Bữa cơm rượu vừa xong, Hà Thông rất thoải mái, cặp mắt đã muốn ríu lại vì buồn ngủ. Nhưng Bạch Cương ngồi dùng trà mà mắt vẫn không rời bức vẽ truyền thần.
Liễu Khôn Sơn lúc ấy mới lên tiếng :
– Xin thứ lỗi, dường như thiếu hiệp có liên hệ với đại hiệp Bạt Phong Đao Tiêu Tinh Hổ?
Bạch Cương liền thuật lại quãng đường đời côi cút của mình được đại hiệp Tiêu Tinh Hổ dưỡng nuôi.
Chàng khẳng khái nói :
– Hổ thúc cũng như cha ruột của tại hạ, cái chết vì bệnh nan y ác chứng của thúc thúc khiến tại hạ đau lòng, quyết phải tìm ra kẻ tử thù… Vậy mà gần đây, người con gái của chú cũng bị bắt đi mất…
Vừa nghe đến đó, Liễu Khôn Sơn đã rơi nước mắt cầm tay Bạch Cương bảo rằng :
– Tiểu hữu ơi, nói vậy chúng ta đều là người nhà thật rồi. Tiêu đại hiệp vốn là anh em kết nghĩa với ta. Thuở đó Tiêu Tinh Hổ nổi danh Bạt Phong Đao, cùng Càn Khôn Kiếm Hoàng Phủ Vân Long ngang dọc giang hồ, được người đời gọi là Long Hổ song hiệp. Lúc ấy lão phu cũng có chút tên tuổi là Kim Dực Đại Bàng cùng Tiêu Tinh Hổ kết mối giao tình, để bôn tẩu hành hiệp. Thời gian sau, lão phu bận gây dựng sự nghiệp nơi này, anh em ít gặp nhau. Ta nghe tin Hoàng Phủ Vân Long bị chết vô cùng kỳ lạ, có thể bị kẻ thù hạ độc thủ ám toán. Rồi tiếp đến cái chết bởi ác bệnh của Tiêu Tinh Hổ khiến ta đau lòng. Ta vẽ bức truyền thần kia bốn mùa khói hương để tưởng niệm những huynh đệ hào kiệt đã khuất…
Nghe Liễu Khôn Sơn nói, Bạch Cương càng đau buồn ứa lệ, vô tư như Hà Thông cũng phải sụt sịt khóc.
Độc Cước Dương Xuân ngậm ngùi :
– Long Hổ song hiệp mất đi, thật là thiệt thòi lớn cho võ lâm Trung Nguyên chúng ta.
Kim Dực Đại Bàng Liễu Khôn Sơn lại nhìn Bạch Cương rồi bảo :
– Về huyết án của Hoàng Phủ Vân Long và Tiêu Tinh Hổ, lão phu cũng đã tự nguyện làm một người báo thù rửa hận, nên lâu nay chuyện tâm truy tầm thủ phạm. Nhưng còn chuyện con gái của Tiêu đại hiệp bị bắt, lão phu mới nghe tiểu hữu nói, xin cho lão phu được biết rõ hơn?
Bạch Cương thở dài kể chuyện Tiêu Sở Quân bị Khổng Lượng bắt, hắn đổ cho môn đệ và bảo Bích Nhãn Quỷ giành Tiêu Sở Quân đưa về Lão Gia lĩnh.
Một nguồn tin khác cho hay rằng ở Lão Gia lĩnh, Tiêu Sở Quân đang nằm trong tay Tịnh Không thánh ni. Bởi vậy vãn bối nhất quyết tìm đến nơi ấy để đòi người. Còn tiền bối cũng muốn đến Lão Gia lĩnh vì công chuyện gì thế?
Liễu Khôn Sơn trỏ vào Độc Cước Dương Xuân bảo rằng :
– Đã theo đuổi mục đích tìm ra bọn ám toán Hoàng Phủ Vân Long và Tiêu Tinh Hổ, lão phu cần có nhiều bằng hữu chí thiết. Như vị Dương Xuân này đây. Dương quý hữu võ công cao cường, còn tinh thông y lý. Hồi trước quý hữu đã cùng quần hùng giao đấu với Lăng Vân Vũ Sĩ nên bị cụt một chân. Tuy nhiên chưởng lực của Dương quý hữu hiếm có người sánh kịp.
