Cách của Hà Châu phải tốn thời gian và tiền bạc. Vừa nghe anh nói sơ qua, Lê Thu Sinh liền mừng rỡ tán thành ngay, đưa quản lý bộ phận tiêu thụ của công ty qua làm trợ thủ cho anh. Trước khi quản lý bộ phận tiêu thụ tới Hằng Phúc thì từng làm công việc tiếp thị, truyền thông, quan hệ công chúng. Lê Thu Sinh chính là nhìn trúng anh ta ở kinh nghiệm phong phú, quen biết rộng, thế nên trong đợt cải cách nửa năm trước, mới mời anh ta làm việc với mức lương cao.
Hai ngày tiếp theo, thông qua bạn bè, quản lý tiêu thụ liên hệ với bạn của bạn của bạn mình, trung gian cách hai người bạn, quây thành một cái bàn vừa vặn có thể chơi mạt chược.
Hà Châu tìm một phòng bao, còn gọi vài nữ đồng nghiệp trong công ty cùng tới tụ tập, nhiều người đông vui, mọi người nhanh chóng thân quen.
Gian nhỏ của phòng bao kê một bàn mạt chược. Mấy người hát hò, uống rượu đến nửa đêm rồi vào gian nhỏ chơi mạt chược. Đám đồng nghiệp nữ vẫn ở ngoài ca hát.
Quản lý bộ phận tiêu thụ cười bảo: “Lúc ra cửa đã xem ngày rồi, nói rằng hôm nay tôi có thể đánh đâu thắng đấy! Tiểu Vương, ông phải cẩn thận nhé!”
Tiểu Vương chính là người bạn cách hai người bạn kia, hắn xua tay cười: “Bằng không các ông chơi đi, tôi ngồi cạnh xem thôi!”
“Ấy, Tiểu Hà đâu biết chơi. Anh không chơi thì ba người chúng tôi thiếu một chân à!”
Tiểu Vương cười, ngồi vào bàn mạt chược. Tình hữu nghị mới mẻ liên tục tăng lên sau những ván thắng không ngừng.
Hà Châu ngồi một bên hút thuốc và uống rượu, thỉnh thoảng đối đáp với họ dăm ba câu, chủ đề tán gẫu từ đông sang tây, dần dần nói tới công việc.
Tiểu Vương công tác tại đài truyền hình địa phương, tham gia lên kế hoạch cho một chương trình tin tức cuối ngày. Nội dung của chương trình có tỉ lệ thu hút người xem rất cao, chính là đem mấy sản phẩm tương tự ra so sánh, cung cấp thông tin thảm khảo hữu ích cho người xem.
Chẳng hạn hai thương hiệu khăn giấy khác nhau, sự khác biệt của hai trăm thếp và ba trăm thếp rốt cuộc là ở đâu: hai ba thếp là ba tờ gấp lại, dày dặn, dùng bền; còn hai trăm thếp là hai tờ giấy gấp lại, mỏng hơn, lấy giá cả và tình hình sử dụng ra so sánh để người tiêu dùng lựa chọn loại mà bản thân mình cần.
Một ví dụ nữa, khí thải xe hơi, lượng nhiên liệu tiêu thụ, vân vân. Những bài kiểm tra này đều có thể mang đến cho khán giả cảm thụ trực quan.
Lần tụ tập đầu tiên, mọi người vô cùng vui vẻ. Vài ngày sau, mọi người cũng thường hay ra ngoài tụ tập một lần, uống rượu chơi mạt chược, chém gió. Cuộc sống về đêm của thành phố Nam Giang muôn màu muôn vẻ.
Đối với những tối Hà Châu về nhà quá khuya này, Tôn Hồi tức giận ngút trời. Một mình cô ăn cơm, nghịch máy tính, sắp ngủ mới có thể thấy Hà Châu trở về ôm hôn cô. Tôn Hồi cảm thấy không công bằng, vì thế cô tính ra ngoài đi lượn phố với Tạ Kiều Kiều.
Chợ đêm gần trường đại học Giang giống chợ họp sáng sớm, ồn ào náo nhiệt đi đâu cũng có thể nghe thấy tiếng mặc cả.
