Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Lúc đó Bạch Cương xoay tròn trên không trung. Thiên Độc Thánh Thủ cười ha hả còn bốn cô gái hoảng hốt, mặt đều biến sắc.
Nhưng Bạch Cương chỉ chao thêm mấy vòng trên mây, rồi chao nhanh với thân pháp theo bộ Điểu của Ngũ Cầm kỳ kinh, trong chớp mắt đã đáp xuống trước mặt Thiên Độc Thánh Thủ.
Chàng cười lớn, nói nhanh :
– Hai lần được lão tiền bối nương tay. Nhưng vãn bối vẫn muốn được tiếp thêm một chiêu nữa.
Thấy Bạch Cương vẫn an toàn, bốn cô gái hết sức vui mừng. Còn Thiên Độc Thánh Thủ bật cười kinh dị :
– Được lắm, được lắm. Nếu chiêu cuối cùng ngươi không địch nổi thì sao?
Bạch Cương trả lời ngay :
– Lão tiền bối cứ tận sức. Nếu vãn bối thua mà không chết, thì mọi sự của vãn bối xin để tiền bối toàn quyền quyết định Thiên Độc Thánh Thủ lại cười :
– Hừm, tốt, tốt… Quân tử nói phải giữ lấy lời đấy nhé. Ta cũng cho ngươi biết là chiêu thứ ba tuyệt độc, hãy hết sức đề phòng.
Lời chưa dứt, lão đã giương cao song chưởng, rồi đột nhiên co lại, rẽ qua hai bên, nhưng không thấy lão tung ra vật gì. Thình lình lão hét lớn :
– Tiếp chiêu…
Cùng với tiếng thét, thân hình lão lướt tới.
Lập tức triển khai thân pháp ứng chiến, nhưng Bạch Cương còn lấy làm lạ bởi chưa thấy lão già tung độc vật ra. Sự ngạc nhiên của chàng được giải đáp ngay. Bởi chàng cảm nhận được luồng khí lạnh giá băng làm chàng muốn nghẹt thở. Chàng vội hít vô một hơi chân khí, vận đủ thập thành công lực xuất chiêu để kết thúc trận đấu thật nhanh. Nhưng có lẽ Thiên Độc đã đoán được ý của Bạch Cương, nên một mặt phát hơi độc lãnh, một mặt không chịu tiếp chiêu trực diện để cố ý kéo dài cuộc giao tranh.
Đấu thật hăng thêm một lúc nữa, Bạch Cương nghĩ thầm :
– Hừm, nếu kéo dài thế này, dù ta không bị thương tổn gì thì cũng không thể nín thở mãi được, chi bằng cứ hít một hơi độc lãnh này để đủ sức vận công mà tiêu diệt lão.
Nghĩ là làm, Bạch Cương bèn hít một hơi độc lãnh, thế nhưng Bạch Cương lại cảm thấy sảng khoái mà sự nghẹt thở tiêu tan hết, đồng thời tinh lực gia tăng mãnh liệt.
Thì ra khí độc tự phân giải trong cơ thể vạn độc bất xâm của chàng, rồi trở thành sức mạnh hỗ trợ cho chàng tăng tiến thêm hỏa hầu dữ dội.
Bạch Cương vui mừng giáng một chiêu Hổ Phốc kinh hồn.
Thiên Độc Thánh Thủ thấy Bạch Cương dám hít hơi độc và sức mạnh tăng thêm bèn thét to :
– Tiểu tử, hãy xem công phu của ta.
Lão giương chưởng phát mạnh rồi đột nhiên co vào. Một cơn chốt ầm ầm giật lên cuốn lấy thân hình Bạch Cương xoay đi nửa vòng.
Chàng vận khí mãnh liệt mà trụ bộ không nổi. Vừa lúc đó chàng lại thấy bóng dáng Thiên Độc Thánh Thủ xẹt về phía trước.