Ngoài ra lão phu còn có người bạn thân thiết tên Đinh Hào, công lực xuất chúng, có danh hiệu Thiết Đảm Cuồng Khách. Trong một trận giao tranh với bọn Ma giáo, Đinh Hào bị bọn chúng dùng Ma công ám hại, thân thể đầy thương tích, gương mặt biến dạng xấu xí như mặt quỷ nên ông ta ẩn cư tuyệt tích trên giang hồ. Vài ngày qua lão phu nhận được một phong thư của Thiết Đảm Cuồng Khách nói rằng ông ta đã tìm ra được cây Hà Thủ Ô ngàn năm, phối hợp với dược liệu quý hiếm khác có thể chữa trị, phục hồi dung mạo, nhưng muốn trị bệnh ông ta phải bế quan ở trong cốc phía nam Lão Gia lĩnh.
Đinh Hào sợ trong lúc bế quan trong cốc, kẻ thù tập kích bất ngờ, nên nhờ cậy lão phu bảo vệ. Lão phu nghĩ tình bằng hữu và cũng muốn nhờ cậy Thiết Đảm Cuồng Khách sau này, vì thế lão phu rủ quý hữu Dương Xuân cùng lên Lão Gia lĩnh hỗ trợ Đinh Hào một phen. Tình cờ gặp các tiểu hữu đây cũng đi Lão Gia lĩnh thật là vui vẻ… Nếu có các tiểu hữu giúp đỡ, lão phu khỏi cần kêu mấy đứa con đi theo, để chúng ở lại bảo vệ trang viên.
Bạch Cương liền nói :
– Huynh đệ vãn bối lên Lão Gia lĩnh tìm Tiêu Sở Quân, thì việc phối hợp với nhị vị tiền bối là điều rất tốt, có gì mà chẳng sẵn sàng.
Hà Thông cũng nói :
– Canh cửa cho ông ấy chữa bệnh đâu có gì khó, Thiết La Hán này cứ ngồi uống rượu trước cốc cũng xong.
Thấy Hà Thông to xác mà đầu óc đơn giản, Liễu Khôn Sơn bật cười :
– Tiểu hữu không nên khinh địch, kẻ thù của Thiết Đảm Cuồng Khách là bọn Ma giáo ghê gớm, chẳng phải đùa đâu.
Lúc đó Bạch Cương lại cúi đầu ngẫm nghĩ về chuyện khác, chàng nhớ lại những lời Liễu Khôn Sơn kể về Long Hổ Song Hùng và thầm suy tư một mình :
– Thì ra Hổ thúc thúc và Hoàng Phủ Vân Long là anh em kết nghĩa sinh tử với nhau. Như vậy khi Hổ thúc thúc nuôi ta với Tiêu Sở Quân đã khôn lớn thì ông đi tìm kẻ thù rửa hận cho nghĩa huynh nên bị ám hại phải mang ác bệnh. Vậy kẻ thù ấy nếu không phải là Thông Thiên Độc Long cũng là Bích Nhãn Quỷ. Hổ thúc thúc trước đó có nói cho ta biết ông ấy với cha ta tình thân như ruột thịt, vậy không hiểu cha của ta là ai đây?
Suy nghĩ hồi lâu, Bạch Cương lại hỏi Liễu Khôn Sơn :
– Tiền bối giao tình thân thiết với Hổ thúc thúc, vậy tiền bối có biết Hổ thúc thúc còn người bạn thân nào ngoài Hoàng Phủ Vân Long nữa hay không?
Liễu Khôn Sơn thoáng suy nghĩ rồi đáp :
– Tiêu Tinh Hổ nổi danh khắp giang hồ, nhưng chọn bạn rất kỹ, ngoài Hoàng Phủ Vân Long, thì có thêm lão phu nữa. Còn có ai khác thì lão phu không nghe nói tới, nhưng tiểu hữu hỏi có việc gì?
Bạch Cương buồn cho thân phận mình chưa biết cha là ai. Nhưng lẽ nào giãi bày thẳng với Liễu Khôn Sơn, nên chàng nói chệch đi :
– Hoàng Phủ bá bá còn người con gái tên Hoàng Phủ Bích Hà hiện là đệ tử của Mai Phong Tuyết Lão, chắc sau này sẽ rửa được mối gia thù, còn Hổ thúc thúc, vãn bối sẽ tự coi có bổn phận cùng Tiêu Sở Quân tầm thù rửa hận…
Liễu Khôn Sơn gật đầu :
– Tiểu hữu cứ yên tâm, lão phu và các bằng hữu sẽ hỗ trợ cho tiểu hữu tìm ra những kẻ ám toán Tiêu đại hiệp.
