Luồng xạ tuyến vừa sáng rỡ vừa âm u kia giống như một tia “thần quang” từ trong mắt Triệu Phong bắn ra, nháy mắt đã xuyên thủng núi sông đại địa. Xuyên qua cửu thiên ngân hà, thần ma đều phải tránh lui.
Thế nhưng, phần lớn thành viên của Tông môn trên Thiên Nguyệt Sơn lại đều không nhìn thấy “thần quang” này.
Chỉ có tồn tại ngoài Chân Linh cảnh mới cảm giác được trong hư không mơ hồ chuyển động, giống như đang gặp ảo giác.
Trên Đại lục Thanh Hoa, rất ít người có thể vượt qua không gian để cảm ứng được dị tượng trên bầu trời.
Bắc đại lục.
Tại một sơn cốc rộng lớn. Trong tòa cổ điện hùng vĩ khổng lồ.
Oành…
Sâu bên trong cọ điện, một khối bia cổ tang thương cổ xưa chừng trăm trượng phát ra tiếng chấn động ầm ầm.
Tấm bia đá này truyền thừa từ thượng cổ, cường giả Chân Linh cảnh cũng khó làm hư hại được, thế nhưng lúc này nó lại xuất hiện một vết nứt.
– Không tốt! Thiên Nguyên Cổ Bia bị nứt rồi!
– Tấm bia tự nhiên vô cớ nứt ra. Chẳng lẽ xuất hiện kiếp số?
Xung quanh cổ điện lập tức náo loạn.
Vù…
Một đạo ánh sáng cầu vồng rực rỡ từ trong mây xanh bay đến. Hạ xuống trước mặt “Thiên Nguyên cổ Bia”.
– Tôn chủ. Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Hơn mười luồng khí tức cường đại xuyên phá sương mù, phi tốc tới trước mặt tầm bia cổ.
Trước mặt Thiên Nguyên cổ Bia, một thân ảnh mặc áo bào tím y hệt Thần Ma chậm rãi vươn một tay ra. Bạch quang lấp lánh liền dung nhập vào trong cổ bia.
Ô… Ô… Ô… N… G
Thiên Nguyên cổ Bia nhẹ nhàng rung động, bên ngoài hiện ra một vài văn tự cổ quái.
Những vãn tự này vô cùng phức tạp, không ngừng biến ảo.
Khuôn mặt của thân ảnh mặc áo bào tím y hệt Thần Ma có chút vặn vẹo. Dường như đang cố hết sức.
Một luồng uy năng mênh mông tràn ngập khắp mảnh thiên địa này.
Khí tức của hơn mười cao nhân Chân Linh cảnh trong Tông môn đứng gần đó lập tức run sợ bất an. Vô cùng kính phục nhìn vị “Tôn chủ” bao quát thiên địa kia.
Thời gian trôi qua. Cao nhân trong Tông môn chạy đến càng ngày càng nhiều.
Tôn chủ đứng trước tấm bia đá phảng phất như chúa tể thiên địa, áp bách người khác không thở nổi.
– Thiên Nguyên cổ Bia vỡ tan, rốt cuộc là điềm báo gì? Ngay cả Tôn chủ tu vi Đan Nguyên Cánh vẫn luôn không quản thế sự cũng không kìm được phải xuất quan.
– Trên đại lục không ngờ vẫn còn Vô Thượng Tôn Giả tu vi Đan Nguyên cảnh
Cao nhân dưới Chân Linh cảnh nhìn nhau, dùng thần niệm trao đổi.
Thật lâu sau. Mọi người mới nhìn thấy “Tôn chủ” chậm rãi hạ tay xuống.
– Văn tự viết trên Thần Bia. Chỉ có thể nhận biết được hai chữ.
Tôn chủ chậm rãi nói.
– Hai chữ gì?
Đám cao nhân đều vội vàng hỏi.
Đột nhiên, Tôn chủ đưa mắt hướng lên trời, mơ hồ nhìn thấy một “con mắt” đang lạnh lùng nhìn xuống dưới.
– Mắt thần.
Tôn chủ thốt ra hai chữ tối nghĩa, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi.
Trong không gian bao la, tại một nơi xa xôi khác.
Trên một mảnh “Hoàng Thổ” hùng vĩ trang nghiêm.
Grào…
Hư ảnh long khí Cửu Long gào thét, lui tới tuần tra quanh một tòa hoàng cung khổng lồ từ cổ chí kim, tiếng long ngâm chấn vang không ngừng.
Trên hoàng cung có một tầng ngũ sắc hình long khí không ngừng vặn vẹo quay cuồng.
