Hành động của Triệu Phong, không chỉ khiến cho Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm lo lắng mà ngay cả một số đệ tử mới tới cũng thầm đổ mồ hôi một phen.
Trần Phong ném tất bẩn tới trước cửa của Triệu Phong rồi bỏ đi, cũng không nhìn thấy hành động của đối phương
Lúc này Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm mới thở phào một hơi.
Triệu Phong một mình đi ra khỏi chỗ ở của đệ tử ngoại môn, tới những khu vực khác của Ngoại Môn Đường tham quan một chút.
Mấy ngày nữa, Tông môn sẽ phân phối chức vụ cho đệ tử mới.
Triệu Phong trước hết muốn quen thuộc với hoàn cảnh của Tông môn, đặc biệt là Ngoại Môn Đường.
Không lâu sau, Triệu Phong đã đi tới Tàng Thư Các của Ngoại Môn Đường.
Tàng Thư Các này là một phần của Ngoại Môn Đường, luôn mở cửa cho các đệ tử ngoại môn.
Triệu Phong xem qua một số bí tịch công pháp võ học thì không khỏi giật mình.
– Trong Tàng Thư Các của ngoại môn, không ngờ ngay cả công pháp võ học Bán Thánh Phẩm và một số võ học Thánh Phẩm cũng đều mờ cửa cho đệ tử ngoại môn.
Triệu Phong có chút khó tin.
Tại thế giới bên ngoài Tông môn, võ học Bán Thánh Phẩm đối với phần lớn võ giả mà nói đều là những thứ dù mong muốn cũng không thể tiếp xúc.
Võ học Thánh Phẩm lại càng là tồn tại trong truyền thuyết, rất khó tiếp xúc.
Dĩ nhiên, trong Tông môn thì võ học Thánh Phẩm còn được gọi là “công pháp Phàm phẩm”.
Phàm, Linh, Địa, Thiên.
Đây chính là phân chia công pháp trong thế giới Tông môn.
Võ học và một loại công pháp.
Võ đạo, chẳng qua chỉ là một loại tu hành.
Cho nên, tu hành trong thế giới Tông môn không phải chỉ có võ đạo, ở đây dùng “công pháp” để gọi chung, bao gồm tất cả con đường tu hành trong đó.
– Võ đạo chỉ là một phương thức tu hành của thế giới Tông môn, công pháp chia làm bốn phẩm cấp: Phàm, Linh, Địa, Thiên. Mỗi một phẩm cấp lại chia làm hạ cấp, trung cấp, thượng cấp, đỉnh cấp.
Triệu Phong cũng biết đôi chút về những thường thức này.
Ngân Bích Quyết mà hắn tu luyện, thuộc loại công pháp Phàm phẩm hạ cấp, dù là hạ cấp nhưng nó cũng rất nổi bật.
Triệu Phong ở trong Tàng Thư Các, lật xem một lượt, liền phát hiện những công pháp Phàm phẩm này cũng chỉ là “thứ phẩm” (*), phần lớn đều không bằng Ngân Bích Quyết của mình.
(*) Hàng loại hai, không phải hạng xịn.
Nhớ tới lúc trước Quảng Quân Hầu đã từng nói với hắn, sau khi trở thành đệ tử nội môn, sẽ được tiếp xúc những võ học cao cấp hơn, cho nên bây giờ tiếp xúc với những võ học này vẫn còn quá sớm
Cuối cùng, Triệu Phong chỉ hời hợt nhìn qua những vật có liên quan tới võ học trong Tàng Thư Các.
Trọng điểm của hắn không phải là những thứ này.
Tiếp đó, Triệu Phong bắt đầu lật xem những điển tịch có liên quan tới thế giới Tông môn, muốn bù đắp những thường thức còn thiếu khuyết của mình
Trong đó có một bản điển tịch có giới thiệu về lịch sử khởi nguyên của Tông môn trên đại lục này.
Triệu Phong cũng không quá hứng thú đối với những điều này.
Nhưng trong còn đó có một đoạn văn tự, miêu tả hệ thống tu luyện truyền từ thượng cổ tới ngày nay.
– Tu hành đại đạo, chia làm tám đại cảnh giới như sau: Cố Thể Cảnh, Thoát Phàm Cảnh, Chân Linh cảnh, Đan Nguyên cảnh, Hư Thần cảnh, Huyền Quang cảnh, Thiên Giai Thần Vị.
Lúc Triệu Phong thấy những nội dung này, trong lòng lập tức chấn động.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói rằng đằng sau “Chân Linh cảnh tam thiên” còn có một không gian rộng lớn như vậy.