Dương Xuân trầm ngâm nãy giờ mới lên tiếng :
– Thôi chúng ta đi nghỉ, sáng sớm còn lên đường…
Bạch Cương hỏi :
– Lão Gia lĩnh cách đây xa lắm không?
Trỏ tay ra cửa Liễu Khôn Sơn đáp :
– Rất gần, phi hành một lúc sẽ tới, nhưng mai sáng ta đi cho khoẻ, các tiểu hữu nên ngủ một đêm.
Dứt lời, ông đích thân đưa Bạch Cương và Hà Thông vào một căn phòng có cửa sổ nhìn ra vườn, còn ông và Dương Xuân cũng về ngủ ở một phòng khác, gần khách sảnh.
Hà Thông vô tư, mới nằm xuống đã ngủ, ngáy vang như sấm. Bạch Cương cứ trăn trở với bao điều suy nghĩ ngổn ngang không chớp mắt được.
Thời gian chưa tới nửa đêm, Bạch Cương bỗng nghe ngoài vườn có tiếng thở dài…
Chàng ngạc nhiên, vội phóng mình qua cửa sổ lẳng lặng quan sát.
Đột nhiên Bạch Cương giật mình nhận ra dưới gốc cây có một cô gái vóc dáng rất giống Tiêu Sở Quân.
Chàng suýt kêu lên, nhưng lại suy nghĩ Tiêu Sở Quân không biết khinh công sao có thể đi từ Lão Gia lĩnh đến nơi này trong đêm khuya. Chắc hẳn đây là người giống người.
Cô gái vẫn không biết có Bạch Cương rình quan sát, nàng nhìn lên ánh trăng mờ và những bông tuyết rơi, rồi buông một tiếng cười lạt.
Bạch Cương nhẹ nhàng tiếp cận, còn cách cô gái khoảng một trượng, lại nghe cô ta nói một mình :
– Hừm, có lý như thế được sao…
Đoán biết cô gái có tâm trạng gì đây, Bạch Cương rảo bước tới, thình lình cô gái dậm nhẹ gót chân rồi bỏ chạy, cô ta chạy trên tuyết thật nhanh mà không để lại dấu chân. Đúng là cô gái đã đạt đến mức khinh công tuyệt đỉnh Đạp Tuyết Vô Ngân.
Càng ngạc nhiên càng muốn tìm hiểu, Bạch Cương lập tức thi triển khinh công đuổi theo cô gái.
Thiếu nữ này dường như cũng còn nghịch ngợm tinh quái. Cô ta biết có kẻ đuổi theo càng trêu tức, chạy vòng vèo qua hai ba triền núi.
Bạch Cương kể từ ngày xuất đạo giang hồ chưa thấy ai có khinh công lạ lùng như cô gái này. Vì chẳng những có sức nhanh thần tốc mà còn đẹp mắt nữa.
Tuy đã dùng toàn lực lướt đi, mà Bạch Cương cũng không rút ngắn khoảng cách được bao nhiêu. Điều này làm chàng ngạc nhiên thầm nghĩ :
– Lẽ nào trong vùng Lão Gia lĩnh này lại có người khinh công tuyệt kỷ đến thế?
Chàng vừa ngẩn ngơ suy nghĩ, khinh công chậm một chút đã không còn thấy hình bóng cô gái đâu nữa.
Đảo mắt nhìn quanh giây lát, Bạch Cương vừa toan quay trở về trang viên, thì lại nghe phía trước có tiếng la hét, chàng phỏng đoán là cô gái đang đánh nhau với ai ở đấy rồi.
Thầm nghĩ có về phòng cũng ngủ không được, Bạch Cương nảy ý đến phía đó xem một trận đánh nhau đã.
Tiếng la hét và chưởng phong vần vũ về hướng Lão Gia lĩnh. Bạch Cương phi hành lát sau đã tới đống đá cao nghệu che khuất tầm mắt.
Vượt qua mô đá ấy, Bạch Cương nhận ra một trận giao chiến, nhưng không có cô gái hồi nãy. Lúc ấy chỉ có bốn người, ba nữ một nam, đang bao vây một kẻ trùm kín mặt vào giữa và lớn tiếng mắng chưởi.
