Chồng Là Bạn Thân

Chương 12 - Chương 12

trước
tiếp

Nửa đêm, đang mơ mơ màng màng. Cô đưa tay lay lay cái gối mình đang ôm.

“Tôi đói, đi mua phở cho tôi. Dậy… Dậy”

Lực ở tay đang lay lay cái gối ngày càng mạnh mà “đối phương” vẫn không lung lay, nhúc nhích. Cô tức giận quát to

“Có dậy đi mua phở…”

Lời nói bỗng khựng lại. Lúc này cô mới choàng tỉnh. Cô bật đèn lên nhìn đồng hồ. Đã hơn 12 giờ đêm. Cô đang ở nhà ba mẹ. Đang ngủ trong phòng của mình thì là gì có ai mua phở cho cô.

Nghĩ lại thấy đúng. Thói quen là một điều đáng sợ. Lúc trước, chỉ cần cô muốn ăn phở thì giờ nào cũng có phở cho cô ăn. Mà nghĩ cũng lạ. Có khi một, hai giờ sáng tên bóng kia vẫn tìm thấy phở cho cô. Nhưng mà cô không thể vì mấy tô phở lúc trước mà dễ dàng tha thứ cho hắn được. Thứ gian dối.

Cô leo xuống giường. Vào nhà bếp lục lọi xem có gì có thể ăn được không. Mở tủ lạnh thì thấy vẫn còn mấy cái bánh bông lan. Thôi thì không có phở. Cô ăn bánh bông lan.

Cô đang ăn thì thấy mẹ cô từ phòng ngủ đi ra. Bà thấy cô ăn thì liền tặc lưỡi

“Nửa đêm nửa hôm còn ăn thế này. Bảo sao mày không mập như con lợn”

“Con đói mà mẹ”

“Nhà này bỏ mày đói hay sao giờ này mày than đói”

“…”

Cô cũng đâu muốn như vậy. Cô rất ghét ăn khuya. Không ngờ từ khi có thai thì mọi thói quen và sở thích đều thay đổi. Ăn lúc chiều, lúc tối lại đói…

“Hôm nay sao mẹ khó chịu với con vậy?”

“Tao là vậy đấy. Mày ở được thì ở, không ở được thì xách vali về nhà chồng mày đi”

“…”

Có ai thấu nỗi đau này không? Ở nhà chồng thì bị chồng lừa dối. Về nhà mẹ đẻ thì bà hắt hủi không thương tiếc. Mẹ cũng quá đáng lắm. Bà gả con gái đi chứ có phải bán con gái đâu mà một tiếng liền đuổi về nhà chồng, hai tiếng liền đuổi về nhà mẹ chồng. Nghĩ lại thấy tủi thân. Chắc cô được bà nhặt từ đống rác hay cái chuồng nào đó. Lúc này cô lại càng giận thằng chồng kia của cô hơn. Hãy đợi đấy. Đợi ngày cô trả thù.

“Thôi con đi ngủ đây ạ. Mẹ ngủ ngon”

Vẫn nên chui về phòng ngủ thì hơn. Mẹ cô hết thương cô rồi.

Khi nhìn cô đi rồi. Bà lắc đầu nghĩ thầm: con bé này được nuông chiều từ nhỏ nên sinh hư. Nhà chồng yêu thương là vậy mà không biết trân trọng.

Chuyện là lúc tối bà có kể chuyện của con gái và con rể cho chồng nghe. Ông nghe vậy thì cười ha ha. Bà thấy cũng lạ lắm. Con gái bị lừa dối mà ông không tức giận chút nào sao?

“Ông cười cái gì?”

“Bà không thấy tụi nhỏ bây giờ thật buồn cười sao”

“…”

“Nhưng mà không cần lo. Con gái bà tìm đúng chồng rồi”

“…” Lại một lần nữa bà không biết nên nói gì. Đúng chồng? Con gái tìm đúng chồng?

Thấy bà ngơ ngơ, thôi thì ông giải thích

“Bà nghĩ đi, thời buổi con người lừa lọc lẫn nhau. Có mấy ai thích một người hơn mười năm? Hơn nữa thằng Vũ vì muốn bên cạnh con Trâm, sẵn sàng dùng một cách không ai nghĩ đến, giả bê đê. Trong khi tụi con trai bây giờ thích ai đó thì theo đuổi cho bằng được. Có được rồi lại nhanh chán rồi chia tay. Bà nghĩ xem, so với tụi kia thì con rể của bà có đáng quí không?”

Đúng thật là như vậy. Nghe chồng bà phân tích thật có lí. Hồi chiều bà nghe anh kể chuyện mà cảm thấy giận. Cũng may bà kiềm chế mà không đánh anh. Nếu không, bây giờ bà làm sao mà nhìn mặt con rể.

“Vậy bây giờ tính sao? Khuyên con Trâm cho nó về nhà hả?”

“Không cần đâu. Cứ để nó ở đây, tự thân vận động. Theo tôi thấy nó ở nhà chồng được “cơm dâng nước rót” quen rồi. Giờ ở nhà mẹ cái gì cũng tự làm rồi nó sẽ cảm thấy hối hận thôi. Bà đó, không được thương cháu ngoại mà làm giúp nó.”

“Còn thằng Vũ nó sang năn nỉ đón con Trâm về nhà thì tính sao?”

“Bà cứ nói lại những gì tôi nói với bà cho nó nghe. Tôi cũng muốn xem thái độ của nó thế nào”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.