Một vị “Hoàng giả” vô cùng to lớn ngạo nghễ xuất hiện, quanh người dập dờn hào quang long khí, xông thẳng tận cửu thiên.
– Đây là loại dấu hiệu gì?
Hoàng giả chí tôn lạnh lùng nhìn vòm trời phía xa xa, uy nghiêm mênh mông cuồn cuộn, hiệu lệnh cả vùng “Hoàng Thổ”.
Thế nhưng, giữa vòm trời xanh bao la, mây trắng cuồn cuộn, long khí không ngừng bị đẩy tan ra.
– Từ khi thành lập Vương triều đến nay, chưa từng có dị tượng như vậy, chẳng lẽ trời giáng dị số?
Một lão giả tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, tay cầm một thanh quái trượng hắc xà, ngẩng đầu nhìn trời cao.
– Ở phương nào?
Thanh âm uy nghiêm của vương giả chí tôn vang vọng khắp thiên địa, chấn nhiếp sinh linh vạn tộc.
– Có thể là ở một vương triều gần đây.
Lão giả không chắc chắn đáp.
Lúc này, trên Vương triều “Hoàng Thổ” này, vô số cao nhân cường giả cũng ngẩng đầu nhìn dị tượng trên không trung.
Dưới sự thôi động của từng đám mây cuồn cuộn, long khí của Vương triều cuối cùng cũng bị gạt ra.
Tồn tại bí ẩn vô hình này không ngờ lại tranh phong với Cửu Long chi khí của Vương
Thời gian dần trôi qua, trên tầng mây xanh hiện ra một “con mắt”, phát ra ánh sáng màu xanh dao động kỳ dị, bên trong là một mảnh hỗn độn, lạnh lùng nhìn bao quát hiên địa.
– Đây là dị loại gì?
Phần lớn cường giả đại năng của Vương triều “Hoàng Thổ” đều nhao nhao kinh hô.
– Mắt thần, đó chính là mắt thần từ trước tới nay chưa từng xuất hiện.
– Dường như không có bất kỳ loại truyền thừa nào trong “Bát Đại Thần Mâu” có thể tạo ra dị tượng kinh thiên như vậy.
Rất nhiều đại năng trên Hoàng Thồ khổng lồ đều nhao nhao nghị luận, vô cùng hỗn loạn.
Chỉ có Hoàng giả chí tôn và lão giả tóc bạc tay cầm quái trượng đầu rắn là vẫn trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn “con mắt” trên vòm trời.
Thật lâu sau.
Lão giả tóc bạc vung quái trượng đầu rắn lên hư không, chín đầu đại xà vô hình xông thẳng lên trời, thế nhưng còn chưa kịp đến gần “con mắt” thì đã biến thành bụi rồi tán đi.
– Thương Thiên Khai Nhãn!
Lão giả hú lên một tiếng, lập tức “con mắt” dần dần biến mất không thấy đâu nữa.
Trong một vùng biển sương mù mờ mịt, một tòa lâu thuyền Hắc Cương trôi nổi trên không trung, hết sức bá đạo.
Lâu thuyền Hắc Cương này vô cũng khổng lồ, phần lớn sinh linh bên dưới đều hoàn toàn bị chìm trong một màn bóng tối.
Lúc này, rất nhiều sinh linh đang phủ phục triều bái một hình bóng hư vô mờ mịt, tình cảnh như gặp phải vương giả.
Xung quanh vương giả kia không có chút ánh sáng nào, giống như hấp thu hết tất cả vật chất.
Hình bóng vương giả đó đứng ở đầu mũi thuyền, nhìn về phía biển sương mù vô tận xa xa, đột nhiên vung tay gạt đám sương mù.
Ô… Ô… Ô… N… G
Phía xa biển sương mù đột nhiên chấn động, phảng phất như bầu trời nổ tung.
Bỗng nhiên, một “con mắt” như ẩn như hiện lơ lửng trên bầu trời vùng biển sương mù.
Ngoại trừ bóng hình vương giả ra, các sinh linh khác đều cảm thấy thể xác và tinh thần run rẩy, bất an bạo động.
Bóng hình vương giả mở ra đôi mắt đen kịt như hai vòng xoáy, lạnh lùng nhìn “con mắt” trên không trung.
Thật lâu sau, “con mắt” mới chậm rãi biến mất khỏi phía chân trời, phảng phất như chỉ đi ngang qua đây ngắm phong cảnh vậy.
