Giọng nói này, người đàn ông này, đi đôi với một năm cừu hận cùng máu tanh kia đồng thời xông tới, tràn đầy đất trời.
Dụ Thiên Tuyết nhắm mắt lại rồi mở mắt ra lần nữa, dứt khoát nói: “Buông ra.”
Đôi môi mỏng khiêu gợi của Nam Cung Kình Hiên tái nhợt, mím chặt, không nói một lời.
Đôi mắt Dụ Thiên Tuyết trong trẻo nhìn anh: “Anh không buông ra phải không?”
Nam Cung Kình Hiên vẫn không nói gì, nhưng giữa lúc anh ngẩn ngơ hoảng hốt, người phụ nữ trong ngực gật đầu một cái, bất thình lình bắt lấy cánh tay anh chuyển một vòng hung ác dùng sức bẻ ngoặc lại, đang khi anh nhíu mày kêu rên thì trong nháy máy cô đã tránh thoát khỏi sự khống chế của anh, một cú đá xoáy tuyệt đẹp đá trúng càm anh! Nam Cung Kình Hiên không có phòng bị, thân thể cao lớn rắn rỏi đụng vào biển quảng cáo phía sau, đau nhức ho ra tiếng.
Một chút vết máu quét qua trên gương mặt tuấn tú của anh.
Trong đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết cháy bỏng hận ý, bày ra một tư thế chuyên nghiệp, đề phòng nhìn anh.
Nam Cung Kình Hiên giơ mu bàn tay lau vết máu trên mặt, đôi mắt thâm thúy tràn đầy sự rung động và kinh ngạc.
“Anh cho rằng tôi vẫn giống như lúc trước dễ bị khi dễ vậy sao? Nam Cung Kình Hiên, anh có thể nhìn thử, anh còn dám, động tay động chân với tôi một lần nữa tôi sẽ khiến cho anh hối hận cả đời!” Tư thế của Dụ Thiên Tuyết không có đổi, gió thổi làm mái tóc cô xốc xếch, trên gương mặt bừng sáng sự quật cường.
Thân thể thon dài của Nam Cung Kình Hiên cũng đứng thẳng tắp, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng mê ly.
“Anh đã hối hận cả đời ….. Hối hận đã bỏ qua em, cũng bỏ qua bé con của chính mình.”
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết chấn động, vài sợi tóc phất qua mặt, sắc mặt cô trở nên tái nhợt, sự đề phòng trong đôi mắt có mấy phần hốt hoảng, nhẹ nhàng hít một hơi lạnh lùng nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.” Cô quay người rời đi
“Tìm em nói về chuyện của Thiên Nhu, em ấy sắp trở về nước, muốn gặp em ấy không?” Một giọng nói nhàn nhạt vang lên phía sau.
Đó chính là chỗ mềm mại nhất trong lòng Dụ Thiên Tuyết, một lần nữa bị người đàn ông này hung hăng níu chặt!
“Anh…..” Cô xoay người, trong mắt đã rưng rưng lệ, hận đến nắm chặt tay thành quả đấm, hận không thể giết chết anh!
Năm năm rồi, ban đầu cô mang theo bảo bảo trong bụng rời đi, điều duy nhất không bỏ được đúng là Tiểu Nhu! Người đàn ông này, cho dù là trong một tháng giao dịch kia của bọn họ, anh ta cũng tuyệt đối không cho phép mình liên lạc với Tiểu Nhu! Đúng vậy, anh ta chính là nắm giữ mạch máu của cô, bất kể là năm năm trước hay là năm năm sau!
Nam Cung Kình Hiên chầm chậm đi tới, tiến đến gần cô.
“Nếu như em không muốn gặp anh có thể nói cho em ấy biết khỏi cần trở lại, dù sao hai người cũng đã không gặp mặt năm năm nay, em ấy cũng vẫn cho là em đã sớm xảy ra chuyện không còn ở đây, anh còn đang suy nghĩ có nên nói cho em ấy biết chuyện em bỏ lại một mình em ấy rồi mất tích, em thấy sao?”
