Đường Lãng càng nhìn càng thấy sai sai: “Ơ này! Huynh bị ảo giác đúng không? Thế quái nào mà cứ có cảm giác ông nội… đang tròng ghẹo Annie ý… ngọt đến nỗi sâu cả răng rồi…”
Ninh Tịch: “Ớ…”
Đường Lãng chỉ chỉ chỏ chỏ: “Đó đó, mấy người nhìn mà xem! Chiêu vừa nãy Annie vừa đánh ra xong suýt nữa thì ngã, ông nội liền nhanh chóng đỡ con bé một cái! Đừng tưởng cứ làm nhanh là ông đây không thấy gì nhé… Úi chà, Annie bé bỏng lao vào lòng ngực ông nội rồi kìa, rõ ràng là ông nội đột nhiên bước lên đó… Ấy ấy ấy còn tiện tay sờ tay con bé một cái kìa…”
Ninh Tịch câm nín: “Đừng nói nữa, mắt của tụi này không mù.”
Ai ai cũng nhìn ra thái độ của Hàn Kiêu với Annie không bình thường, từ đầu tới đuôi vẫn luôn dung túng Annie muốn làm gì thì làm.
Nói đơn giản thì giống như một đôi người yêu đang đánh yêu nhau vậy…
Hai bọn họ “chim chuột” hơn nửa giờ, cuối cùng Hàn Kiêu đột nhiên dừng lại khi Annie đã sắp tức giận đến phát điên, anh đưa một tay đặt lên trán cô, tay còn lại thì đặt ở cổ tay phải của Annie. Chẳng biết ấn ở cái huyệt nào mà toàn bộ ám khí trong tay Annie rơi hết xuống đất.
Sau đó Hàn Kiêu từ từ nắm lấy tay Annie rồi đặt lên khuôn mặt chính mình..
Khi ngón tay Annie chạm đến làn da ấm áp của Hàn Kiêu thì vẻ điên cuồng đột nhiên cứng ngắc, sau đó biến thành vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ: “Không phải… không phải mặt nạ da người…”
Gương mặt này là thật?
Sao có thể như vậy?
Tại sao người này lại giống anh Thanh Trạch như vậy, giống đến bảy tám phần còn chỗ khác nhau chỉ là khí chất.
Trên mặt Annie thoáng qua vẻ u mê, nhưng ngay sau đó đôi mắt cô bé chợt lóe lên thành vẻ lạnh lùng: “Không một ai có tư cách mang khuôn mặt giống anh Thanh Trạch!”
Hàn Kiêu vẫn chẳng lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhìn Annie, sau đó thì bất chấp ánh mắt tức giận của cô mà ôm chặt vào lòng.
Đường Lãng: “Ôi trời, ông nội lợi hại qua nghen…”
Phong Tiêu Tiêu: “Ý nè, sao muội lại cảm thấy Đại thần với Annie bé bỏng lại xứng đôi thế chứ?”
Ninh Tịch: “Đại thần, tôi mời anh tới lấy thuốc giải cơ mà!” Tại sao anh lại chạy đi tán gái?
Annie tự dưng bị ôm lấy thì biến sắc: “Anh dám…”
Nhưng ngay sau đó, Anniei lại nghe được một tiếng gọi trầm thấp như đã đè nén suốt vạn năm: “U Ca…”
U Ca…
Vừa nghe thấy cái tên này, gương mặt Annie đột nhiên cứng đờ ra: “Tại sao…”
Tại sao cái tên này… lại quen thuộc đến vậy…
Rõ ràng cô muốn đẩy người đàn ông này ra cơ mà, nhưng tại sao cơ thể lại chẳng hề nghe lời.
Dường như… cơ thể của cô đã rất quen thuộc với sự ôm ấp của anh ta?
Chẳng lẽ bởi vì người đàn ông này rất giống anh Thanh Trạch sao?
Nhưng… rõ ràng cô có thể phân biệt sự khác nhau giữa hai người cơ mà, ấy thế mà cái khiến Annie cảm thấy quen thuộc không chỉ là gương mặt này mà còn là mọi thứ của anh ta.
Annie biết mình phải đẩy người này ra, phải giết chết người này…
Nhưng cái ôm này cứ như thể đã hạ độc cô, điều khiển ý thức của cô, khiến cô không thể chống cự…
Nghe được một tiếng “U Ca” của Hàn Kiêu thì cả đám Ninh Tịch với Đường Lãng đều ngây ra.
“Ơ đệch! Vừa nãy ông nội gọi Annie là cái gì? U Ca?”
Ninh Tịch gật đầu: “Hình như thế…”
Đường Lãng trố mắt: “Chẳng phải U Ca chết rồi sao?”
Ninh Tịch: “Muội cũng không biết…”
Đường Lãng: “Á đù! Nếu Annie là U Ca thì chẳng lẽ huynh phải gọi con bé là bà nội à?”
Ninh Tịch: “…”
Sao cái tên này lần nào cũng tổ lái siêu vậy?