Chẳng qua, theo như trong sách miêu tá thì trên Đại lục Thanh Hoa này, tầng thứ trên Chân Linh cảnh đã gần như tuyệt tích, Cho nên, cảnh giới trên “Chân Linh cảnh tam thiên” cực kỳ ít được nhắc tới.
Đồng thời.
Cảnh giới cuối cùng của tám đại cảnh giới này là “Thiên Giai Thần Vị”, rốt cuộc có tồn tại hay không thì vẫn còn là một nghi vấn.
Liên tục đọc vài bộ sách có nội dung liên quan, Triệu Phong đã hiểu rõ hơn về thế giới Tông môn và vị trí của Đại lục Thanh Hoa.
Ở trong Tàng Thư Các hồi lâu, cuối cùng Triệu Phong cũng quay về nơi ở.
Lúc Triệu Phong trở về phòng thì liền nghe được tiếng rên đau đớn ở căn nhà gỗ bên cạnh.
– Dương sư huynh! Nam Cung sư huynh!
Triệu Phong biến sắc, đi ra khỏi gian phòng của mình.
Sau đó, hắn nhìn thấy Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm mặt mũi sưng vù đứng ở trong căn phòng bên cạnh.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Khuôn mặt Triệu Phong thoáng co giật.
Thấy hai vị sư huynh bị đánh thành như vậy, trong lòng hắn không khỏi trầm xuống.
– Là tên súc sinh Trần Phong kia! Hắn tìm tới tận cửa rồi tính sổ, ta và Dương sư huynh liên thủ mà cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nam Cung Phàm nghiến răng nghiến lợi nói.
Nực cười!
Triệu Phong biết được tiền căn hậu quả, lập tức nổi giận đùng đùng.
Chuyện này, chính là do hắn làm liên lụy tới Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm.
Đầu đuôi câu chuyện là vậy, hai canh giờ sau, Trần Phong quay trở lại, phát hiện Triệu Phong không có ở đây, chẳng những không hoàn thành “nhiệm vụ” của mình mà còn tiêu hủy đôi tất của hắn, khiến hắn liền tức giận đến mức phát tác ngay tại chỗ.
Chẳng qua lúc đó Triệu Phong không có ở đây, vì vậy cho nên Trần Phong mới đem lửa giận phát tiết lên người Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm.
Mặc dù Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm liên thủ với nhau, thế nhưng vẫn bị Trần Phong đánh cho sưng vù mặt mũi, không hề có lực phản kháng
Triệu Phong không thể không thừa nhận là mình đã đánh giá thấp thực lực của Trần Phong.
Phải biết rằng, Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm liên thủ đủ để áp chế cả cường giả cửu trọng bình thường.
Thế mà Trần Phong vẫn có thể dễ dàng thu thập hai người, từ đó có thể thấy được thực lực chân chính của đối phương còn trên cả Diệp Lăng Vân sư huynh.
– Trần Phong đi đâu rồi?
Ánh mắt của Triệu Phong dò xét xung quanh, quyết định báo thù cho hai vị sư huynh.
Vù…
Hắn nhảy lên nóc phòng, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, mắt trái mở ra, quét nhìn khắp bốn phía.
Giây lát sau.
Ánh mắt của Triệu Phong đã dừng lại tại một hình ảnh ở trên vách núi cách ngoài vài dặm
Trong một ngôi đình có ba bốn thân ảnh.
Trong đó có hai người mà Triệu Phong đặc biệt quen thuộc, một người là Tuyền Thần, còn một người khác chính là Trần Phong
Ngoài ra, còn có thân ảnh của hai đệ tử ngoại môn nữa.
– Ừm, Trần Phong, ngươi làm không tệ, sau này, các ngươi phải khiến cho những tiểu tử đó sống không được yên ổn, rõ chưa.
Tuyền Thần mỉm cười vui vẻ, nói.
Thân là đệ tử nội môn, mấy người Trần Phong ở trong đình đều hết sức khúm núm và vô cùng cung kính với hắn.
Dù cách xa mấy dặm, Triệu Phong không nghe được bọn họ nói gì với nhau, thế nhưng hắn cũng đại khái đoán được vài phần.
Đúng như Quảng Quân Hầu phỏng đoán, ba người Triệu Phong sau khi tiến vào Tông môn, cho dù “Vân Hải chân nhân” không làm khó dễ bọn họ thì vẫn sẽ bị người bên dưới khi dễ, khẳng định không thể thiếu phiền toái…
– Tốt! Rất tốt!