“Đủ rồi!” Dụ Thiên Tuyết lớn tiếng kêu lên, trong đôi mắt đã dâng trào nước mắt, hận ý ngập trời: “Nam Cung Kình Hiên, anh đừng quá hèn hạ! Năm năm trước tại sao tôi biến mất anh không biết phải không? Tôi không đi chẳng lẽ còn phải chờ anh giết chết rồi mang tôi và bé con bị bức tử chôn cùng với nhau hay sao? ! Người một nhà anh là hạng người gì chính anh rõ ràng nhất, đừng nói với tôi chuyện này nữa nếu không tôi sẽ giết chết anh ngay tại đây!”
Cô tức giận đến cả người cũng run rẩy, sắc mặt tái nhợt rất dọa người, nắm chặt quả đấm hận không thể cầm lấy một con dao đâm chết anh ngay lúc này!
Nam Cung Kình Hiên mím môi, trong đôi mắt thâm thúy thoáng qua sự đau lòng nồng đậm cùng áy náy.
“Đi theo anh, chúng ta hòa thuận mà nói chuyện, hửm?” Anh tới gần người phụ nữ bị mình thương tổn đến thương tích đầy mình, vuốt vuốt mái tóc của cô chống trán mình vào trán cô nhẹ giọng dụ dỗ, dù biết là đụng chạm như vậy chỉ có thể khiến cô chán ghét hơn, anh vẫn không thể khống chế, dùng thủ đoạn hèn hạ này để được đến gần cô.
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, cắn đến mức sắp nhỏ ra ra máu, nước mắt ngân ngấn trong hốc mắt nhất định không rơi xuống.
“Anh sẽ phải xuống địa ngục, anh, cái tên khốn kiếp này.” Dụ Thiên Tuyết tức giận, hơi thở mong manh, nói rõ ràng từng chữ.
“…..” Nam Cung Kình Hiên không nói lời nào, chỉ lẳng lặng dựa vào cô, cảm thụ độ ấm của cô, nước mắt của cô, bộ dáng lửa giận ngập trời của cô, cô không biết, bản thân anh cũng đã sớm ở trong địa ngục ròng rã năm năm.
“Ừ, anh là tên khốn kiếp.” Giọng anh khàn khàn nói một câu, khóe miệng thoáng hiện nụ cười nhợt nhạt mà khổ sở.
*****
“Đây là hình em ấy gửi về mấy năm nay, em hãy xem một chút.” Nam Cung Kình Hiên đặt túi giấy lên bàn đẩy qua, trên vầng trán tuấn lãng không có tâm tình, dường như chỉ khi nào ở cùng một chỗ với người phụ nữ này thì sự lạnh lùng của anh mới có thể hòa tan, trở nên nhu hòa, sâu sắc, cảm xúc cũng mơ hồ.
Dụ Thiên Tuyết tháo túi giấy ra, từ bên trong rơi xuống một chồng lớn hình.
Trên ảnh chụp đều là một người, cô gái trẻ trung xinh đẹp đi trên đường phố Manchester, trong ngày đông tuyết rơi bay tán loạn cô đứng dưới đèn đường, đội trên đầu chiếc mũ giáng sinh đo đỏ, dưới tuyết trắng đẹp như thế, mỹ lệ đến đau lòng người.
Còn có một tấm, mặt sau viết ngày tháng, trong hình, cô ngồi trước một cái bánh ga-tô có cắm nến xung quanh, sự nghiêm túc dịu dàng hiện rõ trên mặt, đằng trước cái bánh ga-tô có một tờ giấy nho nhỏ, trên đó viết: Chị ơi, sinh nhật vui vẻ.
Dụ Thiên Tuyết che miệng, từng giọt từng giọt nước mặt rơi xuống.
Người bồi bàn từ bên ngoài đi vào khom người hỏi: “Tiên sinh, tiểu thư, có thể gọi món ăn chưa?”
Nam Cung Kình Hiên cũng không nói lời nào, chỉ đưa tay rút khăn giấy lau nước mắt giúp Dụ Thiên Tuyết, lại bị cô nghiêng mặt qua tránh thoát.