Trong số bốn người bao vây, Bạch Cương biết mặt người đàn ông là Sư Đầu Thái Tuế. Chàng đoán ngay ba nữ kia là Thiên Diện Nhân Yêu, Vạn Hoa Diễm Yêu và Bạch Linh Xà Yêu. Như vậy có đủ mặt Nhất Quái Tam Yêu của Hầu Nhân Đảo nổi tiếng giang hồ.
Vừa đến nơi, Bạch Cương nghe tràng cười như điên dại của người trùm mặt đang bị vây hãm.
Ông ta nói lớn :
– Các hạ vẫn phong độ chẳng khác thuở xưa. Đã dẫn ba mỹ nữ ngọc ngà ra hải đảo ẩn cư, các hạ sung sướng nhỉ? Hẳn là trong cảnh loan phụng hòa minh, âm dương giao hợp, các hạ đã luyện thành võ công tuyệt thế. Còn tại thượng ta đây, đơn độc ở túp lều tranh, âm dương khô cạn, tại thượng muốn được chime ngưỡng tuyệt kỹ của các hạ thật đấy.
Nghe giọng nói của người bịt mặt, Bạch Cương cũng tức cười, bởi trong cao thủ giang hồ, thường nhún nhường tự xưng “tại hạ”, còn người này lớn lối xưng là “tại thượng” ra ý kẻ trên người ta.
Một trong ba người nữ có cái cành hoa trên đầu quát lớn, giọng thật trong trẻo :
– Câm cái miệng hôi thối của ngươi lại, bọn ta là anh em kết nghĩa, không vô sỉ như ngươi, làm bộ sống cô độc nhưng thường làm điều dâm loạn, hãy tiếp chiêu của ta đây…
Lời nói chưa dứt, chưởng ngọc đã giương lên, năm ngón tay nàng phát ra năm ngọn chỉ phong xé gió đâm thẳng vào yếu huyệt của người bịt mặt lẹ hơn những tia chớp.
Người kia dường như chẳng coi chỉ phong của nữ nhân ra gì, ông ta nhẹ nhàng lách mình tránh khỏi năm đạo chỉ phong kinh khiếp, rồi lại bật cười ha hả bảo rằng :
– Hừm, được nghe giọng oanh vàng của người đẹp là ta sảng khoái lắm. Thật ta cũng muốn nhập cuộc cờ người mê ly điên đảo. Nhưng ta thiếu nữ nhân bầu bạn nên cứ phải cắm cột cờ cô độc mà thôi.
Nữ nhân này có lẽ là Vạn Hoa Diễm Yêu, bị người bịt mặt nói lời trêu chọc thì giận muốn vỡ tim phổi. Đột nhiên song chưởng của nàng giao chéo, đẩy mạnh ra luồng kình phong dữ dội phát nổ ầm ầm rung chuyển đồi núi. Đồng thời tung một cước, từ ống quần bay ra ba mũi trâm rực vàng, chia ba đường thượng, trung, hạ xẹt thẳng vào đối phương hết sức kinh khủng.
Thấy kình phong và ám khí cùng tuôn ra một lượt, người bịt mặt cũng không dám coi thường. Nhưng ông ta vẫn không thèm xuất chưởng phản chiêu, mà chỉ búng mình ra phía sau, hơi nghiêng qua bên tả cho mấy mũi trâm vàng đi chệch, và luồng kình phong tan trong không khí.
“Bình, bình, bình” ba tiếng nổ vang khi ba mũi Kim trâm của Vạn Hoa Diễm Yêu cắm xuống đất, ánh huỳnh quang tỏa ra đẹp mắt, mà cũng thật hãi hùng.
Người bịt mặt lại cười lớn, bảo :
– Những của quý dưới quần của mỹ nhân chỉ nên sử dụng trong phòng the, chứ ở nơi đây kẻ này dù hăng như hổ đói cũng không đủ cao hứng thường thức. Diễm phúc này xin nhường cho huynh trưởng của nàng.
Sư Đầu Thái Tuế nghe đối thủ trêu cợt châm biếm mình mãi, thì phẫn nộ thét lớn :
– Các hạ là nhân vật thành danh trong võ lâm, sao không biết dành chút ít đức độ cho cái miệng? Nếu các hạ cứ cuồng ngôn vô sỉ như thế, thì đừng trách ta không giữ lễ độ của giang hồ.