Tôn Hồi ngồi xổm ven đường đổi miếng dán di động và thương lượng với người bán hàng: “Mười đồng đắt quá, hay tôi dán một miếng, mua một miếng nữa, tổng cộng mười đồng được không?”
Người bán hàng lắc đầu như trống bỏi, Tôn Hồi hệt miếng kẹo da trâu, ngồi ì chỗ đó không chịu đi, cầm miếng dán này lên hỏi giá tiền, lại cầm miếng dán kia lên nói về kiểu dáng, dày vò người bán hàng quá chừng. Cuối cùng bớt ba đồng, bán cho một miếng dán di động.
Tôn Hồi được như ý muốn, nhảy nhót kéo Tạ Kiều Kiều dạo phố tiếp. Cô bạn kể với Tôn Hồi về đời sống tình cảm của bản thân, phàn nàn Trương Dương coi game là vợ lớn, coi mình là vợ bé. Cô bạn tức tối: “Đem Hiểu Vi với hắn cột thành một đôi thì tốt. Hai người này đúng là Trời sinh một cặp!”
Tôn Hồi ha ha cười lớn, lại thầm oán hận, vợ lớn của Hà Châu hiện giờ là ai?
Về tới nhà, một mảng tối om om, Hà Châu ngẩn ra. Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, không có người gào toáng tên của anh, cũng không có tiếng nhóp nhép ăn vụng đồ ăn.
Anh không bật đèn, cứ đứng ở cửa nhìn quanh một lúc, đợi khi hai mắt thích ứng với bóng tối anh mới đi về phía phòng ngủ. Vịn vào cánh cửa mở, anh nhìn chăn nệm, trên chiếc giường ánh trăng rải sáng chưng, trống trơn không bóng người.
Hà Châu đã quen những ngày vừa về đến nhà là có thể trông thấy Tôn Hồi, trong chốc lát anh hơi mờ mịt, ngồi bên giường đợi một lúc mới móc di động ra ấn số điện thoại của Tôn Hồi.
Lần gọi đầu tiên không có người nghe máy, Hà Châu gọi tiếp cuộc thứ hai, cho tới khi truyền tới âm thanh máy móc, anh mới cúp máy. Ngừng một chốc lại ấn lần thứ ba, lông mày xoắn chặt.
Chuông đổ một hồi, tai nghe đột nhiên phát ra âm thanh: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Hà Châu sững người, Tôn Hồi ngắt cuộc gọi của anh.
Cầm di động, Hà Châu mím chặt môi, đang định ấn lần thứ tư thì chợt nghe thấy truyền đến hồi động tĩnh khe khẽ, hình như là tiếng chà sát vào ván cửa.
Anh liền đứng ngay dậy đi ra ngoài, ‘Kẹt’ một tiếng mở cửa lớn, bắt gặp một người đang ngồi xổm trong hành lang rộng rãi, hai cái túi ni lông rơi trên sàn, mì và hoành thánh cũng đổ cả, nắp sau của di động bung ra. Tôn Hồi đang tìm lại cái nắp sau để đậy vào thân máy. Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, cất lời chỉ huy: “Anh ở nhà hả, mau lấy cây lau nhà!”
Đêm khuya gió to, hai người ngồi lau sàn trong hàng lanh, trên vách tường có vẻ cũng dính một ít nước canh. Tôn Hồi cầm giẻ chà trái chà phải, nửa ngày mới khôi phục nguyên dạng cho cái hành lang, gạch men lát sàn lại sáng bóng.
Sau khi về phòng tắm rửa sạch sẽ, Tôn Hồi nằm trên sô pha, vuốt ve di động mà đau lòng nói: “Vừa dán xong đấy!”, rồi mỉm cười lôi chiến lợi phẩm ra: “Em đổi miếng dán điện thoại cho anh nhá! Em vừa học được của anh giai kia, đảm bảo không phồng luôn!”
Hà Châu mỉm cười, ném di động cho cô rồi cầm quần áo vào phòng tắm.
Lúc dán di động chạm vào phím nhấn, màn hình điện thoại sáng lên, Tôn Hồi cắn móng tay giằng co trong đầu, không biết có thể phát hiện vợ cả của Hà Châu trong điện thoại không nhỉ. Cô nhíu mày lưỡng lự muốn làm chuyện xấu mà không trông thấy Hà Châu chỗ cửa phòng tắm đang nhìn cô cười.