Người bồi bàn hơi lúng túng: “Tiên sinh…..”
“Muốn ăn cái gì, chọn món trước, ăn no rồi chúng ta nói chuyện tiếp.” Nam Cung Kình Hiên cũng không buồn bực, chỉ rút hình trong tay cô đi, đưa thực đơn tới cho cô.
Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt đầy lệ lên, lắc đầu: “Tôi không muốn ăn, chúng ta nói chuyện trước đi.”
Nam Cung Kình Hiên dừng tay một chút, giấu diếm sự lúng túng, ưu nhã thu hồi thực đơn, đôi mắt thâm thúy quét qua thực đơn, nhàn nhạt nói với người bồi bàn: “Hai phần gan ngỗng, cám ơn.”
“Được, tiên sinh, có ngay.” Người bồi bàn ghi chép lại, cầm lấy thực đơn cung kính nói, quay người đi ra ngoài.
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết rất không thoải mái, rất ghét bầu không khí bế tắc làm người ta hít thở không thông như vậy, nhưng mà cô trốn không thoát, chỉ có thể bị buộc phải đối mặt với người đàn ông mà cô hận đến xương này, nhìn anh ưu nhã tự nhiên, cho dù cánh tay bị thương còn vẻ mặt thì lạnh lùng như thế, mị hoặc vẫn lan tràn, mấy năm nay, có bao nhiêu phụ nữ bị anh làm cho thần hồn điên đảo, nhưng chỉ có Dụ Thiên Tuyết biết sắc mặt chân chính của anh.
“Chừng nào anh có thể cho tôi gặp Thiên Nhu?” Dụ Thiên Tuyết trực tiếp hỏi.
Nam Cung Kình Hiên đặt một cái ly trước mặt cô rót chút rượu đỏ, trên vầng trán tuấn lãng có sự nghiêm túc cùng sự thư thả ấm áp chưa từng trải qua cùng với bất kỳ người nào, thản nhiên mở miệng: “Uống chút rượu, rượu này rất trân quý anh đã nếm qua, rất ngon.”
Dụ Thiên Tuyết ôm hận nhìn rượu đỏ trong ly, bưng lên, uống một hơi cạn sạch.
“Anh còn muốn tôi làm cái gì nữa, nói một lần luôn đi, tôi chỉ có một vấn đề kia, chừng nào thì anh mới có thể để cho tôi gặp Thiên Nhu?” Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết đã hồng hồng, uống vào rồi mới biết rượu đỏ kia có hơi nồng, ít nhiều gì cũng mạnh hơn so với rượu thường.
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn mặt cô, rất muốn bế cô qua đây, dịu dàng dỗ dành cô, chẳng qua là không thể nào.
“Tháng chín.” Anh thản nhiên nói, giúp cô sửa sang dao nĩa, trải rộng khăn ăn trước ở mặt cô, thuận thế lấy cái ly cô cầm trong tay ra: “Em ấy bận thi tốt nghiệp, chưa thể trở về nhanh như vậy.”
Dụ Thiên Tuyết bị lời anh nói hấp dẫn, ánh mắt sắc bén từ từ hòa hoãn xuống, có chút mờ mịt.
“Em ấy….. Tốt nghiệp?” Dụ Thiên Tuyết nói chuyện có phần khó khăn, ánh mắt trong suốt nhìn khăn ăn phút chốc mới nhìn trở lại mặt anh: “Anh vẫn tạo điều kiện để em ấy học đại học, cho tới bây giờ, phải không?”
Nam Cung Kình Hiên dừng động tác lại một chút, không nhìn cô: “Chuyện đã đáp ứng em, ta làm theo mà thôi.”
Đối chọi gay gắt lâu như vậy, giờ phút này, tâm tình của Dụ Thiên Tuyết rốt cuộc cũng hòa hoãn đi một ít, dù trước kia đã phát sinh cái gì, ít nhất hiện tại Thiên Nhu rất khỏe mạnh rất vui vẻ, em ấy có cuộc sống hoàn mỹ của chính mình, có học thức cùng thanh xuân tươi đẹp.