Người bịt mặt cười lạt :
– Tích đức cái miệng không bằng tích đức của cái nhân, các hạ muốn hành động thế nào cứ tuỳ. Tại thượng xưa nay chưa biết ở giang hồ có gì gọi là lễ độ.
Dứt lời, người bịt mặt hiên ngang bước tới, miệng hét to :
– Ta sẵn sàng tiếp chiêu.
Sư Đầu Thái Tuế thấy người kia cuồng khạo như vậy thì cũng bực mình, liền nói nhanh :
– Được lắm, các hạ đã muốn thì ta chiều ý, nhưng các hạ thích gì đây. Đấu văn hay đấu võ?
Người bịt mặt đáp :
– Tốt nhất là tất cả Nhất Quái Tam Yêu cùng xuất trận để ta được thưởng thức tài nghệ một phen. Tại thượng đang muốn Cầm Yêu Tróc Quái, Nhất Cử Tứ Đắc, chơi cả bốn tên.
Thiên Diện Nhân Yêu quát lớn :
– Tốt lắm, hãy nếm trước một chiêu của ta.
Nàng giương chưởng bước tới.
Sư Đầu Thái Tuế bỗng quát :
– Khoan đã…
Thiên Diện Nhân yêu trừng mắt :
– Tại sao?
Tuy hỏi thế, nhưng trước mắt của Sư Đầu Thái Tuế nàng cũng phải lùi lại vài bước.
Nguyên Sư Đầu Thái Tuế lừng lẫy giang hồ. Ngay cả Phong hòa thượng và Thần Châu Túy Cái ông ta cũng chẳng coi ra gì. Vì thế, trước người bịt mặt kia Sư Đầu Thái Tuế không muốn ảnh hưởng thanh danh mình, bèn cản ngăn Thiên Diện Nhân Yêu xuất thủ.
Lão cười lạt bảo :
– Các hạ cuồng khạo, tự kiêu căng quá nên muốn lấy một chọi bốn. Song để ta thử qua vài chiêu với các hạ xem sao đã.
Dứt lời Sư Đầu Thái Tuế lùi hai bước và bảo :
– Mời các hạ xuất chiêu.
Núp sau cây tùng khô, Bạch Cương thích chí chờ xem những cao thủ giao đấu. Chàng đã từng nghe Nhất Quái Tam Yêu ở Hầu Nhân Đảo tâm địa bất chánh. Nhưng người bịt mặt kia từ ngôn ngữ đến thái độ lại rất cuồng khạo. Theo chàng nhận định thì y cũng không phải nhân vật chính phái. Vì thế trong lòng Bạch Cương lúc ấy chẳng muốn giúp ai, chỉ định nhân cơ hội xem một trận đấu ngoạn mục khoái chí thôi.
Khi đó người bịt mặt bật cười ha hả :
– Đã từ lâu ta nghe lão quái nhà ngươi luyện công phu đến nỗi tóc trên đầu biến thành thép cứng. Nhà người còn có thuật gì đó gọi là Bát Quái Du Thân sao chẳng đem ra sử dụng cho ta xem. Ta chẳng thèm học mót những gì của nhà người đâu.
Sư Đầu Thái Tuế hậm hực trả lời :
– Được lắm, ngươi đã muốn thì ta chiều ý, để ngươi có chết cũng không còn ân hận…
Cái đầu thật to của lão quái chợt lắc mạnh, bao nhiêu tóc vàng trên đầu dựng đứng cả lên như những cây kim thép. Tiếp đó là thân hình Sư Đầu Thái Tuế di chuyển vòng quanh người bịt mặt thành một vòng khép kín.
Bạch Cương lấy làm lạ, thầm nghĩ :
– Thân pháp của lão quái này sao giống như thân pháp Xà Du…
Ý nghĩ của chàng chưa dứt thì đã thấy Sư Đầu Thái Tuế càng di chuyển càng sát gần người bịt mặt, có thể vươn thẳng tay ra là đụng được nhưng người bịt mặt dường như như không thèm để ý…
Y cứ thản nhiên ngắm nhìn trời như người nhàn nhã ngắm trăng, miệng nụ cười khinh bỉ.
Thấy thái độ khinh thị của người bịt mặt, Sư Đầu Thái Tuế giận quá, gầm lên như sấm. Lão phóng vèo tới, những sợi tóc cứng như mũi tên thép chĩa thẳng vào người bịt mặt đồng thời song chưởng cũng từ trên chém xuống như vũ bão.