– Truyền thừa “Bát Đại Thần Mâu”, trên thế gian này dường như lại xuất hiện thêm một loại, “cửu vi số chi cực”, điều này có nghĩa gì? Chẳng lẽ, thế cục truyền thừa của “Bát Đại Thần Mâu” sẽ bị phá vỡ…
(*) số 9 là con số cuối cùng (theo quan niệm thì số 9 là con số cuối cùng trong dãy số 0-9, tượng trưng cho vĩnh cửu trường tồn,
Hai con mắt của hình bóng vương giả giống hệt hai vòng xoáy đen kịt, chậm rãi thu nhỏ lại.
Sau đó, thiên địa lại chìm vào bóng tối mờ mịt.
Trong khoảnh khắc mắt trái mở ra. Triệu Phong cũng không biết rằng hắn đã tạo thành ảnh hưởng gì cho thế giới này.
Hắn chỉ có thể xác định được, một ít lực lượng chính thức trong mắt trái thần bí đang dần “thức tinh”.
Vừa rồi, lúc mở mắt ra, dường như còn có một tia lực lượng Thượng cổ từ trong mắt trái của hắn bắn ra ngoài.
Triệu Phong không khỏi có chút tiếc hận, hắn có thể cảm nhận được sự cường đại của tia lực lượng Thượng cổ đó. Chẳng qua dường như mình không thể khống chế được cho nên mới thoát ly ra ngoài.
– Vĩnh hằng bị nghiền nát, Thái cổ thì Thần vẫn (chết), hóa thành trăm triệu tro bụi… Kéo đài thần lực chí cường “huyết mạch đồng tử” của ta, chúa tể thiên thu, khống chế vạn cổ…
Trong đầu mơ hồ vang lên một thanh âm nào đó.
Triệu Phong không khỏi đưa tay vuốt vuốt mắt trái, sau khi xảy ra dị biến, không thể nghi ngờ nó đã trở nên cường đại hơn, phảng phất như một sinh linh sống lại.
Hắn thử nhắm mắt lại. Sau đó mở mắt ra.
Lần này không còn phát sinh luồng xạ tuyến vừa sáng rỡ vừa âm u vô cùng thần bí như vừa rồi nữa.
Chẳng qua, nếu Triệu Phong toàn lực thúc dục mắt trái thì sẽ lập tức cảm nhận được lực lượng thần bí của “huyết dịch màu xanh” ẩn tàng trong cơ thể.
Trước mắt hắn còn chưa rõ chi tiết về luồng lực lượng này, cũng như phương pháp vận dụng nó, tuy nhiên, có thể khẳng định một điều là nó có thể khiến mình trở nên cường đại hơn, vượt qua hạn chế cực hạn của thể xác nhân loại.
Sau khi xác định mọi thứ đều đã khôi phục lại như thường. Triệu Phong mới cẩn thận bước ra khỏi sơn động.
Hắn lấy ra tấm gương rồi soi một lần nữa.
Tóc. Vẫn là màu xanh.
Đồng tử cũng biến thành màu xanh, lộ ra một vài tia sáng, rất đẹp mắt.
Đồng tử xanh và tóc xanh khiến cho thân hình vốn thanh tú của Triệu Phong liền tăng thêm ba phân quỷ dị, bảy phần linh dật tiêu sái.
– Không được!
Triệu Phong vẫn lo lắng rằng mình sẽ trở thành dị loại trong Tông môn.
Tiếp đó, hắn dồn hết tất cả vốn liếng, thử thay đổi đồng tử đã biến thành màu xanh.
Cho đến nhiều năm sau, khi bước vào một thế giới càng rộng lớn và mênh mông hơn, Triệu Phong nghĩ đến tâm lý thấp thỏm ngày hôm nay thì không khỏi cảm thấy buồn cười vì sự vô tri của mình ngày đó.
Nửa ngày sau, Triệu Phong mới miễn cưỡng tìm được một phương pháp.
Hắn điều khiển “huyết dịch màu xanh”, khiến cho luồng lực lượng thần bí này dung nhập vào mắt trái.
Một tầng huyết dịch màu xanh rót vào không gian trong mắt trái, sau đó bao phủ và ngăn cách “vực sâu” màu xanh trong đó.
Thoáng chốc, “vực sâu” màu xanh trong không gian đen kịt đã bị “che kín”, khiến toàn bộ không gian đều chìm vào bóng tối.
Triệu Phong lấy gương ra soi thì mới phát hiện lúc này đồng tử đã khôi phục màu đen, trở nên ảm đạm không còn phát sáng nữa.
Nhưng cũng chính vì vậy mà mắt trái của hắn đã bị “mù”, hoàn toàn mất đi thị lực.
Thì ra, thông qua vận dụng huyết dịch màu xanh, Triệu Phong có thể ngăn cách mắt trái, khiến cho đồng tử khôi phục bình thường.
