“Bê đê không lây qua đường cha con”
Không hiểu sao hôm nay anh đi làm mà lòng cứ không yên. Tim đập rất nhanh. Trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Đồng hồ vừa chỉ đến số năm anh đã vội vã tan làm
Vừa về đến nhà, anh thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách xem ti vi một mình. Sao mẹ lại xem ti vi một mình? Không phải giờ này cô thường ngồi xem cùng sao? Quái lạ, nếu cô có về nhà ba mẹ vợ thì giờ này cũng nên có mặt tại nhà chứ, sắp tới giờ cơm tối rồi.
“Mẹ, vợ con đâu”
“Cái thằng, vừa về đến nhà đã vợ vợ. Mẹ mày ngồi đây này.”
Người ta nói sinh con gái như bát nước đổ đi. Nhưng bà lại thấy con trai bà giống bát nước đổ đi hơn. Đi làm cả ngày, vừa về đến nơi liền vợ. Chẳng chút quan tâm mẹ già đang ngồi đây.
Anh cười he he lấy lòng bà “Tại con thấy mẹ ngồi đây, còn vợ con thì không thấy nên mới hỏi”
Người già như con nít mà, đôi khi hay ganh tị những chuyện nhỏ nhặt như thế.
“Vợ anh về nhà mẹ nó chơi vài hôm”
Anh thở phào nhẹ nhõm.
“Thế nó chưa nói với mày à? Sao nó bảo nói với mày rồi mới xin phép mẹ”
Lạ thật, hôm nay anh không nhận được cuộc gọi nào của cô. Mở điện thoại lên, không một tin nhắn, không một cuộc gọi nhỡ? Cô đã nói với anh lúc nào.
“Dạ con biết rồi. Con về phòng trước”
Về đến phòng. Anh có một cảm giác cô đơn đến lạ. Từ khi nào mà căn phòng này đã tràn ngập hình bóng của cô? Lúc cô cười, lúc cô nhăn mặt vì con đạp, còn có lúc cô hung dữ đánh anh…
Định bụng tắm xong sẽ gọi cho cô. Nhưng mà, khi anh mở tủ quần áo ra. Trống trơn, không còn một bộ quần áo nào của cô cả. Không phải cô về nhà mẹ chơi vài ngày sao? Sao lại mang hết quần áo đi cứ như hai người sắp li hôn vậy?
Anh bất an. Vội lấy cái điện thoại mà gọi cho cô.
Một cuộc điện thoại, cô không bắt máy
Cuộc thứ hai cũng chẳng có ai trả lời
Đến cuộc gọi thứ ba, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hững hờ
“A lô”
“Vợ? À không Trâm, bà đang ở đâu vậy?”
“Còn ở đâu nữa? Ở nhà mẹ tôi”
“Mấy ngày bà về để tôi sang rước”
“Không về nữa. Tôi không thể sống chung với một người gian dối nhưng ông được”
“Ơ sao bà nói thế. Bà muốn bỏ tôi với con sao. Hu… Hu”
Anh không biết cô đang nói anh gian dối chuyện gì. Nhưng mà hiện giờ với thái độ đang tức giận này của cô, nước mắt của anh là hữu hiệu nhất. Cô mà nghe anh khóc kiểu gì cũng xiêu lòng. Chỉ có điều, lần này hình như anh tính sai rồi…
“Nín ngay, tui đấm vỡ mặt bây giờ.”
Xem ra cô đang rất tức giận. Anh khóc mà cô không thương xót.
“Bà giận chuyện gì nói cho tôi giải thích chứ. Hức hức”
“Chuyện ông làm còn cần tôi nói?”
“Tử tù còn biết tội của mình rồi mới bị tử hình. Còn tôi, bị chết mà không biết lí do”
“Được lắm, hôm nay còn lí sự với tôi? Vậy ông trả lời tôi biết”
Ngừng một lát, hít một hơi. Cô quát to vào điện thoại
“Ông thích con nào để bị nó từ chối tình cảm mà suy sụp quá biến thành bê đê?”