Một tiếng “ầm” rung chuyển bốn phương.
Trong chớp mắt kình phong cuồn cuộn bốc lên, tuyết lẫn bùn văng tung tóe ra ngoài cả chục trượng.
Chưởng lực kinh hồn.
Nhưng Sư Đầu Thái Tuế nhìn lên thì chẳng thấy đối thủ của mình đâu cả. Lão lật đật xoay phắt mình ra sau đánh tiếp một chưởng, tuyết và bùn lại bay tứ tán theo kình phong của lão. Song thật là vô ích, hai chiêu thần tốc của lão chỉ đánh vào không khí.
Sư Đầu Thái Tuế còn ngơ ngác đã nghe tiếng cười ha hả ngay trước mặt lão. Thì ra người bịt mặt đã xuất hiện tự lúc nào, như vừa tàng hình rồi hiện thân trở lại.
Ông ta nói lớn :
– Mấy chiêu của các hạ đánh ra, lắc đầu, ngoắt đuôi, múa hay lắm, nếu trong cung vua có lễ, ngoài dân gian có hội, nên mời các hạ đến múa là có môn giải trí ra trò.
Nghe những câu cợt đùa của người bịt mặt, Sư Đầu Thái căm tức bầm gan, liền thét lớn :
– Không dám trực tiếp đón chiêu của ta, sao có thể gọi là anh hùng trong thiên hạ?
Người bịt mặt lại cười :
– Tại hạ có bao giờ xưng mình là anh hùng đâu, chỉ do các hạ tâng bốc tại thượng đó thôi.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Sư Đầu Thái Tuế xông tới, tả chưởng hữu chỉ và tóc trên đầu dựng đứng, đồng loạt tấn công, lão vận khí dựng mái tóc bờm như những mũi tên thép quét vào khoảng giữa hai chân mày của đối phương rất chính xác, dù người kia đã bịt mặt.
Lần này người bịt mặt không xuất chiêu, mà chờ mái tóc của Sư Đầu Thái Tuế đến gần, liền vung song chưởng vẹt ngang, rồi há miệng thổi ra luồng kình khí dữ dội vào mặt lão quái.
Đột nhiên, gặp luồng kình khí trong miệng người bịt mặt tuôn ra, Sư Đầu Thái Tuế vội vã lách mình né trách, không dám đón thẳng luồng kình khí ghê người ấy.
Người bịt mặt cười lên sằng sặc, nói to :
– Các hạ cần gì phải kinh sợ như thế, cứ kêu ba mỹ nhân kia ra đây cùng đánh là có ngay mấy cái hang đá chui đầu vào trốn mà…
Lời nói châm biếm hai nghĩa của người bịt mặt làm Sư Đầu Thái Tuế vô cùng tức giận.
Lão gầm lên :
– Cung cách của ngươi thuộc loại bàng môn tả đạo, chẳng phải võ công cao diệu chính phái, ngươi chớ vội huênh hoang.
Người bịt mặt bật cười :
– Các hạ sử dụng mớ lông, ta thổi ra hơi thối. Cả hai cùng chẳng phải võ công tao nhã của các bậc cao nhân. Bên tám lạng, bên nửa cân, còn nổi nóng móc ngoéo nhau chi nữa?
Dứt lời lão lại cười ngất…
Bạch Cương quan sát đôi bên, chàng nhận thấy kình khí trong miệng của người bịt mặt thổi chắc thuộc Ma công độc khí, chính y cũng phải công nhận là luồng hơi thối. So sánh ra, Sư Đầu Thái Tuế còn chính trực hơn về mặt võ công.
Trên giang hồ, Sư Đầu Thái Tuế cũng là kẻ dám chống lại Thiên Long bang, tung hoành một cõi ở Hầu Nhân Đảo.
Bởi vậy, trong ý nghĩa, Bạch Cương ít nhiều nảy sinh thiện cảm với lão quái tóc vàng.
Đột nhiên Sư Đầu Thái Tuế cười lạt, lên tiếng :
– Các hạ chớ quá ngông cuồng. Nếu các hạ dám tiếp ta ba chưởng mà không ngã thì ta chịu khuất phục các hạ đấy.
Người bịt mặt cười lạt :
– Nếu cả hai không sử dụng tà công thì ta sẽ làm các hạ vừa lòng.