Triệu Phong hít sâu một hơi, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo.
Trong lòng mơ hồ bùng phát một ngọn lửa giận, hắn trở lại gian phòng của mình, khoanh chân ngồi xuống, lại bắt đầu tìm hiểu “Tứ Phong thức” và “Điểm Tinh chỉ”.
Hiện nay, Ngân Bích Quyết của Triệu Phong rất khó đột phá, đường tắt duy nhất để nhanh chóng tăng cường thực lực chính là “Tứ Phong thức” và “Điểm Tinh chỉ”.
Trong đó, Tứ Phong thức của Triệu Phong đã bắt đầu thông thuộc thức thứ ba, chuyển qua thức thứ tư.
Dưới cơn lửa giận thiêu đốt, Triệu Phong đã có lĩnh ngộ với thức thứ tư là “Liệt Phong Thức”, thực lực lại có tiến triển mới.
Thức thứ tư “Liệt Phong Thức” chính là một loại tâm cảnh cuồng bạo muốn tàn phá hủy diệt, cho nên Triệu Phong đang tức giận cũng vô tình thôi phát loại tâm cảnh này.
Ngoài ra, cảnh giới hỏa hầu của Điểm Tinh chỉ cũng dần dần tiếp cận tầng thứ bảy, cũng chính là cảnh giới tối cao của môn võ học này.
Tối hôm đó…
Trần Phong lại lần nữa tìm tới tận cửa.
– Tiểu tử mới tới, chuyện ban ngày chúng ta còn chưa giải quyết xong đâu.
Một thanh âm bá đạo cậy mạnh từ ngoài cửa truyền vào.
Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm ở cách vách phòng cũng thầm rùng mình. Tới rất tốt!
Trong tiếng quát gọi của Trần Phong, Triệu Phong mở cửa phòng, chậm rãi đi ra.
Lúc này, những đệ tử mới nhập môn ở gần đó, bao gồm đám người Tiêu Vẫn, Vân Hương Mộng, Liễu Nguyệt Nhi cũng đều đi ra ngoài quan sát.
– Một tên nhãi nhép.
Triệu Phong từng bước tiến tới gần Trần Phong, ánh mắt trở nên sắc bén, lập lòe hàn quang.
Trên người hắn ẩn hiện sát cơ và lửa giận, một luồng khí tức hủy diệt cuồng bạo lan tràn khắp xung quanh.
Đây chính là một chút ý cảnh của “Liệt Phong Thức”, chẳng qua là Triệu Phong vẫn chưa thể nắm giữ trọn vẹn một thức này.
Trong lòng Trần Phong không khỏi giật mình, cảm thấy có gì đó không đúng, một tiểu tử Cố Thể Cảnh bát trọng làm sao có thể tạo thành áp lực cho mình được?
– Khai Sơn Thức!
Trần Phong vung tay lên, thi triển một môn công pháp Phàm phẩm hạ cấp, cũng tương đương với võ học Thánh Phẩm trong truyền thuyết bên ngoài.
Chỉ là một thức mở đầu mà trên người Trần Phong đã phát ra một luồng khí thế phảng phất như có thể khai sơn liệt địa.
Điểm Tinh chỉ! Quyển Phong Thức!
Triệu Phong điểm ra một chi, chỉ kình như lưu tinh màu xanh lá, phá vỡ bầu trời đêm, nổ đùng một tiếng, phảng phất như xuất hiện cuồng phong.
Phành…
Giữa hai người lập tức phát ra tiếng va chạm nặng nề.
Lần giao phong thứ nhất, Trần Phong và Triệu Phong đều đồng loạt thối lui.
Trần Phong thất kinh, không ngờ một thiếu niên bát trọng lại có trình độ ngang ngửa với mình.
Những đệ tử ngoại môn cả mới lẫn cũ đang ở xung quanh quan sát cuộc chiến cũng cảm thấy kinh ngạc.
Điểm Tinh Nhất Chỉ!
Ngay sau đó, chỉ pháp của Triệu Phong liền lóe lên như sao, phá vỡ bầu trời đêm, rực rỡ như mộng
Phụt phụt phụt…
Trong hư không liên tục phát ra tiếng nổ, chỉ quang rực rỡ nổi đuôi nhau.
Mạnh như Trần Phong, có tu vi cửu trọng đỉnh phong cũng phải liên tiếp bại lui trước đợt công kích như cuồng phong bạo vũ náy.
Chỉ trong giây lát, ý phục trên người hắn đã xuất hiện rất nhiều lỗ thúng nhỏ bằng đầu ngón tay, bị thương nhẹ.
