Dụ Thiên Tuyết chấn động, suýt nữa đứng không vững.
Lạc Phàm Vũ vội vàng vịn lấy người cô, đôi môi mỏng tái nhợt nhả không ra nửa chữ, vẻ mặt anh phức tạp, cởi áo khoác của mình xuống khoác lên vai cô, trầm thấp nói bên tai cô: “Thiên Tuyết, nếu hôm nay Kình Hiên xảy ra chuyện, cô cứ trực tiếp giết chết tôi cho rồi, tôi không muốn nửa đời sau đều trôi qua trong hối hận, bằng không tôi cũng sẽ tự trách mình vô dụng, tự trách cả đời.”
Giọng nói của anh khàn khàn, phát ra từ trong lồng ngực, nghiến răng cay đắng nói.
Một trận chua xót ập vào lòng, trong nháy mắt nước mắt đã bị gió thổi lạnh, Dụ Thiên Tuyết giơ tay gạt áo khoác của anh ra vứt lên trên người anh, nén nhịn đau đớn kiên định nói: “Anh còn dám nguyền rủa anh ấy tôi thật sự sẽ giết chết anh! Nói cái gì không có lối ra vào. . . . . . Nơi này tuyệt đối có! !”
Thân ảnh mảnh khảnh hướng về phía nhà xưởng chạy tới.
Trong gió đêm rét lạnh, cánh cổng lớn đóng rất chặt, âm thanh có thể nghe thấy cũng cực kỳ nhỏ, mấy lối ra vào cũng như khe hở cũng bị chận rất chặt, Dụ Thiên Tuyết lòng vòng khắp nơi tìm kiếm, rốt cuộc tìm được một ô hình tứ phương tương tự như cửa sổ ở trên mái nhà, từ bên trong tường nhô ra mấy thanh cốt thép có thể bám víu leo lên.
“Thiên Tuyết!” Lạc Phàm Vũ cau mày đi tới.
“Chúng tôi cũng đã phát hiện chỗ này, chẳng qua vì khe hở quá nhỏ cho nên không ai có thể chui vào,” Lạc Phàm Vũ quan sát không gian rất nhỏ đó, vách tường cao như vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, cau mày nói: “Không phải cô muốn. . . . . .”
“Tôi leo lên nhìn một chút!” Dụ Thiên Tuyết đi vòng qua, giơ tay bắt lấy thanh cốt thép.
“Thiên Tuyết!” Lạc Phàm Vũ cả kinh, không hề có ý nghĩ để cho một phụ nữ yếu đuối như cô bò lên trên kia: “Thôi! Cái này quá cao, cô không nên bò lên, không xảy ra chuyện gì là may, nhưng một khi gặp chuyện không may thì phiền toái lắm, đừng quên trong bụng cô còn có đứa nhỏ!”
“Tôi không có việc gì, tôi chỉ là lên đó nhìn một chút, lập tức xuống ngay.” Dụ Thiên Tuyết bảo đảm với anh, nói xong, cô bắt đầu leo.
Thanh cốt thép được chôn vào trong vách tường, Dụ Thiên Tuyết nắm nó thật chặt leo lên, tốc độ vô cùng chậm chạp, thỉnh thoảng bắt được một thanh cốt thép đã bị rỉ sét, vội vàng buông ra, lại bắt lấy thanh cốt thép khác, từ từ càng lúc càng lên cao, cái váy màu trắng bị gió thổi càng lộ ra vẻ mỏng manh, tất cả mọi người ở dưới mặt đất nhìn, trái tim của Lạc Phàm Vũ như bị níu chặt, ở phía dưới canh chừng che chở cô, tránh cho cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vách tường thật cao kia rốt cuộc có điểm cuối, thân thể mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết ở trong không gian nhỏ hẹp có thể thò đầu ra, tầm mắt lướt qua vách tường nhìn cảnh tượng bên trong, bóng đêm tối đen làm cho bên trong giống như nhiễm phải mực đen đậm, dưới ánh đèn lờ mờ, cô thấy có rất nhiều bao cát chất đống xung quanh, Thiên Nhu bị trói ở gần đó, ở chính giữa trống trải có hai người đàn ông đang đánh đấm chém giết lẫn nhau.
Nhìn thấy mà ghê.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, màu máu tươi đỏ thắm càng thêm bắt mắt, Dụ Thiên Tuyết hít vào một hơi khí lạnh, nước mắt từ từ trào ra, ánh mắt cô càng mơ hồ khi nhìn thấy bóng dáng cao ngất kia.
Thân thể cô phát run, đầu óc choáng váng từng cơn, nắm chặt thanh cốt thép, nhìn rõ vị trí của bọn họ, từng bước từng bước leo xuống.
Ở phía dưới, Lạc Phàm Vũ vững vàng đón được cô.
“Như thế nào? Nhìn thấy gì không? Bọn họ làm gì ở bên trong!” Lạc Phàm Vũ đỡ cô, cúi đầu hỏi.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
“Thiên Nhu ở bên trái, hai người bọn họ ở chính giữa. . . . . . Quyết đấu.” Dụ Thiên Tuyết cắn răng nói ra hai chữ kia, túm lấy y phục của Lạc Phàm Vũ, giọng run run nghẹn ngào: “Anh nhanh một chút. . . . . . Anh ấy chảy rất nhiều máu. . . . . .”