Sư Đầu Thái Tuế gầm lên một tiếng vang dội, chấn động núi rừng, hai cánh tay cất cao lên, vận dụng kình lực vào song chưởng rồi thần tốc vỗ mạnh xuống.
Phía người bịt mặt dựng đứng lòng bàn tay, đột ngột đẩy song chưởng đón đỡ kình phong của Sư Đầu Thái Tuế vỗ xuống với áp khí vô cùng kinh khiếp.
Một tiếng “ầm” chấn động không gian, sườn núi rung rinh, tuyết và bùn đất bay lên mịt cả vùng mười trượng không còn nhìn rõ mọi vật, lát sau bùn đất, đá tảng rơi xuống, hoa tuyết còn tan tác tung bay. Nhìn lại đấu trường thì Sư Đầu Thái Tuế bị bắn lùi mấy trượng, té ngồi dưới đất. Phía người bịt mặt thì ông ta chỉ rời khỏi vị trí chừng hai bước, thân hình đứng sững bất động.
Thình lình y thét một tiếng vang dội, nhảy phóc tới trước mặt Sư Đầu Thái Tuế như một tia chớp.
Bạch Cương thấy song chưởng của người bịt mặt đã giương lên, chàng biết kình lực của y vỗ xuống trong lúc Sư Đầu Thái Tuế chưa phục hồi nội lực thì lão quái sẽ tan xác.
Như chiếc bóng, Bạch Cương lao vút tới miệng kêu lên :
– Hãy khoan…
Trong chớp mắt, chàng đã đứng trước người bịt mặt.
Sư Đầu Thái Tuế cùng Tam Yêu đều kinh ngạc nhìn Bạch Cương.
Người bịt mặt gằn giọng :
– Tiểu tử, ta với ngươi chưa hề biết nhau, sao ngươi lại ngăn cản công việc của ta?
Câu hỏi làm Bạch Cương khó trả lời, chàng chỉ đáp :
– Tại hạ thấy tà pháp kỳ diệu của các hạ nên muốn thỉnh giáo vài chiêu.
Buông một tràng cười như điên dại, người bịt mặt hỏi lớn :
– Ngươi thực sự muốn so tài với ta sao?
Vẫn bình tĩnh, Bạch Cương gật đầu :
– Tuy mới xuất đạo giang hồ ra khỏi lều cỏ, nhưng tại hạ quyết nói ra những lời nghiêm chỉnh.
Người bịt mặt lạnh lùng bảo :
– Ngươi phát chiêu đi…
Bạch Cương thấy thái độ cuồng ngạo hách dịch của người bịt mặt chàng đã không ưa, liền đáp :
– Tiên chủ, hậu khách, thỉnh các hạ xuất chiêu trước.
Người bịt mặt gằn giọng :
– Tiểu tử, ngươi có biết rằng Thiết Đảm Cuồng Khách xưa nay chưa bao giờ ra chiêu trước chăng?
Giật nẩy mình, Bạch Cương thầm nghĩ :
– Thì ra đây là Thiết Đảm Cuồng Khách Đinh Hào, người mà Liễu Khôn Sơn và cả ta tính lên Lão Gia lĩnh bảo vệ…
Nhưng việc đã lỡ, chàng chỉ vòng tay nói :
– Thì ra đây là Đinh lão tiền bối, vãn bối rất ngưỡng mộ.
Thiết Đãm Cuồng Khách bước tới quát to :
– Xú tiểu tử, ai thèm quen biết ngươi, gọi ta là lão tiền bối, ngươi cứ tưởng rằng ta sẽ miễn cái chết cho ngươi sao?
Lời nói cao khạo dễ ghét của Đinh Hào khiến Bạch Cương nổi nóng, không còn vị nể được nữa, Chàng cười lạt, bảo :
– Các hạ chớ có tự cao, chút sức mọn của các hạ Bạch mỗ này chưa để lọt vào mắt đâu, cứ phát chiêu đi.
Đinh Hào cười sằng sặc :
– A, thằng nhỏ này còn cao khạo hơn ta, gấp mười lần, phen này ta phá lệ thôi.
Dứt lời, y liền giương chưởng, ngưng thần vận khí vỗ ra luồng kình phong vô cùng kinh khiếp.