Khai Sơn Tích Địa!
Trần Phong đột nhiên hét lớn một tiếng, phát động một chiêu mạnh mẽ chưa từng có từ trước tới nay, một chưởng bổ ra, mặt đất dưới chân mơ hồ chấn động
Đấy là bởi vì còn ở Tông môn, vật liệu dưới mặt đất vô cùng cứng rắn, thậm chí còn hơn cả sắt. Nếu như ở bên ngoài thì mặt đất đã nứt vỡ rồi.
Điểm Tinh chỉ! Tàn Phong Thức!
Chỉ kình cách không của Triệu Phong đột nhiên lóe sáng rực rỡ, hiển lộ một điểm hàn mang sắc bén, giống như gió đông rét lạnh thôi qua.
Tàn Phong Thức, đây chính là thức thứ ba trong Tứ Phong thức, thiên về công kích! Phụt…
Nội kình mà Trần Phong phóng ra ngoài liền bị chỉ kình như đao phong cắt vỡ, trên lồng ngực lưu lại một đạo vết máu, sâu hơn nửa tấc, dường như muốn đâm thẳng vào tim.
Phịch…
Trần Phong đặt mông ngồi xuống đất, bị hù dọa đến mức sắc mặt tái nhợt.
Một chiêu công kích vừa rồi của Triệu Phong thật sự quá sắc bén, chỉ sai lệch một chút thôi thì cái mạng nhỏ của hắn đã không còn rồi.
Hít…
Những đệ tử ngoại môn ở xung quanh quan chiến liền hít vào một ngụm khí lạnh.
– Thật không ngờ uy lực của Tàn Phong Thức lại cường đại như vậy, dưới tình huống dung hợp vào Điểm Tinh chỉ, gần như vượt xa công pháp “Phàm phẩm hạ cấp”.
Triệu Phong cũng cảm thấy ngoài dự liệu.
Ý cảnh của Tàn Phong Thức phảng phất như đao phong giữa trời đông giá rét, tàn nhẫn, sắc bén, khiến uy lực của Điểm Tinh chỉ lại tăng lên một cấp bậc hoàn toàn mới.
Thức thứ ba “Tàn Phong Thức” đã lợi hại như thế, khó có thể tưởng tượng được thức thứ tư “Liệt Phong Thức” sẽ kinh khủng như thế nào.
– Cút!
Triệu Phong một cước đá bay Trần Phong.
Trong lòng hắn rất khinh bỉ loại chó săn chuyên lấy mạnh hiếp yếu này.
– Vâng vâng!
Sắc mặt Trần Phong tái nhợt, giống như được đại xá, vội vàng thôi lui.
Trải qua một trận đánh này, những đệ tử ngoại môn ở xung quanh cũng kiêng kỵ Triệu Phong hơn.
Những đệ tử mới nhập môn thì lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Trong đó, Tiêu Vẫn và Vân Hương Mộng thì đều liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ bất an.
– Triệu sư đệ, nhờ có ngươi mà chúng ta mới được hả giận một phen.
Dương Thanh Sơn cảm kích nói.
– Triệu sư đệ, ngươi cũng nên cẩn thận, nghe nói mỗi đệ tử ngoại môn xếp hạng trước hai mươi đều có tu vi “Nửa bước Cố Thể Cảnh” đấy.
Nam Cung Phàm nhắc nhớ.
Nửa bước Cố Thể Cảnh cũng chính là nửa bước Thánh cảnh trong quốc gia thế tục, thực lực cũng tương đương với “Nhất vệ”.
Triệu Phong gật đầu, dưới áp lực như vậy, hắn càng có thể kích phát được nhiều tiềm lực hơn.
Chỉ cần đối thủ không chân chính bước vào Cố Thể Cảnh thì hắn ít nhất cũng có sức liều mạng.
Chẳng qua mọi chuyện cũng rất kỳ quái, hai ngày tiếp theo, Ngoại Môn Đường vẫn an tĩnh như cũ.
Mấy người Triệu Phong cũng không còn bị quây rầy nữa.
Nhân cơ hội đó, Triệu Phong liền nắm chặt thời gian để tu luyện và lĩnh ngộ, Điểm Tinh chỉ nhất cử đột phá tới cảnh giới cao nhất là tầng thứ bảy.
Đồng thời, thức thứ ba “Tàn Phong Thức” trong Tứ Phong thức của Triệu Phong cũng lĩnh ngộ thành công, thực lực tăng trưởng trên diện rộng.