Biết đã đến giai đoạn sinh tử, thân pháp lão già càng trở nên kỳ ảo, Bạch Cương liền dùng thế Kim Thiền Thoát Xác thoát ra khỏi chưởng đạo của đối phương rồi sử dụng thế Trường Xà Quyển Địa lăn tròn dưới đất ra ngoài hai trượng mới tung mình đứng bật dậy.
Chưởng đạo vừa đi qua, Bạch Cương định xuất chiêu đánh tiếp, nhưng Thiên Độc Thánh Thủ đã không còn ở trước mặt…
Bạch Cương hoảng hốt chưa kịp xoay mình, một chưởng đã vỗ nhẹ vào phía sau lưng.
Nhìn lại phía sau, Bạch Cương bàng hoàng trông thấy Thiên Độc Thánh Thủ đã thu chưởng lại, miệng mỉm cười.
Lão nhẹ nhàng hỏi :
– Ngươi thấy chiêu Tiền Xung Hậu Biến này thế nào?
Mặt mũi đỏ rần, Bạch Cương đáp :
– Nếu chưởng vừa rồi tiền bối chỉ dùng năm sáu thành công lực thôi thì vãn bối cũng tan xác. Vãn bối thành thật chịu thua. Tất cả mọi điều, ngay cả thân thế này cũng xin để tiền bối quyết định như đã hứa.
Thiên Độc Thánh Thủ bật cười sảng khoái.
Lão nói nhanh :
– Hay lắm, ngươi rất hào hùng. Vậy thì điều thứ nhất là ta đã tiếp thu được một đệ tử, bởi ngươi đã nắm được Độc Công thập tam thức của ta rồi chứ gì? Còn điều thứ hai, ta đứng ra chủ hôn, yêu cầu ngươi phải cử hành hôn lễ với cả bốn cô gái xinh đẹp kia.
Dứt lời lão đã xẹt đi, trong chớp mắt lão ta chỉ còn như cái chấm nhỏ ở phía chân trời.
Bốn cô gái nghe lời nói của Thiên Độc Thánh Thủ thì sung sướng trong lòng, nhưng đều mắc cỡ đỏ mặt, cứ cúi gằm đầu không dám nhìn lên.
Còn Bạch Cương giật mình nghĩ thầm :
– Chết thật, theo lời hứa với lão thì ta phải thi hành. Nhưng làm sao lấy bốn vợ… Và dì cháu Phương Tuệ và Cát Vân Thường chẳng lẽ chung một chồng?
Qua phút bối rối, Bạch Cương lại nghĩ đây chỉ là ý riêng của Thiên Độc Thánh Thủ, việc nhân duyên còn phải tùy ý kiến của những bậc trưởng thượng của các nàng nữa chứ. Điều này chàng sẽ tính sau.
Việc quan trọng là điều thứ nhất, đúng là trong cuộc giao tranh, Thiên Độc Thánh Thủ đã ngầm truyền Độc Công thập tam thức cho chàng rồi. Chàng chỉ cần nhớ lại là phối hợp được Ngũ Cầm kỳ kinh với Độc Công thập tam thức là võ công chàng sẽ tuyệt diệu biết bao nhiêu.
Bạch Cương sung sướng mỉm cười khoái trá.
Bốn cô gái thấy Thiên Độc Thánh Thủ đi rồi, mà Bạch Cương vẫn đứng trầm ngâm suy nghĩ, lại mỉm cười, chẳng hiểu trong lòng chàng chuyển biến ra sao…
Cát Vân Thường liền đánh bạo kêu lên :
– Bạch lang, chàng đang suy tư gì vậy?
Nghe Cát Vân Thường bạo miệng thay đổi cách xưng hô với Bạch Cương, Phương Tuệ sợ cô ta có ý giành chàng trai một mình nên cũng vội lên tiếng gọi dịu dàng :
– Bạch lang…
Liễu Phương Lâm tiếp theo :
– Bạch lang, chúng ta…
Bạch Cương khi ấy mới giật mình la lớn :
– Các vị cô nương, sao lại xưng hô với tại hạ như thế?
