám đi chấp hành mệnh lệnh của anh.
“Thiếu gia, tính tình Điềm Tâm quá gắt gỏng, sẽ cắn người ….”
“Còn có thể đụng người ….”
“Thiếu gia, là chúng tôi không tốt, không có trông chừng kỹ Điềm Tâm, ngài phạt chúng tôi đi!”
“Thiếu gia, Điềm Tâm chỉ là một con chó, dù ngài giết nó cũng vô ích thôi, mong lượng bỏ qua cho nó lần này thôi.”