Chồng Là Bạn Thân

Chương 16 - Chương 16

trước
tiếp

Đang mơ màng, cô thấy anh nắm chặt tay cô và nói

“Cố gắng lên em, một chút nữa thôi. Vì con của chúng ta, được không?”

Cô mỉm cười, hít lấy một hơi thật sâu.

1…2…3… Đứa bé bình an chào đời, còn cô ngất lịm đi vì quá mệt mỏi.

Lúc cô tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong một căn phòng khác của bệnh viện. Mẹ cô cùng mẹ chồng đang cho con cô bú sữa, có cả ba cô. Chắc họ lo lắng cho cô lắm. Nhưng anh đâu? Tại sao anh không có mặt ở đây?

“Mẹ… Anh Vũ đâu?” Cô cất giọng khàn khàn, có lẽ vì lúc sinh la hét quá nhiều nên giờ mở miệng nói chuyện lại khiến cổ họng đau đớn.

Ba người lớn nhìn nhau khó xử. Vẫn là mẹ chồng cô lên tiếng trước

“Con quên rồi sao, thằng Vũ còn đang hôn mê”

“Nhưng lúc con sinh, anh ấy… ”

Nói được một nửa thì cô im lặng, chỉ mỉm cười chua chát. Đúng rồi, anh đang hôn mê. Làm sao có chuyện đến phòng sinh mà nắm tay cô? Tất cả, chỉ là ảo giác.

Mẹ chồng nhìn thấy cô mà đau lòng. Bà từng sinh con, bà hiểu. Lúc sinh xong, người ta cần người chồng bên cạnh đến mức nào. Bà bồng đứa bé đến trước mặt cô

“Con nhìn đi, con sinh cho nó một đứa nhỏ đáng yêu biết chừng nào. Nó mà biết được nhất định rất vui. Đây đây con nhìn đi, con bé cứ như là bản sao của thằng Vũ. Cặp mắt, cái mũi, cái miệng chỗ nào cũng giống thằng Vũ hết. Con nhìn đi ”

Lúc này, cô mới sực tỉnh. Vẫn còn một sinh mạng nhỏ bé đang đợi cô. Cũng là hi vọng của cô. Nếu anh biết được con anh đã bình an chào đời thì anh có vui không? Anh có tỉnh lại để cùng cô chăm sóc con không?

Cô đưa tay ra rồi nói với mẹ chồng “Mẹ đưa con bế ạ”

Bà cẩn thận đưa đứa nhỏ cho cô. Con bé vừa bú sữa xong, không khóc, cứ mở mắt nhìn cô. Cô nhìn con, quả thật rất giống anh. Không hiểu sao nước mắt cô rơi. Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má con bé. Nó không hiểu chuyện gì xảy ra, cứ mở mắt nhìn cô. Cô cẩn thận lấy tay lau đi giọt nước mắt của mình rơi trên má con, lại thấy có thêm những giọt nước mắt khác.

Cô ôm lấy con mà khóc lớn “Con gái, mẹ xin lỗi… Mẹ xin lỗi… ”

Cô không kìm chế được nữa rồi. Cô nhớ anh, anh mau tỉnh lại với mẹ con cô được không? Con giống anh lắm, nhìn con cô lại nhớ anh…

***

“Hôm nay con ở nhà với bà nội, mẹ vào bệnh viện với ba. Chiều mẹ lại về với con nha”

“Pi pô” đáp lại lời cô là một giọng trẻ con non nớt và đáng yêu.

Con bé gần một tuổi, đang tập nói, suốt ngày cứ pi pô, pa pa

“Hôn mẹ một cái nào”

Chụt… Con bé hôn cô xong lại nhìn cô pi pô, ngụ ý muốn cô hôn lại. Cô vui vẻ hôn con bé vài cái, làm nó vui cười ha ha.

“Được rồi. Mẹ đi đây” rồi cô nói to với mẹ chồng đang ở dưới bếp “Thưa mẹ con đi”

Đến bệnh viện, sau khi lau người cho anh, cô kể cho anh nghe vài chuyện, chuyện của cô, chuyện của con… Anh đã nằm đây hơn một năm rồi. Còn đây là công việc hằng ngày của cô. Mẹ chồng cô nhiều lần khuyên nên để y tá chăm sóc cho anh nhưng cô một mực phản đối. Cô nói tự mình chăm sóc cho anh sẽ tốt người. Mấy người kia làm việc chỉ vì tiền, làm sao chu đáo bằng người nhà.

Một năm rồi anh vẫn không có chuyển biến tốt. Cứ nằm đó như đang ngủ. Anh không cảm thấy giấc ngủ như vậy là quá dài sao?

Một năm này với cô mà nói rất dài. Mỗi ngày chỉ mong cô cầm điện thoại lên, sẽ có một số lạ gọi tới báo rằng anh đã tỉnh lại. Nhưng không, suốt một năm nay không có một cuộc gọi nào như thế.

Cô nắm tay anh. Hôn lên trên đó. Có thể vì hôn mê, chỉ truyền chất dinh dưỡng vào cơ thể nên anh hiện giờ rất gầy, bàn tay chỉ còn da bọc xương. Cô đau lòng, nhưng so với đau lòng càng muốn trách anh hơn. Anh quá nhẫn tâm rồi. Để cho mẹ con cô chờ đợi hơn một năm nay

“Ban đầu đồng ý cưới anh là vì muốn sau này anh làm cu li cho em. Thế nào bây giờ lại trở thành em làm cu li cho anh vậy? Ngày ngày chăm sóc anh, còn chăm sóc con gái của anh nữa. Ông trời đúng là không công bằng với em mà.”

Nói đến đây, cô dừng một lát, rồi xoa xoa tay anh mà cô đang nắm

“Nhắc tới con gái anh em mới nhớ. Con bé không biết giống ai mà vô ơn lắm. Em đau đớn đứt ruột đẻ nó ra. Còn bà nội ngày đêm chăm sóc nó. Vậy mà lúc tập nói cứ mở miệng ra là “pa pa” anh nói coi con bé vô ơn giống ai?”

“Chắc chắn là con bé vô ơn giống anh. Anh nghĩ đi, em sinh cho anh một đứa con. Vậy mà anh cứ nằm hoài ở đây, sao không ngồi dậy cảm ơn em một tiếng? Còn phải phụ em chăm sóc con nữa. Một mình em chăm sóc con rất cực khổ, anh biết không hả?”

Nói đến đây, mắt cô ướt đi, giọng cũng thay đổi

“Con bé cứ “pa pa” suốt ngày. Anh nói xem em có nên kiếm cho con một người ba tốt hơn anh không?”

Vừa dứt lời, cô nghe một giọng nói ấm áp, hơi khàn vang lên. Giọng nói của người mà hơn một năm nay cô ngày đêm mong nhớ.

“Em mà kiếm ba khác cho con tôi, tôi chết luôn cho em vừa lòng”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.