Hốc mắt hơi ướt át, Dụ Thiên Tuyết nhìn những tấm hình kia, có thể tưởng tượng đến cuộc sống ở Manchester rất tốt, nụ cười ấp áp sáng rỡ như thế vào rất nhiều năm trước cũng chưa có, nhưng mà, thật tốt, em gái của cô vẫn còn đó.
Người bồi bàn đẩy cửa đi vào, gan ngỗng nhìn rất ngon.
Dụ Thiên Tuyết không nhìn dĩa gan ngỗng vẫn còn máu tươi trước mắt, trên khuôn mặt thanh thấu có vẻ mơ màng, cầm cái ly lên tự mình rót rượu đỏ vào lần nữa, giơ ly rượu lên nói: “Vô luận như thế nào cũng cám ơn anh đã chăm sóc em gái của tôi, xem ra em ấy rất tốt, ly này tôi mời anh.”
Nói xong cô ngửa đầu uống cạn, cay, chất lỏng kích thích tim phổi, chậm rãi chảy vào trong dạ dày.
Nam Cung Kình Hiên nhìn cô chăm chú, không nói một lời.
“Em không sợ anh bỏ thuốc ở trong rượu sao, hôm nay em uống rất nhiều, căn bản là sẽ không ra khỏi nơi này!” Chờ người bồi bàn đi ra ngoài, Nam Cung Kình Hiên nhìn cô, trầm giọng nói.
Dụ Thiên Tuyết giật mình một cái, trong đôi mắt trong suốt có mấy phần đề phòng.
Bỏ thuốc? Anh ta bỏ thuốc sao? Thuốc gì?
Dụ Thiên Tuyết khẩn trương, nhìn chằm chằm ly rượu trước mắt ý đồ phát giác xem có cái gì không đúng.
Nam Cung Kình Hiên đưa tay dịu dàng vuốt ve gò má cô, giọng nói khàn khàn: “Làm sao em vẫn cứ khờ khạo như vậy?”
Thế này Dụ Thiên Tuyết mới biết mình lại bị anh lừa gạt, lạnh lùng xoay mặt né tránh tay của anh: “Nam Cung Kình Hiên, anh hèn hạ!’
“Anh thừa nhận anh hèn hạ, trước kia là do tính tình, hiện tại anh không thể không hèn hạ.”
“Anh không cần tìm bất cứ lý do gì để viện cớ, căn bản anh không phải là người tốt lành gì, nhà các người cũng không có ai tốt cả!” Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, mượn rượu mạnh mẽ buột miệng nói ra.
Nam Cung Kình Hiên im lặng không lên tiếng, trong đôi mắt thâm thúy lắng đọng sự quyến luyến thâm sâu đối với cô mấy năm qua.
“Ăn một chút đi.” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên trầm thấp: “Em đã chạy cả buổi sáng rồi.”
Dụ Thiên Tuyết đắm chìm trong thế giới của chính mình, buồn bã, cảm động, đầu óc hơi choáng váng, căn bản cũng không suy xét làm sao Nam Cung Kình Hiên biết cô vì phỏng vấn mà bôn ba cả một buổi sáng.
Chẳng qua là, cô nghĩ đến một vấn đề.
“Em ấy xác định tháng chín sẽ trở về sao? Tôi có thể gặp em ấy?” Dụ Thiên Tuyết xác định việc này trước tiên.
Dao nĩa trong tay Nam Cung Kình Hiên dừng lại một chút, nâng đôi mắt thâm thúy lên, lạnh nhạt nói: “Em lấy cái gì tới trao đổi với anh?”
Dụ Thiên Tuyết bị kích thích nên thanh tỉnh lại, khuôn mặt đỏ hồng tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, hận ý bốc cháy lên một lần nữa.
“Anh lại muốn uy hiếp tôi nữa sao? Tôi là chị của em ấy, anh cho rằng em ấy mù mấy năm nên không nhận ra tôi hay sao? Nam Cung Kình Hiên, anh đừng nằm mơ giữa ban ngày!” Cảm xúc của cô có hơi mất không chế, bóp mạnh ly rượu đến muốn vỡ vụn.