Chưởng đạo ầm ầm tuôn đổ, rung rinh cả núi rừng. Nhưng Bạch Cương vẫn bình tĩnh ưỡn ngực đón chiêu chưởng dữ dội của đối phương, chàng chỉ ngầm vận công lực chịu đựng, và tạo sức phản hồi cho kẻ cuồng khạo kia một lần khiếp đảm.
Lúc đó Sư Đầu Thái Tuế và ba yêu nữ cũng phải kinh dị trố mắt nhìn sự kiện lạ lùng diễn ra trước mắt.
Kình lực của Thiết Đảm Cuồng Khách với sức mạnh di sơn đảo hải đã ập đến…
Một tiếng “ầm” rung chuyển núi non.
Nhưng kẻ có mặt đều nhắm mắt lại, vì tưởng chàng trai trẻ kia sẽ tan xác dưới luồng kình khí mãnh liệt.
Nhưng chẳng khác nào chuyện thần kỳ, độc chiêu của Đinh Hào quật vào giữa ngực Bạch Cương chỉ làm thân thể chàng khẽ chao đảo, nhưng chàng vẫn không rời khỏi vị trí. Ngược lại Thiết Đảm Cuồng Khách bật lùi bảy tám bộ mới đứng vững, sắc diện xanh lè, nội tạng đảo lộn.
Đinh Hào khiếp vía, chiếc khăn bịt mặt suýt bật ra. Y không thể ngờ có kẻ dùng thân mình đỡ nổi chưởng lực của y mà không nát thây. Đằng này gã trai trẻ kia còn không bật ra khỏi vị trí, kẻ bị văng ra lại chính là y mới thật lạ lùng…
Thiết Đảm Cuồng Khách đâu biết rằng Bạch Cương đã ăn được trái Chu Đằng Thủy Quả và Bạch Mai Linh Quả, lại rèn luyện nội lực theo Ngũ Cầm kỳ kinh thân thể cứng hơn sắt, chàng lại đã vận kình khí bảo vệ nội tạng, điều hòa kinh mạch nên chưởng chiêu của y tưởng là ghê gớm mà chẳng thấm thía gì với Bạch Cương.
Phần Bạch Cương đỡ được một chiêu của Đinh Hào để hắn đừng tự cao quá đáng thì đã đắc ý. Chàng với người bịt mặt ấy dù sao cũng không oán không thù, đâu cần quyết liệt với nhau.
Nghĩ như vậy nên Bạch Cương nhìn thẳng Thiết Đảm Cuồng Khách và vòng tay nói :
– Tiếp được một chiêu của các hạ là tại hạ đã thỏa mãn rồi, xin hẹn một ngày nào đó tái ngộ.
Vừa dứt lời Bạch Cương liền quay gót bước đi.
Nhưng Đinh Hào tự xưng là Cuồng Khách, y đâu chịu một kết quả dở dang như thế, dù sao y cũng còn nhiều tuyệt chiêu ghê gớm hơn, nên y phóng vèo tới trước, thét lồng lộng :
– Tiểu tử dừng lại, chưa phân thắng bại sao ngươi bỏ đi?
Bạch Cương tươi cười :
– Xin lỗi, thử sức nhau chơi, tiền bối cần gì phải quyết phân thắng bại?
Thiết Đảm Cuồng Khách đâu chịu giải quyết chuyện nửa vời như thế.
Vả lại trước mắt Nhất Quái Tam Yêu mà hắn không thắng nổi một thiếu niên mới xuất đạo giang hồ thì còn gì uy danh, chuyện này đồn đãi trong giang hồ, y sẽ xấu hổ đến chết.
Y liền phóng nhanh tới trước, gằn giọng :
– Tiểu tử người đừng đến đây làm trò láu cá, đỡ một chiêu của ta để mua lấy tiếng tốt cho ngươi. Thiết Đảm Cuồng Khách này không sợ ai dị nghị kẻ lớn người nhỏ. Ngươi muốn đi sau khi đã trêu chọc vào ta chẳng phải là điều đơn giản đâu.
Bạch Cương vẫn bình tĩnh mỉm cười :
– Vậy tiền bối muốn giải quyết cách nào?
Đinh Hào gầm lên :
– Ta muốn giữ lại cái đầu của ngươi.
Tinh thần Bạch Cương bỗng căng thẳng, chàng ngầm tập trung kình lực vào song chưởng rồi quát to :
– Thỉnh tiền bối xuất chiêu.
Những kẻ có mặt đều rúng động tâm thần…