Chồng Nhõng Nhẽo, Cũng Có Lúc Mê Người!

Chương 24 - Ngày Thứ Hai Trên Du Thuyền.

trước
tiếp

Cái mùi mặn nồng của biển cả của ngày thứ hai trên du thuyền luồn qua khe cửa sổ căn phòng của cô đang say giấc trong tấm chăn bông mềm mại. Cô dụi mắt tỉnh dậy sau cái đêm mệt mỏi của ngày hôm qua. Sờ chiếc gối bên cạnh vẫn còn hơi ấm của anh, cô bước chân ra khỏi giường vệ sinh cá nhân. Vừa tắm để thay quần áo mà không ngừng đặt ra những câu hỏi vì sao anh rời khỏi phòng sớm. Rồi cũng thở dài đi ra khỏi phòng vệ sinh với chiếc áo tắm để lộ làn da trắng ngọc ngà và xương quai xanh gợi cảm. Cô chọn cho mình một bộ nhung đỏ của rượu vang và kèm với áo khoác lông màu trắng. Không quên phối với giày cao gót cùng màu với váy. Cô xõa tóc tự nhiên làm tăng sức quyến rũ của bản thân.

Bước ra khỏi phòng và chạy nhanh khắp mọi nơi để tìm anh. Sau một hồi chạy đứt hơi, cô nghỉ chân ở chiếc ghế bên ngoài căn phòng của du thuyền. Mãi chẳng thấy anh đâu làm cô lo lắng đến tột độ, cô nghỉ được 10 phút lại chạy xung quanh tìm anh một lần nữa. Hơn 1 tiếng rồi, cô không thấy bóng hình người con trai mình yêu thương. Bây giờ cô đang nhễ nhại mồ hôi, cô đã bỏ chiếc áo khoác lông và đang cầm trên tay, không ngừng những cơn thở mạnh, thấy cơ thể mình có chút không khỏe cô đi từ từ về phòng bằng cách vịn lên những bức tường. ‘Có phải anh đã áy náy vì chuyện tối qua không?’, cô nghĩ thầm.

Cô dùng những sức lực yếu ớt của mình để về phòng. Mới tới của đã thấy điều gì đó khác biệt, rõ ràng là cô khóa cửa phòng rồi sau lại he hé cửa. Tưởng có kẻ đột nhập mà vội vã chạy vù vào phòng:

“Ai đó!??”

“Ô!! Chúc mừng sinh nhật!!”

Trước mắt cô là người con trai mình đem lòng yêu đang cầm chiếc bánh nhỏ được trang trí tinh tế, bên cạnh đó còn có Tư Hạ, Từ Mẫn, Quốc Chính và ba mẹ của cô cùng với ba mẹ chồng. Cô chính ra là phải nhảy cẫng lên bất ngờ rồi úp cả cái bánh vào mặt người mà bắt cô chạy hối hả đi tìm từ sáng đến trưa mà chưa ăn gì cơ. Nhưng cô lại ngồi xụp xuống, tay giữ ngực mà vuốt nhẹ, nhịp thở liên tục. Cô vốn dĩ yếu về đường tim mạch từ bé nên ứng xử như vậy là thường tình. Anh vụt tắt nụ cười trên môi mà đưa bánh cho Tư Hạ cầm, chạy đến với cô mà vuốt lưng, nhẹ nhàng đầy ngọt ngào nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt đầy lo lắng:

“V…Vũ Huyền!! Em từ từ đã!! Em đã làm gì thế??”

Ban đầu anh cũng chỉ nghĩ là cô sẽ đi tìm anh từ tốn thôi vì cô đã biết mình trong tình trạng sức khỏe như nào rồi. Nào ngờ vì lý do gì mà cô lại chạy hối hả như vậy. Cô cúi mặt xuống, miệng mấp máy:

“T…Thiên Phong… Em s…sợ anh bỏ em…”

“Anh không bỏ em đâu!! Không bỏ mà!!”

Anh cũng đoán được lý do mà cô lại kích động như thế. Anh ôm chặt cô vào lòng mà an ủi, những con người xung quanh chỉ biết im lặng đứng nhìn. Họ cũng hiểu đó là lý do riêng nên khôn xen vào.

Cô gật đầu rồi ngã vào lòng anh, nhẹ nhàng bảo:

“Được rồi… Anh đỡ em dậy…”

Anh gật đầu mỉm cười rồi bế cô lên.

“A…Anh!! Bỏ em xuống!!” – Cô đập liên tục vào ngực anh.

“Anh tưởng em mệt cơ mà! Sao đánh đau thế!!” – Anh cúi gần hơn tới mặt cô.

“Chậc… Em muốn ăn bánh!!” – Cô quay mặt đi.

Anh đỡ cô xuống giường ngồi. Lấy chiếc bánh nhỏ ra rồi tươi cười:

“Anh… làm tặng em!!!”

“Con cảm ơn ba mẹ và mọi người nhiều!! Cả anh nữa nhé!!”

Rồi cô thử nếm một miếng bánh. Mọi người hiện tại đang xúi nhau về phòng để có thời gian riêng cho hai người.

“Mùi vị nhạt toẹt!!” – Cô phán một câu xanh rờn.

“Đây là lần đầu anh làm bánh ngọt…” – Anh gãi đầu cười ngại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.