Tôn Hồi bỗng hét to một tiếng, bị Hà Châu ôm dậy, tí nữa thì rơi di động.
Hà Châu cười hỏi: “Đần thối làm gì hả?”
“Sao anh còn chưa tắm!” Tôn Hồi đá chân muốn ngồi lại.
Hà Châu đặt cô lên đùi mình, ngồi xuống rồi cầm lấy di động, tiện tay nhấn mấy phím, đàng hoàng nói: “Trong điện thoại của anh chỉ có hai mươi số, ngoài em và Lợi Mẫn, còn lại toàn đồng nghiệp. Công việc bận quá, anh cũng không có thời gian rảnh gửi tin nhắn!” Ngừng chốc lát, anh lại tiếp: “À, phải rồi, anh không có Weixin*!”
(*Weixin:phần mềm chat trên điện thoại)
Tôn Hồi tự cho rằng mình biểu hiện quang minh lỗi lạc, trước giờ cũng chưa từng để lại bất kỳ manh mối nào, cơ mà Hà Châu giống như con sâu trong bụng Tôn Hồi, vì vậy đều có thể đoán ta suy nghĩ trong lòng cô.
Xấu hổ quá đi mất. Mặt Tôn Hồi đỏ bừng ‘hừ’ một tiếng, hất đầu.
Hà Châu biết mấy ngày nay mình lạnh nhạt với Tôn Hồi, anh ôm cô nhỏ nhẹ xoa dịu cô hồi lâu. Bộ dạng này của anh nếu để đồng nghiệp và Lê Thu Sinh bắt gặp, nhất định mở rộng tầm mắt. Một Hà Châu bình thường trầm lặng kiệm lời cực kỳ lạnh lùng, lại không ngừng chuyện trò trước mặt Tôn Hồi, dịu dàng như nước dọa đơ người bên cạnh.
Tôn Hồi phồng má: “Ai quan tâm anh xã giao nhiều hay không, dù sao em cũng biết tìm bọn Tạ Kiều Kiều chơi. Đúng rồi, vừa nãy anh gọi điện thoại cho em làm gì, hại em làm rơi di động, bữa khuya cũng mất cả ăn.”
Vốn dĩ cô nghĩ đến nhà, đặt đồ ăn xuống rồi nghe máy, nhưng chuông di động réo như bùa đòi mạng, vừa tắt lại vang lên. Tôn Hồi còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì, vội vội vàng vàng móc di động ra, kết quả đồ trong tay rơi hết xuống đất, nước canh chẳng còn mà ăn, sót lại chút đầu vịt chân gà trái lại không lãng phí.
Hà Châu vén vén tóc ướt trước trán Tôn Hồi, mở miệng: “Gọi điện em không nhận, còn tưởng có chuyện gì.” Anh nâng mặt cô lên, thấp giọng: “Sau này đừng về muộn như vậy, cũng mười một giờ rồi!”
“Anh không ở nhà em chán lắm, hay về sau nếu em với bọn Kiều Kiều đi chơi về muộn thì cứ ở luôn ký túc xá nhá!”
Hà Châu cau mày: “Muộn nữa cũng phải về!”
Tôn Hồi đáp: “Hết xe bus, bắt taxi thì đắt. Nhiều khi anh cũng toàn nửa đêm hơn hai giờ sáng mới về. Em lại chẳng nói nổi anh…”
Tôn Hồi tính thao thao bất tuyệt, nhưng Hà Châu trầm giọng ngắt lời cô: “Không được, mỗi tối anh đều phải nhìn thấy em!”
Tôn Hồi phồng má, Hà Châu nhét vào mồm cô một cái chân gà, miệng cô càng phồng to.
Vốn dĩ nên là bạn gái một ngày ba lần gọi điện thoại giám sát bạn trai, đằng này tới Tôn Hồi thì ngược lại. Từ hôm ấy, chín giờ mỗi tối, Hà Châu gọi một cuộc điện thoại, bảo Tôn Hồi ngoan ngoãn ở nhà, còn mình hết sức cố gắng rút ngắn thời gian xã giao tiệc tùng lại, đem công việc về nhà với Tôn Hồi, thi thoảng xem kỹ xảo đánh golf trên máy tính mà học tập. Tôn Hồi cười trêu anh phương pháp học kiểu này chắc chắn sẽ khiến sếp mất mặt.