Cát Vân Thường liền trề môi :
– Lời của lão tiền bối vừa rồi, bộ huynh không nghe rõ sao?
Dáng điệu lính quýnh, Bạch Cương lắp bắp :
– Ôi chuyện đó… Chuyện đó làm sao được?
Bích Hà cảm thấy mình là người gặp Bạch Cương trước, lại đã vài phen được chàng ôm ấp vào lòng, nên nhỏ nhẹ bảo :
– Cái gì mà không được. Xưa nay một trượng phu có ba thê bốn thiếp là chuyện thường. Trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên một chồng. Bộ Bạch lang chưa nghe câu ấy hay sao?
Phương Tuệ cũng tươi cười nói thêm :
– Huynh hứa để lão tiền bối trọn quyền định đoạt về nhân thân của mình. Nay tiền bối đã đứng làm chủ hôn cho huynh cưới cả bốn chị em, thì còn điều gì phải bàn nữa?
Chẳng biết trả lời thế nào, Bạch Cương đành nói :
– Việc này chúng ta tính sau. Bởi còn ý kiến các bậc trưởng thượng của bốn vị cô nương nữa chứ?
Liễu Phương Lâm la lên :
– Huynh là người hay khất nợ nhất, Phen này huynh phải trao tín vật thì ta mới tin tưởng được.
Bạch Cương nhăn mặt than :
– Tại hạ chỉ có một bộ đồ dính da, lấy đâu ra tín vật để trao cho các cô nương?
Quay lại ba cô kia, Liễu Phương Lâm nói lớn :
– Các chị thấy không, anh chàng này phải coi chừng y phụ bạc. Chị em ta hãy lột bộ đồ của hắn, chia nhau mỗi người một mảnh làm bằng, sau này mới khép y vào hôn ước được.
“A” lên một tiếng, bốn nàng cùng xông vào nắm lấy Bạch Cương cứng ngắc và toan ra tay.
Hoảng hốt Bạch Cương vội vã kêu :
– Hãy khoan, hãy khoan…
Cát Vân Thường trừng mắt hỏi :
– Khoan là thế nào?
Bạch Cương quơ tay :
– Buông tại hạ ra, sẽ có tín vật cho mỗi người mà.
Các nàng buông Bạch Cương ra, song sợ chàng chạy trốn nên đứng bao vây kín xung quanh.
Bạch Cương mò vào mình một lúc lâu, rồi lại thở dài bảo :
– Quả thật trong mình tại hạ chẳng có vật gì, lấy đâu tín vật cho các cô, xin thông cảm.
Phương Tuệ cười lạt :
– Bộ sợi dây lưng huynh cũng không có nữa sao?
Lời của Phương Tuệ khiến cho Bạch Cương nhớ tới sợi dây lưng bằng da tê giác vẫn quấn quanh mình, bèn cởi trao cho Phương Tuệ và nói :
– Sợi dây lưng này là kỷ vật của Hổ thúc thúc cho, làm sao có thể chặt ra được?
Phương Tuệ chộp lấy sợi dây lưng, tươi cười bảo :
– Bốn đứa con gái chúng tôi đồng tâm, nên không chặt nó ra đâu.
Nàng trao cho Bích Hà, nói nhanh :
– Trên có hoàng thiên, dưới có hậu thổ, xin chứng minh cho chúng ta. Hoàng Phủ thư thư thay mặt cho bốn chị em giữ cái này là tín vật là đủ rồi.
Bích Hà nhận sợi dây lưng bằng da tê giác quấn vào mình, lại cởi dây lưng lụa trao cho Bạch Cương.
Nụ cười tươi như hoa, Bích Hà nói :
– Đây, đổi cho huynh để có cái thắt trong mình.
