Anh bạo rống khiến lỗ tai cô ong ong, Dụ Thiên Tuyết run lên muốn lui về phía sau, nhưng sau lưng đã là lan can, cô không thể lùi được nữa!
“Tôi đã nói không phải là tôi đẩy cô ấy, tin hay không tùy anh! Tôi say, nhưng anh cũng không nên tùy tiện chuyện gì cũng đổ hết lên trên đầu tôi, tôi không cần thiết gánh chịu những tội mình không làm!” Cô quật cường như thế, trong đôi mắt ánh lên ánh sáng kiên cường không chút sợ hãi nhìn chằm chằm anh.
“Cô thật sự say!” Nam Cung Kình Hiên đã giận tới cực điểm, nắm cổ tay của cô lên, dùng lực nhẫn tâm bóp chặt: “Say đến nỗi dám ở trong bữa tiệc của nhà Nam Cung mà ra tay với Dạ Hi! Trước kia tôi cho rằng tính cách của cô nhiều lắm cũng chỉ là bướng bỉnh, không nghĩ tới cô cư nhiên ác độc như vậy! Vì tên khốn Trình Dĩ Sênh kia cô lại hết lần này đến lần khác tiết hận với một phụ nữ có thai!”
“Nam Cung Kình Hiên, anh buông ra!” Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết rơi lã chã, cố gỡ bàn tay anh: “Cổ tay tôi muốn đứt ra rồi!!”
“Tôi có bóp chết cô cũng không thể hả giận! Người phụ nữ đáng chết…..” Hai mắt của Nam Cung Kình Hiên đỏ hồng, hiện tại thật hận không thể xé nát cô rồi ăn luôn vào bụng! Mới vừa rồi nhìn thấy cô đứng trước mặt Trình Dĩ Sênh cố làm ra vẻ kiên cường, anh bực tức muốn tiến tới dạy dỗ cô, bây giờ Dạ Hi lại xảy ra chuyện như vậy, có thể chọc anh nổi điên cũng chỉ có người phụ nữ đáng chết này!
“Không phải là tôi làm..… Thật sự không phải tôi làm! Tại sao anh tin tưởng cô ấy mà không tin tôi! Nam Cung Kình Hiên, anh dựa vào cái gì! Số mạng tôi hèn hạ là chuyện của tôi, bọn người khốn kiếp các người không cần phải lấy ra để lăng nhục tôi, tôi nói tôi không có đẩy cô ấy, tôi không có không có không có!” Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết rơi đầy mặt, cuồng loạn muốn đẩy bàn tay của anh ra giãy thoát khỏi anh.
Sắc mặt cô đỏ hồng, vừa rồi là kiểu tóc quyến rũ động lòng người, giờ đây, một vài sợi tóc rơi loạn trên gò má, càng lộ ra vẻ mị hoặc.
Sự nhẫn nại của Nam Cung Kình Hiên đã đến cực hạn, trên trán anh đã nổi gân xanh: “Cũng tốt, cái miệng nhỏ của cô càng ngày càng lợi hại, hôm nay tôi không thể không trừng phạt cô!”
“…..” Dụ Thiên Tuyết thống khổ ‘Ưm’ một tiếng, bị anh lôi đi xuống lầu, bước chân của cô không vững, cứ hai ba bậc thang thì ngã đụng lại bị anh kéo lê đi, giày cao gót ngã lệch không biết mấy lần, cổ chân của cô bị bong gân đã sưng đỏ.
Đầu váng mắt hoa, tác dụng chậm của rượu lại phát tác, cô vô ý thức giãy giụa: “Tôi không đi…..Nam Cung Kình Hiên anh buông tôi ra!”
“Không phải do cô quyết định!” Nam Cung Kình Hiên càng thêm nổi giận, kéo cô ra ngoài bắt ép cô ngồi vào ghế sau chiếc Lamborghini.
Dụ Thiên Tuyết thống khổ vịn lấy ghế phía trước xoa xoa chân của mình, thanh âm cùng hơi thở mong manh, mơ hồ khóc nức nở: “Không phải là tôi…..Tôi đã nói với anh không phải là tôi! Tại sao anh không tin!”
“Hừ.” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, đóng cửa xe: “Tôi ngu xuẩn mới tin tưởng cô!”
“Các người sẽ gặp báo ứng.….Các người sẽ phải gặp báo ứng!” Đầu óc của Dụ Thiên Tuyết đã mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng đầy nước mắt, chỉ có thể nắm lấy dây an toàn của ghế sau thấp giọng nguyền rủa, cả người cô đau nhức, càng lúc càng mê say, ngồi cũng ngồi không vững.
“Hôm nay tôi sẽ để cho cô bị báo ứng trước tiên!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn ghế sau, khởi động xe.
*****
Biệt thự nhà Nam Cung, đèn đuốc sáng trưng.
Bác sĩ Martin sau khi kiểm tra xong thì bước theo Nam Cung lão gia nói gì đó, bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên cao ngất, một thân tây trang đen tuyền đi tới.
“Thế nào rồi?” Hàn khí của Nam Cung Kình Hiên bức người, hỏi.
“Nam Cung thiếu gia.” Bác sĩ Martin sử dụng giọng Mỹ đáp lại anh, sau đó lưu loát đổi thành tiếng Trung: “Em gái Dạ Hi của cậu chẳng qua là bị kinh sợ, thật may là các bậc thang không va chạm trực tiếp với bụng, trên người chỉ có ít vết bầm cùng vết thương nhẹ, nghỉ ngơi điều trị một chút sẽ tốt.”
Tảng đá đè nặng trong lòng Nam Cung Kình Hiên cuối cùng đã có thể đặt xuống, dùng Anh văn nói lời cám ơn, cùng bác sĩ Martin nói chuyện thêm một lúc, thấy Trình Dĩ Sênh ôm Nam Cung Dạ Hi đang khóc sụt sùi ngồi trên ghế salon, ôn nhu an ủi, chỉ chốc lát Nam Cung Dạ Hi liền nín khóc mỉm cười, ôm anh ta bắt đầu làm nũng.
Hàng lông mày đang nhíu chặt chậm rãi thả lỏng, Nam Cung Kình Hiên từ từ quay người đi, Dạ Hi không có việc gì là tốt rồi.
Đột nhiên nhớ tới Dụ Thiên Tuyết còn bị mình nhốt ở trong xe chưa cho ra, Nam Cung Kình Hiên hoảng hốt, sải bước đi thẳng ra ngoài, bóng dáng cao ngất thon dài tản ra tuấn dật mị hoặc, trong đôi mắt thâm thúy ẩn giấu tức giận tỏa sáng trong bóng đêm.
Mở cửa xe, không nghĩ tới cô đang nằm cuộc tròn trên ghế sau mà ngủ thiếp đi.
Bộ lễ phục màu xám tro tinh xảo ưu nhã, giờ phút này bởi vì tư thế ngủ của cô mà trượt lên đến trên đùi, ngón tay thon dài tái xanh vì không có cảm giác an toàn mà nắm chặt lấy dây an toàn, miệng không ngừng “Ưm”, tư thế cùng vẻ mặt đáng thương đến cực hạn.
Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của cô ra, nắm tay cô trong lòng bàn tay mình kéo cô ngồi dậy, ôm vào trong lòng.