Nhưng liên tục vận dụng “huyết dịch màu xanh” cũng tiêu hao tinh lực của Triệu Phong, một ngày tối đa chỉ duy trì được hai canh giờ, bằng không sẽ kiệt sức.
– Cứ xem như đây là một cách đi.
Triệu Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tiếp đó, hắn bắt đầu thử vận dụng nàng lực cua mắt trái.
Không phải hoài nghi, sau khi bước vào Chân Linh cảnh, các phương diện năng lực của mắt trái đã có bước nhảy vọt về chất.
Đầu tiên.
Thị lực, khả năng nhìn xuyên thấu, phản ứng,… Của Triệu Phong đã tăng mạnh.
Ví dụ như nhãn lực, chỉ cần trong tầm mắt không có vật gì ngăn cản là Triệu Phong có thể nhìn thấy vật thể ngoài trăm dặm.
Hơn nữa, Triệu Phong còn phát hiện mắt trái của mình phảng phất như có một loại năng lực nhìn xuyên thấu mạnh mẽ.
Ví dụ như tảng đá ở bên cạnh, ánh mắt của có thể xuyên qua vài xích, nhìn thấy cấu tạo bên trong tầng đá.
– Quả thật không thể tin nổi, ánh mắt của mình có thể xuyên qua cả đá tảng.
Triệu Phong cũng cảm thấy bản thân giống như một “dị loại”.
Thế nhưng, hắn cảm giác rằng, mắt trái không phải là thứ duy nhất thực sự thay đổi.
Đúng lúc này, một con chim từ ngoài sơn cốc bay tới, lướt qua đỉnh đầu Triệu Phong.
Ừm?
Mắt trái của Triệu Phong co rút lại, sắc bén như điện, lạnh lùng nhìn con chim đang bay trên không trung.
Trong khoảnh khắc đó, trong mắt của hắn phát ra một luồng tinh thần uy hiếp, ngưng tụ thành đường thẳng, khóa chặt con chim đang bay trên bầu trời.
Chiếp chiếp…
Con chim kêu lên một tiếng, hoảng sợ mất hồn, mất thăng bằng giữa không trung, rơi thẳng xuống đất, biến thành thịt vụn.
Cũng không phải là mắt trái của Triệu Phong giết chết con chim đang bay, mà là một luồng tinh thần trùng kích không thể hình dung đã khiến con chim rơi vào hỗn loạn, không thể khống chế thân thể, cứ như vậy bị rơi chết.
– Giết người vô hình, nếu như trong lúc chiến đấu sử dụng một chiêu này, khiến cho đối thủ thất thần thì cũng đủ quyết định sinh tử rồi.
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ.
Triệu Phong thử nghiệm năng lực mới của mắt trái, cảm thấy tinh thần có chút mệt mỏi.
Có một vài năng lực mà hắn còn chưa chính thức nắm giữ, đặc biệt là “Tinh Thần Công Kích” vừa rồi.
Mặt trời rất nhanh đã lặn xuống núi…
Triệu Phong vội vàng dùng một tấm vải che khuất mắt trái, sau đó phi thân trở về Ngoại Môn Đường.
Bịch! Bịch! Bịch…
Thân hình lướt qua trên không trung, một hơi có thể bay qua hơn mười trượng, vách núi bình thường căn bản không thể làm khó hắn.
Triệu Phong thử vận dụng toàn bộ chân lực của mình, vũ động không khí xung quanh, thậm chí có thể lơ lửng giữa không trung trong vài nhịp hô hấp, sau đó mới chậm rãi rơi xuống.
Tấn chức cấp độ “Thoát Phàm Cảnh”, có thể lăng không bay qua một đoạn dài, hoặc lơ lửng giữa không trung trong vài nhịp hô hấp, chưa thể gọi là phi hành chính thức được.
Nếu là cao nhân tiên cảnh thật sự, việc phi hành hơn mười dặm cũng hoàn toàn không có vấn đề.
Trở lại Ngoại Môn Đường, Triệu Phong trước hết tới gặp Khâu chấp sự, xin phép tiến vào nội môn.
Dựa theo quy tắc của Tông môn, trước ba mươi tuổi mà đột phá Thoát Phàm Cảnh thì có thể trở thành một đệ tử nội môn.
– Ta sẽ báo cáo việc này lên trên, nếu như không có gì ngoài dự liệu thì ngày mai ngươi có thể tới “Trung Xu Đường” báo danh.
Vẻ mặt Khâu chấp sự vẫn bình thản như cũ, chẳng qua khi nhìn thấy bộ dạng “độc nhãn tóc xanh” của Triệu Phong thì hơi lộ ra chút quái dị thế nhưng cũng không hỏi nhiều.