Bóng golf có làm mất mặt Lê Thu Sinh hay không, điều này còn chưa biết. Nhưng có một chuyện khác làm Lê Thu Sinh nở mặt, khiến ông ta cười tươi mỗi ngày. Tâm tình sếp vui vẻ, mọi người đều như tắm gió xuân, cả hai công ty cùng hướng tới phát triển mạnh mẽ.
Lê Thu Sinh cực lực khen ngợi Hà Châu một phen, lần nữa hào phóng thưởng cho Hà Châu một khoản tiền lớn. Đơn đặt hàng đồ gia dụng bị hủy sau mười ba ngày đã giành về được.
Lê Thu Sinh ghi lại chương trình tin tức mấy hôm trước, phát đi phát lại những mấy lần, cười nói: “Chính là Tiểu Hà có cách, thế này xem như họ Đàm kia tự làm tự chịu!”
MC của chương trình đang làm thử nghiệm ở trường quay bên ngoài, nơi đó kê mấy bộ bàn ghế khác thương hiệu, sau một loạt các thí nghiệm, trên màn hình xuất hiện số liệu: bàn ghế quy cách này của Đàm thị vượt chỉ tiêu cho phép về formaldehyde, còn đồ của nội thất Hằng Phát cùng tham gia chương trình thì có hàm lượng folmaldehyde trong tiêu chuẩn.
Đây là một lần thử nghiệm mẫu, đài truyền hình không phải bôi đen Đàm thị, tất cả số liệu đều xác thực một trăm phần trăm, chỉ có điều Hằng Phúc đặc biệt may mắn, chất lượng sản phẩm hơn hẳn.
Sự thực bày ra trước mắt, sức mạnh của phương tiện thông tin đại chúng vô cùng to lớn, Hằng Phúc và hai thương hiệu khác được lợi, Đàm thị và ba thương hiệu khác tổn hại. Lê Thu Sinh vui sướng, nhưng Đàm Đông Niên bừng bừng lửa giận.
Trong công ty của Đàm Đông Niên giăng đầy mây đen. Sau khi hay tin, việc đầu tiên anh ta làm là sai người đi điều tra. Cuối cùng cấp dưới đem tư liệu của Hà Châu đặt trước mặt Đàm Đông Niên, anh ta cầm tờ giấy mỏng ấy mà sắc mặt xanh mét: “Chỉ là một thằng côn đồ mới tốt nghiệp cấp ba thế này đã khiến các người không còn đơn hàng?”
Cấp dưới nơm nớp không dám hó hé. Đàm Đông Niên nở nụ cười, ném tờ giấy đi, lẩm bẩm một mình: “Cho vay nặng lãi đây sao? Hứ…”
Hà Châu ung dung đánh xong một trận thắng. Cuối tuần, anh dẫn Tôn Hồi ra ngoài đi ăn tiệm. Tôn Hồi giữ vững nguyên tắc tiết kiệm, ăn đến nỗi bụng no căng. Trên đường về nhà cô nới bớt áo khoác, ưỡn bụng ‘dạy dỗ’ Hà Châu: “Lần sau anh đừng tiêu tiền thưởng lung tung, để em gửi tiết kiệm cho anh. Bố Thái Nhân Duy làm ở ngân hàng, nó bảo lãi suất cao bên ấy cao. Lần sau em nhờ nó giúp, gửi tiền vào đó kiếm lãi. Anh thấy thế nào?”
Hà Châu cười đáp: “Em quản lý việc nhà, nghe theo em!”
Tôn Hồi cảm nhận sâu sắc trách nhiệm trong đại của mình, không chăm lo việc nhà không biết đến củi gạo mắm muối. Huống chi bên cạnh cô còn có một Hà Châu tiêu tiền như nước, cô phải giữ thay anh.