Bạch Cương gật gù :
– Lão tiền bối này thật rắc rối. Nhưng ông ấy xem ra là người tốt. Có lẽ không phải ông ta đã giết Phi Long lão trượng và con Thần điêu Thúy Thúy, mà là một kẻ mạo danh.
Bích Hà bảo :
– Ta cứ tới Tây Hồ gặp Thượng Quan đại hiệp là có thể rõ sự thật. Huynh vẫn nhớ lời hẹn chứ?
Trầm ngâm giây lát Bạch Cương nói :
– Các cô hãy đi trước đến Tây Hồ. Tại hạ còn phải đi cứu Hồ Diễm Nương qua cơn nguy hiểm.
Nghe Bạch Cương lo lắng cho Hồ Diễm Nương, bốn cô gái đều ngầm ghen tị bực tức.
Cát Vân Thường bảo :
– Thì Bạch lang cứ đi với bốn chị em muội đến Tây Hồ đã, không lẽ huynh coi bốn chị em không bằng Cửu Vĩ Hồ Ly sao? Vả lại huynh cũng đã biết Hồ Diễm Nương bị nhốt ở đâu mà tìm?
Bạch Cương vội đáp :
– Hồ Diễm Nương đã nhiều lần cứu tại hạ, nên việc giải cứu cho nàng là đạo lý, xin các cô chớ hiểu lầm.
Chàng lại thở dài :
– Ta đã bị con khỉ ốm Đa Tý Viên dối gạt đến hòn núi trọc này. Nhưng ta biết Hồ Diễm Nương chỉ bị giam giữ ở gần Tổng đàn Thiên Long bang thôi.
Chàng vừa nói tới đó, thì nghe có tiếng chuông ngựa vang rền, và từ xa Hà Thông cưỡi con tuấn mã phóng tới.
Anh chàng trâu nước trông thấy Bạch Cương và mấy cô gái đã kêu toáng lên :
– Hồ Diễm Nương đang bị giam ở Thủy lao tại Cửu Cung sơn, sao ngươi còn ở đây?
Bích Hà nghiêm mặt :
– Chuyện cần giữ kín sao ngươi cứ ong óng lên thế? Nhưng ngươi nghe tin tức ở đâu mà biết Cửu Vĩ Hồ Ly đang bị nhốt ở Cửu Cung sơn?
Hà Thông đáp :
– Có thơ của Thiết Đảm Cuồng Khách đây.
Bạch Cương liền hỏi :
– Hà huynh gặp Đinh tiền bối à?
Chàng trâu nước trừng mắt :
– Chứ sao, ta đi tìm ngươi, giữa đường gặp con khỉ ốm Đa Tý Viên, ta đánh nhau với nó đã tay luôn. Thình lình Thiết Đảm Cuồng Khách xuất hiện, ông ta chỉ giáng một chưởng là con khỉ ốm lăn ra chết. Rồi ông ta hỏi thăm Bạch đệ. Nghe nói đệ tính cứu Hồ Diễm Nương, ông lo lắm, tiện tay bóc vỏ cây viết thư cho đệ đấy.
Hà Thông trao mảnh vỏ cây cho Bạch Cương, chàng nhận ra nét chữ của Đinh Hào, dùng chỉ lực viết mấy lời:
“Hồ Diễm Nương bị giam ở Cửu Cung sơn, dưới Thủy lao. Bên ngoài có thác nước, bên trong có độc xà. Những đại ma đầu thường tụ họp nơi ấy. Xin đừng tới đó tránh những bất trắc nguy hiểm…”
Bốn cô gái cũng ghé mắt nhìn bức thư trên vỏ cây.
Phương Tuệ bảo :
– Đinh tiền bối đã bảo đừng đến Cửu Cung sơn, vậy Bạch lang hãy cùng bốn chị em thiếp đến Tây Hồ gặp Thượng Quan đại hiệp là hơn.