Ánh mắt của Lạc Phàm Vũ ảm đạm tràn đầy sát khí, thương tiếc vỗ vỗ vai cô: “Không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì.”
Trong đêm tối, một đám hộ vệ mặc đồng phục màu đen, vẻ mặt khắc nghiệt đến gần cánh cổng chính.
Nước lạnh trút vào trong miệng, Dụ Thiên Tuyết cảm giác bụng có chút đau, cô cắn môi nhịn xuống, mặc cho gió thổi mái tóc rối loạn, nhẹ nhàng ngồi chồm hổm xuống, tay dịu dàng vuốt ve bụng, giọng khàn khàn nói: “Thật xin lỗi, bảo bảo. . . . . . Mẹ lại để cho con khó chịu. . . . . . Nhưng con đừng sợ, ba con không có việc gì, không phải sợ. . . . . .”
Cô an ủi bảo bảo, cũng an ủi chính mình, cố gắng làm cho mình quên đi cảnh máu tanh vừa nhìn thấy, nhắm mắt lại, nước mắt ấm áp rơi xuống.
*****
‘Keng’, một tiếng thanh thúy vang lên, dao găm rơi xuống đất.
Nam Cung Kình Hiên hung hăng kiềm chế thật chặt cổ tay phải của Trình Dĩ Sênh, đột nhiên quét qua một góc tù hung hăng quật lên tường, rốt cuộc nghe được tiếng vang này, anh thở phào nhẹ nhõm, mà kèm theo tiếng kêu gào bi thống của Trình Dĩ Sênh, khuỷu tay dính máu cũng mạnh mẽ đánh vào mặt của anh ta!
Trình Dĩ Sênh lảo đảo mấy bước, té nhào xuống đất, cổ tay giống như bị bẻ gảy chống trên mặt đất, thống khổ mà nặng nề ho khan ra máu.
Giờ phút này, áo sơ mi trắng của Nam Cung Kình Hiên đã ướt đẫm máu.
Gương mặt tuấn tú tái nhợt đầy mồ hôi, ở dưới ánh đèn lộ vẻ yếu ớt mà mê người, bên eo và lưng có hai vết thương, máu thịt theo vết rách y phục lộ ra ngoài, vết thương không sâu, nhưng đủ để cho người đau nhức bất tỉnh.
Một cánh tay chống tường, anh run rẩy cắn răng nhịn đau, đứng thẳng thân thể, cúi người nhặt cây dao găm kia lên.
Mà giờ phút này, Trình Dĩ Sênh đã bị đánh nằm trên mặt đất không dậy nổi, ho ra máu, ánh mắt giãy chết nhìn Nam Cung Kình Hiên cầm dao từng bước từng bước đi qua, muốn bò dậy, nhưng đùi phải cũng đã tàn phế không đứng lên nổi, cổ chân cũng lệch thành một góc độ đáng sợ.
“Đừng tới đây. . . . . .” Trình Dĩ Sênh nghiến răng thì thầm, thống khổ ho khan, ánh mắt khát máu nhìn anh: “Mày dám tới đây. . . . . . Tao cảnh cáo mày! Cầm dao giết người là phạm pháp! Nam Cung Kình Hiên. . . . . . Mẹ nó, mày muốn phạm tội sao? !”
Thân ảnh cao lớn mang theo sát khí từng bước từng bước đến gần, lúc này anh ta mới biết sợ, thật sự biết sợ!
“. . . . . . Tao đã nói muốn tính sổ với mày. . . . . . Tính rõ ràng từng khoản với mày,” Nam Cung Kình Hiên đi tới, ánh mắt băng lãnh mang theo sát khí nhìn anh ta, cắm mũi dao cắm ở bên đầu anh ta: “Nếu như mày không cẩn thận mà chết, chỉ có thể nói rõ tội của mày đã đủ khiến mày chết một lần! Mày thật sự cảm thấy tao không dám giết mày à?”
Trình Dĩ Sênh sợ tới mức mặt tro mày xám, cả người run lẩy bẩy, cố gắng bò dậy muốn chạy ra bên ngoài, cái chân phải bị gãy méo lệch, lảo đảo từng bước thống khổ.
Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng quét mắt qua bóng dáng của anh ta, hờ hững đứng dậy, đi tới giẫm một bàn tay của anh ta ở dưới chân, nghe anh ta kêu gào bi thống, ngón tay ưu nhã lật chuyển dao găm, đột nhiên đâm vào bàn tay đó!
Tiếng kêu rên như heo bị giết, xông phá bóng đêm, vang lên bên trong nhà xưởng trống trải mênh mông.
Ở bên cạnh, Thiên Nhu đã sợ tới mức sắp bất tỉnh, đầu đầy mồ hôi, thân thể run lẩy bẩy không còn hình dáng, nhưng khi nhìn thấy Nam Cung Kình Hiên còn có thể đứng lên, trong nháy mắt nước mắt của cô trào ra, cái miệng bị dán chặt ô ô khóc ra thành tiếng.
“Một dao kia coi như là vì Tiểu Ảnh . . . . . .” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên trầm thấp, lạnh lùng như băng, từng chữ rõ ràng: “Còn nếu như vì Thiên Tuyết, một dao này tao sẽ trực tiếp đâm vào tim của mày. . . . . .”