Có điều Tôn Hồi cũng không keo kiệt, đàn ông ra ngoài cần thể diện. Cách một ngày Tôn Hồi sẽ kiểm tra ví tiền của Hà Châu, thấy tiền ít hơn thì cô sẽ âm thầm nhét vào mấy tờ, tuyệt đối sẽ không để Hà Châu ở bên ngoài mất mặt. Hà Châu giả vờ cái gì cũng chẳng hay, thỉnh thoảng hết nhẵn là có thể nghe thấy một tiếng gầm lớn: “Hà Châu, anh là đồ phá của!” Hét xong, cô lại tiếp tục nhét tiền cho anh.
Hà Châu tiêu nhiều cũng kiếm nhiều. Tiền kiếm được thực sự không dễ dàng. Thành phố Nam Giang gió rét thấu xương, anh phải đi công tác.
Buổi tối, Tôn Hồi sửa soạn hành lý cho Hà Châu và hỏi anh: “Thành phố Hải Châu có vẻ không lạnh lắm, nhưng em vẫn sắp cho anh hai cái áo len, em cũng để cả bảy miếng dán nhiệt đấy. Anh phải đi một tuần mà!”
Hà Châu ấn ấn cái miệng đang chu lên của cô, cười nói: “Không nỡ xa anh à? Muốn đi cùng anh không?”
Tôn Hồi lườm anh: “Em phải chuẩn bị thi tiếng Anh cấp bốn kìa, anh bớt ức hiếp em không thể đi du lịch đi!” Ngừng một chốc, cô lại nhỏ giọng: “Sao mà trùng hợp thế, lại là tới Hải Châu!”
Hà Châu gấp một bộ quần áo bỏ vào trong va li rồi nắm lấy tay Tôn Hồi, không nhắc đến Hải Châu nữa, chỉ bảo cô ở nhà nhớ phải khóa cửa và đóng cửa sổ, còn ‘đặc xá’ cho cô có thể về ký túc xá.
Tôn Hồi cười tít mắt: “Sao giờ lại cho em đến ký túc vậy?”
Hà Châu nhéo má cô: “Em quá xinh đẹp, ở một mình bên ngoài không an toàn!”
Lời này rất êm tai, Tôn Hồi bổ nhào vào vòng tay anh mà khen thưởng.
Nửa đêm hai người nằm cùng một chiếc giường. Tôn Hồi lo Hà Châu lần đầu tiên đi xa, dặn đi dặn lại anh phải đề phòng kẻ trộm. Hà Châu lo bảy ngày này Tôn Hồi sẽ sống bừa bãi, anh dặn cô: “Đừng vì đẹp mà không mặc quần áo ấm. Loại thời tiết này dễ bị cảm nhất đấy! Nhớ kỹ di động phải luôn mở máy, chủ nhật đi thi đừng đến muộn!”
Hai người dông dài đến nửa ngày mới dần dần khép mắt. Tôn Hồi chui vào trong lòng Hà Châu, hô hấp nhàn nhạt thấm trước ngực anh.
Hà Châu không ngủ nổi, anh ôm Tôn Hồi nhắm mắt thư giãn, một chốc nghĩ tới thành phố Hải Châu, một chốc lại nghĩ tới thành phố Nam Giang. Anh nhớ thời gian này năm trước mình còn sống trong phòng trọ nông dân vừa nhỏ vừa thấp, hơn nửa tiền lương đều chuyển khoản gửi cho chị dâu, một ngày ba bữa hiếm hoi lắm mới có thể ăn một bữa ngon.
Khi ấy anh còn làm hai phần công việc, cơ thể thực sự mệt mỏi, đánh nhau một trận, gân cốt toàn thân dường như đều rã rời, nhưng anh phải cắn răng chịu đựng.
Hôm đó, trong tiệm net, anh nằm trên ghế dài, miệng vết thương sau lưng nhói đau, làm hại anh mãi vẫn không ngủ được. Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, anh chợt nghe thấy một giọng nữ trong trẻo: “Cô mới đừng léo nhéo với tôi!” Tiếng nói mạnh mẽ cứ như một đám quả cầu lửa nho nhỏ bắn tới.
Hà Châu ôm chặt Tôn Hồi hơn, anh nhắm mắt hôn lên môi cô. Giờ đây, cô nhóc này đang nằm trong lòng của anh, ấm áp và thoải mái.