Bạch Cương lắc đầu :
– Tại hạ cần cứu Hồ Diễm Nương là chuyện ơn nghĩa, không thể nào chậm trễ được.
Quay sang Hà Thông, chàng bảo :
– Phiền Hà huynh đi với các cô nương đến Tây Hồ. Đệ lo xong chuyện Hồ Diễm Nương sẽ tới ngay.
Chẳng đợi ý kiến của mọi người. Bạch Cương thi triển Ngũ Cầm Di Ảnh phóng vèo đi như một làn chớp, giây lát đã biến dạng.
Sở dĩ chàng phải sử dụng công phu tuyệt học này vì không muốn bị bốn cô gái làm vướng chân. Nếu vì sự chậm trễ của chàng mà Hồ Diễm Nương bị hại thì chàng sẽ ân hận suốt đời.
Chẳng bao lâu, Bạch Cương đã trông thấy Cửu Cung sơn, vừa định chao lẹ xuống, bỗng chàng thấy một bóng dáng với nhân dạng quen thuộc lướt qua.
Chàng liền kêu lớn :
– Đinh muội!
Quả thật người đó là Đinh Hồng.
Nàng dừng lại bên Bạch Cương và nói nhanh :
– Nơi đây muội chỉ có thể yểm trợ ngầm cho ca ca. Phải tuyệt đối kín đáo đừng làm kinh động đến lão Thanh Hư mà hỏng việc.
Bạch Cương đã biết Thanh Hư đạo nhân của phái Côn Luân đã hợp tác với Thiên Long bang, cho mượn Cửu Cung sơn làm nơi giam giữ Hồ Diễm Nương.
Chàng liền nói :
– Đinh muội, ca ca muốn…
Nháy mắt một cái, Đinh Hồng cười và nói nhỏ :
– Muội biết ca ca muốn giải cứu Hồ Diễm Nương. Nguy hiểm lắm đấy. Bây giờ ca ca đáp xuống núi, bí mật đi tới ngôi nhà gỗ thật lớn và rẽ trái, đó là Thủy lao, nơi giam giữ Cửu Vĩ Hồ Ly.
Bạch Cương còn muốn hỏi nữa nhưng Đinh Hồng bỗng nói :
– Coi chừng, có người đi tới.
Bạch Cương vội nhìn ra phía sau, nhưng chẳng thấy ai. Lúc chàng ngó lại thì Đinh Hồng đã biến mất.
Chàng hiểu ý cô gái, liền băng mình phóng vào Cửu Cung sơn và nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn cây như một chiếc lá rơi.
Từ ngọn cổ thụ, Bạch Cương đưa mắt quan sát. Chàng nhận ra ngôi nhà gỗ lớn không khó khăn.
Với khinh công thượng thừa, Bạch Cương xẹt tới ngôi nhà gỗ ấy nhanh như một ánh chớp, rồi rẽ trái để tìm Thủy lao.
Quả nhiên chàng kiếm ra một thác nước, bèn lượm một hòn đá ném qua thác để thăm dò. Song Bạch Cương chỉ nghe thấy tiếng dội của vách đá, dường như sau thác nước không có cửa động nào cả.
Vậy Hồ Diễm Nương bị giam giữ chỗ nào?
Giữa lúc Bạch Cương còn do dự, chàng bỗng nghe một tiếng vèo, vội lách mình tránh qua một bên, lập tức có ngọn đao chủy thủ cắm phập ngay trước mặt. Nơi chuôi đao có buộc mảnh giấy bằng giải lụa mầu trắng.
Chàng rút tờ giấy ra đọc những hàng chữ:
“Cầm dao này xuyên qua thác nước mà vào, sẽ được toại nguyện”.
Bạch Cương biết ngay có sự yểm trợ của Đinh Hồng. Chàng ngắm nhìn cây dao chủy thủ ánh thép sáng ngời như tỏa hào quang, đúng là loại bảo đao hiếm có. Chàng bèn giắt dao bên hông và phóng mình xuyên qua thác nước.
Thì ra phía sau màn nước thác đổ dữ dội là một cửa động, có hai cánh cửa bằng sắt đóng kín. Vì thế khi chàng quăng hòn đá chạm cửa sắt, chàng cứ tưởng là vách đá mà không biết cửa động.
Rút chủy thủ đao ra, Bạch Cương chém vào then cửa một nhát, then liền gãy và hai cánh cửa sắt mở rộng.
Nhớ trong thư Đinh Hào có dặn là bên ngoài là thác nước, bên trong là độc xà, Bạch Cương cẩn thận đi sâu vào cửa động tối om, từ trong vọng ra những âm thanh kỳ dị.
Lòng động rất tối, đưa bàn tay ngang mặt không nhìn thấy ngón. Song thị lực của Bạch Cương vẫn nhìn thấy lối đi, và chàng hăng hái dấn bước vào trong, không hề sợ hãi.
Lát sau, vừa qua một khúc quanh, Bạch Cương bỗng thấy hai luồng hào quang sáng rực soi rõ lòng động như ban ngày.
Chàng giật mình ngó kỹ và nhận ra hai luồng hào quang chiếu từ đôi mắt phun ra luồng khí độc đen kịt, hôi tanh kỳ lạ.
Nhưng Bạch Cương vốn là người Vạn Độc Bất Khả Xâm do đã được ăn trái Chu Đằng Thủy Quả và “Bạch Mai Linh Quả nên độc khí của rắn làm sao hại được chàng.
Thấy nọc độc và khí độc không hiệu quả, con rắn vươn mình phóng tới tấn công Bạch Cương.
Chàng vẫn bình tĩnh vung dao chủy thủ chống trả. Chỉ lát sau con rắn không thắng được nên quay đầu toan trườn vào trong.
Nhưng Bạch Cương nhanh như ánh chớp nhảy tới chặn đầu mãng xà, ánh đao lóe lên, con rắn vĩ đại bị chém đứt cổ.
Phía sau thân rắn, Bạch Cương thấy lộ ra một cửa đá, nên bước nhanh về phía ấy…
Tuy nhiên, một tiếng tách vang lên, rồi những âm thanh vun vút nối tiếp nhau rợn người…
Hàng loạt tên sắt từ nóc động bắn xuống, đồng thời ở các kẽ đá vô số rắn độc chui ra tấn công Bạch Cương.
Chàng nổi giận, lùi lại ba bước, giương chưởng đánh một chiêu Hổ Phốc Tầm Long trong Ngũ Cầm kỳ kinh…
“Ầm…” Một tiếng kinh khiếp, lòng động đá khẽ rung rinh, những mũi tên sắt và bầy rắn văng đi tứ tán.
Bạch Cương phóng thẳng tới cửa đá bên trong.
Chàng lên tiếng gọi :
– Hồ Diễm Nương, thư thư có ở trong đó không?
Chàng lập lại mấy lần nghe bên trong có giọng nói yếu ớt vọng ra :
– Bạch đệ, hãy mau trở ra, đừng can thiệp vào việc của thư thư.
Bạch Cương ngạc nhiên nhìn vào trong, chàng thấy trên nền hang đá có một nam một nữ.
Người nữ là Hồ Diễm Nương, còn người nam là Vương Bá Xuyên, người rất thân cận của Hổ thúc thúc đã bị mất tích mà chàng vẫn coi là sư huynh. Sau này chàng được tin Vương Bá Xuyên trở nên điên khùng và đã bị Thiên Long bang bắt giữ. Không ngờ hôm nay chàng lại gặp sư huynh trong Thủy lao này bên cạnh Hồ Diễm Nương.
Chàng liền kêu lên :
– Ôi, Vương sư huynh, Hồ thư thư… Bạch Cương không giải cứu được hai người để trả thù, thì không cần đến mạng sống nữa.